Quá trình luyện chế Huyết đan rất là phức tạp, lò luyện đan tầm thường căn bản không chứa được nhiều yêu huyết như vậy.
Khi luyện chế còn cần không gian rộng lớn hơn, đào ra vô số dấu vết chằng chịt ở trên mặt đất, lại bày ra lò luyện đan ở chính giữa.
Những vết rãnh kia như là mạch máu, lò luyện đan thì lại là trái tim của chúng.
Hắn rót tất cả yêu huyết vào bên trong những cái rãnh này, chảy về phía lò luyện đan, cuối cùng luyện chế thành đan.
Vừa vặn không gian của quảng trường rất đủ, thứ hiện tại Giang Thần rất thừa chính là thời gian.
Hắn dùng Xích tiêu kiếm như là một cái xẻng, đào bới ở trên quảng trường.
Sau khi hoàn thành tất cả những thứ này sau, hắn mang cái đỉnh dùng để luộc thịt thú ra rồi cải tạo lại.
Mặc dù nói hiệu quả của lò luyện đan chuyên môn sẽ cao hơn, tỷ lệ thành công cũng cao hơn. Thế nhưng ai bảo hiện tại hắn bị ai vây ở chỗ này cơ chứ.
Trong đỉnh còn có mùi vị thịt, nếu như để cho các Linh đan sư khác biết hắn dùng cái này luyện đan thì nhất định sẽ bị làm cho tức giận đến mức không nói ra lời.
Có điều kỹ thuật của Giang Thần đã sớm thoát ra khỏi những giáo điều cứng nhắc này, trình độ đại sư thể hiện ở trên việc không bị điều kiện ràng buộc, mà còn chủ động thay đổi điều kiện.
Tự an ủi mình một câu như vậy, Giang Thần chôn đỉnh xuống dưới đất, sau khi phối dược liệu, hắn bắt đầu luyện chế Huyết đan.
Quá trình thì không cần phải nói, chỉ riêng thời khắc thành đan thì cả tòa Hùng thành đều tràn ngập một mùi máu tanh, may mà Giang Thần xua tan đúng lúc, nếu không sẽ đưa tới một trận yêu thú cuồng triều nữa.
Mấy trăm bình yêu huyết quỷ cấp ngưng tụ thành một cái Huyết đan nho nhỏ ở trong tay của Giang Thần.
Hắn gọi Bạch Linh tới, nói:
- Nuốt nó vào sẽ làm cho ngươi trở nên càng mạnh hơn, mà quá trình này không bị khống chế, ngươi nên chờ ở trong tầng hầm kia thì hơn.
Bạch Linh tỏ ra đã hiểu, nó cũng tin tưởng Giang Thần sẽ không làm hại mình.
Từ trong ánh mắt của Bạch Linh Giang Thần đã phát hiện ra tên này chỉ quan tâm một chút xem Huyết đan có ăn được hay không mà thôi.
- Cái tên nhà ngươi, khi ăn thịt thì liều mạng ăn ngay cả linh đan cũng không buông tha.
Giang Thần tức giận nói.
Bạch Linh nhìn hắn, giống như thiếu nữ đang làm nũng, con mắt màu xanh lam như đang nói:
- Người ta đang trong thời gian lớn mà.
Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cường điệu dược tính của Huyết đan rất bá đạo, ăn vào sẽ rất khó chịu, thân thể như bị xé ra.
Nghe hắn vừa nói như vậy, rốt cuộc vẻ mặt của Bạch Linh khi nhìn Huyết đan đã nhíu mày.
Giang Thần không cho Bạch Linh cơ hội do dự, hắn ném Huyết đan vào trong miệng đối phương.
Cũng không lâu sau, Bạch Linh như là uống say, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Thần nhân cơ hội ôm Bạch Linh vào phòng dưới đất, vần tảng đá lấp kín cửa lại.
Kích phát huyết thống hung thú không phải là một chuyện yên bình gì.
Hung thú bị gọi như vậy cũng là bởi vì hung tính đặc biệt thích giết chóc, nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào cũng sẽ hủy diệt.
Quá trình kích phát huyết thống cũng sẽ khiến cho Bạch Linh trở nên như vậy.
Dùng tình huống của Vạn thú vực hiện tại, xông loạn khắp nơi nhất định sẽ chết.
Quan trọng nhất chính là, Giang Thần cách Bạch Linh gần nhất cũng sẽ phải xui xẻo.
Sau khi xác định phòng dưới đất còn có thể thông khí sau, Giang Thần trở lại trên quảng trường, bắt đầu nghĩ về kiếm pháp của chính mình.
Trong quá trình săn giết Hỏa vân ngưu những ngày qua, hắn đã có một loại cảm giác ngộ ra.
Mỗi lần xuất kiếm về phía yêu thú hắn đều nghĩ về điểm khác nhau với nhân loại, cứ lần lượt như vậy đã làm cho hắn có nhận thức hoàn toàn mới đối với toàn bộ võ học.
Cũng làm cho hắn hiểu rõ bên trong đông đảo kiếm pháp, rốt cuộc là môn kiếm pháp nào thích hợp với bản thân hắn.
Sát na kiếm pháp, thuộc về kiếm pháp cao thâm, điều kiện tu luyện là nhất định phải nắm giữ được kiếm đạo, lấy oai kiếm đạo để vận chuyển.
Khẩu quyết của kiếm pháp: Gảy ngón tay một cái tạo ra hai mươi thuấn, trong nháy mắt nghĩ tới hai mươi niệm, một niệm là chín mươi chớp mắt, trong một sát na ẩn chứa chín triệu lần sinh diệt.
Căn cứ vào khẩu quyết, kiếm pháp tổng cộng được chia ra làm bốn thức.
Bốn thức này không có tên, trực tiếp xưng thức số một, thức thứ hai, thức thứ ba, thức thứ tư.
Uy lực của mỗi một thức tương ứng với bốn câu khẩu quyết.
Bốn thức kiếm chiêu, uy lực của mỗi một thức đều gấp trăm lần thức phía trước.
Điểm đáng nhắc tới chính là, truyền nhân của Vĩnh hằng kiếm đạo thuộc tứ đại kiếm đạo trong Thánh vực đều biết tu luyện môn kiếm pháp này.
Bởi vì huyền bí của Vĩnh hằng kiếm đạo kết hợp với Sát na kiếm pháp sẽ đạt tới một loại hiệu quả nhất niệm vĩnh hằng.
Nghe đồn truyền nhân thứ sáu của Vĩnh hằng kiếm đạo là kỳ tài ngút trời, nắm giữ Sát na kiếm pháp, đạt tới mười phần hỏa hầu.
Vì là cứu nữ nhân mình yêu mến mà xông vào nơi đóng quân của trăm vạn yêu ma.
Một kiếm, lúc đó chỉ đánh ra một kiếm, tất cả yêu ma đều bị chém giết.
Người kia cũng là kiếm khách nổi danh nhất trong thời đại anh hùng.
Giang Thần có được truyền thừa của Bất hủ kiếm đạo, mặc dù nói không sánh được bằng với tứ đại kiếm đạo, nhưng đạo lý cơm phải ăn từng miếng thì hắn biết.
Hơn nữa trước đó hắn chiến một trận cùng Mặc Ly, phát hiện ra Bất hủ kiếm đạo cộng thêm thiên tài chiến đấu như hắn sẽ rất là bá đạo.
Đến hơi thở cuối cùng sẽ có thể nghịch thiên.
Nói đi nói lại, trong đầu Giang Thần hiện ra nội dung của Sát na kiếm pháp.
Trước đó hắn cũng từng lật xem qua nó, cho nên cũng biết ưu khuyết điểm của môn kiếm pháp này.
Nhưng mà sau khi hắn sử dụng kiếm tới lúc này, khi lần nữa xem nội dung của kiếm pháp thì hắn mới biết môn kiếm pháp này bác đại tinh thâm tới cỡ nào.
- Gảy ngón tay một cái bao hàm hai mươi thuấn, trong nháy mắt ẩn chứa hai mươi niệm, một niệm ẩn chứa chín mươi chớp mắt, một sát na ẩn chứa chín triệu lần sinh diệt.
Giang Thần đọc thầm kiếm quyết, tìm hiểu bảy chữ của câu thứ nhất.
Đây là tinh túy của kiếm chiêu, chỉ có hiểu rõ câu này thì mới có thể luyện được thức thứ nhất.
Lúc này Bạch Linh vẫn còn đang ở hầm để thức tỉnh huyết thống, Giang Thần ngồi ở trên quảng trường không nhúc nhích.
Một lần ngồi xuống chính là một buổi tối.
Khi trời vừa tảng sáng, Giang Thần đột nhiên mở mắt ra, người kiếm hợp làm một, ở dưới ánh kiếm chói mắt, hóa thành ba thước phong mang, lập lòe như sao trời ở trên trên quảng trường.
Một giây sau, hắn trở lại chỗ cũ.
Kiến trúc ở chung quanh quảng trường bất động một lát, sau đó trên mặt tường xuất hiện vết kiếm như sợi tơ, sau đó từng phòng ốc ầm ầm sụp đổ
Giang Thần không có vui vẻ, sờ sờ bàn tay, uy lực của chiêu kiếm này quá lớn, may mà mục tiêu bất động, nếu không thì sẽ làm tổn thương tới chính mình.
Bởi vì tốc độ ra kiếm của hắn quá nhanh!
- Hơn nữa một thành hỏa hầu cũng chưa đạt tới được.
Đây mới là nguyên nhân chân chính làm cho Giang Thần ủ rũ, hắn đã từng thấy truyền nhân của Vĩnh hằng kiếm đạo dùng qua thức thứ nhất, so sánh với đối phương, nói là khác biệt một trời một vực cũng không quá đáng.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm dài lâu lại mạnh mẽ từ dưới lòng đất truyền đến.
Động tĩnh so với vừa nãy Giang Thần xuất kiếm còn kinh người hơn, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, mặt đất chấn động, rất nhiều phòng ốc trong Hùng thành lần nữa sụp đổ.
Ầm!
Dưới phòng dưới lòng đất có một tiếng vang rất lớn vang lên, giống như thùng thuốc nổ nổ tung, đồ vật bên trong phạm vi mười thước đều bị phá hủy.
Ngay khi Giang Thần lo lắng thì đã nhìn thấy Bạch Linh bay lên trời, xông thẳng lên trên trời.
Giang Thần bay lên vừa nhìn lại, phát hiện ra hổ văn màu đen trên người Bạch Linh đều biến thành màu đỏ thẫm, phần lưng sinh trưởng ra một đôi cánh.
Khi đáp xuống đất, cánh lại biến mất không còn tăm hơi, nhưng màu sắc hổ văn trên người lại không trở về như cũ nữa.
Đồng thời, thể tích của Bạch Linh vốn còn chưa thành niên trái lại còn nhỏ đi, chân trước lúc đứng dậy gần như cao bằng Giang Thần.
Có điều, có thể cảm nhận được rõ ràng mật độ cơ bắp của Bạch Linh so với trước đó còn cường hơn trăm lần.
- Bạch Linh?
Giang Thần đứng ở trước mặt Bạch Linh, cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam kia đã trở nên đỏ tươi, nhìn chằm chằm vào hắn.
Nếu như Bạch Linh không nhận ra hắn, lao tới cắn xé thì Giang Thần chỉ có thể chạy thoát thân, mà hiện tại Bạch Linh lại biết bay, còn chưa chắc chắn đã có thể chạy trốn được.