- Lần này, các ngươi cảm thấy hắn có thể thắng được không?
Trên thuyền buồm, Hương Hương công chúa hỏi.
Hai người Vân Hiểu và Lưu Bằng ngẩn người, lúc nãy Hoàng Phủ Hoa bị thua đã mạnh mẽ cho bọn hắn một cái bạt tai, thái độ của công chúa đối với bọn họ đã lạnh nhạt đi không ít.
Vân Hiểu biết nếu không làm gì, không chừng hắn sẽ bị đuổi xuống thuyền.
- Công chúa!
Hắn kích động nói:
- Người này cố ý giấu dốt, khiến cho người ta khinh địch bất cẩn, nhân cơ hội thủ thắng, đây là âm mưu, nhưng mà hiện tại đối thủ của hắn đã không phải là người mà dùng loại phương pháp đê tiện này có thể thủ thắng được. Phong Chi Ngân kia là người đứng ở vị trí thứ hai mươi chín trên Tân hỏa bảng đó.
Hương Hương công chúa gật gù, Hoàng Phủ Hoa đứng tám mươi ba, Phong Chi Ngân đứng thứ hai mươi chín tên, cách biệt hơn năm mươi vị trí.
Cân nhắc đến việc xếp hạng càng là gần đầu thì chênh lệch của mỗi người sẽ càng rõ ràng, mười Hoàng Phủ Hoa cũng không phải là đối thủ của Phong Chi Ngân.
Có điều, rất khó để Hương Hương công chúa không nghĩ tới khả năng vạn nhất được.
Vạn nhất Giang Thần thắng lợi thì sao chứ?
Kết quả như vậy, không nghi ngờ chút nào sẽ làm cho người mang mặt nạ này trở thành hắc mã, thay đổi cái nhìn của tất cả mọi người đối với hắn.
Lại nghĩ tới mình bởi vì tin sai người mà bỏ lỡ cơ hội kết giao với nhân vật như vậy, ngẫm lại trong lòng nàng cũng có chút lo lắng.
Lúc này, tay phải của Phong Chi Ngân cầm kiếm, tay trái đặt ở phía sau lưng, lạnh nhạt nói:
- Động thủ đi, ta sẽ cho ngươi ba chiêu.
- Ồ?
Giang Thần thấy người này tự phụ đến mức này, trong lòng khó chịu, trong mắt người ngoài, Phong Chi Ngân phong độ vô cùng, như đã định liệu trước, thế nhưng dáng vẻ kia đối với hắn lại khiến cho hắn có cảm nhận rất không thoải mái.
- Không, ngươi không có cơ hội để ra tay nữa đâu.
Giang Thần biết đối phó với người như vậy phải dùng hành động thực tế mới là hữu hiệu nhất.
Hắn âm thầm đề khí, vận chuyển Thái cực hoàn, trên linh đao tức thì xuất hiện một vòng tia sáng màu đỏ thẫm từ trên mũi vờn quanh tới chuôi linh đao.
- Hả?
Linh đao biến hóa đã dẫn tới không ít người chú ý, làm cho nụ cười của Phong Chi Ngân ở gần phải hơi thu liễm lại.
- Kim tâm ý cảnh!
Mày kiếm của Giang Thần giương lên, ánh đao trên linh đao tăng vọt không chỉ gấp mười lần.
Nhìn qua, linh đao trong tay của hắn như khí mang ngưng tụ mà thành, không nhìn thấy bản thân linh đao đâu cả.
Lần này, nụ cười của Phong Chi Ngân hoàn toàn bị thu liễm lại.
- Quỷ kiến sầu!
Điều đáng sợ nhất chính là, Giang Thần đã sử dụng một đao đáng sợ nhất, cũng là đao chiêu duy nhất trước khi hắn luyện Sát Sinh quỷ trảm.
Đương nhiên, Giang Thần không có nói ra tên của đao pháp. Hắn có ý định thay đổi đao thế, lại thêm trước đây hắn đều lấy Xích tiêu kiếm để vận chuyển một đao này, vì vậy người có thể nhìn ra được cũng không nhiều.
Nếu như Thập ngôn hợp nhất vừa nãy rất mạnh, như vậy uy lực của một đao này ít nhất tăng lên được mấy chục lần.
Vừa vặn vượt qua đối thủ của hắn từ vị trí thứ tám mươi ba trên Tân hỏa bảng nhảy lên trên vị trí thứ hai mươi chín.
- Vừa rồi hắn đánh với ta cũng không dùng toàn lực sao?
Hoàng Phủ Hoa đang ở phía dưới khôi phục nguyên khí lần nữa bị đả kích, chân tướng này so với một đao vừa nãy còn tàn khốc hơn nhiều.
Không chỉ không xuất toàn lực, e rằng ngay cả một nửa lực lượng cũng không xuất ra!
Một đao được xuất ra, chỗ đi qua, trên mặt đất bình đài xuất hiện một vệt nứt thẳng tắp, kéo dài về phía Phong Chi Ngân.
- Không được!
Phong thái nhẹ như mây gió của Phong Chi Ngân biến mất không còn tăm hơi, luống cuống tay chân giơ tay lên xuất kiếm.
Đao kiếm đụng nhau, kình khí phun ra, không gian lập tức bị phá nát.
Bình đài thủng trăm ngàn lỗ rốt cuộc đã bị vỡ ra làm đôi.
Thân thể của hai người cũng hóa thành tàn ảnh bay về phía sau.
- Trời ạ!
Khi mọi người còn đang giật mình vì uy lực một đao của Giang Thần này thì một ít người khác ôm đầu, vẻ mặt sợ hãi, miệng há hốc.
- Tại sao lại như vậy...
Chờ đến khi những người khác cũng phản ứng lại thì đều không thể nào tiếp nhận được sự thực đang xảy ra ở trước mắt.
Phong Chi Ngân bị đánh bay ra ngoài, người nằm ở trên đất.
Mà đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là hắn đã bay ra phạm vi của bình đài, rơi xuống trên mặt đất.
Dựa theo quy củ, Giang Thần đã thắng.
Một đao đã đánh bại được Phong Chi Ngân.
Tất cả mọi người cùng nhau ngây ngốc, đặc biệt là mấy người dùng ánh mắt thương hại nhìn Giang Thần, tới lúc này còn chưa thu hồi ánh mắt được.
Toàn bộ tình cảnh nhìn qua rất là buồn cười.
Bản thân của Phong Chi Ngân vừa mới bắt đầu cũng không ý thức được, mãi đến khi phát hiện ra độ cao chỗ đứng của Giang Thần không đúng thì hắn mới hoàn toàn biến sắc.
- Ta nói rồi, không cần ba chiêu, ngay cả một đao ngươi cũng không tiếp được.
Giang Thần ở trên cao nhìn xuống, dùng ngữ khí vừa nãy của Phong Chi Ngân để nói chuyện, lại còn chỉ tay một cái.
Tức thì, thân thể của Phong Chi Ngân cứng đờ.
Lời này và động tác của Giang Thần trước với nhau để lộ ra sự thô bạo, so với ngạo khí của Phong Chi Ngân lúc vừa mới bắt đầu cũng không kém chút nào.
Hai người, kiếm khách và đao khách, là so sánh rất hoàn mỹ.
- Ta đã thay đổi cái nhìn mình, hắn là một tên đao khách, một đao vừa nãy, rất là thuần túy.
Lữ Phi nói.
- Tên của ngươi là gì?
Rất lâu sau, Phong Chi Ngân vẫn không thể nào tiếp nhận được sự thực này, chỉ có điều hắn vẫn đứng lên, nói một câu với Giang Thần.
- Khi ta lấy mặt nạ xuống thì tự nhiên ngươi sẽ biết.
Giang Thần nói.
Phong Chi Ngân cắn răng, cũng không quay đầu lại mà đi ra quảng trường.
Có điều, thắng bại của trận này đã dẫn tới tranh luận không nhỏ.
Có người cho rằng Giang Thần thắng mà không vẻ vang gì, cố ý giấu dốt, thừa dịp Phong Chi Ngân không có đề phòng mà phát động đao chiêu hung mãnh.
Cho dù là Phong Chi Ngân khinh địch và kiêu ngạo dẫn đến tất cả những chuyện này, thế nhưng những nữ nhân coi hắn là thần lại không dễ dàng chấp nhận sự thực này.
Giang Thần lại mang theo mặt nạ, cho nên càng trở thành công địch của các nàng.
- Người này thực sự là nham hiểm đó.
- Nếu như không phải Phong Chi Ngân bất cẩn thì làm sao có khả năng thất bại được chứ?
- Mang mặt nạ, không dám lấy bộ mặt thật ra để gặp người khác, nhất định là đám chuột nhắt!
Đương nhiên, ở đây vẫn có người biết lý lẽ, không nghe vô những câu nói này, cho nên song phương lại bắt đầu tranh luận.
- Người mang mặt nạ này từ trước tới giờ chưa ra vẻ là mình yếu, mà trước khi động thủ trước còn nói lời hung ác với Phong Chi Ngân đó.
- Không sai, Phong Chi Ngân không coi ai ra gì, không đặt người khác vào trong mắt, chẳng lẽ còn muốn người khác khoe khoang một hồi, cho hắn biết sự lợi hại của mình hay sao?
- Đám nữ nhân như các ngươi, mù quáng khiến cho người ta buồn nôn.
Hiện trường lúc này đã chia làm hai phái, một bên vì Giang Thần mà nói chuyện, một bên là nói chuyện thay cho Phong Chi Ngân.
- Tại sao không thể để cho Phong Chi Ngân biết mình lợi hại cơ chứ? Phải nói rõ thực lực của mình, như vậy mới được coi là đối thủ đáng kính. Như hắn có thắng cũng không vẻ vang gì.
Một nữ nhân mập, mặt rỗ rất là kích động lên án.
Đây cũng là cách nói của đại đa số chống đỡ cho Phong Chi Ngân.
- Nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn được, nếu như quyết đấu sinh tử, Phong Chi Ngân sẽ vì sự ngu xuẩn của mình mà chết không biết bao nhiêu lần rồi!
- Đây không phải là quyết đấu sinh tử nhé!
Song phương cãi lộn không dứt, thậm chí còn có người muốn động thủ.
- Được rồi!
Sở Lạc không thể nhịn được nữa, đứng dậy mà nhìn về phía người bên ngoài quảng trường, nói ra một câu khiến cho người ta kinh ngạc.
- Phong Chi Ngân không đủ để làm cho sư huynh ta chăm chú đối địch thì làm sao cần phải giấu dốt cơ chứ?
Lời này quả thật có thể mạnh mẽ phản bác những người ủng hộ cho Phong Chi Ngân.
Ý tứ rất rõ ràng, Phong Chi Ngân hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Thần, thực lực của hai người không cùng một đẳng cấp, đương nhiên sẽ không tồn tại vấn đề vì muốn âm người khác một vố mà che giấu thực lực.
Vấn đề là ở chỗ, Giang Thần thật sự có thực lực như vậy sao?
- Một chiêu vừa nãy không phải là tuyệt chiêu mạnh nhất của người mang mặt nạ kia sao?
Mọi người không tự chủ được nghĩ đến khả năng này.
- Sở Lạc, lời này của ngươi cũng quá khuếch đại quá rồi đó, ngươi nói Phong Chi Ngân căn bản không phải là đối thủ của sư huynh ngươi, nếu như cách nói này không thể chinh phục những người kia, như vậy sẽ chỉ làm cho các nàng càng kích động hơn mà thôi!
Mộng Phi Phỉ lo lắng nói.
Quả thực, tranh luận trên quảng trường không bởi vì Sở Lạc lên tiếng mà dừng lại, trái lại còn càng nóng bỏng hơn nữa.
- Đến sau đó, bọn họ sẽ biết sự lợi hại của sư huynh.