Chương 272
Oanh!
Không còn gì bất ngờ xảy ra, Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao tung một chưởng chụp chết trong sự tuyệt vọng vô tận.
Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, chộp di hài của Thiên Yêu Thái Tử tới rồi ném cho Yến Thanh Ảnh.
“Cắn nuốt hắn đi, đừng lãng phí huyết mạch của Yêu Thần.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn không dùng được huyết mạch Yêu Thần, nhưng nó lại có trợ giúp rất lớn cho Yến Thanh Ảnh.
Yến Thanh Ảnh lộ ra vẻ mặt cảm kích và kích động.
Đầu tiên là cắn nuốt Đọa Thần Tử, hiện tại nàng ta lại có thể cắn nuốt Thiên Yêu Thái Tử.
Nếu tiếp tục cắn nuốt như vậy thì có trời mới biết tương lai nàng ta sẽ lợi hại đến mức nào.
Mà Nhan Như Mộng thấy tình cảnh này thì thở dài buồn bã.
Nàng ta vốn nghĩ, không cứu được Thiên Yêu Thái Tử thì ít nhất cũng phải có được huyết mạch của Yêu Thần.
Hiện tại đã hoàn toàn thất bại.
Không chỉ như thế, Nhan Như Mộng còn bị Quân Tiêu Dao “Mạo phạm”.
Nàng ta thật sự lòng đau như cắt.
“Tiểu thư, đi mau!” Hai tên Yêu Thánh của Yêu Thần Cung cũng phát ra tiếng hô.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, căn bản không có Thánh Nhân nào chống lại được gã
Cho dù là hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung cũng không đối phó được Sa Đọa Thánh Thể.
Nhan Như Mộng cũng rất quả quyết, lấy ra một độn không phù rồi trực tiếp rời đi.
“Cũng suýt quên mất các ngươi, lần này tội tộc phá được phong ấn cũng có công lao của các ngươi.” Quân Tiêu Dao hơi nheo đôi mắt lại, nhìn về phía hai tên Thánh Nhân của Yêu Thần Cung.
Hắn trực tiếp thao túng Sa Đọa Thánh Thể, lao về hướng hai Thánh Nhân đó.
Kết quả cũng không có bất ngờ gì xảy ra.
Đi kèm với hai tiếng kêu thảm thiết, hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung chết thảm ngay đương trường!
“Hạc lão!”
Nhan Như Mộng đã bỏ chạy đến nơi xa, quay đầu đã lập tức nhìn thấy đám người Hạc lão bị Sa Đọa Thánh Thể một quyền đấm thành huyết khối, thân thể hỏng mất, máu tươi văng khắp nơi.
Sắc mặt nàng ta rất khó xem, trong lòng đang nhỏ máu.
Thoắt một cái Yêu Thần Cung đã tổn thất hai vị Thánh Nhân.
Thánh Nhân cũng không phải là pháo hôi hay là con chó con mèo gì, cho dù là trên Tiên Vực thì Thánh Nhân cũng là chiến lực đứng đầu.
Lần này Yêu Thần Cung tổn thất quá lớn, quả thực là vừa mất phu nhân còn lại thiệt quân.
“Đám người Hạc lão đã chết, nhiệm vụ cũng không hoàn thành.”
Nhan Như Mộng buồn bực tới cực điểm.
Lấy tính cách thanh lãnh của nàng ta mà cũng không thể duy trì bình tĩnh, nàng rất bực bội, hận không thể lớn tiếng thét chói tai.
Từ trước đến nay Nhan Như Mộng chỉ nghe nói đến sự khủng bố của Quân Tiêu Dao, hiện tại xem như đích thân cảm nhận được.
Vuốt chân nàng, trong đầu lại suy nghĩ bản thể của nàng là cái gì, nên ăn như thế nào.
Quân Tiêu Dao này quá ma quỷ!
Nhan Như Mộng thề mình không bao giờ muốn gặp phải Quân Tiêu Dao nữa!
“Về sau phải cách xa người này mới được.” Nhan Như Mộng lòng còn sợ hãi, bỏ chạy đi xa.
Bên kia, nhìn bóng người Nhan Như Mộng biến mất phía chân trời xa xa, Quân Tiêu Dao cũng lười đuổi theo.
Giết hai Thánh Nhân của Yêu Thần Cung đã đủ làm Yêu Thần Cung đau mình.
Nếu giết luôn cả Thần Nữ thì Yêu Thần Cung càng không chịu để yên.
Quân Tiêu Dao không sợ Yêu Thần Cung, nhưng cũng không cần thiết trêu chọc thêm một tử địch cho Quân gia.
Dù sao trước đó đã có một Đọa Thần Cung.
Hơn nữa lần này là Yêu Thần Cung đuối lý, trêu chọc Quân gia trước.
Chết hai tên Thánh Nhân xem như trả giá.
Tuy Yêu Thần Cung đau mình, nhưng cũng sẽ yên lặng nuốt xuống, tự ăn quả đắng.
Nhưng nếu giết Nhan Như Mộng thì mối thù này sẽ rất lớn.
“Giải quyết những dư nghiệt đó trước cái đã.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt lại quét về phía những tội tộc đang hốt hoảng thoát đi kia.
Phương thức tốt nhất để đối phó những tội tộc đó không phải trấn áp.
Mà là, hoàn toàn diệt sát, nhổ cỏ tận gốc.
Có Sa Đọa Thánh Thể ở đây, những Thánh Nhân tội tộc kia không đáng nhắc tới.
Đại Dận hoàng triều cũng toàn diện phản công, đuổi giết những tội tộc kia.
Qua chừng ba mươi phút, Quân Tiêu Dao bỗng cảm thấy đầu hơi tê rần.
Dường như có loại khí tức âm lãnh đang rót vào trong đầu.
Trong lúc mơ hồ, giống như có ma âm rót vào tai.
“Thánh Thể... Tất tuyệt...”
Ma âm này lúc ẩn lúc hiện, mơ hồ không rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy mấy chữ đứt quãng.
“Là lời nguyền của Thánh Thể, hay là điềm xấu nào đó?” Quân Tiêu Dao thu hồi chân linh, cắt đứt liên kết với Sa Đọa Thánh Thể.
Mà vừa vặn, Thánh Nhân của tội tộc cũng đã bị tàn sát hầu như không còn.
Sa Đọa Thánh Thể đầy người là máu, mái tóc dài đen nhánh đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm.
Đôi mắt đỏ như máu của gã nhìn về phía Quân Tiêu Dao, trong lúc mơ hồ lại mang đến cho Quân Tiêu Dao cảm giác như gã còn có ý thức.
“Là ảo giác sao?” Lúc Quân Tiêu Dao nhìn kỹ lại thì Sa Đọa Thánh Thể đã biến thành dáng vẻ hỗn loạn ban đầu.
Quân Tiêu Dao thu hồi Sa Đọa Thánh Thể.
“Thánh Thể tất tuyệt, rốt cuộc là nguyền rủa chẳng lành gì?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.
Chắc tạm thời hắn còn chưa gặp được những chuyện này.
Nói chung, cho dù Thánh Thể gặp được điềm xấu thì cũng là giai đoạn sau này mà thôi.
Quân Tiêu Dao ở giai đoạn hiện tại không cần lo lắng về vấn đề này.
Còn về ngày sau nếu gặp phải tình huống đó thì phải làm sao giải quyết.
Quân Tiêu Dao tin tưởng, tới lúc ấy thì thực lực của hắn sẽ mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
Điềm xấu cái gì, nguyền rủa cái gì, hắn có thể trấn áp tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi những cường giả Thánh Nhân tội tộc đó bị giải quyết, sinh linh tội tộc còn lại cũng nhanh chóng được xử lý xong.
Mặt đất bị máu tươi nhiễm đỏ, thổ nhưỡng cũng bị máu làm sũng ướt.
Tầng tầng lớp lớp thi cốt của sinh linh tội tộc phủ kín mặt đất.
Nhìn một mảnh thây sơn biển máu kia, tu sĩ của Đại Dận hoàng triều đều lòng còn sợ hãi.
Nếu không phải Quân Tiêu Dao kịp thời tới đây thì thi thể phủ kín trên mặt đất sẽ là tu sĩ của Đại Dận hoàng triều, mà không phải sinh linh tội tộc.
“Đa tạ Thần Tử ra tay tương trợ, trên dưới Đại Dận hoàng triều vô cùng cảm kích!”
Ở hạ giới, Thánh Nhân chính là chiến lực đứng đầu, tồn tại như thần linh.
Mà Sa Đọa Thánh Thể đồ thần như đồ cẩu, trùng kích mang đến cho tâm linh bọn họ thật sự quá lớn.
“Không cần đa lễ, các ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì Quân gia, cứu các ngươi là điều đương nhiên.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Hết chương 272.