Edit: bé Na
Em là mặt gương phản chiếu lại anh
Ở phía bên kia, anh là ánh sáng rực rỡ nhất
You go first
Act. 3
“...”
Ly Ca thoáng nhíu mày, nhưng vẻ mặt cũng không tiếp tục duy trì như vậy được bao lâu. Bởi vì ánh mắt của Thường Thế đã dời về phía bên này, hơn nữa lại còn chăm chú nhìn vào đôi tay đang nắm của hai người.
Thiên Lý đứng một mình, cầm chặt tay Ly Ca.
Thường Thế đặt chén rượu xuống, ho nhẹ một tiếng.
Chú rể dù sao cũng cần có thể diện, cho dù anh có chính là một bình dấm chua đậm đặc đi chăng nữa, thì tại tiệc cưới, trước mặt bạn bè, người thân cũng không tiện phát tác, nhưng âm thanh ho khan rất không êm tai cùng ánh mắt sắc bén như dao lập tức liếc tới, rõ ràng đã thể hiện anh bây giờ đang rất không vui.
Ly Ca đã sớm tập mãi thành quen. Cô quyết đoán đem tay Thiên Lý để xuống, làm bộ như hoàn toàn không nhìn thấy Thường Thế, xoay người đi ra chỗ khác.
“Cậu khổ rồi.”
Thanh Dạ cười như không cười vỗ vỗ vai chú rể, khẽ khích lệ.
“Cậu nói đó là chuyện gì vậy chứ...”
Nhìn phản ứng của bà xã nhà mình, Thường Thế mặt nhất thời xụ xuống.
“Lúc còn đi học thì cả ngày đều nhắc tới ‘Luật phó hội’, sau đó biến thành ‘Vân ca’, bây giờ lại là Nhóc Thiên Lý’... Khi nào thì mới đến lượt tôi?”
Giọng điệu cuối cùng vô cùng tủi thân.
“Mọi người đều đến chúc tụng cậu, còn muốn thế nào nữa?” Thanh Dạ cười lớn ra tiếng, “Nghĩ ít thôi, nghĩ ít thôi.”
“Ly Ca chính là như vậy mới khả ái.”
Luật đi tới, xoa xoa tóc Thiên Lý, hỏi: “Em nói có đúng không?”
“Vâng.”
Thiên Lý mỉm cười gật đầu.
Tối hôm đó, mọi người nương theo không khí vui mừng tiếp tục chơi đến khuya. Cười cũng cười đủ, nháo cũng nháo đủ, cuối cùng cũng tới lúc nên lúc trở về.
Thiên Lý tửu lượng không cao, bị bọn Đu Đủ, Tiểu Hàn, Mèo Lười ồn ào ép uống không ít rượu, cuối cùng trước mắt một mảnh mông lung, ý thức mơ hồ đến cả cửa cũng không ra được.
Nhìn cậu ta hết lần này tới lần khác ngả nghiêng, thiếu chút nữa đã ngã trên cánh cửa bằng thủy tinh, Luật vội vàng đỡ lấy cậu, khẩu khí rốt cục cũng đã nghiêm túc hẳn:
“Thiên Lý không thể uống rượu, các cậu ai đã ép cậu ấy uống?”
Mấy năm nay mặc dù không tiếp tục chơi game online, nhưng uy nghiêm trời sinh của phó hội vẫn không giảm. Mấy thủ phạm chính thấy thần sắc của cậu thay đổi, lập tức bỏ của chạy trối chết lấy người.
“Chúng mình đưa nhóc này về nhà.”
Thanh Dạ đi tới lắc lắc tay, thuận tiện ném chìa khóa xe cho người yêu.
“Anh uống không ít, em lên lái nhé.”
Thanh Dạ cũng đã ngã trái ngã phải, ngồi sau cùng Thiên Lý. Luật đưa xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, chợt nhớ tới một chuyện:
“Thiên Lý hôm nay có nói, nhà cậu nhóc gần đây không có ai.”
“Hả?”
“Mẹ cậu ấy đi lên núi an dưỡng. Hiện tại…tình trạng này, đưa về nhà cũng không có ai chăm sóc cho cậu nhóc.”
“À?” Thanh Dạ nhìn nhìn về phía bên cạnh, đứt quãng phát ra những âm thanh trầm thấp, “Đưa nó về nhà mình một đêm nhé?”
“Uhm, như vậy cũng được.” Luật gật gật đầu.
Khách sạn cách nhà hai người rất xa. Thanh Dạ hạ cửa kính xe xuống một chút, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời ùa vào, nhiệt độ trên người cũng theo đó mà hạ xuống.
Người ngồi bên cạnh đã bị không khí lạnh lẽo kích thích, lắc đầu, phát ra một chuỗi thanh âm không rõ ràng.
“Nhóc Thiên Lý?”
Thanh Dạ thử gọi một tiếng.
“Đừng...”
Hình như đã có phản ứng với lời của anh.
“Không thoải mái à? Muốn nôn sao?”
Thanh Dạ vươn tay, vỗ vỗ nhẹ hai má đỏ hồng của Thiên Lý.
Cái vỗ này cũng không có vấn đề, nhưng không nghĩ tới Thiên Lý lại trực tiếp nhào vào trong lòng anh, như trẻ con, muốn ôm anh thật chặt.
“Này...”
Loại tình huống này làm Thanh Dạ có chút xấu hổ, nhưng đối phương dù sao ý thức cũng không rõ ràng, anh cũng không thể làm gì, chỉ đành quay đầu sâu kín nhìn về phía người ta đang ngồi ghế trên mà nói:
“Cưng ơi, em nhất định phải hiểu cho anh đó...”
Vẻ mặt oan ức khoa trương làm Luật cũng muốn cười, nói thêm mấy câu vui đùa: “Anh thật có phúc nha.”
Thanh Dạ giơ hai tay, một bộ dạng đây đều là của từ trên trời rơi xuống chứ anh đâu có muốn.
Im lặng giằng co một lúc, Thiên Lý hít thở cũng dần trở nên vững vàng, nhìn qua giống như là đang ngủ, chỉ là đôi tay kia… vẫn đang ôm chặt lấy anh không rời.
“Nhóc Thiên Lý này...” Thanh Dạ bất đắc dĩ nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo thương tiếc.
Đứa nhỏ này có tính cách hướng nội, cho dù đã trưởng thành, cho dù cách đối đáp với người ngoài cũng trở nên ngày càng thành thục, nhưng vẫn không sao bôi xóa được tính cách yên lặng bẩm sinh của nó.
Đứa bé an tĩnh mà hiểu chuyện như vậy, thực khiến người khác phải đau lòng, cho nên, anh vẫn luôn hiểu được tầm quan trọng của đứa nhỏ này trong lòng Luật.
Luật không nói gì, chuyên tâm lái xe, Vì vậy Thanh Dạ cũng không nói tiếp.
Bọn họ cũng không muốn những âm thanh trò chuyện này quấy nhiễu cậu nhỏ đang ngủ ngon.
Thiên Lý giống như đang mơ tới cái gì, cọ cọ trên người Thanh Dạ hai cái, mơ mơ màng màng gọi ra hai chữ:
“Vân ca...”
...
Thanh âm rất nhẹ, rất chậm rãi, nhưng Thanh Dạ nghe được, Luật cũng nghe được.
Cho nên hai người đều ngắn ngủi giật mình trong chốc lát.
“... Quả nhiên đã yêu rồi.”
Luật nhẹ nhàng mỉm cười.
“Em cười mà làm anh sởn cả da gà.” Thanh Dạ run rẩy run rẩy.
“Khó trách sao lại như vậy, thì ra là đem anh trở thành anh ta rồi.” Luật trêu chọc nói, “Anh với anh ấy thật không hổ là một đôi.”
“Này, ai cùng cậu ta là một đôi chứ...”
“À, đổi lại cách nói vậy? —— các người giống như anh em một nhà.”
“Ai cùng cậu ta là anh em chứ...”
“Chẳng lẽ anh lại không biết chuyện? Hai người họ bắt đầu từ bao giờ?”
“Anh thì biết chuyện gì... Nhiều lắm thì chỉ biết hơn người khác một ít thôi. Hôm tiễn Thiên Lý ra sân bay, anh biết cậu ấy có đến tiễn.”
“Hả?”
“Như vậy đó. Tên kia làm cái gì đều mờ mờ ám ám giống như buôn bạc giả, ai mà biết được cậu ta đích thực đang muốn làm gì thì mới là gặp quỷ.” Thanh Dạ nhìn cảnh sắc ngoài của sổ xe, thở dài.
“Cả anh cũng không biết?” Luật khẽ nâng mi, “Trà Trà không phải từng đã đề nghị hai người kết giao sao?”
Thanh Dạ thiếu chút nữa đụng đầu vào cửa kính xe.
“Luật à! Chuyện cũ bao nhiêu năm rồi em còn nói làm gì...” Anh ta che ngực làm bộ dáng bi thống, “Em làm ơn quên nhanh nhanh hộ anh được không?”
Luật thôi không trêu chọc nữa, cười cười nói:
“Em đã nghĩ đến một biện pháp giải quyết.”
“Sao cơ?”
“Anh giúp em lập tức gọi điện thoại cho tên kia, nếu anh ta bắt máy, nói với anh ta, chúng ta muốn tới giao người.”
“A?” Thanh Dạ kinh ngạc, “Luật, em muốn đưa nhóc Thiên Lý vào miệng sói sao?”
“Chuyện của hai người họ, nên sớm một chút đối mặt giải quyết thì tốt hơn. Sáu năm rồi, mỗi lần tụ hội anh ấy chưa từng thấy đến, vẻ mặt của Thiên Lý khi hỏi tới anh ấy, em đều trông thấy cả, em cũng không phải người mù.”
Luật gấp rút nhăn mày, nói tiếp: “Đương nhiên cũng nên nhắc nhở, nếu đêm nay anh ta dám làm ra chuyện gì quá phận, em nhất định sẽ làm thịt.”
“Hiểu rõ.”
Thanh Dạ một bên dưới đáy lòng nói “Lão Bạch, tôi thay cậu mặc niệm”, một bên nhanh chóng bấm điện thoại.
Tới rạng sáng, Thanh Dạ vác một con ma men nhỏ tới tận cửa nhà bạn.
Bạch Hân rõ ràng vẫn chưa ngủ, mặc chiếc áo len trắng như tuyết, đeo kính mắt, ngậm thuốc ra mở cửa.
Không khí ấm áp trong phòng phả vào mặt, Thanh Dạ lộ ra một nụ cười mỉm:
“Hey, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp.” Bạch Hân nhìn…bọn họ …từ trên xuống dưới…, vẻ mặt bí hiểm.”Vừa thấy mặt đã đưa tới một phần quà lớn nha, Lão Thanh.”
“Không còn cách nào, có một nhân vật lớn không chọc được đang đứng chờ dưới lầu.”
Thanh Dạ cười rất vui vẻ, đem Thiên Lý nhét vào trong lòng ngực của anh ta.
“Vậy làm phiền cậu rồi, Lão Bạch thân mến.”
“...”
Bạch Hân vững vàng tiếp được người, cúi đầu nhìn ánh mắt đối phương mông lung tới cực điểm, cười khổ.
“Nhớ rõ này, chỉ cho phép chăm sóc, không được phép ăn, nếu không muốn xảy ra tai nạn chết người.”
Nhìn dáng vẻ Thanh Dạ có chút hả hê, nghênh ngang rời đi.