Thời gian khảo sát bắt đầu từ hôm nay, Y Anh ngưng mọi hành động có thể khiến bản thân vi phạm lại đặc biệt hòa nhã với bạn bè và thầy cô.
Nữ sinh trong trường rất không có nghĩa khí, vì mê vẻ đẹp của Sầm Kỷ Dương đã lập ngay một đội cổ vũ cho anh.
Y Anh cùng Vân Du ngồi trong căn tin nhìn đám nữ sinh giơ băng gôn bên ngoài, còn để dòng chữ “Đội cổ vũ mỹ nam Sầm Kỷ Dương” còn kêu gọi mọi người bầu chọn cho anh thì lắc đầu.
Đây không tính là vi phạm, bởi vì học viên trong trường có quyền lập thành đội cổ vũ người mình thích được bầu chọn.
-Xem ra Sầm Kỷ Dương nhất định giữ vị trí hội trưởng rồi.
Nghe Vân Du nói, Y Anh bĩu môi: “Hội trưởng cũng không phải chỉ cần đẹp trai, học giỏi, ít nhiều phải tốt bụng. Mà anh ta không có lấy một miếng.”
-Y Anh, mình thấy rõ cậu không thích cậu ấy.
-Nào có. Nhưng mà đừng tự phụ, không phải cậu cũng có một đội nam sinh cổ vũ hay sao?
Đội cổ vũ của Vân Du không thua kém, người duy nhất có khả năng cạnh tranh vị trí hội trưởng với Sầm Kỷ Dương chỉ có Vân Du.
-Y Anh, cậu có đám người mua đồ ủng hộ nữa mà.
-Bỏ đi, bọn họ đều bỏ tớ qua nam thần của bọn họ rồi. Thật lòng mình chỉ muốn làm hội phó, như vậy khả năng vào Đại Học Bách Khoa sẽ cao hơn.
-Đừng lo, chúng ta đều là người trong hội. Lần này như quy tắc hai năm bầu chọn lại, có lẽ sẽ được ưu tiên.
-Ừ.
Nghe lời động viên của Vân Du, cô cũng an tâm cúi đầu uống ly nước trên bàn.
.
Tan học, Y Anh đi bộ về nhà nghĩ đến Sầm Kỷ Dương lại bị nữ sinh truy đuổi thì rất hả dạ, tốt nhất anh bị nữ sinh làm chết ngạt đi, cô không thèm lo lắng cho anh nữa.
Phía sau có người, người đó đi vô cùng nhẹ nhàng giống như gió thổi thoáng qua không để lại dấu vết mà anh khoác áo choàng đen chỉ để lộ duy nhất đôi mắt đen thẳm hun hút nhưng vô cùng sắc bén.
Mặc dù người đó đi rất nhẹ, không dễ dàng nhận biết giống như không tồn tại nhưng Y Anh vẫn cảm nhận được, linh cảm cô luôn rất tốt. Còn nghĩ là Sầm Kỷ Dương, Y Anh vẫn tiếp tục đi không thèm quay đầu lại.
Anh vẫn đi theo cô rất lâu, Y Anh cảm thấy kì lạ, nếu là Sầm Kỷ Dương thì anh phải tiến lên túm lấy mình còn không sẽ bày trò phá cô vì sao cứ im lặng đi theo cô? Không lẽ, là tên biến thái? Hay là ăn cướp?
Nghĩ đoạn, cô rùng mình bước đi trở nên gấp gáp hơn bình thường, người phía sau cũng không vội vàng đuổi theo chỉ từng bước bước đi đã bằng những bước chạy của cô.
Y Anh lo lắng trong lòng liền tăng tốc bỏ chạy, rẽ vào một con hẻm cô len lén đưa đầu ra ngoài xem thử, không có ai. Thở phào nhẹ nhõm, cô vuốt ngực, có lẽ không đuổi theo.
Cô bước ra khỏi con hẻm định nhanh chóng trở về nhà không ngờ vừa ra khỏi liền thấy một người lướt nhanh qua cô. Y Anh giật bắn người hét lên theo bản năng lùi về sau quay đầu bỏ chạy không ngờ cô vừa quay đầu thì anh ta cũng đã đứng trước mặt. Người này, sao lại có thể? Mới vừa ở bên đây vừa quay lại đã ở bên này?
Không lẽ...
Y Anh sợ hãi nhìn anh bắt gặp ngay ánh mắt đỏ như máu, giống như ánh mắt hôm đó của Sầm Kỷ Dương nhưng đây không phải Sầm Kỷ Dương, bởi vì ánh mắt này quá đỗi lạnh lùng xa lạ còn rất độc ác.
Phải, chính là tàn nhẫn đến ác độc.
Ngoài đôi mắt đỏ kia ra thì không thấy được khuôn mặt của anh ta, trong lúc cô đang hoảng sợ vụt một tiếng người cũng đã biến mất.
Ngay sau đó Sầm Kỷ Dương liền xuất hiện.
-Cô làm sao vậy?-thấy cô hoảng sợ anh liền đi đến bên cạnh cô
-Lúc nãy... lúc nãy...
Cô lắp bắp chỉ tay về trước mặt, người đó cũng giống như anh có năng lực đặc biệt, anh ta vì sao biết Sầm Kỷ Dương xuất hiện lại trốn đi, không phải anh ta phải tìm Sầm Kỷ Dương sao?
-Có phải có ai không?
-Là một người, anh ta có đôi mắt đỏ giống như anh tối hôm đó. Nhưng mà khi anh vừa xuất hiện anh ta liền biến mắt. Có phải anh ta là bạn anh không?-cô níu lấy tay anh lo lắng
-Nếu là bạn tôi, sao cô lại lo lắng?
Điều anh quan tâm không phải người đó là ai có phải tìm anh hay không mà là vì sao cô lại lo sợ như thế.
-Bởi vì...
Anh ta giống như không phải tìm anh mà là cô. Phải, chính ánh mắt của anh ta đã biểu lộ điều đó, tàn ác và hung bạo như thể anh ta sắp giết cô.
-Không có gì, tôi vẫn chưa thích ứng với việc làm bạn với người có năng lực đặc biệt như anh.
-Có gì mà chưa quen? Đúng là chậm chạp. Thế này, nếu sau này cô gặp nguy hiểm hãy hét thật lớn tên của tôi, tôi sẽ xuất hiện.
-Thật sao?-cô nghi hoặc hỏi
-Có gạt cô bao giờ?
Nhiều là đằng khác.
Thấy cô vẻ mặt không mấy tin tưởng mình, anh kí vào đầu cô một cái: “Tin tôi đi, chỉ cần lúc nguy hiểm cô chỉ cần hét to tên tôi, tôi lặp tức ở cạnh cô.”
Nếu là bình thường thì chắc chắn cô sẽ bị làm cho cảm động nhưng mà tình hình bây giờ là cô sẽ gặp nguy hiểm, bảo cô cảm động thì chính là cảm động theo kiểu sợ sắp khóc.
-Anh nhất định phải bảo vệ tôi, trước khi tôi tìm được ba mẹ của tôi thì anh không được để tôi xảy ra chuyện gì.-cô bắt anh cam đoan với mình
-Tôi hứa.
Nghe thấy lời hứa của anh, cô mới an tâm.
-Được rồi, mau về nhà thôi.
Anh tự nhiên khoác tay lên vai cô lôi cô đi về nhà.
-Đưa môi tôi xem.
-Đừng động vào, anh muốn tôi bị nữ sinh đánh chết sao?
-Đưa xem nào, có đau không? Tôi còn chưa tính sổ cô, kiss dog.
-Lần sau anh kêu tiếng mèo con mới được hôn tôi.
-Thật sao? Vậy là cô muốn tôi hôn cô nữa.
-Không phải.
-Thừa nhận đi, đừng ngại.
-Không phải mà.
Suốt quãng đường đi bọn họ không ngừng cãi vả nhưng mà vẫn là cô bị anh chọc tức điên lên.
Ở phía sau một bóng đen xuất hiện đứng nhìn bọn họ đi xa dần.
. . .
-Hãy bầu chọn cho Sầm Kỷ Dương.
-Sầm Kỷ Dương là nhất, mỹ nam của chúng ta, hãy vì việc được ngắm mỹ nam mà bầu chọn cho cậu ấy.
Mới sáng sớm Y Anh vừa đi đến cổng trường đã nghe mấy lời cổ động này thì đứng nhìn cười cũng không nổi.
Nhìn châm ngôn của bọn họ mà đúng là dở cười dở khóc: “Vì ngắm mỹ nam, hãy đấu tranh bầu chọn.”
Được rồi, ít ra bây giờ cô đã biết trường Thánh Hoàn vẫn còn con gái, chứ không các trường khác đều bảo Thánh Hoàn toàn nữ cường, chẳng giống con gái.
-Y Anh, tôi biết cậu chỉ muốn làm hội phó nên cậu tốt nhất hãy bầu chọn cho mỹ nam của chúng tôi.-không ngờ cô bị đội cổ vũ của anh lôi kéo
-Nếu tôi được một phiếu, tôi chắc chắn bầu cho bản thân.
Đáng tiếc ai là ứng cử viên đều không thể bỏ phiếu.
-Cậu đúng là kẻ tự luyến yêu bản thân phát cuồng.
-Này, Y Anh nếu có phiếu cũng là bầu cho Vân Du, bởi vì họ là bạn tốt.-đội cổ vũ của Vân Du cũng không thua kém liền kéo cô ngược lại
Chính xác là trò này đúng điên rồ.
-Tôi không thể bỏ phiếu, cho nên việc này không cần bàn cãi nữa.-cô lí nhí lên tiếng
-Không được, nói xem, nếu cậu bỏ phiếu được thì sẽ chọn ai?
-Cái này, tôi tất nhiên chọn tôi. Các cậu tiếp tục cổ vũ, tôi đi trước.
Cô nói xong lách người trốn khỏi đám người ruồi nhặng kia, không ngờ vừa thoát khỏi vòng vây của hai đội cổ vũ đang tranh đấu kịch liệt liền đụng trúng khuôn ngực của ai đó.
Lúc ngẩng đầu liền ngạc nhiên đưa tay lên chỉ thì bị anh túm lấy tay che miệng cô lại còn là bị lôi đi không thương tiếc.
Như vậy còn để anh trốn được đám nữ sinh kia, nhất định lần sau cô phải kêu bọn họ phân tán khắp nơi để túm anh.
Y Anh bị Sầm Kỷ Dương lôi ra cửa sau của cầu thang, lúc anh buông tay ra cô ho khan vài tiếng trừng mắt với anh: “Anh lôi tôi đi làm gì?”
-Còn không phải vì cái miệng của cô.
-Thế nào, bị vây lấy chắc thích lắm? Còn nếu không thích chắc là phiền lắm nhỉ? Làm sao được, người đẹp bao giờ cũng khổ.
Nghe lời châm chọc của cô, anh chỉ lạnh lùng nhìn: “Hay là thế này, cô ra dẹp loạn dùm tôi, tôi trả tiền học phí cho cô.”
-Tôi không phải kẻ ham tiền.
Thật ra trong lòng là tiếc muốn chết, nhưng mà vì lòng tự trọng còn vì không thể mất mặt trước mặt anh ép cô phải gải vờ không nhận.
-Thật không lấy?
Đừng ép cô, cô chịu không nổi.
-Tôi, không thể bảo bọn họ ngưng đeo theo anh, hay là anh kiếm một cô gái thật đanh đá sau đó quen cô ấy biết đâu bọn họ sẽ tự động tránh xa anh.
Sầm Kỷ Dương nhìn cô lúc đầu biểu hiện không mấy tốt sau đó lại cong môi lên ngay tức khắc để lộ nụ cười gian: “Ý kiến không tệ, nói đến cô gái đanh đá nhiều trò thì cô rất thích hợp.”
-Không phải, tôi nói ra không phải để anh kêu tôi giúp anh. Vân Du, Vân Du có thể, cậu ấy là nữ sinh ưu tú của trường, rất hợp với anh.-lắp bắp trả lời anh, cô còn sợ bản thân giúp anh rồi chính mình gặp rắc rối lớn
-Tôi lại thấy cô thích hợp hơn.
Xem ra cô lại bị đem vào trò đùa của anh rồi, Y Anh bĩu môi đáp: “Thật xin lỗi, hạng người mất nhân tính bản tính cao ngạo còn là quỷ hút máu, tôi không dám làm bạn gái.”
-Trư Đầu đúng là Trư Đầu, như vậy cũng tin là thật. Đồ ngốc.
Anh cố ý cúi người ghé vào tai cô nói hai từ cuối sau đó mỉm cười đi khỏi, Y Anh tức giận mặt mày phát hỏa mắng chửi: “Đồ quỷ hút máu, anh tốt nhất tránh xa tôi ra.”
Y Anh vào lớp đặt cặp lên bàn ngay tức khắc nữ sinh đều tập trung ở bàn cô, nhìn ánh mắt của bọn họ có điều không tốt lành.
-Nhìn tôi làm gì?
-Bọn tôi có việc lợi cho cậu.
Y Anh theo bọn họ đi lên sân thượng tránh người khác nghe thấy, nữ sinh dẫn đầu lên tiếng trước: “Chúng tôi muốn cá cược, chỉ cần cậu hôn nam thần lạnh lùng thì chúng tôi trả tiền cho cậu.”
-Lợi vậy sao? Không được, thời gian này tôi không thể vi phạm, lỡ thầy cô biết tôi sẽ bị loại khỏi hội học sinh.-cô từ chối
-Cậu chắc gì đã hôn được cậu ấy?
-Vậy thì càng không có lí gì tôi phải đồng ý, tôi hôn được cậu ta mà thầy cô thấy thì tôi bị phạt, còn không hôn được sẽ thua các cậu. Tôi không nhận.
-Chỉ cần cậu hôn được chúng tôi trả tiền cho cậu, còn không hôn được thì chỉ cần giúp chúng tôi làm bài tập một ngày thôi.
Y Anh nghi hoặc nhìn anh, có việc lợi vậy sao? Rất đáng nghi.
-Sao lại là tôi?
-Trước nay đều chẳng phải có việc lợi kiếm tiền đều là cậu xung phong đi đầu sao? Vả lại chúng tôi muốn xem thử mỹ nam lạnh lùng bao nhiêu.
-Tôi cũng không thể mặt dày đi hôn cậu ta.
-Cậu được mà. Chúng tôi gộp lại đủ tiền cho cậu ăn trong một tuần đấy.
Phi vụ lần này đúng là ép người mà, vì tiền ăn đủ một tuần, được thôi, dù sao cũng từng hôn rồi.
-Được. Nhưng mà các người chỉ được núp ở xa nhìn không ai được chụp lại hay nói với giáo viên.
-Ok.
Làm thế nào được, nghĩ lại hôn anh cũng không dễ, lần đầu là anh tự nguyện chủ động hôn cô còn lần thứ hai anh hôn cô là do sự mất ý thức, nỗi đau đớn giày xéo anh, lần này làm sao để anh bị giày vò nữa. Ách, nghĩ lại bản thân thật mất nhân tính.
Trong tiết học, Y Anh nhìn chằm chằm tấm lưng của Sầm Kỷ Dương cách vài giây lại thở dài, làm sao hôn anh đây? Sải chân vấp té hôn anh? Uống rượu say làm loạn hôn anh? Hay là thành thật một chút chia ít tiền kêu anh phối hợp. Không thể, anh giàu như vậy làm sao đồng ý.
-Y Anh, lên giải bài tập số 1. Em nam mới chuyển vào làm bài số 2. Còn cả lớp thì làm vào không được chép trên bảng xuống.
Vừa nghe giáo viên dạy toán kêu tên mình, Y Anh cùng Sầm Kỷ Dương lần lượt lên bảng.
Đợi cô giáo đi xuống dưới kiểm soát các bạn còn lại làm bài, Y Anh cố ý lại gần anh vờ giải bài nói: “Này, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Sầm Kỷ Dương lúc này quay qua nhìn cô sau đó lạnh lùng đi lại bàn giáo viên dẹp phấn về chỗ: “Em làm xong rồi.”
Cái gì!?
Y Anh đơ vài giây nhìn lại bài trên bảng do anh làm, quái gì, cô chỉ vừa làm được mấy dòng đầu chưa được nửa bài anh đã nhanh như vậy giải xong rồi.
-Vân Du, kết quả đúng không?-cô giáo hỏi
-Em vừa mới làm đến bài của bạn ấy thôi ạ.-Vân Du có chút liếc mắt nhìn anh
-Kết quả của Sầm Kỷ Dương làm đúng rồi. Cách trình bày cũng rất rõ ràng. Em nào không làm được thì ghi vào.
Y Anh bị làm cho hóa đá, rốt cục anh là thần thánh hay sao? Mới lên bảng chưa bao lâu đã làm ra.
-Xem ra Sầm Kỷ Dương rất xứng đáng làm hội trưởng. Tất cả giáo viên đều nhìn nhận thấy em học rất tốt, Vân Du, em có đối thủ tranh vị trí hội trưởng rồi đấy.
Vân Du nghe thấy cũng chỉ cười cười sau đó cúi đầu làm bài, tay cầm viết có chút siết chặt.
Y Anh làm bài xong về chỗ, kéo ghế sát lên nhẹ nhàng khuề anh: “Tôi có chuyện cần nói.”
Sầm Kỷ Dương cúi đầu viết gì đấy sau đó đưa cho cô một mảnh giấy. Y Anh cầm lên xem.
“Đừng có phiền.”
Cô nhanh chóng vò mảnh giấy thì một cục tròn vo tức giận nhìn tấm lưng của anh: “Giở thói mỹ nam.”
Giờ giải lao, Y Anh nhất quyết phải nói chuyện với anh liền nhắn tin điện thoại hẹn anh lên sân thượng.
Cô đứng đợi anh suy nghĩ cách nào để mở lời thì có tin nhắn gửi lại.
“Tôi không rãnh.”
Cái tên này, hôm nay bị làm sao nữa không biết.
“Tôi thật sự có chuyện cần anh giúp.”
“Không lên.”
Y Anh phát bực đùng đùng đi về lớp nhìn thấy Sầm Kỷ Dương đang nằm trên bàn ngủ.
Nữ sinh cá cược tụ lại chỗ cô lôi ra ngoài lớp.
-Này sao rồi?
Nhìn vẻ mặt háo hức chờ mong của bọn họ, cô đáp: “Ngày mai. Ở sân thượng.”
Bằng mọi giá nhất định ngày mai phải lôi anh lên sân thượng sau đó cưỡng hôn.
Y Anh nói xong bỏ vào lớp ngồi vào bàn, vươn tay khuề lưng anh: “Sầm Kỷ Dương...”
Không có phản ứng, định làm xác chết đây mà.
Cô đưa chân đá ghế anh: “Này, anh sao vậy...”
Vẫn không thèm xoay xuống chửi cô.
Tức giận, cô liền đưa tay đẩy bàn đụng vào lưng anh: “Anh rốt cục...”
Cô còn chưa kịp nói hết thì ai kia đã xoay xuống nhanh tay nâng chiếc bàn của cô lên một giây sau thì bàn bay ra ngoài cửa sổ.
Không chỉ mình cô mà cả lớp đều kinh ngạc hoảng hốt.
-Cậu ta làm sao vậy?
-Hình như Y Anh chọc giận cậu ta.
Y Anh vội vàng nhìn qua cửa sổ, chiếc bàn của mình chuẩn xác nằm bên cạnh thùng ra phía dưới sân trường.
-Này tên điên...
Cô giận dữ hét lên thấy anh vẫn điềm tĩnh nằm lên bàn ngủ thì cơn giận càng ùa tới. Mặt cô đỏ như Quan Công đứng lên đứng trước mặt anh.
-Đứng lên.
Thấy anh khinh thường không nghe theo, cô liền túm cổ áo anh lôi lên bắt anh đứng dậy.
-Anh tưởng tôi không làm được sao?
Y Anh đi đến nhấc bàn nhưng mà sức cô không thể khiêng lên quăng ra ngoài được như anh đành mất mặt hơn cầm lấy ghế ngồi của anh một cước không do dự ném ra cửa sổ sau đó vênh váo nhìn anh.
Sầm Kỷ Dương thực sự là một tên vô cùng đáng ghét, anh không nổi giận chỉ trưng bộ mặt lạnh lùng kiêu ngạo khinh miệt nhìn người khác.
-Là ai, ai quăng chiếc ghế xuống đây.
Giọng nói này...
Y Anh mặt mày nhanh chóng xám đen đi đến cửa sổ nhìn xuống liền trông thấy thầy Trí đứng bên dưới nổi giận nhìn lên mà dưới chân là chiếc ghế cô vừa quăng.
-Y Anh...
Thầy Trí nghiến răng hét tên Y Anh lên, cô thụt cổ lè lưỡi thu đầu vào trong.
Tiêu rồi!