Thần Tượng Nhà Ta Lại Rớt Áo Choàng Rồi

Chương 138



Rõ ràng Thời Phi là người thử vai cuối cùng, thế mà khi đi ra vẫn nhìn thấy Vương Nguyên Chí còn ở đó.

Không chỉ hắn, phía sau còn có sáu bảy người khác, cả đám vây quanh Vương Nguyên Chí phối hợp tâng bốc hắn.

Khi đối phương nhìn thấy Thời Phi, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy người yêu đã lâu không gặp, vẻ mặt kích động khỏi phải nói.

"Cậu thử vai thế nào?" Vẻ mặt kia người không biết còn tưởng hai người bọn họ quan hệ rất tốt ấy chứ.

"Cũng tạm." Thời Phi tùy ý nói.

Nghe thấy câu trả lời này, Vương Nguyên Chí càng hưng phấn hơn, cho rằng chắc chắn Thời Phi trượt vai, trong lòng càng vui vẻ: "Ngay cả vai phụ cũng cũng không thành công sao? Vậy thì quá đáng tiếc, tôi còn muốn đóng phim cùng cậu mà."

Cái này có thể đoán ra, nam 2 bị mình giành được, những vai phụ còn lại khác, mặc kệ Thời Phi có thử vai thành công hay không đều thua mình.

Chẳng lẽ một người chưa đóng phim như cậu ta còn muốn đóng vai nam chính sao, nếu là người khác đương nhiên cũng sẽ nhìn vào sự nổi tiếng của Thời Phi mà đồng ý, đoàn phim này thì không dễ.

Trước khi tới hắn cũng từng hỏi qua, biên kịch này rất yêu thích tác phẩm của mình, không thể chọn một người chỉ có danh tiếng không có kỹ thuật diễn xuất đóng được.

Nếu không đoàn phim này cũng không nghèo đến mức không kéo được một chút đầu tư nào như vậy.

Thời Phi nhìn hắn một cái, vẻ mặt hưng phấn khi người gặp họa của cái tên này sắp tràn ra rồi đấy, hắn bị nửa đóng băng ở công ty cũng là có lý do, EQ quá thấp.

Mặt mũi cũng thực thiếu đòn.

Vương Nguyên Chí thấy Thời Phi không nói lời nào, còn tưởng cậu khổ sở đau lòng, làm bộ an ủi: "Cậu cũng đừng quá buồn làm gì, loại chuyện này cũng chú trọng thiên phú, tuy cậu ca hát không tồi, nhưng không đại biểu cũng biết diễn xuất, đúng không Thời Phi."

Thốt ra mấy lời này, trong lòng Vương Nguyên Chí cứ gọi là sảng khoái, tâm trạng hậm hực vì xui xẻo sau mấy lần gặp gỡ Thời Phi trước đây đều được giải tỏa, cả người sảng khoái giống như vừa trải qua một hồi mát xa.

Và khi hắn vừa dứt lời, người xung quanh nghe được hai chữ 'Thời Phi' cũng đều sửng sốt.

"Cái gì, cậu ta là Thời Phi?"

"Thời Phi tới? Cậu ta cũng tới thử vai?"

"Đệch, thân là thần tượng của tôi, thế mà ban đầu tôi không nhận ra, tôi là một fan hờ."

Có người đánh bạo ghé sát vào một chút, lần này Thời Phi không lảng tránh mọi người như trước, hào phóng cởi khẩu trang của mình ra nói: "Tôi là Thời Phi, tôi cũng tới thử vai.|

Có vài người lập tức kích động hét lên: "Trời ơi, tôi thật sự nhìn thấy người thật."

"Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ, hôm nay nhất định là ngày may mắn nhất của tôi từ khi chào đời tới giờ, tôi nhìn thấy thần tượng của mình."

"Làm sao đây làm sao đây, hiện tại tôi có chút khó thở, có phải tôi cần bình oxi không đây."

Mấy người vừa rồi còn vây quanh Vương Nguyên Chí, đều chuyển sang vây quanh Thời Phi.

Cho dù không phải fan của Thời Phi, nhưng đột nhiên nhìn thấy người nổi tiếng, vẻ mặt cũng đều kích động, có người bắt đầu cầm di động muốn chụp ảnh trộm, thấy Thời Phi không ngăn cản liền đánh bạo bắt đầu điên cuồng chụp.

Từ lúc Thời Phi tháo khẩu trang ra, toàn bộ lực chú ý của những người đó đều ở trên người cậu, những người đó kích động tiến lên, Vương Nguyên Chí đều bị đẩy sang một bên, một người cô đơn đứng bên cạnh.

Nhìn dáng vẻ nịnh bợ Thời Phi của đám người kia, Vương Nguyên Chí tức đến tái mặt, chẳng lẽ trọng điểm lúc này không phải là Thời Phi thử vai không thành công sao?

Hắn biết ngay mà, chỗ có Thời Phi, sẽ nhất định xui xẻo.

Không sao, ít nhất hôm nay hắn thử vai thành công, mình đã thắng Thời Phi.

Nhìn ở Thời Phi hôm nay thậm chí không giành được một vai phụ, để cho cậu ta đắc ý một chút đi.

Lúc này Tiền Mật, Tào An cùng Khuất Tài đi ra, Tiền Mật nhìn thấy Thời Phi, mặt vẫn còn hưng phấn: "Thời Phi, may mà cậu vẫn còn ở đây."

Tào An kéo dép lê loẹt xoẹt trên sàn nhà đi tới, nói: "Chúng tôi nghĩ rồi, để chúc mừng cậu thử vai nam chính thành công, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm liên hoan đi."



Vương Nguyên Chí đang định mang theo trợ lý rời đi, bước chân còn chưa hạ xuống, nghe thấy câu nói đó, phanh gấp một cái thiếu chút nữa té ngã, mau chóng bắt lấy tay trợ lý hỏi: "Biên kịch Tào, vừa rồi anh nói ai thử vai nam chính thành công?"

Tào An nói: "Hả, Vương Nguyên Chí cậu cũng ở đây à."

Vương Nguyên Chí: "......" Tôi vẫn luôn ở đây. Mình ở đây quần áo tươi đẹp trang điểm thời thượng vẫn bị bỏ qua?

Tào An trả lời câu hỏi của Vương Nguyên Chí: "Chúng tôi vừa mới quyết định, Thời Phi sẽ là nam chính trong bộ phim của tôi. Vừa lúc hai người các cậu một người là nam chính, một người là nam 2, cảnh diễn chung rất nhiều, có thể cùng nhau làm quen một chút."

Vương Nguyên Chí kinh ngạc, mặt đầy sửng sốt không dám tin, cậu ta còn lên làm nam chính, chẳng lẽ cậu ta đút tiền sao?

Không phải, là đầu tư cho đoàn phim sao?

Vốn Tào An muốn kéo Vương Nguyên Chí cùng ăn cơm, bị Khuất Tài bên cạnh kéo ống tay áo, lập tức ăn ý phản ứng lại, nói: "Chúng tôi có việc quan trọng muốn bàn bạc với Thời Phi một chút, về sao vào đoàn sẽ có rất nhiều cơ hội hiểu biết làm quen, để hôm khác."

Vốn Vương Nguyên Chí cũng không muốn ở lại, biết Thời Phi lên làm nam chính thì trong lòng rất khó chịu, mau chóng tìm cơ hội rời đi.

Một quán lẩu được trang trí khá ổn.

Rõ ràng là bàn bốn người, Thời Phi một mình ngồi một bên, ba người khác từ sau khi tiến vào liền tự giác chen nhau ngồi ở phía đối diện, ba người lại lần nữa chen chúc ở hai chỗ ngồi.

Mỗi người cầm một cái bút, đánh dấu vào menu gọi món.

Phong cách gọi món của ba người cũng rất thú vị, Tào An chỉ vào menu nói 'món này món này món này', vèo vèo gọi ra một loạt.

Tiền Mật không cam lòng yếu thế, cũng nhanh chóng đánh dấu, vừa đánh dấu vừa nói: "Tào An lát nữa anh đừng cho tiết vịt lòng vịt vào ô cay, quá tanh sẽ mất vị."

Tào An: "Sao thế được, không có ớt cay thì lẩu này sẽ không có linh hồn."

Khuất Tài thì đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Hai người kiềm chế một chút, giống như 800 năm chưa nhìn thấy lẩu ấy, Thời Phi còn ở đây đấy, các anh cũng không sợ người ta cười cho à. Đệch, Tào An, cái đồ khốn, sao anh không đánh dấu vào sách bò mà tôi thích?"

Nói rồi cầm bút nhanh chóng đánh dấu mấy cái lên menu.

Vừa đánh dấu vừa nói: "Một mảnh giấy này tôi cảm thấy chưa đủ, tôm lướt này mình tôi có thể ăn ít nhất hai xuất, tôi có thể viết thêm số 2 ở phía sau không?"

Thời Phi ngồi đối diện bọn họ, nhìn ba người bọn họ thao tác mạnh như hồ vồ đánh dấu xong, sau đó lại có chút ngượng ngùng nhìn Thời Phi nói: "Thời Phi cậu xem cậu muốn gọi món gì, cứ việc gọi, đừng khách khí."

Đưa tờ menu kia qua.

Thời Phi tiếp nhận menu nhìn thoáng qua, ba người bọn họ gọi hơn nửa nguyên liệu nấu ăn ở quán lẩu, nếu có thể ăn hết thì đúng là lợi hại.

Gọi người phục vụ tới nói: "Lên đồ ăn đi."

Người phục vụ nhìn thấy Thời Phi mặt đỏ lên, cầm menu rời đi.

Thời Phi mở lời trước: "Nhân lúc đồ ăn còn chưa mang lên, có một số việc tôi muốn thương lượng với các anh một chút trước."

Tào An nói: "Có chuyện gì cứ việc nói, về sau chúng ta đều cùng một đoàn phim, chính là người một nhà." Vừa nói vừa mở cho mình chai bia.

Thời Phi thong thả ung dung nói: "Tôi muốn sửa kịch bản."

Tào An vừa uống một ngụm bia, nghe thấy vậy lập tức bị sặc, bộ quần áo màu đỏ của Tiền Mật cũng bị bắn vào một ít bia, lập tức tát anh ta một cái: "Anh biết uống không đấy? Không biết uống thì để xuống đi, vận thế của tôi hôm nay đều bị anh phá hỏng hết."

Mau chóng rút khăn giấy lau bia bắn tới, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Tào An không quan tâm, vẻ mặt hơi tức giận nói: "Cậu còn chưa bắt đầu đóng phim đã muốn sửa kịch bản?"

Khuất Tài kéo sau lưng áo anh ta, ném cho anh ta một ánh mắt: "Đừng nóng, chuyện này để tôi'.

Tào An cũng không nói nữa, Khuất Tài đã từng giành giải vô địch hùng biện, tài ăn nói của anh ta tốt hơn mình, biết nói chuyện hơn mình.

Khuất Tài đẩy khung kính nói: "Thời Phi, đúng là cậu diễn xuất không tồi, có thiên phú hơn chúng tôi tưởng. Chúng tôi cũng rất thành khẩn hi vọng cậu có thể làm nam chính bộ phim này của chúng tôi. Nhưng cũng xin cậu tôn trọng tâm huyết của chúng tôi, chúng tôi không muốn cái kịch bản này bị sửa linh tinh như những kịch bản trên thị trường khác."



Tào An nghe Khuất Tài nói yên lặng gật đầu.

Đúng, chính là như vậy, không thể vì đối phương là ngôi sao nổi tiếng mà tùy ý để đối phương nắm mũi kéo đi được.

Kịch bản là tâm huyết anh ta viết trong hai năm, đánh ra từng chữ một, sửa chữa bao nhiêu lần, ngón tay sắp mòn, kiên quyết không thể sửa, ai tới cũng không thể sửa.

Thời Phi mở miệng nói: "Sửa kịch bản thì bữa lẩu hôm nay tôi mời, không sửa thì mọi người chia đều."

Khuất Tài lại lần nữa đẩy đẩy khung mắt kính, vẫn bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy việc sửa kịch bản có thể thương lượng."

Tào An không dám tin nhìn Khuất Tài, nhỏ giọng mắng: "Không phải vừa rồi anh nói cậu có thể thu phục sao? Nhanh như vậy đã đầu hàng?"

Khuất Tài nhỏ giọng trả lời lại: "Tôi chỉ nói là có thể thương lượng, chưa nói đồng ý. Không thì sao, chúng ta vừa rồi gọi nhiều đồ ăn như vậy, anh có tiền trả không?"

Tào An bại hạ trận: "Không có."

Tiền Mật gật đầu: "Khuất Tài nói có lý, nhưng chẳng may cậu ta nhất định muốn sửa kịch bản thì phải làm sao? Không sửa thì cậu ta không diễn nữa thì làm sao?"

Khóe miệng Khuất Tài lộ ra nụ cười thần bí nói: "Chúng ta đã ký hợp đồng, không muốn diễn thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng, 10 triệu đấy, có số tiền này chúng ta chẳng lẽ không thuê được một người khác đóng hay sao?"

Tiền Mật: "Có lý."

Tào An gật đầu: "Vẫn là anh thông minh, hay là chúng ta ép cậu ta hủy hợp đồng, có thể bắt được tiền vi phạm hợp đồng."

Khuất Tài: "Không ổn, hủy hợp đồng là biện pháp cuối cùng, anh kiếm đâu ra một ngôi sao nổi tiếng với mức cát sê 1 triệu như vậy? Quan trọng là kỹ thuật diễn xuất còn qua cửa, tính ra thực sự quá lãi."

Tào An lại lần nữa gật đầu nói: "Có lý."

Thời Phi giờ tay day trán, ngượng thay bọn họ nói: "Tôi đều nghe thấy đấy."

Ngồi ngay đối diện đấy, bọn họ nói chuyện có hạ thấp giọng, nhưng còn chưa tới mức giấu được người khác nghe.

Ba người lập tức ngồi thẳng, Khuất Tài lên tiếng trước: "Chuyện là như vậy, chúng ta không đồng ý sửa kịch bản, tình tiết của kịch bản này hoàn toàn đan xen nhau, bất cứ một chi tiết nào cũng không thể cắt bỏ, nếu không logic sẽ không liền mạch."

Thời Phi nói: "Tôi sẽ không sửa linh tinh, chỉ là có hai tình tiết nhỏ trong đó tôi cảm thấy có hơi dư thừa, có thể bỏ đi."

Tào An: "Hai tình tiết nào?" Rõ ràng anh ta viết mỗi một tình tiết đều rất quan trọng.

Thời Phi: "Tình tiết sau khi nam chính chết, xuống dưới địa phủ. Đây là một kịch bản ly kỳ hồi hộp pha chút hài hước, có lẽ anh muốn thêm hai tình tiết kia để kịch bản có vẻ hài hước thú vị hơn. Nhưng tôi cảm thấy ngay tập mở đầu tốt nhất nên thắt chặt cốt truyện, hai cảnh kia ngoài việc giải thích nam chính vì sao lại không ngừng trọng sinh ra, hoàn toàn không có tác dụng nào khác."

Tào An: "Giải thích lý do nhân vật chính không ngừng trọng sinh, còn chưa đủ sao? Đây là vấn đề logic rất quan trọng."

Thời Phi: "Anh có thể giải thích bằng cách khác, không cần thiết phải dùng phương thức ma quái để thể hiện. Khúc dạo đầu của anh như vậy dễ khiến người xem hiểu lầm đầy là một bộ phim thần quái. Hơn nữa cũng bất lợi cho sự phát triển diễn biến sau này, anh xem ngay từ đầu đã biết nhân vật chính bị người hại chết, giảm rất nhiều điểm mong đợi."

"Cá nhân tôi cảm thấy ban đầu có thể khiến người xem hiểu lầm cái chết là do vô tình, cho rằng nhân vật chính thật sự chết do tai nạn. Tạo ra điềm báo và hồi hộp, sau đó chờ nhân vật chính lần lượt chết đi chết lại, mới phát hiện cái chết của mình cũng không phải vô tình, là có người cố ý tạo ra. Nhân vật chính vì tìm ra hung thủ giết mình, lại trả qua cái chết hết lần này đến lần khác."

Tiền Mật gật đầu: "Sao tôi cảm thấy điều Thời Phi nói càng hấp dẫn hơn nhỉ."

Thời Phi nói: "Mặc kệ là kịch bản hay là tiểu thuyết, tình tiết báo trước đều rất quan trọng. So với việc đơn giản nói luôn cho người xem chân tướng, còn không bằng để người xem đi theo nhân vật chính chậm rãi khám phá ra sự thật."

Khuất Tài nói: "Tôi đồng ý với cách nói của cậu ấy."

Tào An hỏi: "Các anh đều đồng ý? Như vậy liền đồng ý?"

Khuất Tài: "Không thì sao, bữa lẩu này anh mời chúng tôi ăn à?"

Tào An nhìn Thời Phi hoài nghi nói: "Lời cậu nói vừa rồi đúng là không tồi, sau này tôi sẽ thay đổi một chút cảnh tượng ở tập đầu tiên. Sao mấy cái này mà cậu cũng hiểu, nghe nói cậu là người đa tài đa nghệ, biết rất nhiều kỹ năng, không phải là còn biết viết tiểu thuyết hoặc là biên kịch đấy chứ."

Thời Phi sờ sờ mũi, tự nhiên nói: "Xem nhiều phim huyền nghi, tự nhiên liền hiểu một chút."

*Huyền nghi: là thể loại phim hồi hộp ly kỳ kịch tính, có tính suy luận và trinh thám cao.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv