Trải qua ba ngày vòng đấu loại, tỷ thí thật sự đã chính thức được mở ra.
Ở trên quảng trường bên ngoài hoàng cung có dựng lên mười hai cái đài, dài rộng tiếp gần trăm trượng.
Các binh sĩ khôi ngô trên người mặc khôi giáp dày nặng xếp thành một hàng, chặn khán giả ở bên ngoài.
Dưới tiếng chuông vang dội, tuyên bố tỷ thí bắt đầu, mọi người bắt đầu tụ tập về bên này, đạo cụ phi hành cũng chậm rãi được lái tới, cách mặt đất trăm thước, vẫn duy trì một khoảng cách với tường thành của hoàng cung.
Người ở trên đạo cụ phi hành đại đa số đều đến từ một phe thế lực, bao gồm cả thập đại tông môn của Hỏa vực, còn có các gia tộc lớn khác nữa.
Trên mặt đất, các binh sĩ tạo thành một đường cảnh giới ở bên ngoài, khán đài có thể di chuyển cũng đều xuất hiện, người ở phía trên đều là thế lực bản địa của kinh thành.
Đại đa số người chỉ có thể ở trên mặt đất xem xét, cũng may quảng trường đủ rộng, có thể chứa được vô số người.
Có điều, bất kể là không trung hay là khán đài đều không có một chỗ nào cao quý. Trên tường thành của hoàng cung có vô số cái ô nhỏ bên trên, các thành viên hoàng thất ngồi ở đó, từ trên cao nhìn xuống.
Đại Hạ hoàng đế ngồi ở giữa, trên người mặc hoàng bào, vầng trán cao, râu dài, hai mắt lấp lánh có thần, không giận tự uy.
Điểm thú vị chính là, một lão giả áo xám ngồi ở bên cạnh hắn lại rất bình thường, ngồi ở trong một đám thành viên hoàng thất rất là bắt mắt.
- Hỏa vực các ngươi phát triển không tệ, so với những nơi khác thực sự còn tốt hơn nhiều.
Hai mắt có chút vẩn đục của lão giả nhìn biển người ở phía dưới, nói một câu.
- Đa tạ Tôn giả đã khen.
Mặt mày của Đại Hạ hoàng đế tức thì hớn hở, có điều hắn che giấu rất tốt, lại khách khí trả lời một câu.
Lão giả áo xám gật gật đầu, dường như cũng không thích nói chuyện quá nhiều.
- Tiết tướng quân, bắt đầu đi.
Đại Hạ hoàng đế nói.
Ở bên cạnh tường thành có một vị Đại tướng quân toàn thân mặc áo giáp đang đứng, dáng người như thẳng tắp như thương, điểm không được hoàn mỹ chính là một tay của hắn đã bị chém đứt.
- Người có được mộc bài ở trong vòng đấu loại tiến vào quảng trường.
Hắn mở miệng, cũng không dùng quá nhiều lực, nhưng mà âm thanh lại lấn áp thanh âm ồn ào, truyền vào bên tai của mỗi người.
Tức thì, những người trẻ tuổi bao gồm cả Giang Thần ở bên trong đi vào quảng trường, phân tán ra trên mười hai cái đài cao, trải qua ba ngày đào thải, nhân số vẫn còn hơn một nghìn như cũ.
- Bây giờ nghe rõ quy củ tỷ thí đây.
- Tổng cộng sẽ có bốn vòng tỷ thí, mỗi một vòng không có dấu hiệu, đồng thời đánh bại được số người nhất định thì mới coi như đạt tiêu chuẩn.
- Vòng thứ tư, đánh bại bốn kẻ địch. Vòng thứ ba ba người, cứ thế mà suy ra, mãi đến tận trận chung kết mới thôi.
- Mỗi một trận tỷ thí đều có một phút nghỉ ngơi, Đại Hạ hoàng thành sẽ cung cấp các loại linh đan khôi phục, người bị thương sẽ có ngự y tới trị liệu.
- Vì có thể nhìn thấy tiềm lực của mỗi người, sinh tử không có hạn chế, đương nhiên, nếu như đối thủ đã chịu thua mà còn hạ sát thủ. Như vậy không chỉ có đào thải mà sẽ còn bị nghiêm trị.
- Có vấn đề gì nữa không?
Tiết Kính Thiên nói xong, tuyển thủ bên trong quảng trường sôi nổi nghị luận.
Ai cũng không nghĩ tới lại lấy phương thức như vậy để thủ lôi đài.
Không chút nghi ngờ nào, độ khó sẽ rất lớn, trừ phi là vận may rất lớn, nếu không bốn đối thủ sẽ thay phiên đánh với nhau, chung quy sẽ đụng phải người mạnh hơn chính mình.
Nhưng mà đã công bố quy củ ra, không thể thay đổi, như vậy cũng không ai dám đưa ra lời nghi hoặc.
- Tất cả đều là tùy cơ ứng biến, chú ý mộc bài của mình, biến thành màu đỏ thì phân biệt đứng ở trên lôi đài.
Sau khi lời này vừa dứt, các tuyển thủ liên tục lấy ra mộc bài của mình, thật sự có người biến thành màu đỏ.
Trong đó bao gồm cả Giang Thần.
- Sư huynh...
Sở Lạc ở bên cạnh hắn không nghĩ tới vòng thứ nhất Giang Thần đã bị chọn, nàng không khỏi có chút bận tâm.
- Dù sao cũng phải lên, không có chuyện gì đâu.
Giang Thần nhìn rất thoáng, hắn tùy tiện tìm một cái võ đài rồi đi lên.
- Người ở dưới đài lại nhìn mộc bài của chính mình, sẽ xuất hiện con số tương ứng với võ đài, mộc bài của người nào sáng lên ánh sáng màu lam thì sẽ phải lên đài có con số tương ứng với mộc bài của các ngươi.
Rất nhanh, lại có mười hai người đi tới võ đài.
- Cấp bậc của Linh khí không thể vượt qua cấp năm, trong quá trình không thể mượn dùng tất cả ngoại lực, một khi bị phát hiện ra, sẽ bị đào thải.
- Hiện tại, bắt đầu!
Tiết Kính Thiên vừa nói xong, toàn bộ quản trường sôi trào, tiếng hoan hô không ngừng vang lên, tỷ thí chờ mong đã lâu rốt cục đã bắt đầu.
Nếu nói điểm không được hoàn mỹ chính là hai mươi bốn người trên đài đều không có cường giả ở trong một trăm vị trí đầu trên Tân hỏa bảng.
- Còn có người mang mặt nạ sao, như vậy mà cũng có thể sao?
- Chỉ cần tuổi tác không vượt qua yêu cầu, không mặc y phục thì cũng có thể.
- Phương thức như thế rất không công bằng đó, mệt gần chết mới đánh bại được ba kẻ địch trước đó. Sau đó cuối cũng lại gặp phải một người có cảnh giới vượt xa mình, như vậy không phải công toi hay sao.
- Ai bảo có nhiều người như vậy cơ chứ, nếu như là một đấu với một, như vậy ít nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm.
- Như vậy cũng đúng... Mau nhìn, đã phân ra thắng bại rồi!
Trong lúc mọi người bàn tán sôi nổi, thắng bại trên một võ đài đã thấy rất rõ ràng, hóa ra là một tên Thần Du cảnh đấu với một tên Tụ Nguyên cảnh, không có bất cứ bất ngờ gì xảy ra.
Có điều tên Thần Du cảnh kia không cao hứng được bao lâu, đối thủ kế tiếp đã khiến cho hắn hoàn toàn biến sắc.
Cường giả một trăm vị trí đầu trên Tân hỏa bảng, Bách Lý Đồ.
- Đi xuống đi.
Bách Lý Đồ tùy ý phất phất tay, chẳng muốn nhiều lời.
- Xin mời chỉ giáo!
Người kia cắn răng một cái, vẫn toàn lực ứng phó.
Sau một khắc, hắn đã bị đánh bay ra ngoài, chỉ cảm thấy gân cốt cả người như muốn tan vỡ.
Lúc vừa bắt đầu đại đa số mười hai người thủ lôi đều có tình huống này, ở giữa đường đã gặp phải cường địch.
Chỉ có một người ngoại lệ, đó là Giang Thần mang mặt nạ bị người ta quan tâm nhất.
Hắn đã đánh bại ba đối thủ, nếu như thắng một người nữa thì hắn sẽ thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp.
Sau đó, từng đạo từng đạo ánh mắt nhìn về phía vị trí võ đài của hắn, chờ mong xem đối thủ kế tiếp của hắn là ai.
- Sở Lạc, nam nhân mà ngươi coi trọng cũng không ra sao nhỉ.
Dưới đài, Mộng Phi Phỉ và Sở Lạc còn chưa lên đài đang nói chuyện phiếm.
Nghe thấy bằng hữu nói vậy, Sở Lạc nở nụ cười không phủ nhận, không có chút bất ngờ nào, bởi vì Giang Thần mới đang dùng đao ở tay phải mà thôi.
Vừa nãy trong ba đối thủ mà hắn gặp phải, một người là Tụ Nguyên cảnh, hai Thần Du cảnh sơ kỳ, đối thủ rất phổ thông.
Vì lẽ đó Mộng Phi Phỉ mới sẽ nói lời này, nàng cho rằng nam nhân được Sở Lạc coi trọng không nên có biểu hiện phổ thông như vậy.
- Sở Lạc, ngươi nói mau, rốt cuộc hắn là ai!
Mộng Phi Phỉ gắt giọng.
- Không phải Thiên Cơ các các ngươi không gì không biết hay sao?
Sở Lạc cười nói.
- Tên này giống như bỗng dưng chui ra vậy, hơn nữa cũng chỉ có thời gian một buổi tối mà thôi.
Mộng Phi Phỉ không quá phục, ngày hôm qua nàng đã tìm hiểu qua, thế nhưng không phát hiện ra được bất cứ dấu vết gì.
Bên kia, Hoàng Phủ Hoa nhìn Giang Thần trên đài, hắn nhớ tới những cảnh ngày hôm qua Giang Thần tiến vào phòng của Sở Lạc, cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào mộc bài của mình không tha, vô cùng hi vọng nó có thể sáng lên.
Hắn muốn tự tay giáo huấn tên ghê tởm này, gỡ cái mặt nạ kia xuống, muốn nhìn xem rốt cục dung mạo của đối phương ra sao.
Đáng tiếc, người có mộc bài sáng lên không phải là hắn, có điều cũng là người mang mặt nạ như là Giang Thần.
Vân Hiểu!
Gia hỏa ở trên thuyền buồm lừa linh kiếm của người khác, tuyên bố muốn ở trong tỷ thí Thánh Viện, làm cho Giang Thần lĩnh giáo kiếm pháp cao siêu của hắn!
Giờ phút này, thuyền buồm cũng ở trên bầu trời, Hương Hương công chúa và Lưu Bằng đều không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, trong nhiều người như vậy, thế nhưng hai người kia lại có thể gặp lại được nhau.
- Công chúa, ngươi xem đi, Vân Hiểu sư huynh sẽ làm cho người ngay cả mặt cũng không dám lộ ra này đẹp mặt!
Lưu Bằng tràn ngập tự tin nói.
Bởi vì vừa nãy hắn đã xem qua Giang Thần tỷ thí, cảm thấy đối phương không phải là nhân vật lợi hại gì cả.