Sau khi 'Bất Hội Phi Điểu' tuyên bố truyện mới, Weibo đau khổ chống đỡ một ngày cuối cùng cũng nằm liệt.
Kỳ thực tuy tác giả Bất Hội Phi Điểu có lực ảnh hưởng rất lớn trong giới tiểu thuyết mạng, nhưng so với toàn bộ Weibo thì vẫn có hạn, không thể sánh bằng những đại minh tinh, thậm chí độ thảo luận còn không cao bằng Mr J.
Độc giả của cậu xa xa không đạt tới mức khiến Weibo tê liệt, chủ yếu là lúc trước tích lũy quá nhiều, phía trước chịu đựng nhiều tin tức bùng nổ như vậy, lập trình viên nơm nớp lo sợ cho rằng mọi việc đã qua, có thể thả lỏng được rồi, vừa mới thả lòng một phát, liền giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cứ như vậy sập rồi!!
Người lập trình viên này cũng không biết nên mắng Thời Phi thật biết gây chuyện hay là nên trách Bất Hội Phi Điểu chọn thời gian này up truyện mới.
Sờ soạng mái tóc đã càng ngày càng ít của mình một phen, lau đi nước mắt chua xót, nhanh chóng bảo trì hệ thống đi.
Lập trình viên bên này bất lực, các tác giả bên trang web Điểm Nương cũng khổ sở không nói nên lời, từ những lần đăng bài trước đây của Bất Hội Phi Điểu, chỉ cần cậu đăng bài lên nhất định sẽ giết cả làng, nửa tháng trước trang web công bố nửa tháng sau Bất Hội Phi Điểu sẽ đăng truyện mới, khiến một đống tác giả trong thời gian này cũng không dám đăng truyện mới, chỉ lo lắng chẳng may đăng vào cùng kỳ thì số liệu sẽ bị ngược rất thảm.
Thời Phi đăng truyện mới lên, cũng không quan tâm tới số liệu, tự mình cầm lấy sách ôn tập, ngày mai thi rồi, hôm nay lâm thời ôm chân Phật một chút.
Nhưng cuốn sách đang xem lại là《 Định luật Murphy 》.
Nếu lúc này chủ nhiệm lớp Minh Lệ Huệ nhìn thấy, chắc chắn sẽ rít gào, một học sinh cấp ba ôn tập thi lại đi đọc《 Định luật Murphy 》làm gì, cấp ba sẽ thi những cái này à?
Ngày hôm sau, Thời Phi tìm ra những cuốn sách không hay sử dụng, lại lấy sách vở mới tinh cất vào cặp, chỉnh trang bản thân một chút rồi tới trường học tư thục Gia Hoan.
Ngoài lúc khai giảng tới báo danh, suốt một học kỳ Thời Phi đều không xuất hiện, bảo vệ mới của trường còn ngăn cậu lại.
"Trường học mỗi ngày có bao nhiêu học sinh ra vào, tôi nhớ rất rõ, cậu là học sinh trường nào muốn trà trộn vào đây? Lại muốn tới theo đuổi Dịch Gia Lâm có phải không?" Bảo vệ mặt đầy nghiêm túc nói.
"Anh trai à, Dịch Gia Lâm này vừa nghe là tên một đứa con trai, anh nhìn rõ đi em là con trai, em có thể tới để theo đuổi con trai hay sao?" Thời Phi vừa nói vừa lấy thẻ học sinh của mình ra đưa cho đối phương.
Anh trai bảo vệ nhìn thấy mặt và tên bên trên, do dự so sánh một chút với Thời Phi đang đội mũ đeo khẩu trang, nhỏ giọng hỏi: "Cậu kéo khẩu trang xuống một chút."
Thời Phi thấy không có ai, dứt khoát tháo khẩu trang của mình xuống: "Anh mau xem đi."
Bảo vệ xác định thân phận, sau đó nói: "Vào đi."
Lúc đi Thời Phi nghe được phía sau truyền tới giọng nói thầm của anh trai bảo vệ: "Mặt đẹp như vậy, vì sao lại che đi, chẳng lẽ bị cảm."
Mấy bức ảnh trên mạng của Thời Phi bị xóa đi, cho nên vừa rồi anh trai bảo vệ không nhận ra cậu, không biết cậu là ai.
Thời Phi muốn đi đường tắt để tránh đám đông, cố ý chọn con đường đi qua khu dạy nhạc bên kia, khi đi qua khu dạy nhạc, nghe được bên trong truyền tới một tiếng đàn trong trẻo êm tai.
Thời Phi nhướng nhướng chân mày, đây là tiếng đàn violon.
Còn một tiếng nữa là tới giờ thi, thời gian này còn có người nhàn nhã kéo đàn violon? Kéo cũng khá hay, tiếng đàn du dương mạch lạc, có vẻ đã học nhiều năm.
Lúc quẹo vào liền nhìn thấy trước cửa một phòng học nhạc trước mặt có rất nhiều nữ sinh đang tụ tập.
Một đám đều như hoa si nhìn vào phòng học, tay chắp ngực, hai mắt tỏa sáng.
"Đẹp trai quá, dáng vẻ Gia Lâm kéo đàn violon, quả thực đẹp trai khiến tôi tan chảy."
"Ngón tay cậu ấy vừa thon vừa dài vừa trắng, một nữ sinh như tôi cũng phải hâm mộ."
"Bà nói xem sao lại có người hoàn hảo như vậy nhỉ, đã đẹp trai lại còn học giỏi, lại còn chơi đàn violon hay như vậy, trên thế giới này còn có người hoàn mỹ hơn cậu ấy sao?"
"Thời Phi lớp 11/1 ấy, học giỏi hát hay còn biết sáng tác nhạc, chơi ghi ta cũng số một, còn là Mr nổi tiếng quốc tế, quan trọng nhất là siêu đẹp trai."
"Đừng nói nữa, lúc trước cậu ấy còn chưa nổi tiếng tôi đã mê cậu ấy, vì cậu ấy mà cố gắng chuyển tới trường này, kết quả cả một học kỳ đều không thấy người, tôi muốn trèo tường."
"Tôi cũng vậy, so với Thời Phi không sờ được không nhìn được, vẫn là kiểu nam thần có thể quan sát ở khoảng cách gần như Gia Lâm khiến tôi phấn khích hơn."
"Phi ca, tớ chỉ ngoại tình năm phút, rất nhanh sẽ quay lại."
Mấy cô gái nhỏ giọng nghị luận.
Thời Phi nghe mọi người nghị luận, thì ra người kéo violon bên trong chính là Dịch Gia Lâm mà anh trai bảo vệ nói tới, sao lúc trước ở trong trường không nghe nói có một nhân vật phong vân như vậy nhỉ, chẳng lẽ là học sinh mới chuyển tới?
Vươn tay kéo thấp mũ lưỡi trai của mình xuống một chút, chuẩn bị lặng lẽ đi qua sau lưng đám nữ sinh này, nhanh chóng đi qua nhà dạy nhạc tới lớp học của mình thôi.
Lúc này có mấy nữ sinh chen lui về phía sau, có một cô gái tóc thẳng không cẩn thận đụng phải Thời Phi, đụng rơi mũ lưỡi trai của cậu.
"Thực xin lỗi, tôi không cố ý." Nữ sinh tóc thẳng nhanh chóng nhặt mũ của Thời Phi lên, còn đập đập bụi bên trên, khi chuẩn bị đưa cho Thời Phi, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giây tiếp theo nữ sinh kích động thét chói tai: "A a a a a a a a là Thời Phi, Phi ca."
Thời Phi theo bản năng sờ soạng khẩu trang mình còn đang đeo, đám con gái theo đuổi thần tượng này mạnh như vậy sao? Dựa vào một đôi mắt liền nhận ra mình?
"Tôi không phải, tôi không phải Thời Phi." Thời Phi muốn giãy giụa một chút.
"Cậu đừng phản kháng nữa, cậu có trang bị thế nào cũng không thoát khỏi đôi mắt thần của bọn tôi đâu." Cô gái tóc thẳng kích động nói, hai tay hai chân không biết để đâu nhảy lên tại chỗ.
Thời Phi cười hỏi: "Nhưng vừa rồi tôi nghe nói cậu muốn trèo tường mà?"
Cô gái tóc thẳng lập tức lắc đầu: "Nhất định là cậu nghe nhầm, không bao giờ có chuyện trèo tường, đời này đều không thể, nếu cậu có thể ký tên cho tôi, vậy thì càng tốt."
Nữ sinh này lấy ra hai bức ảnh trong túi xách của mình, mắt trong mong nhìn Thời Phi.
"Còn tùy thân mang theo ảnh chụp, xem ra ra fan đích thực không sai." Thời Phi tiếp nhận ảnh, hỏi: "Nhưng tôi không có bút."
"Tớ có, thuận tiện cũng ký cho tôi một cái." Một nữ sinh khác cũng nhanh chóng lấy ra một bức ảnh và một cái bút ký tên trong túi, vẻ mặt kích động nhìn Thời Phi.
Thời Phi cầm lấy bút vừa ký tên vừa hỏi: "Các cậu ngày thường đều mang theo ảnh của tôi như vậy à? Hay là đoán chắc hôm nay tôi sẽ về?"
Mấy nữ sinh ngượng ngùng nói: "Ngày thường liền mang theo, nghĩ Phi ca học ở trường này, sẽ có lúc phải về trường học, chẳng may may mắn gặp được thì sao."
Một đám nữ sinh vốn đang vây quanh xem kéo đàn violon bên cạnh đều vây quanh Thời Phi, mắt sáng như sao trời.
Có vài nữ sinh kích động cầm di động muốn chụp ảnh gửi cho bạn bè, nữ sinh tóc thẳng lập tức ngăn cản: "Mọi người chụp ảnh để tự mình mlem là được rồi, đừng đăng lên vòng bạn bè thông báo khắp nơi, nếu không lát nữa Phi ca sẽ không thoát khỏi khu dạy nhạc này được đâu, mọi người đều là người thích Phi ca, xin hãy cho cậu ấy một ít không gian."
Nữ sinh tóc thẳng này có vẻ là người có kinh nghiệm theo đuổi thần tượng, lập tức liền biết một đám người nếu gửi cho bạn bè, Thời Phi sẽ gặp phải kết quả như thế nào.
Trên cơ bản mọi người đều vẫn nghe lời, nhưng cũng khó có thể ngăn cản được người có chút kích động, trộm chụp ảnh đăng lên.
Rất nhanh một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều người chạy về phía bên này.
Cho dù rất nhiều người không phải fan của Thời Phi, vừa nghe nói có minh tinh tới, mang theo lòng hiếu kỳ cũng sẽ chạy tới đây xem một cái.
"Tôi thấy càng ngày càng nhiều người tới đây, Thời Phi cậu mau chạy đi." Nữ sinh tóc thẳng sốt ruột chỉ huy mọi người tránh ra đường đi.
"Không chạy kịp rồi, các tiểu tiên nữ có mang khẩu trang và mũ, mau chóng đeo lên, tốt nhất là tóc ngắn, không có mũ và khẩu trang thì lấy mũ trên áo đội lên, mọi người đều cúi đầu tản ra bốn phía, để tôi chà trộn ra ngoài." Thời Phi nhanh chóng nghĩ cách, rất nhanh liền nghĩ ra.
Mọi người lập tức làm theo, tuy cách này chẳng ra gì, nhưng nhất thời đục nước béo cò cũng đủ.
Thời Phi nhân lúc hỗn loạn từ cầu thang chạy ra ngoài, trong một đám học sinh bí mật xông ra ngoài.
Một đám nữ sinh đang vây ở cửa xem Dịch Gia Lâm kéo đàn violon đều chạy không còn bóng dáng.
Dịch Gia Lâm đứng trong phòng học nhạc, thả đàn violon trên vai xuống, đôi mắt xinh đẹp mang theo một tia u buồn nhìn một màn xảy ra.
"Thời Phi, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt."
Đối phương chớp chớp mắt, sau đó cho đàn violon vào hộp đàn, cõng trên lưng rời khỏi phòng.
Học sinh lớp 11/1 nghe nói Thời Phi đã trở lại, một đám đều tự trở thành hộ vệ, sớm đi tới cửa tiếp người trở về, chặn đám nữ sinh điên cuồng của lớp khác lại.
Lớp trưởng đại nhân Trương Hiểu Mai chỉ huy mọi người đóng cửa lớp lại, đối mặt với một đám bạn học muốn tìm Thời Phi xin chữ ký, Trương Hiểu Mai trực tiếp lấy ra uy nghiêm của lớp trưởng, đuổi mọi người đi: "Vội cái gì chứ, cậu ấy là học sinh lớp mình, cả ngày hôm nay đều phải đi thi còn có thể chạy thoát được sao. Muốn ký tên thì chờ thi xong rồi nói."
Mọi người đều lần lượt về chỗ ngồi của mình, không ít người đều tay chống cằm quay đầu nhìn Thời Phi, có người còn cầm di động lén chụp ảnh.
Trương Hiểu Mai vừa quay đầu lại nhìn Thời Phi đang ngồi ở vị trí của mình, lửa giận bốc lên: "Thời Phi cậu cũng đúng là biết lăn lộn, cậu không thể trở về một cách khiêm tốn được sao? Cậu không hiểu gì về danh tiếng của mình à? Hot search trên Weibo đến giờ còn treo tên cậu đấy, có phải lần sau cậu quay về trường còn phải dùng tám mười người bảo vệ mở được cho cậu không?"
Thời Phi trộm dịch cơ thể một chút, nhìn bạn cùng bàn Chúc Y Tân của mình hỏi: "Lớp trưởng đại nhân bị sao thế?" Trước kia cũng không thấy tức giận như vậy nha, bị như này mấy ngày rồi?
Chúc Y Tân đang cầm di động tranh thủ chơi một lúc trước kỳ thi, đối mặt với câu hỏi của Thời Phi, không cả ngẩng đầu thản nhiên trả lời: "Hai ngày trước cậu ấy không cướp được vé vào cửa của thần tượng Thẩm Thanh Nhiên, mấy ngày này đều như bom nổ chậm, cẩn thận một chút đừng chọc tới cậu ấy."
Lực bộc phát của con gái theo đuổi thần tượng thật đáng sợ, không thể trêu vào.
Bạn cùng bàn vừa mới trả lời Thời Phi xong, đột nhiên tức giận miệng nhả lời vàng ngọc: "Chết tiệt, cái thứ cho má %&*¥#@ này, có biết chơi game không, trình độ ăn hại như vậy không phải tìm người luyện thay đấy chứ? Mẹ nó tao rắc tí gạo lên đường, gà nó đi còn giỏi hơn cái thứ rác rưởi này, con mẹ nó....."
Thời Phi nhướng mày, hình như chơi game cũng được trêu vào, nghiêng đầu nhìn một chút, thì ra là game《 Tuyệt địa đào vong 》mấy năm nay rất nổi tiếng, hai năm trước vừa xuất hiện đã được rất nhiều game thủ yêu thích.
Chủ yếu là 100 người đồng thời nhảy dù từ máy bay xuống, có thể sống đến cuối cùng chính là Vua.
Trò chơi này yêu cầu cấu hình rất cao, rất nhiều cấu hình của máy tính ở nhà căn bản không chơi được trò chơi này, khiến mấy năm trước việc làm ăn ở tiệm net tốt lên rất nhiều.
Khi trò chơi mới ra, Thời Phi cũng từng có một thời gian trầm mê với trò chơi này, sau đó lại xảy ra một vài việc liền không chơi nữa, bản Chúc Tân Y chơi là bản di động mới ra năm nay, vừa ra cũng rất được hoan nghênh.
Lúc này chuông chuẩn bị vào thi vang lên, đám nữ sinh đang vịn cửa sổ nhìn Thời Phi tâm không cam tình không nguyện rời đi.
Không bao lâu chủ nhiệm lớp Minh Lệ Huệ tới, mặc một thân tây trang màu đen, trong tay ôm một chồng đề thi, cô nhìn thấy thì không có phản ứng gì lớn, nhưng bạn cùng bàn khi nghiêng đầu nhìn thấy Thời Phi liền kinh ngạc: "Hả, Thời Phi, cậu về lúc nào thế? Sao lúc không chào tôi một tiếng?"
Thời Phi: "......" Ha hả, cậu không biết nên trả lời như thế nào.