Vì tránh đi những ánh mắt đó, ta cả ngày đều ở trong phòng xem thư, thêu mấy đóa hoa, có lẽ là bởi vì ngày mai thị tẩm, Trần Duyệt chỉ tới tìm ta nói qua mấy câu.
Mặt trời dần lặn, ta thơ thẩn nhìn gốc cây hạnh ngoài cửa sổ, lại thấy một tiểu cung nữ cùng thái y vội vàng chạy theo phía sau.
Ở nơi đó là nơi ở của mấy thải nữ.
Ta gọi Mặc Ly, “Đi nhìn một cái, nhìn xem là ai.”
“Vâng.”
Mặc Ly chỉ chốc lát liền đã trở lại, “Bẩm tiệp dư, là Nhiếp Thải Nữ.”
“Nhiếp Thải Nữ? Ta nhớ ở cùng nàng chính là Diệp Thải Nữ?”
“Đúng vậy.”
“Thái y nói như thế nào?”
“Nói là tái phát phong hàn.”
Mặc Ly nhíu mày tự hỏi một chút, “Tiệp dư là hoài nghi Diệp Thải Nữ?”
“Cũng chưa chắc, chỉ là tái phát phong hàn thật ra cũng có rất nhiều cách làm tái phát đi, đi thôi, chúng ta cũng đi xem.”
“Tiệp dư.” Cẩm Bình từ bên trong ra, “Phong hàn dễ lây nhiễm, vẫn là đừng có đi.”
Ta cười cười, “Thời tiết dần ấm hơn rồi, nhưng lại thật biết phát bệnh đúng thời điểm.”
Quay đầu lại thấy Cẩm Bình dần dần phồng má tức giận, liền phải vội vàng làm sáng tỏ nói, “Được rồi, không phải còn có Mặc Ly sao, nào dễ dàng nhiễm như vậy.”
Mặc Ly gật gật đầu, hướng Cẩm Bình nói, “Phong hàn tuy dễ lây bệnh, cũng muốn xem thử, tỷ tỷ cứ chuẩn bị chút canh gừng, đãi tiệp dư trở về uống là không quá đáng ngại.”
Cẩm Bình lại nhíu mi, gật đầu, đi lên trước vì ta sửa sang lại dung nhan.
“Cẩm Bình, trong phòng không thể không có người.”
“Nô tỳ đã biết.”
·
Ta chỉ là không nghĩ tới, trong phòng Nhiếp Thải Nữ lại náo nhiệt như vậy.
Thải nữ hai người một gian, chỉ có một thị nữ hầu hạ.
Giờ phút này trong phòng lại có Diệp Thải Nữ, hầu hạ nàng là cung nữ tiểu Đào, Hàn chiêu nghi cùng thị nữ, còn có Nam Uyển chưởng sự cô cô, Phương cô cô, cũng mang theo một tiểu cung nữ, căn phòng vốn không rộng lắm, giờ lại cùng năm sáu người chen chúc.
Ta vào cửa hướng Hàn chiêu nghi chào hỏi, “Gặp qua Hàn chiêu nghi.”
“Bạc tỷ tỷ tới.”
“Ta thấy thái y vội vã, liền lại đây nhìn xem, đây là làm sao vậy?”
Hàn Đường ngữ điệu nghe thật tiếc hận, “Nhiếp muội muội bị bệnh, nói là phong hàn, thật vô duyên vô cớ, ngày mai phải thị tẩm rồi, này cũng quá trùng hợp a.”
Nhiếp Thải Nữ khụ hai tiếng, thanh âm khàn khàn, “Là muội muội phúc mỏng, làm phiền các vị tỷ tỷ quan tâm.”
Này đột phát phong hàn, xem ra phát rất là nghiêm trọng.
Phương cô cô vén áo thi lễ, “Gặp qua mỏng tiệp dư.”
Ta gật đầu, “Cô cô xin đứng lên.”
Hàn Đường lại nói, “Vừa vặn tỷ tỷ tới, Nhiếp Thải Nữ đã phát bệnh, Diệp Thải Nữ lại không tiện ở cùng nhau, Phương cô cô tới thỉnh Diệp Thải Nữ dọn đi nơi khác, nhưng hôm nay Diệp Thải Nữ lại là không chịu dọn đi.”
Ta nhìn về phía bên cạnh Diệp Thải Nữ, thấy nàng mặt mày u sầu, thập phần lo lắng khi cùng phòng tỷ muội bị bệnh.
Cái này Diệp thị, tuy có chút khinh thường, tính kế không đủ sâu cũng không biết nặng nhẹ, gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng lại có thừa tướng đứng sau.
Diệp Thải Nữ sụt sùi nước mắt, “Muội muội đã phạm vào cung quy, nhờ vài vị nương nương thương tiếc mới có thể tiếp tục ở tại Nam Uyển, muội muội trong một tháng không được nhìn thấy thiên nhan, chỉ đành tiếp tục lưu lại nơi này chiếu cố Nhiếp tỷ tỷ.”
Nàng khóc hàng thật giá thật, trong lúc nhất thời ta thế nhưng không phân biệt rõ là nàng có đang giả vờ hay không.
Phương cô cô là người đã hầu hạ thái phi trước đây, vào cung đã vài thập niên, thấy Diệp Thải Nữ như vậy lông mày cũng chưa động một cái, chỉ hơi cúi thấp đầu bình tĩnh nói, “Diệp Thải Nữ, cung quy không thể làm trái.”
Cung kính lại tuyệt không khoang nhượng.
Cung quy hai chữ, như là một cây côn đập vào ảo tưởng trên đầu Diệp Thải Nữ, nàng đáy mắt hiện lên một tia phẫn hận, giây lát lại khôi phục bộ dạng nhu nhược đáng thương, “Vậy liền làm phiền cô cô đem ta cùng tỷ tỷ an bài gần một chút đi, ta cũng có thể thường đến xem.”
Phương cô cô gật đầu, “Vâng.”
Phương cô cô nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, tiểu cung nữ hiểu ý đi ra ngoài chỉ chốc lát liền có mấy cung nữ khác tiến vào vì Diệp Thải Nữ sắp xếp đồ đạc.
Nhiếp Thải Nữ giãy giụa đứng dậy, “Làm phiền các vị tỷ tỷ nhớ mong, ta rất biết ơn, chỉ là ta đã nhiễm phong hàn, thỉnh các vị tỷ tỷ mau mau trở về đi, nếu là không cẩn thận lây nhiễm cho các vị tỷ tỷ, ta thật là tội đáng chết vạn lần.”
Cố hết sức nói thành tiếng, Hàn Đường lại dặn dò vài tiếng song kéo ta ra khỏi cửa, ta có thể rõ ràng cảm giác được sau khi ra cửa nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại phân phó thị nữ bên người, “Đi vào trong phòng nói cho các vị tiểu chủ một tiếng, Nhiếp Thải Nữ nhiễm phong hàn, yêu cầu tĩnh dưỡng, sợ lây bệnh nên không cần tới thăm.”
Đây là xây dựng hình tượng tốt bụng sao? Ta cẩn thận nghĩ đến sau khi Hàn Đường tiến cung, đích xác đối xử với ai cũng đều thân mật, đối với ta cũng cứ một tiếng Bạc tỷ tỷ mà kêu, nếu nói hiền lương cũng không sai, chỉ là, trong đầu ta lại hiện lên cái ánh mắt tối hôm qua của Tống Kỳ, sợ là sự hiền lương này cũng lọt không được vào mắt hắn.
·
Không khí ấm áp của mùa xuân qua đi rồi lại tới mùa đông lạnh lẽo, ta dọc theo hàng cây hoa liễu chậm rãi đi trở về phòng, Cẩm Bình mắt trông mong cầm một chén canh gừng đi lên, ta nhìn khí nóng canh gừng bốc lên, định để nguội một chút mới uống, vừa định mở miệng liền cảm giác tầm mắt Cẩm Bình nghiêm túc dừng ở trên người ta, nghiêm túc nói, “Tiệp dư, canh gừng lạnh hiệu quả không cao, vẫn nên uống khi còn nóng.”
“Cẩm Bình, uống lạnh một chút cũng không có gì đáng ngại.”
Cẩm Bình nghe ta nói lại dần dần gân cổ lên, ta biết là không thể trốn, Cẩm Bình sẽ không cho ta thương lượng những việc này, ngày thường ngươi muốn cho nàng bỏ qua quy củ đó là chuyện không có khả năng, lúc này cũng vậy, đều là không có khả năng.
Kỳ thật canh gừng độ ấm vừa đủ, cũng không khó uống, nhưng ta không biết vì cái gì, gặp được người nhắc ta nên uống thuốc, nên ngủ đúng giờ, ước chừng là Cẩm Bình cho ta cảm giác thân thiết như vậy, cảm giác còn có người sẽ đau lòng vì ta, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà nghĩ cho ta, ta còn có thể giống một tiểu cô nương, còn có người có thể ỷ lại.
Như vậy, thực tốt.
Chỉ là giây phút ấy không thể cứ kéo dài mãi, ta là Bạc Nhiên.
“Mặc Ly.”
“Có nô tì.”
“Truyền lời cho Mạn Nương tra lai lịch Diệp Thải Nữ, xem nàng còn hay không còn có người nhà, nếu có...” Ta dừng một chút, “Liền đưa tới kinh thành.”
Đúng rồi, ta là Bạc Nhiên, từng bước tính kế, rất nhiều thời điểm không từ thủ đoạn, ta là tin tưởng chúng sinh bình đẳng, chỉ là hận cực kỳ cái thời điểm bị người ta bức đến đường cùng, không phải ngươi chết chính là ta chết.
·
Ngày hôm sau là ngày lành, bầu trời đặc biệt trong xanh, gió hơi ấm mang theo một tia mát lạnh, trời đất này lập tức liền có sức sống hơn, toàn bộ Nam Uyển không khí hôm nay đều khác lạ.
Gió xuân rung chuyển cành mai, hoa đua nhau khoe sắc.
Nhưng đồng thời, báo hiệu mưa gió sắp tới.
Cẩm Bình cầm các loại châu ngọc ở trên đầu ta khoa tay múa chân, mày từ tối hôm qua càng ngày càng nhăn.
“Cẩm Bình.”
Không người trả lời, Cẩm Bình như cũ buồn rầu cầm những tua trân châu mà nhìn đầu tóc ta.
Ta nhẹ nhàng lấy từ trong tay nàng, nàng hồi thần lại, trên mặt rõ ràng ảo não.
Ta buồn cười mà thưởng thức biểu tình của nàng, “Cẩm Bình, ngươi đây là suy nghĩ cái gì?”
“Tiểu thư.”
Ta ngẩn ra, bởi vì theo quy củ, sau khi tiến cung Cẩm Bình liền không còn xưng hô như vậy.
“Tiểu thư.” Nàng lại hô một tiếng, do dự một chút lại nói, “Đêm nay Hoàng Thượng sẽ điểm người thị tẩm?”
Thì ra nàng là suy nghĩ cái này.
“Mặc dù đã thả thẻ bài, nhưng điểm sao lại tới phiên tiểu thư.”
Ta mang lên một đôi khuyên tai trân châu, liếc đến biểu tình rối rắm trên mặt Cẩm Bình, lại hỏi, “Ngươi đây là hy vọng ta sẽ được thị tẩm, nhưng lại là không nghĩ thực sự thị tẩm?”
Cẩm Bình càng thêm hiện rối rắm, “Phải, lại không phải.”
Ta hiểu ý tứ của nàng, chờ đợi ta được đế sủng ái có chỗ dựa vào, lại không hy vọng ta như thế qua loa mà theo một người nam nhân, mặc dù người nọ là đế vương.
Ta thở dài, “Cẩm Bình, bất luận ở thời điểm nào, được đế sủng thì thế nào, không được đế sủng lại thế nào, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng.”
Quan trọng là tìm được nơi ta muốn tìm đến, không mất đi ý định ban đầu.
“Cẩm Bình đã hiểu.”
Ta vui mừng cười, lại nói, “Hoàng Thượng không phải trầm mê sắc đẹp, nếu không phải tận sức với mất đi thế lực hậu cung, hẳn là sẽ không quá sớm triệu ta thị tẩm.”
Trừ phi, Tống Kỳ muốn cho thế cục tiền triều biến đổi.
“Cẩm Bình, thay ta mài mực đi, lại tìm một quyển kinh Phật lại đây.”
“Vâng.”
·
Mãi cho đến giờ Dậu, toàn bộ Nam Uyển đều không có truyền đến chút tin tức nào, thời gian cứ bất giác trôi nhanh.
“Tiệp dư, Trần chiêu nghi tới.”
Ta viết xong một chữ, buông bút, “Đều thu hồi hết đi.”
“Vâng.”
“Cẩm Bình, pha trà.”
“Vâng.”
Trần Duyệt một thân cung trang xanh nhạt, thanh nhã như cũ, “Ta quấy rầy muội muội.”
“Gặp qua Trần chiêu nghi.”
“Ngươi cứ luôn đa lễ như thế.”
Ta mời Trần Duyệt ngồi xuống, Trần Duyệt nhìn trên bàn và một nửa điểm tâm, “Muội muội còn có thể nuốt trôi điểm tâm, những người khác ngay cả nước cũng không dám uống.”
Đều ngóng trông ân sủng lại sợ mất dung nhan trước thánh giá, tất nhiên là cái gì cũng không dám ăn.
Ta cười cười, “Đây là Ngự Thiện Phòng chạng vạng mới đưa lại đây, còn có chút ấm, vào miệng là tan, ngọt mà không gắt, nếu đặt ở kia không ăn chẳng phải là phí phạm sao.”
Trần Duyệt trên mặt mang theo điểm nghịch ngợm, “Muội muội nói như vậy hay thật, ta cũng muốn nếm một miếng thử.”
Ta chớp chớp mắt, “Một khối bánh hoa đào, tỷ tỷ cứ tự nhiên.”
“Hôm qua ta nghe thấy được Hàn muội muội phái người nói Nhiếp Thải Nữ yêu cầu tĩnh dưỡng, ta liền không có xen vào, tình huống bên kia rốt cuộc như thế nào?”
“Chỉ là phong hàn, đông dẫn tới hàn, xuân tất giảm bệnh, có lẽ là thời tiết hay thay đổi, sinh bệnh cũng là dễ hiểu.”
Trần Duyệt lắc đầu thở dài, “Chỉ là đáng tiếc sắp tới nàng không được sủng.”
“Nhiếp Thải Nữ xinh đẹp, mặc dù như viên trân châu phủ bụi trần, rồi cũng sẽ có được ân sủng.”
Trần Duyệt gật đầu, “Muội muội nói rất đúng.”
Tiễn đi Trần Duyệt, ta nhìn nhìn trên bàn cắn mốt miếng điểm tâm, “Mặc Ly, hôm nay bên đó có động tĩnh gì không?.”
“Cơm ba bữa của Nhiếp Thải Nữ đều là Diệp Thải Nữ đưa qua, thuốc cũng là thị nữ Nhiếp Thải Nữ nấu.”
“Thị nữ Diệp Thải Nữ.” Ta gõ gõ bàn chậm rãi lặp lại, “Chính là Phương cô cô mới vừa chỉ định qua?”
“Đúng vậy.”
“Tiệp dư, muốn hay không…”
“Không cần, đã là Phương cô cô chỉ định, không cần phải can thiệp.”
“Vâng.”