Chương 292
Đây cũng là lần hắn và Sa Đọa Thánh Thể kết nối phù hợp nhất.
Đương nhiên, cái giá cho sự phù hợp này chính là, Quân Tiêu Dao cũng phải gánh chịu sức mạnh chẳng lành kia.
Trong đầu hắn bắt đầu sinh ra đau đớn kịch liệt.
Nhưng Quân Tiêu Dao làm như không thấy.
Giờ phút này, độ cộng minh của hắn và Sa Đọa Thánh Thể gần như đạt tới 99%!
Mái tóc dài của Sa Đọa Thánh Thể bay loạn, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng.
Khí huyết màu đỏ sậm giống như núi lửa Thái Cổ bùng nổ, điên cuồng tuôn trào lên Cửu Trọng Thiên trời cao!
Đồng thời, một thanh cổ kiếm tràn ngập khí tức thời gian phá không mà đến, đó là Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Quân Tiêu Dao giơ tayra, Sa Đọa Thánh Thể cũng giơ tay mà cầm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Phải hiểu rõ là, không phải Quân Tiêu Dao mà là Sa Đọa Thánh Thể đang cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm!
Điều này có nghĩa là, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm đang nằm trong tay Sa Đọa Thánh Thể cấp bậc Thánh Nhân, nó sẽ bộc phát uy lực mạnh nhất!
Quân Tiêu Dao chậm rãi nâng một tay lên, chỉ thẳng lên trời xanh!
Sa Đọa Thánh Thể cũng cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng lên trời xanh!
“Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, Tuế Nguyệt chi Sát!” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Ngay sau đó, hắn bỗng mở hai mắt, tịnh chỉ thành kiếm, chém xuống một kiếm!
Sa Đọa Thánh Thể cũng tay cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chém ngang một kiếm.
Một kiếm quang mênh mông cuồn cuộn, cứ như tràn ngập khí tức năm tháng vạn cổ, chém ngang qua trời cao!
Nơi nó đi qua, hư không im lìm mà sụp đổ, lộ ra khe nứt không gian!
Đàn tinh sụp đổ, thiên địa đảo ngược, trời cao chấn động, chư thiên hủy diệt!
Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, nhất kiếm quang hàn thập cửu châu!
Không ai có thể kháng cự một kiếm này!
Một kiếm quang này làm kinh diễm năm tháng, khiến người ta khó có thể hình dung.
Vạn sự vạn vật cứ như mai một giữa kiếm này.
Các Thần Sơn lão tổ cấm kỵ như Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ, Bạch Ngọc Long Tượng, không tiếng động mà trừng lớn mắt thú, tràn ngập hoảng sợ và... Tuyệt vọng cực độ!
Chúng không nghĩ tới, mình sắp sửa đối mặt với một chiêu khủng bố như thế!
Chiêu này khiến người ta quá tuyệt vọng.
Đầu tiên là Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ, tất cả thủ đoạn công kích của nó đều biến thành hư vô trong Tuế Nguyệt chi Sát này.
Không chỉ như thế, thân thể nó cũng mai một từng chút từng chút một vào hư không dưới uy lực của kiếm quang thời gian.
Cứ như chỉ trong thời gian ngắn mà Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ đã trải qua năm tháng vạn cổ, thân thể đều biến thành tro bụi.
Bạch Ngọc Long Tượng tận mắt nhìn thấy tình cảnh này thì phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ, muốn tránh thoát lách qua, nhưng cũng đã muộn.
Thân thể dày nặng như ngọn núi nhỏ của nó cũng mai một từng tấc một rồi hóa thành tro bụi.
“Không, ta hận!” Bạch Ngọc Long Tượng phát ra tiếng gầm rú không cam lòng khàn cả giọng.
Nó là Thái Cổ Thần Sơn chi chủ ở hạ giới, luôn tác oai tác phúc, đàn áp đại lục.
Đừng nói là tử vong, ngay cả lần bị thương trước đó cũng đã là ký ức vô cùng xa xăm.
Nhưng hiện tại, nhìn công tử bạch y vô trần trước mặt này, Bạch Ngọc Long Tượng tuyệt vọng mà không cam lòng.
Nó tuyệt đối không thể ngờ là mình lại ngã xuống trong tay hậu bối tuổi trẻ này.
Sau Kim Sí Kiếm Xỉ Hổ, Bạch Ngọc Long Tượng, những sinh linh cấm kỵ của Thần Sơn còn lại cũng lần lượt tan thành mây khói.
Không chỉ như thế, từng tòa Thần Sơn, Thiên Hổ Thần Sơn, Bạch Ngọc Thần Sơn, Liệt Diễm Thần Sơn đều sôi nổi hóa thành bụi bặm dưới kiếm quang này!
Không có va chạm kinh thiên động địa.
Không có tiếng nổ mạnh chấn động Bát Hoang.
Có, chỉ là từng tòa Thần Sơn không tiếng động mà tan biến.
Còn có những sinh linh Thần Sơn bị mai một trong im lìm kia.
Chúng giống như núi đá phong hoá, bị gió thổi tán.
Một kiếm trôi qua.
Thái Cổ Thần Sơn nguy nga phập phồng kia đã hoàn toàn không còn tồn tại.
Đưa mắt nhìn ra, Thái Cổ Thần Sơn biến thành một mảnh thung lũng trũng xuống.
Tất cả Thái Cổ Thần Sơn, tất cả sinh linh Thái Cổ đều tan thành mây khói trong một kiếm này!
Một kiếm, diệt Thần Sơn!
Những tu sĩ Nhân tộc đi đến chung quanh đều cứng lại tại chỗ, dường như mất hồn, ánh mắt dại ra.
“Không có... Thái Cổ Thần Sơn, hoàn toàn không có?” Một vị tu sĩ Nhân tộc thất thần lẩm bẩm, như rơi vào trong mộng.
“Thật sự không có, Thái Cổ Thần Sơn, ngọn núi lớn đè trên lưng tất cả tu sĩ Nhân tộc chúng ta rốt cuộc cũng tan biến rồi!”
Sau sự tĩnh mịch ngắn ngủi, một tiếng hoan hô kinh thiên của các tu sĩ Nhân tộc vang lên.
Bọn họ kích động đến cực điểm, khắp chốn mừng vui.
Thái Cổ Thần Sơn giống như thanh kiếm treo trên đầu các tu sĩ Nhân tộc.
Mà hôm nay, thanh kiếm này bị Quân Tiêu Dao hoàn toàn đánh nát!
Không chỉ những nhân tộc tu sĩ đó, mà cả Đông Huyền lão tổ, Cổ Nguyên và hai vị hộ đạo Thánh Nhân của Khương gia cũng có chút dại ra.
Cái này... Có dữ dội quá không vậy?
Lúc này, thân thể Quân Tiêu Dao khẽ run lên, hắn nhăn mày lại.
Hắn cắt đứt liên hệ với Sa Đọa Thánh Thể.
“Xem ra về sau khó có thể liên kết với Sa Đọa Thánh Thể nữa rồi.” Quân Tiêu Dao thầm thở dài dưới đáy lòng.
Vừa rồi, hắn đã sinh ra cộng minh hoàn mỹ gần trăm phần trăm với Sa Đọa Thánh Thể, bởi vậy mới có thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của Sa Đọa Thánh Thể.
Nhưng ngày sau, chắc hẳn hắn không còn cơ hội thao túng Sa Đọa Thánh Thể được nữa.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nhiều.
Sa Đọa Thánh Thể chỉ là công cụ của hắn mà thôi.
Tuy dùng tốt, nhưng nếu dùng lâu dài thì sẽ sinh ra ỷ lại, đây không phải chuyện tốt gì.
Thứ Quân Tiêu Dao tin tưởng nhất vẫn là sức mạnh của chính mình.
Hắn thu cả Sa Đọa Thánh Thể và Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm lại.
Nhìn Thái Cổ Thần Sơn đã hóa thành bồn địa trước mặt, Quân Tiêu Dao nở nụ cười thật nhạt.
Hẳn ra oai phủ đầu như thế này cũng đã đủ rồi.
Quân Tiêu Dao cũng biết, tuy Thái Cổ Thần Sơn dưới hạ giới cũng chỉ là quân cờ của Thái Cổ hoàng tộc, nhưng lại là quân cờ rất có giá trị, mà không phải giống con cờ có thể tùy ý vứt bỏ như Cổ Ma tộc và Cổ Yêu tộc.
“Không phải còn một con sao?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía thi thể Liệt Diễm Thánh Nhân kia.
Sau khi Liệt Diễm Thánh Nhân chết đã hiện ra bản thể, là một con hồng hạc cả người đỏ đậm.
“Để ta tới nướng nó!” Khương Lạc Ly hoan hô, khuôn mặt nhỏ vui rạo rực, mài đao soàn soạt mà nhào về hướng hồng hạc.
Hết chương 292.