Tác giả có lời muốn nói: CP Noãn Hàn “Anh đi chết cho tôiiii!”
Đồ đạc đập tới, những lời đau lòng ném ra, sau đó... căn phòng trở lên yên tĩnh.
Bởi vì, người kia đã xoay người rời đi.
Anh đi rất kiên quyết, không giống như trước luôn cười hì hì lại dán tới bên cạnh, hoặc là dùng những lời quá đáng hơn chặn lại miệng mình.
Không giống hôm nay, anh đi lặng lẽ như vậy, không giống tác phong ngày thường.
“Đi là tốt, đi cho yên tĩnh...”
Tiểu Hàn chán chường nằm ngã xuống giường, nửa ngày không bò dậy. Mỗi lần cãi nhau với người kia, đều sẽ tiêu hao hết thật nhiều tinh lực.
Đồ vô sỉ đó — Noãn Khí, trong trò chơi rất thích chơi nhân vật nhân yêu, rất thích đùa bỡn mình, ở ngoài đời cũng là một con quái vật không hơn không kém.
Vốn tưởng rằng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người đã trở thành bạn bè.
Vốn tưởng rằng mỗi ngày cãi nhau ồn ào như vậy, hai người đều đã rất thích ứng.
Như vậy... Cái kẻ khốn khiếp mới vừa rồi chỉ bởi vì mấy câu nặng lời liền tức giận bỏ đi người nào a?
Loại người như vậy chẳng lẽ cũng có trái tim thủy tinh dễ vỡ?
— Đừng có đùa.
Ánh mắt Tiểu Hàn nhìn mông lung tới đống sách tham khảo trên bàn, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Mấy ngày gần đây thật không thoải mái. Kể từ khi nghe đề nghị của Noãn Khí, hai người chuẩn bị cùng thi nghiên cứu sinh sau khi học xong Đại học, cuộc sống mệt mỏi cứ như vậy không có điểm dừng.
Tiểu Hàn tự nhận là một người không chăm chỉ học tập. Thành tích của cậu luôn giậm chân tại chỗ, trong nhà được mẹ cưng chiều, từ nhỏ căn bản muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Mục tiêu tương lai cũng là tìm một công việc thích hợp, trải qua cuộc sống an ổn là tốt rồi, chưa hề muốn mình có một ngày có thể kiến công lập nghiệp trở thành đại gia.
Lý tưởng bình thản như vậy lại tạo cho người khác ấn tượng cậu là người không có lòng cầu tiến, cho nên khi Tiểu Hàn ở công hội nhắc tới mình định thi thử, mọi người rối rít kinh ngạc.
“Gỗ mục cuối cùng cũng nở hoa sao?”
“Có lòng là được rồi, về phần kết quả thì... tham dự là được, tham dự là được.”
“Anh Tiểu Hàn, hụ hụ, em khuyên anh đừng lãng phí thời gian? Thi thử? Hâm...”
“Thật ra rằng thì mà là, tớ nghe nói là bởi vì Noãn Khí muốn thi, cho nên muốn kéo cậu ta cùng thi, sau này có cơ hội thành thế giới hai người đây.”
“A! Thì ra là như vậy, thì tớ nói sao lại vậy chứ!”
“Anh Tiểu Hàn, vì theo đuổi tình yêu mà anh không tiếc bán rẻ tế bào não vốn đã ít ỏi của mình, loại tinh thần vĩ đại này quá đáng giá ca tụng đó!!”
“...”
“Đều cút cho tôi! Yêu cái đầu cậu mà yêu!”
Thảo luận cùng nhạo báng ngưng hẳn trong bùng nổ không thể kiềm chế.
Mặc dù là đáp ứng cùng thi với đối phương, nhưng đúng là mình thật không thích hợp với việc học, Tiểu Hàn nghĩ.
Cầm lên quyển sách đã cảm thấy nhức đầu, nhìn thấy trò chơi liền không qua nổi cám dỗ, mình đây chỗ nào giống như người hai tháng sau sẽ tham gia một cuộc thì quan trọng? Thi thử? Là mình sao?
Nhìn lại trạng thái của Noãn Khí, trong lòng càng thêm không cân bằng. Tại sao ngày thường người nhìn qua ham chơi như vậy lại chăm chỉ như vậy? Tại sao những bài toán mình nhìn qua đã thấy đau đầu, đến trên tay anh ta lại luôn có thể được giải dễ dàng như vậy?
Được rồi, coi như là thiên phú có khác biệt, coi như là thông minh có cao thấp...
Nhưng dùng tiêu chuẩn cao như vậy đến yêu cầu mình, có phải hơi quá đáng hay không?
Noãn Khí luôn cho mình là người không bao giờ hết tinh lực, có thể không để ý mà tiếp nhận tất cả, nhưng lúc này, anh ta có phải đã nghĩ sai rồi không.
Vừa mới rồi, Noãn Khí vừa mạnh mẽ lập lại kế hoạch học tập, đầu óc cậu phát đau nhất thời bốc lửa, liền bắt đầu không để ý tới lời nói.
“Yêu cầu gì đối với tôi cũng không được đâu.”
“Tôi ghét? Thi thử?...”
Tiếp theo, lại là...
“Tại sao tôi nhất định phải thi cùng một nơi với anh? Anh cho rằng tôi thích cùng một chỗ với tên khốn khiếp như anh sao?”
Noãn Khí giống có chút không vui, cuối cùng...
“Anh đi chết cho tôiiii– ”
Một câu nói này, kết thúc tất cả.
Một câu nói như vậy...
Bất quá trong đối thoại thường ngày giữa hai người, chỉ là một câu vô cùng bình thường mà thôi.
Trước kia mỗi lần giận lên, những lời khó nghe hơn cũng không phải chưa từng nói qua.
Noãn Khí sẽ luôn làm những chuyện khiến người khác không hiểu nổi, nói những lời thật thật giả giả, không cẩn thận mà chọc giận mình.
Từ khi làm bạn với kẻ luôn thích chọc mình này, từ internet phát triển đến thực tế, chưa bao giờ cãi nhau to đến vậy.
Đây là lần đầu tiên...
Đây là lần đầu tiên đó.
Ngày thứ nhất Noãn Khí biến mất, Tiểu Hàn không hề nhìn đến đống đề thi thử khiến cậu đau đầu kia, tận tình chơi cả ngày.
Ngày thứ hai vẫn như vậy.
Ngày thứ ba vẫn cứ như vậy.
Một tuần lễ sau... Cậu phát giác cho dù chơi trò chơi, cho dù làm bất kỳ chuyện gì bản thân muốn làm, trong lòng vẫn không thể lấp đầy.
“Trong lòng mình đang thiếu cái gì?”
Tiểu Hàn tự hỏi rất nhiều lần. Rất nhanh cậu phát giác mình lại bất tri bất giác rời khỏi máy tính đến bàn cầm lên quyển sách, lập tức cả kinh thất sắc đem sách bỏ lại.
“Chẳng lẽ ngay cả ý thức đều bị tên Noãn Khí kia thao túng sao...?”
Từ ngày đó xoay người rời đi, Noãn Khí liền không xuất hiện bên cạnh cậu. QQ, trong nhóm, nơi ở tạm, Ánh Sáng Chi Đường của Bi Luyến Hồ, Khoảng Cách Ngày Đêm của Tam Sinh Thạch, đều không ai gặp được anh ta.
Gọi điện thoại tới, chỉ nghe độc một câu”Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Tiểu Hàn da mặt dày đi hỏi tất cả những người quen Noãn Khí, đáp án đều là “Tôi không biết cậu ta đi đâu”.
Càng lo lắng hơn, lại thêm phần tức giận.
“Nếu anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ đánh anh thật đau...”
Nhưng to mồm vậy thôi, lại càng chứng tỏ cậu mạnh miệng mềm lòng.
Trong lòng càng bồn chồn nhiều hơn, hay đây chính là lo lắng.
Chờ đợi một hơi đến ngày thứ hai mươi hai, kiên nhẫn đã bị toàn bộ thời gian mài mòn sạch sẽ, một chút xíu tức giận kia cuối cùng cũng biến thành hữu khí vô lực. Đúng lúc đó, người mang đến tin tức lại là Bạch Hân.
“Noãn Khí à, mấy ngày trước có gọi điện thoại cho anh... Cậu ta hình như đang ở quê, không có cách nào để nhắn tin, điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu.”
“Sao tự nhiên anh ta lại về quê?”
“Muốn biết sao?” Bạch Hân cười giảo hoạt giống hồ ly, “Muốn biết, trực tiếp đến tìm hắn đi.”
“Anh có địa chỉ?”
“Có nha, nhưng tôi sao lại cho cậu dễ dàng như vậy... Không bằng, cậu mang chỗ tốt gì đó đến đổi đi?”
“Hồ ly nhà anh cút ngay cho tôi!”
— Quen biết đã lâu mà còn như vậy, thật đúng là một ổ rắn rết.
Noãn Khí biến mất ngày thứ hai mươi ba, Tiểu Hàn ngồi xe lửa đi về quê Noãn Khí.
Con đường phía trước chờ đợi cậu là cái gì, cậu không biết, cũng không muốn biết.
Cậu chỉ muốn đem người nọ từ miền quê đó bắt về...
Sau đó, sẽ dạy dỗ lại một bữa ra trò.
《 Như nhân ẩm thủy 》(2)