Không ngoài dự đoán, cú điện thoại kia đến từ Hồ Ly.
“Tiểu Luật.”
Đã rất nhiều ngày không có trao đổi gì. Giọng của Hồ Ly rầu rĩ, có chút kìm nén.
“Hử?”
“Tớ muốn…. bàn với cậu một việc.”
“Cứ nói đi.”
Tuy rằng không biết đối phương muốn nói gì, nhưng Chu Luật vẫn bình tĩnh như thường.
“Tớ hôm nay đã nói chuyện với hội trưởng Ken của Ngân Cánh, anh ta cũng tỏ ra hoan nghênh.” Hồ Ly chậm rãi nói, “Vậy nên Tiểu Luật, ngày mai cậu có thể đến Ngân Cánh báo cáo.”
“…… Nghĩa là sao?”
Chu Luật bực mình. Ánh mắt của cậu, nhìn chăm chú vào bức ảnh trên đầu giường.
“Sau này, chúng ta có thể sẽ liên minh cùng với Ngân Cánh. Nếu cậu không muốn quay lại Cách Lãng Địch Á, như vậy gia nhập Ngân Cánh đối với cậu cũng là một lựa chọn tốt.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu thấy thế nào?”
“Nghĩa là sao?”
Chu Luật lạnh lùng lặp lại những lời này.
“Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu?” Hồ Ly khó hiểu.
“Tớ hỏi cậu rốt cuộc muốn cái gì!?”
Chu Luật bỗng nhiên rống lên, khiến đối phương hoảng sợ.
“…… Đều là vì điều tốt, Tiểu Luật.”
“Lời như thế tớ không muốn nghe.”
Chu Luật ý thức được bản thân luống cuống, nhanh chóng thu hồi tâm tình.
“Hay là cậu nghĩ an bài tốt cho tớ, tớ nên cảm động rơi nước mắt mà làm theo hả? Tại sao tớ cứ phải gia nhập Ngân Cánh, thế nào cũng phải đi cùng hội Ken?”
“Cậu cùng Ken quan hệ cũng không tồi mà?”
“Quan hệ không tồi cũng không có nghĩa là Ngân Cánh phù hợp với tớ.”
“Tiểu Luật.” Thấy cậu phản đối kiên quyết, giọng điệu của Hồ Ly cũng trở nên lạnh hơn, “Chẳng lẽ, cậu thật sự muốn gia nhập Ánh Sáng?”
“Vào Ánh Sáng hay không cũng là chuyện của tớ, không ai có thể trông nom.”
“Tiểu Luật!”
“Chính là thế đấy.”
Loại đáp án này, trên cơ bản có thể tính là khẳng định…… Hồ Ly càng nghĩ càng giận, nhịn không được kêu lên:
“Không được phép đi!”
“Không được phép đi?”
“Tớ không nghĩ hạn chế tự do của cậu, trên thực tế tớ cũng không thể. Cậu muốn đi Ngân Cánh, đi Ảo Giác thậm chí đến một hội nhỏ không có danh tiếng cũng được! Nhưng tại sao cứ phải là Ánh Sáng? Tại sao cậu nhất định phải đi giúp đỡ cái gã Thanh Dạ kia!”
Những lời này…… thật sự giống hệt đứa trẻ con cáu kỉnh.
Từ xưa đến nay, Chu Luật cũng kiến thức rất nhiều lần rồi.
“Thanh Dạ người này, có vấn đề gì sao?”
“Tớ ghét hắn.”
“Đây không phải là lý do.”
“Lý do này đã đủ rồi.” Hồ Ly tức giận chưa tiêu.
“Tớ không thể nhận.”
“Tiểu Luật…… Nếu cậu kiên trì muốn gia nhập Ánh Sáng, từ nay về sau chúng ta chính là kẻ địch, cậu cảm thấy như vậy có được không?”
“Trò chơi lại không phải là sự thật, cậu sẽ không ngây thơ đến nỗi đem hai thứ nhập làm một đi?”
“Tiểu Luật!”
“Tớ còn có chút việc phải làm, những chuyện khác ngày mai nói tiếp đi?”
Đề tài tốn phí thời gian như vậy, Chu Luật tuyệt không nghĩ muốn tiếp tục.
“…… Quên đi, không cần.”
Lặng yên một lúc, Hồ Ly rầu rĩ nói: “Tớ đã biết sự lựa chọn của cậu. Từ nay về sau, chúng ta là kẻ địch.”
“Cậu……”
“Cứ như vậy đi.”
“Cạch” một tiếng, Hồ Ly cúp điện thoại trước.
Ai……
Chu Luật phiền toái đi tới trước máy tính, thấy Thanh Dạ vẫn như cũ im lặng chờ cậu trở về.
Cậu không khỏi bắt đầu tự hỏi, trước kia mình vẫn nuông chiều Hồ Ly, đến tột cùng là đúng hay sai?
Chẳng lẽ tình bạn mấy năm, còn không chịu nổi một cái trò chơi thử thách?
Hồ Ly…… rốt cuộc thì lúc nào mới có thể không còn giống một đứa con nít không hiểu chuyện, lúc nào mới có thể hiểu được ý muốn thực sự của bản thân đây?
Sau khi để suy nghĩ bình ổn hồi lâu, cậu mới hỏi:
“Anh nói…… chơi trò chơi quá mức nghiêm túc, có phải là chuyện tốt hay không?”
“Hử?”
“Vì sự việc trong trò chơi mà cãi nhau…… cho dù là tôi hay cậu ta, đều có vẻ như rất ngu ngốc.”
Chu Luật cũng không nói thực rõ ràng. Nhưng không ngờ, đối phương tựa hồ có thể lý giải.
Thanh Dạ mỉm cười, ôn hòa nói:
“Tôi cho rằng, nghiêm túc cũng là không nghiêm túc, nghiêm túc hay không nghiêm túc cũng không quan trọng…… Chỉ cần Luật cho rằng không làm bản thân thất vọng là được.”
Chu Luật hơi ngẩn ra, lập tức cũng cười nói: “…… Anh nói rất đúng.”
“Đỡ hơn không?”
“Ừhm……”
“Nếu Luật cảm thấy tôi thấu hiểu lòng người như vậy……” Thanh Dạ đứng lên, cười nói, “Thế thì, nên đáp ứng lời thỉnh cầu duy nhất trong đời tôi đi.”
“?”
Trên màn hình, xuất hiện một khung thông tin đề nghị.
“Mộ Vũ. Thanh Dạ mời bạn gia nhập công hội ‘Ánh Sáng Chi Đường’.”
Dòng chữ quá mức rõ ràng, khiến trong lòng hơi chấn động.
“Mời nhấn YES or NO?”
Dường như…… cũng tới lúc nên lựa chọn rồi.
“Hy vọng sau này hợp tác vui vẻ, hội phó Luật.”
“…… Xin chỉ giáo nhiều.” Chu Luật thở nhẹ một hơi.
Con chuột trong tay di chuyển, cuối cùng dừng ở lựa chọn “YES”, nhẹ nhàng ấn xuống. Kênh tán gẫu của hội cùng tùy theo tự động mở ra.
Khoảng một phút sau, thông báo của công hội thay đổi.
[FROM: Ánh Sáng Chi Đường tổng hội trưởng Thanh Dạ]
[Kể từ hôm nay, Nguyệt Ẩn. Luật trở thành hội phó đầu tiên từ trước tới nay của bản hội. Bất luận người nào đối với việc này tán thành hoặc không tán thành, thời gian công thành chiến đều phải nghe cậu ấy an bài, không được dị nghị.]
Cuối cùng cũng trở thành thành viên của Ánh Sáng Chi Đường…… sau này sẽ phát sinh chuyện gì không ai biết được, cậu cũng không muốn lại đi suy nghĩ những chuyện khác.
Cứ theo như lời của Thanh Dạ, nghiêm túc cũng là không nghiêm túc, nghiêm túc hay không nghiêm túc cũng không quan trọng…… Chỉ cần nghĩ rằng không làm bản thân thất vọng là được.
Lúc này đây, chính là thực sự tạm biệt đi……
Chu Luật nhìn cái tên bên cạnh biểu tượng công hội mới, thì thầm:
“Hẹn gặp lại…… Cách Lãng Địch Á.”
Hẹn gặp lại, Cách Lãng Địch Á.