Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si

Chương 29: Đối mặt



- Vân, nhìn ta một lát có được không?

Trên con đường dài vô tận, một nam một nữ, kẻ trước người sau. Nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ, nam nhân anh tuấn phi phàm.

- Vân. Diêm la trầm giọng gọi nàng một tiếng. Hắn muốn nàng cùng hắn trò chuyện chứ không phải im lặng như vậy. Hơn hết, hắn muốn giải thích cho nàng nghe về chuyện kia.

- Muốn nói gì hãy nói đi. Và sau đó ngậm miệng lại cho ta! Âm lượng lớn tới nỗi lũ chim đậu trên cành cây bay toán loạn do giật mình. Thật kinh khủng! Có kẻ cả gan dám ăn nói như vậy với Diêm Vương tàn nhẫn sao? Các tiểu tinh linh gần đó không khỏi bội phục trong lòng và trên trán, mồ hôi rớt như mưa.

Hắn đương nhiên không ngờ tới phản ứng của nàng lại mạnh mẽ như vậy. Thất kinh hơn ngày mới hồi phục lại dáng vẻ ban đầu.

- Ta muốn giải thích … chuyện ở trần gian.

- Được. Băng Vân bình tĩnh tới đáng sợ.

- Chuyện này… là do Ngọc hoàng sai tiểu đồng đi thao túng người ở Lâm gia nên mới xảy ra chuyện phản đối. Hơn nữa Băng Vân, hãy hiểu cho ta… mẹ của ta, còn có lời hứa…

- Đủ rồi. - Mắt nàng ngập nước, ánh lên vẻ yếu đuối khiến người ta thương xót-đừng đổ lỗi tại ai nữa. Dù sao quyết định cũng luôn nằm ở ngươi. Nếu như ngươi yêu ta nhiều một chút, à không, từ đầu tới cuối ngươi đâu hề động lòng. - Nét mặt nàng thê lương cực độ. - Ta đâu phải người hại mẹ ngươi, ngươi kiên quyết muốn trả thù vậy đáng nhẽ ngay từ đầu hãy buông tha ta… À, người như ngươi đâu có khái niệm tha thứ cho bất kì ai, nhất lại là con của kẻ thù.

- Băng Vân. Hắn gần như gầm lên, đôi tay bóp chặt vai nàng.

- Đừng cho là chưa có chuyện gì xảy ra. Ta không muốn phải đối mặt với ngươi nữa.

Nước mắt từng giọt trong suốt lăn xuống. Băng Vân hiểu cái cảm giác người thân bị hại chết như thế nào. Nhưng nàng không thể thông cảm với hắn, đơn giản bởi nàng đã quá yêu, đã quá tin tưởng hắn. Nàng nguyện ước cả hai chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng cùng nhau lưu lại những kí ức đẹp đẽ thì bây giờ có lẽ không xáo trộn nhiều như thế.

Đáng tiếc, đâu có gì là nếu hay giá như kia chứ. Hiện thực vẫn là hiện thực và phũ phàng vậy đấy. Người ta quả nhiên càng yêu càng hận. Càng yêu càng thống khổ nhiều.

- Tha cho ta đi. Ta đã từng tin tưởng ngươi, khi nghe thấy cuộc trò chuyện trong thư phòng của ngươi với Kiệt Vũ ta cũng vẫn tin tưởng. Nhưng ta nhận được gì chứ… thôi quên đi. Cứ coi tất cả là sầu mộng mà thôi.

Phải, là sầu mộng… Băng Vân sẽ coi nó là cơn mơ và hắn ở trong đó là người yêu thương nàng, là người hứa hẹn với nàng nhiều điều, cùng nàng xây đắp những khoảng trời hạnh phúc nhất.

Tình yêu của họ hóa ra cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn. Từng nhẹ nhàng mà cũng thật mãnh liệt. Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để vượt qua những thử thách trên con đường đó.

Đã vậy, thực sự kết thúc? Hắn nỡ sao?

- Vân. Ta không buông tha nàng. Không bao giờ. Nàng chẳng nhẽ không hiểu ta. Diêm la nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng mà áp lên lồng ngực mình.

Tiếng trái tim của hắn đập mạnh khiến Băng Vân thổn thức không thôi. Nàng nhìn sâu vào trong đôi mắt màu tím ấy, có bao nhiêu tia đau đớn, bao nhiêu tia ưu thương. Nàng tin vào bản thân thấu được tâm can kẻ khác nhưng trước hắn, thật không xác định là dối hay chăng. Lòng nàng e sợ những cảm xúc ấy chỉ là giả tạo.

- Không thể. Ta không muốn cùng ngươi. Hơn nữa — bao đau thương ngươi để lại vậy là đủ rồi, ta không muốn tiếp tục nhận nữa.

Mãi mãi không thể quay lại như trước. Trái tim nàng vỡ đến một mảnh cũng chẳng còn rồi.

- Băng Vân!

Nàng mỉm cười yêu mị, nàng cố gắng không khuất phục. Nàng không dám tin một lần nào nữa cả.

- Kiếp tiên này đủ để ta đau đớn rồi. Ngươi đã hoàn toàn thành công, khiến ta đau khổ mà chẳng làm gì được.

Lời nói này không ác ý, hoàn toàn là sự thật nhưng lại như một đòn nặng nề giáng lên người hắn. Thần hình vạm vỡ rung lên một chút.

- Ta hiểu rồi.

Đã quá muộn. Không thể nào cứu vãn. Chuyện đã qua chính là chuyện đã qua. Không thể nào thay đổi!

- Vân. Đau đớn đến vậy… xin lỗi nàng.

- Vận mệnh đã vậy. Xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì. Tốt nhất sau này không bao giờ gặp lại thì hơn.

Hắn im lặng nghe nàng nỗi, toàn thân toát lên vẻ tịch mịch, cô liêu vô cùng.

- Thật mong rằng ta có thể đắm chìm trong vườn mãng giác hoa để quên đi mọi thứ. Tiếc rằng trước mắt còn quá nhiều điều cần làm.

- Có phải nàng rất muốn xóa hết tất cả những gì đã có, bắt đầu lại từ đâu? Không quen ta, không có tình cảm, chỉ là một người bình thường?

- Nếu ước, ta mạn phpuowcs thêm ta không phải là tiên nhân. Bởi vì tiên nhân không bao giờ chết, không bao giờ có thể giải thoát.

“Ta sẽ giải thoát cho nàng.” Đôi mắt tím hiện lên vẻ lưu luyến, hắn gửi lại nàng một nụ cười. Sau đó, hoàn toàn biến mất.

Băng Vân sợ cảm giác đối mặt nhưng lại quen với không gian có hơi thở hắn. Lúc này đây, thật trống vắng. Nhưng quyết định đưa ra rồi, nàng không hối hận, cũng chẳng có quyền hối hận.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv