Chương 279
“Đây là thế lực thứ sáu ta huỷ diệt, tài nguyên cũng thật phong phú, xem ra hạ giới cũng không cằn cỗi như trong tưởng tượng.” Khương Hư Linh khẽ cười và nói.
Tâm tình gã đang rất tốt.
Tuy gã là Linh Vương Thể, nhưng nói thật cũng không xem như thiên kiêu đứng đầu ở Khương gia.
Thậm chí không bằng biểu muội của gã là Khương Lạc Ly, người có được Nguyên Linh Đạo Thể.
Bởi vậy, ở phương diện tài nguyên của gia tộc, Khương Hư Linh cũng không thể có được tài nguyên đặc biệt phong phú.
Cho nên lần này hạ giới, Khương Hư Linh bắt đầu mở ra hình thức cướp đoạt điên cuồng.
Mà thu hoạch cũng rất rất khả quan.
Không nói đến chuyện có được các loại tài nguyên, quan trọng nhất là gã tìm được một khối Tiên Thiên Linh Cốt.
Tiên Thiên Linh Cốt phối hợp với Linh Vương Thể của gã thì hiệu quả phát huy ra cũng không phải đơn giản là một cộng một bằng hai.
Mà là sự nhảy vọt về chất.
“Hẳn tên kia đã chết rồi nhỉ?”
Nhớ tới tên Hoàng tử bị gã đào cốt của Tần Vương triều, khóe miệng Khương Hư Linh lộ ra một tia cười lạnh.
Rõ ràng chỉ là con kiến dưới hạ giới mà còn mưu toan muốn lật trời.
Sở dĩ khi đó Khương Hư Linh không giết người nọ là vì muốn hắn ta giãy giụa trong thống khổ, cuối cùng ôm hận mà chết.
“Nhưng sao Lạc Ly biểu muội còn chưa hạ giới, chẳng lẽ gia tộc không tính để nàng hạ giới sao?” Khương Hư Linh lẩm bẩm trong lòng.
Gã còn trông cậy vào Khương Lạc Ly để chấp nối quan hệ với Quân Tiêu Dao, coi như xuất hiện cho quen mặt.
Nếu cứ thế này thì không phải kế hoạch thất bại rồi sao.
“Công tử, tông môn này cũng đã bị xử lý gần hết rồi.”
Hai lão giả xuất hiện bên cạnh gã đều là Thánh Nhân.
“Làm phiền nhị lão.” Khương Hư Linh khẽ gật đầu.
Sở dĩ gã có thể kiêu ngạo ương ngạnh như thế, động một cái diệt mãn môn người ta cũng không thể không nhắc đến công lao của nhị lão này.
“Ha hả, chỉ là một vài con kiến ở hạ giới mà thôi, cần gì để ý.” Một lão giả trong đó cười ha hả và nói.
Mà đúng lúc này.
Một giọng nói lạnh lẽo cực độ bỗng vang lên từ trong hư không: “Giỏi cho một con kiến hạ giới, trong mắt những kẻ trên Tiên Vực các ngươi thì người hạ giới chúng ta chính là thịt cá trên thớt, tùy ý để người ta xâu xé sao?”
Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt Khương Hư Linh chợt lóe.
Sao gã cảm thấy hình như đã nghe qua ở nơi nào?
Phía chân trời nơi xa, một thanh niên áo gấm đạp không mà đến.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Khương Hư Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Thanh niên áo gấm này chính là vị Hoàng tử kia của Tần Vương triều, Tần Hạo bị gã đào cốt.
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là hoàng tử phế vật ngươi, ngày ấy ta có ý tốt để lại một mạng cho ngươi, không ngờ thật sự để ngươi sống sót.”
Nhìn thấy Tần Hạo đã đến, sắc mặt Khương Hư Linh cực kỳ bình tĩnh thong dong, thậm chí có cảm giác như mèo vờn chuột.
Không sai, trong mắt gã, Tần Hạo chính là một con kiến.
Mặc dù may mắn sống sót thì thế nào, còn có thể tạo thành uy hiếp với gã sao?
Hơn nữa đừng quên, không chỉ thực lực bản nhân Khương Hư Linh rất mạnh, gã còn có hai vị hộ đạo nhân là Thánh Nhân.
Sao Tần Hạo có thể uy hiếp được gã chứ?
“Nhục nhân giả nhân hằng nhục chi, sát nhân giả nhân hằng sát chi (1)!”
(1) Người sỉ nhục người khác, cũng sẽ có ngày bị người khác khi dễ sỉ nhục; kẻ giết người cuối cùng cũng bị người khác giết
“Ngươi làm việc ngang ngược như thế, động một chút là diệt tông diệt tộc, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao?!” Tần Hạo lời lẽ chính đáng, quả thực là ánh sáng chính đạo, chiếu sáng cả mặt đất.
Khương Hư Linh nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Buồn cười!
Quá buồn cười.
Trong mắt Khương Hư Linh, lời Tần Hạo nói quả thực ấu trĩ như tiểu hài tử.
Thế gian này luôn là cá lớn nuốt cá bé, đâu ra nhiều đạo lý đáng nói như vậy.
Hơn nữa ngày sau nếu đế lộ mở ra, còn sẽ có đủ loại sự kiện càng tàn khốc phát sinh.
Cho nên trong mắt những các thiên kiêu Tiên Vực như Khương Hư Linh thì mấy ngôn từ chính nghĩa này có vẻ cực kỳ buồn cười.
“Cười cái gì, có giỏi thì tái chiến với ta một trận!” Trong mắt Tần Hạo kích động lãnh diễm.
“À, con kiến nhỏ nhà ngươi cũng có tự tin để khiêu chiến ta? Cũng được thôi, để ta tới dạy ngươi cách làm người đi.” Khương Hư Linh cười cười.
Gã cũng cảm thấy hứng thú, muốn biết con kiến này có thể gây nên sóng gió gì.
Mà lúc này, trong cơ thể Tần Hạo bỗng chấn động một trận, sức mạnh căn nguyên thế giới đang kích động.
“Hả?” Sắc mặt Khương Hư Linh lập tức biến hóa.
Sức mạnh căn nguyên thế giới trong cơ thể Tần Hạo quá cường hãn, khiến cho càn khôn cũng chấn động.
Hắn ta đã được căn nguyên thế giới gia trì, giống như có thể hội tụ toàn bộ sức mạnh của Vạn Tượng đại lục lên người.
Thậm chí khí tức này khiến Khương Hư Linh phải cau chặt mày lại, đã nhận ra mọi chuyện không đơn giản.
“Tiểu tử này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?” Khương Hư Linh nghi ngờ nói thầm trong lòng.
Gã có thể cảm nhận được Tần Hạo bất đồng với trước đó, quả thực giống như thay đổi thành một người khác.
“Kinh ngạc không, chấn động không, nói cho ngươi biết, không có ai sinh ra đã cao cao tại thượng, một con giun cũng có thể bay lên trời hóa rồng!”
Tần Hạo ra tay, uy năng mênh mông, lôi đình màu tím chớp động trong tay hắn ta.
Đây là thần thông Lôi Thiên Tước, một khi thi triển thì lôi đình đan chéo, cứ như biến thành một lôi đình chi tước, lập tức lao về hướng Khương Hư Linh.
Lấy khí vận Nghịch Thiên chi Tử của Tần Hạo thì tất nhiên các loại cơ duyên thần thông đều rơi vào trong tay một cách dễ dàng.
Khương Hư Linh hừ lạnh một tiếng.
Tuy trạng thái của Tần Hạo có chút cổ quái, nhưng vẫn không có khả năng là đối thủ của gã.
Gã không chỉ có Linh Vương Thể, mà sau khi có được Tiên Thiên Linh Cốt của Tần Hạo, thực lực của gã còn bùng nổ.
Cho nên Khương Hư Linh có tự tin trấn áp được Tần Hạo.
Khương Hư Linh cũng đánh trả, một đại thủ ấn linh khí đánh qua, không khí đều bị áp súc tới cực hạn, phát ra tiếng âm bạo chói tai.
Hai người lập tức chiến thành một đoàn.
Đây chính là ưu thế của Linh Vương Thể.
Mà điều làm Khương Hư Linh bất ngờ chính là, tu vi của Tần Hạo cũng không yếu hơn gã bao nhiêu.
Hơn nữa sức mạnh căn nguyên thế giới mà hắn ta thi triển ra càng làm gã cảm thấy hơi khó giải quyết.
Hết chương 279.