Camera nhắm ngay về phía Thời Phi, ánh mắt mọi người cũng đều nhìn về phía cậu.
Trang Tân Nhiên tiếp tục nhìn Thời Phi hỏi: "Trong tình huống không hề ảnh hưởng tới bất cứ lợi ích của người nào, vì sao không thể cho người khác thêm một cơ hội để hi vọng chứ?"
Thời Phi mặt mày trầm tĩnh, đôi mắt phượng hơi cong lên mang theo ý cười động lòng người, cầm micro không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lục Bằng lão sư và Hà Lộ Lộ lão sư đều ở đây, những lời này của anh không nên hỏi tôi mới đúng nhỉ? Hay là anh cảm thấy có thể bỏ qua hai vị lão sư?"
Một câu nói cho Trang Tân Nhiên không biết nói gì nữa, mau chóng hướng Lục Bằng cùng Hà Lộ Lộ nói: "Lục Bằng lão sư, Hà Lộ Lộ lão sư, em không có ý như vậy."
Nói rồi còn hơi cúi đầu, ra vẻ có chút ủy khuất.
Lục Bằng lão sư tay cầm micro nói: "Tôi hi vọng mọi người đều có thể tôn trọng quy tắc thi đấu. Là tuyển thủ các bạn cần phải hát thật tốt trong mỗi một trận đấu, không để bản thân để lại tiếc nuối trên sân khấu." Lời này là cảnh cáo Trang Tân Nhiên, đồng thời cũng cảnh cáo người không an phận như Thời Phi.
Hà Lộ Lộ cũng cầm lấy micro nói: "Tôi muốn nói cho mọi người, muốn là thần tượng mạnh nhất, thực lực của bạn là yếu tố quan trọng để bạn có thể đi bao xa."
Lời nói không rõ hẳn ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Tần Trí rời đi.
Thời Phi thản nhiên ngồi trên ghế, giống như vừa rồi mọi việc không liên quan gì tới cậu.
Kiếp trước cậu và Hà Tiểu Bắc lựa chọn vòng đấu khác, cho nên Tần Trí và Đới Lương trực tiếp thăng cấp.
Sau này hai người trở thành trợ thủ đắc lực cho Trang Tân Nhiên, không thiếu giúp y trộm hãm hại nhưng tuyển thủ khác, cuối cùng Thời Phi bị cả cư dân mạng ép rời khỏi, bọn họ cũng có một phần lực ở phía sau.
Trận thi đấu hôm nay, Thời Phi cảm thấy mình đã rất nhân từ, chỉ chém trước một tay của Trang Tân Nhiên mà thôi, còn giữ một tay cho y sử dụng trong chương trình nữa mà.
Đại khái là bị ảnh hưởng bởi việc đào thải vừa rồi, những tuyển thủ dự bị khác không dám tùy tiện khiêu chiến nữa, dù sao thực lực của những người khác như thế nào bọn họ đều hiểu rõ.
Ngày tiếp theo tất cả tuyển thủ thăng cấp và dự bị đều ngồi xe buýt đi tới ký túc xá chương trình đã chuẩn bị sẵn, cứ bốn người một phòng.
Cũng không biết chương trình muốn làm gì, là lại đem cậu và Đới Lương và Trang Tân Nhiên ở cùng một phòng, người cuối cùng của phòng là Hà Tiểu Bắc.
Trái phải hai cái giường, ở giữa đối diện cửa sổ đặt một cái bàn.
Thời Phi chọn cái giường bên góc trái, Hà Tiểu Bắc lập tức chọn một cái giường ở gần cậu.
Lúc sửa sang lại giường đệm, Trang Tân Nhiên đứng ở bên cạnh, mở miệng giải thích: "Lúc trước khi thi đấu, tôi không có ý gì khác, Tần Trí là bạn của tôi, tôi chỉ đơn thuần muốn giữ cậu ấy lại mà thôi, tôi hi vọng cậu đừng nghĩ nhiều."
Thời Phi tiếp tục sửa sang lại chăn nệm: "Tôi không nghĩ nhiều."
Trang Tân Nhiên mấp máy môi còn muốn nói chuyện với cậu, liền thấy Thời Phi lồng ruột chăn vào vỏ, lôi kéo hai bên một cái đã lồng xong, lại đi sửa soạn quần áo.
Trang Tân Nhiên cũng ngại không nói gì nữa, có chút mất mát trở lại giường của mình, Đới Lương nhìn tình cảnh này, cảm thấy Thời Phi quá không biết tốt xấu.
Đứng dậy muốn giáo huấn cậu đôi câu, bị Trang Tân Nhiên ngăn lại, lắc lắc đầu nhẹ giọng nói với gã: "Tôi không sao." Mặt mang nụ cười, đáy mắt lại lộ ra vẻ mất mát, Đới Lương nhìn có chút đau lòng, càng tăng thêm oán giận với Thời Phi.
Thời Phi đâu vào đấy lấy hành lý của mình ra sắp xếp cẩn thận.
Hà Tiểu Bắc cất xong đàn ghi ta của mình, hỏi: "Phi ca, có cần tôi sửa sang lại giúp cậu không?"
Thời Phi lắc đầu: "Không cần, tôi làm gần xong rồi."
Việc nhà đối với Thời Phi mà nói không có bất cứ khó khăn gì, Hà Tiểu Bắc cũng đã quen với việc này, chỉ có hai vị khác ở trong phòng không quá quen, bọn họ nhìn vỏ chăn ruột chăn hoàn toàn không biết lồng hai thứ vào với nhau như thế nào.
Nhìn Thời Phi có chút nổi loạn và khó nói chuyện, hai người đem ánh mắt xin giúp đỡ lên người Hà Tiểu Bắc rõ ràng nói chuyện tốt hơn đang lau đàn ghi ta.
"Tiểu Bắc, cậu có thể chỉnh giường giúp tôi không?" Nghe là câu hỏi, người cũng đã đứng ở bên cạnh, nhường ra vị trí cho Hà Tiểu Bắc, chuẩn bị để cậu ta ra tay.
"Cả tôi nữa." Đới Lương rất là tự nhiên nói.
Hà Tiểu Bắc đang lau đàn ghi ta của mình lập tức buông đàn ghi ta, nói: "Được....."
"Tiểu Bắc, đi cùng tôi ra đây một chút." Thời Phi cầm di động cùng nút bịt tai dẫn đầu đứng lên.
Hà Tiểu Bắc có chút khó xử nhìn hai người, Thời Phi nghiêng đầu hỏi: "Không đi sao?"
"Đi đi đi." Hà Tiểu Bắc cất đàn ghi ta đi, tỏ vẻ xin lỗi với Trang Tân Nhiên: "Thực xin lỗi, tôi......"
"Đi thôi." Thời Phi trực tiếp kéo Hà Tiểu Bắc đi, người còn chưa đi khỏi ký túc xá đã bắt đầu răn dạy: "Cậu xin lỗi cái gì? Đây cũng không phải việc của cậu. Người ta bảo cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó à? Chính bọn họ không có tay sao?"
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy chút việc mà thôi, mọi người đều ở cùng phòng, nên giúp đỡ yêu thương nhau mới phải."
Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, cho đến khi không nghe thấy.
"Cái thằng Thời Phi này, cậu ta có ý gì chứ?" Đới Lương tức giận đến phát run, giơ chân đạp mạnh hai lên chân giường Thời Phi, giải tỏa tức giận của trận khiêu chiến ngày hôm qua.
Trang Tân Nhiên ngăn cản gã nói: "Thôi, vẫn nên dành chút sức lực lên huấn luyện đi. Hay là cậu đi tới phòng khác hỏi một chút có ai đồng ý giúp chúng ta chỉnh giường đệm hay không."
"Được, tôi cũng không tin mọi người đều lòng dạ hẹp hòi giống Thời Phi." Đới Lương sắc mặt hơi trầm xuống đi ra ngoài.
Trang Tân Nhiên cũng không ngăn cản, cúi lưng lấy mỹ phẩm dưỡng da và bàn chải đánh răng trong vali của mình đi vào toilet.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, đang đi bước vào, liền nhìn thấy trên mặt đất có một tờ giấy, Trang Tân Nhiên đặt đồ lên bồn rửa tay, nhặt tờ giấy trên mặt đất lên xem, phát hiện là một bản nhạc có cả lời và nhạc.
Đều chơi âm nhạc, Trang Tân Nhiên vừa nhìn thấy khuông nhạc hai mắt liền phát sáng không rời đi được.
Đây là một bản nhạc phong cách Hoa Quốc, lại không phải phong cách truyền thống, bên trong lời bài hát cũng rất có ý cảnh, giống như có thể nhìn thấy cuộc sống tới tới lui lui bận rộn cả đời.
Y xem cực kỳ si say, hai mắt không nỡ rời đi dù chỉ một giây, kích động tới nỗi tay có chút run rẩy.
Tận đến khi nghe thấy tiếng bước chân ở cửa truyền đến, Trang Tân Nhiên nhanh chóng giấu bản nhạc kia đi, quay người lại vừa lúc nhìn thấy Đới Lương và một tuyển thủ khác đi vào phòng.
Đới Lương: "Tân Nhiên, cậu sao thế? Sao mặt cậu đỏ vậy."
Trang Tân Nhiên lắc đầu nói: "Không sao, chắc là do trời nóng."
Đới Lương gật gật đầu, sau đó vỗ bả vai người bên cạnh nói: "Xem đi, tôi tìm được người tới giúp rồi."
............
Lúc Thời Phi và Hà Tiểu Bắc trở về, trong phòng ký túc xá không có ai, Thời Phi nhìn thấy chăn trên giường của mình bị vứt trên mặt đất, bên trên còn có vài dấu chân, khuôn mặt tinh xảo hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hà Tiểu Bắc chạy nhanh tiến lên ôm chăn lên: "Ai làm vậy? Như này thì buổi tối làm sao ngủ được?"
Trang Tân Nhiên cùng Đới Lương mới từ bên ngoài trở về, Đới Lương thấy một màn như vậy, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, lông mày khiêu khích nhướng lên. Là tao làm đấy thì sao? Không chứng cứ mày định làm gì tao.
Thời Phi cũng không nói lời nào, cầm chậu rửa mặt mà chương trình phát cho, không nói một lời đi vào toilet, hứng đầy một chậu nước, không nói hai lời liền hắt lên giường đệm đã sửa sang tốt của Đới Lương.
Chăn đệm sạch sẽ lập tức ướt đẫm, vệt nước xuyên thấu qua ván giường nhỏ giọt xuống sàn nhà, chảy dọc theo hoa văn trên sàn nhà.
"Thời Phi, mày bị điên à?" Đới Lương đi lên cầm lấy chăn của mình, ướt hết, cả giường đều ướt, ngay cả hai bộ quần áo gã đặt trên giường cũng bị ướt theo.
"Không có gì, tôi không thích nợ nần người khác, trả lại anh thôi." Thời Phi vươn tay bắt đầu lột chăn của mình ra.
"Tao giết chết mày." Đới Lương đứng dậy muốn đánh người, Trang Tân Nhiên mau chóng ngăn gã lại.
Cửa cũng không đóng, hai người ồn ào đã thu hút những người xung quanh.
Trang Tân Nhiên khuyên bảo: "Hai người các cậu đều đừng náo loạn, khó coi như vậy. Thời Phi cậu lấy nước đổ lên chăn Đới Lương, việc này dù sao cũng là cậu sai, cậu xin lỗi cậu ấy đi. Đới Lương, cậu cũng đừng giận, Thời Phi xin lỗi cậu cậu liền tha thứ cho cậu ấy đi, mọi người sau này ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt nhau."
Thời Phi nhìn thoáng qua người được hào quang thánh mẫu bao bọc nào đó, hai câu đơn giản đã đổ toàn bộ sai lầm lên người cậu, cười lạnh nói: "Anh là định ấn đầu xin lỗi sao?"
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ không muốn người ở cùng một phòng có mâu thuẫn mà thôi."
"Anh nói có lý, cho nên để Đới Lương xin lỗi tôi, nhìn mặt mũi anh, tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh ta." Thời Phi ngồi lên giường khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn về phía hai người đối diện, ánh mắt toàn là ngạo khí.
"Hizz!!"
Người chung quanh hít ngược một hơi khí lạnh.
"Thời Phi này đúng là quá kiêu ngạo, mới vừa vào ký túc xá ngày đầu tiên đã dám làm ướt giường của bạn cùng phòng, còn bắt Đới Lương xin lỗi."
"Nếu cậu ta không kiêu ngạo, sẽ sửa đổi quy tắc ở ngày dự tuyển sao, chính là loại bỏ người ấy?"
"Nghe nói cậu ta hát không tồi, cho dù như thế cũng quá đáng, thật sự cho rằng chương trình này là nhà cậu ta sao."
Hà Tiểu Bắc thấy nhiều người chỉ trích Thời Phi như vậy, có chút lo lắng, mở miệng giải thích tháy Thời Phi: "Sự việc không phải như vậy, là anh ta...."
Còn chưa nói hết cậu, bị Đới Lương trừng mắt, Hà Tiểu Bắc lập tức sợ tới mức giọng nói giảm xuống 8 độ: "Là anh ta làm bẩn chăn của Phi ca trước."
Đáng tiếc câu sau mọi người đều không nghe được.
"Thời Phi, mày thật sự cho rằng tao không dám đánh mày phải không? Hôm nay tao phải dạy cho mày cách làm người như thế nào mới được." Đới Lương tức giận hất tay Trang Tân Nhiên ra, vén tay áo chuẩn bị đánh chết cái thằng nhóc cuồng vọng thối tha này.
"Không ổn, Thời Phi thật sự chọc giận Đới Lương, cậu ta gầy như vậy thì chịu được mấy dòn của Đới Lương đây."
Đới Lương tuy không quá đẹp trai, nhưng tập thể hình nhiều năm, quần áo bị vén lên lộ ra cơ bụng tám múi, Thời Phi tay nhỏ chân nhỏ sao có thể là đối thủ của gã.
Thời Phi nhìn người nào đó hai ba bước tới gần, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.