Tiền Thế Kiệt chỉ hừ mạnh 1 tiếng , bước tới gần chúng , nói nhỏ 1 câu : “ nhìn cái gì mà nhìn ? bộ tao cướp vợ của tụi bây hay sao mà nhìn tao bằng cái ánh mắt căm thù đó ? muốn gì thì cứ nói thẳng đi !!”
Chỉ thấy 2 tên đó sắc mặt âm trầm , không nói năng gì cả , chỉ dùng ánh mắt như rắn độc rình mồi nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt , sau đó hừ mạnh 1 tiếng , quay người bỏ đi .
Isbel từ phía sau bước tới , dường như cô ta cảm thấy mình có lỗi , nên dùng 1 giọng nói lí nhí nói : “ anh …. Sao lại chọc giận đối phương ?”
Tiền Thế Kiệt hừ 1 tiếng , lạnh lùng nói : “ xì , bộ tôi không chọc chúng thì chúng không căm thù chúng ta nữa sao ? trước sau gì cũng bị căm thù rồi , vậy thì chọc chúng 1 trận cho bỏ ghét , đó là đòn tâm lý , tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế hơn trước đối thủ , nếu không thì chúng sẽ càng lúc càng làm tới , hiểu chưa !”
Isbel im lặng suy nghĩ 1 hồi , khẽ ngật đầu .
Tiền Thế Kiệt mỉn cười , nhạt nhạt nói : “ khá lắm , cô đã thông minh nhiều rồi đấy . nào , chúng ta về nhà thôi . tôi đói bụng lắm rồi đấy .”
Isbel không nói thêm gì nữa , lặng lẽ bước đi theo Tiền Thế Kiệt .
Bước ra khỏi sân vận động , Tiền Thế Kiệt cùng Isbel đi thẳng về nhà , trên đường về , có không ít người đi đường thì thầm to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ vào thanh kiếm của Tiền Thế Kiệt . anh ta cảm thấy rất bực mình , nhưng lại không thể làm gì họ được , nên chỉ còn cách rảo bước thật nhanh . Isbel chỉ lặng lẽ bước theo phía sau .
Chạy 1 mạch về tới nhà , đẩy cửa bước vào , chỉ thấy lão Pole đã có mặt trong nhà của Isbel . lão đang ngồi ở bên bàn , tay cầm ly trà đưa lên miệng uống . vừa nhìn thấy Tiền Thế Kiệt trở về , lão lập tức bỏ ly trà xuống , dùng 1 ánh mắt giễu cợt nhìn vào Tiền Thế Kiệt .mỉn cười nói : “ a , cuối cùng thì cậu cũng đã về tới rồi .”
Tiền Thế Kiệt lập tức cảnh giác hẳn lên , trong lòng thầm nghĩ : lúc nãy còn phẫn nộ cầm chổi đuổi đánh mình ra khỏi cửa tiệm của lão , giờ lại xuất hiện ở nơi này, đã vậy còn mỉn cười với mình nữa chứ ! rốt cuộc là lão muốn gì đây ? chẳng lẽ muốn tới đây đòi nợ sao ???
Isbel nhìn thấy Pole , vội cúi đầu chào hỏi : “ chào chú Pole .”
Pole vẫy vẫy tay , lại nhìn vào Tiền Thế Kiệt , mỉn cười nói : “ giờ nay cậu đã trở thành người nổi tiếng trong thành Katanga rồi đấy ! thế nào , thú vị chứ?”
“ nổi tiếng ?” Tiền Thế Kiệt hừ mạnh 1 tiếng , trầm giọng nói : “nổi tiếng kiểu này tôi không thèm ! sao ông lại tới đây ? muốn tới chọc quê hay đòi nợ tôi đây ?”
Pole trực tiếp trợn mắt trắng : “ đòi nợ ? cậu có tiền trả đâu mà đòi ! nếu như không phải ông anh nhân hậu của ta nhờ ta tới đây chuyển lời , cậu có đưa kiệu tới rước ta cũng không thèm đi tới cái căn nhà cũ kỹ này!”
câu nói đó rõ ràng có chút xúc phạm , thế nhưng Isbel vẫn chỉ im lặng đứng sang 1 bên , hoàn toàn không có dấu hiệu bất mãn gì cả . Tiền Thế Kiệt bước tới ngồi đối diện với Pole , rót ly trà , đưa lên miệng uống 1 hơi hết sạch . thở dài 1 tiếng , lạnh lạnh nói : “ có chuyện gì , nói đi !”