Thần Thiếp Thất Lễ

Chương 22: Rời cung



Thái Hậu đem ánh mắt chuyển hướng về phía ta, “Nhiên nha đầu, ngồi xuống đi.”

“Vâng.”

Ta nhìn chằm chằm nếp gấp trên váy, ta không cảm thấy Thái Hậu sẽ làm khó ta, nhưng vẫn rất thấp thỏm.

“Ai gia biết ngươi không thể so với tiểu thư khuê các tầm thường, ứng phó dọc theo đường đi sẽ không khó, nhưng là ai gia cũng biết, tâm ngươi, không ở trong hoàng cung này.”

Ta cúi đầu không lên tiếng, tiếp tục chờ lời nói kế tiếp của Thái Hậu.

“Trước đó vài ngày đại trưởng công chúa phó thác ta quan tâm ngươi một chút, nàng nói ngươi là đứa trẻ tốt, nàng sẽ không nhìn lầm người.”

Ngọn đèn dầu lưu li lay động, mặt Thái Hậu liền lúc sáng lúc tối.

Đại trưởng công chúa, có thể nói là trưởng bối ta kính trọng nhất, không gì sánh nổi, quan tâm ta như vậy, ta như thế nào mà thừa nhận đây, Thái Hậu lại không biết ta cùng Mục Như Lâm lén từng có hôn ước.

Thái Hậu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Đại Sở tiền triều khi đó tiêu xài vô độ, mấy năm trước lại xảy ra chiến loạn, kỳ thật căn cơ chưa ổn, hoàng đế đăng cơ mấy năm nay tuy chăm lo việc nước, nhưng loạn trong giặc ngoài không có dễ dàng như vậy mà giải quyết, trên triều đình thoạt nhìn gió êm sóng lặng kỳ thật không phải, hậu cung cũng vậy.”

“Nữ nhân thông minh ai gia gặp qua rất nhiều, nhưng có lương tâm quá ít, Nhiên nha đầu, có nữ nhân như người đi bên cạnh, hoàng đế là xứng đáng.”

Ta biết Thái Hậu nói những câu này đều xuất phát từ bản thân, khi tiên đế còn tại vị, Thái Hậu cũng không được sủng ái, một mình tại hậu cung giãy giụa hết nửa đời, ở chỗ này chôn vùi tự do, như thế nào sẽ nói một câu hoàng đế xứng đáng.

·

“Nương nương.” Tiểu Lý Tử vẫn hầu ở thềm đá, ta gật gật đầu, “Lý công công vất vả.”

“Nương nương nói quá lời.” Sau đó đè thấp thanh âm, “Hoàng Thượng ở phía trước chờ người.”

Ta ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy phía trước có một thân cao lớn đang đứng.

Ta lại nghĩ tới Thái Hậu, hoàng đế, là xứng đáng.

Ta không dám nghĩ lại, có một số việc, không hiểu rõ ngược lại là tốt nhất.

Tiểu Lý Tử cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường, đế giày mềm mại đạp lên đá cuội trên đường, đá lởm chởm có một chút đau đớn.

“Thần thiếp một đường đi hướng nam, không biết đến lúc đó nên xác định đường về như thế nào.”



“Không sao, xe giá đi chậm, trẫm xử lý tốt sự tình sẽ tự đi vòng qua, trên triều đình có thừa tướng cùng tam công, cũng có thể kéo thêm chút thời gian, ta mang ngươi đi dạo ngắm non sông gấm vóc.”

Ta ẩn ẩn cảm thấy trừ bỏ hành lang châu cùng An Vương, Tống Kỳ còn có việc khác yêu cầu tự mình đi xử lý, loạn trong giặc ngoài, đem một cái triều đình ném cho tam công cửu khanh, cũng là lấy lui làm tiến.

Mấy năm nay thế lực triều đình bên ngoài đã bị quét sạch đến gần hết, những tên thâm tàng bất lộ, cũng nên cho bọn hắn một cái cơ hội lộ mặt.

Đến nỗi hoạ ngoại xâm, lực lưỡng Lương Quốc suy yếu, có thể an an ổn ổn không bị hoàng đế Lương Quốc kia thôn tính tiêu diệt liền đã cảm thấy mỹ mãn, Yến quốc cùng Ngụy quốc...

·

Hoàng đế cải trang, cùng chiêu nghi mỏng thị, ngay trong ngày xuất phát.

Tống Kỳ phân phó không cần tiễn đưa, nhưng Tống phi lại mang theo Đại hoàng tử, không người nào dám ngăn cản mà xen vào.

Ta là lần đầu tiên nhìn thấy Đại hoàng tử, tiểu hài tử trắng trẻo mập mạp đáng yêu, khờ khạo mà hướng Tống Kỳ hành lễ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Âm thanh non nớt vang vọng, ta nắm áo choàng, “Thần thiếp qua kia xem hoa hải đường.”

Tống Kỳ gật đầu, ta không nhanh không chậm mà đi hướng cây hải đường kia, ngón tay nhẹ nhàng mà điểm cánh hoa, bên người lại nhiều thêm một người.

“Tống phi nương nương cũng thích hoa hải đường sao?”

“Mùa xuân nhiều loại hoa, bổn cung đều thích.”

Ta nghiêng đầu mỉm cười, “Nhưng mùa xuân này cũng mau qua.”

Tống phi cảm khái nói, “Đúng vậy, hoa đẹp cũng chóng tàn, người cũng vậy.”

“Tống phi nương nương.”

Tống phi nghi hoặc mà nhìn về phía ta, ta chiết một cành hoa, “Tần thiếp muốn nhờ nương nương, Bạc phi cùng người cũng không gây ra uy hiếp gì, liền thủ hạ lưu tình đi.”

Tống phi lại đột nhiên cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi là nhân vật tàn nhẫn, vậy mà lại còn cố kỵ tình nghĩa tỷ muội?” Nàng nghiêng đầu nhìn về phía nơi xa, biểu tình xa vời, “Ngươi nói không sai, nàng cùng ta cũng không uy hiếp gì.”

Ta trịnh trọng mà vén áo thi lễ, “Đa tạ nương nương.”



Ta quay đầu đi xem cách đó không xa là Tống Kỳ cùng Đại hoàng tử, một hỏi một đáp, Tống Kỳ tuy nghiêm mặt nhưng là nhìn ra được tâm tình cực tốt, Đại hoàng tử tuy có chút câu nệ lại cũng không mất đi sự thân mật, phụ tử hòa hợp, hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu có một ngày Đại hoàng tử biết Tống phi không phải mẹ ruột, mà chính mình lại bị kẻ thù giết mẹ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy……

Lòng ta than nhẹ, con trẻ vô tội.

Nhưng Tống phi, quá mức tàn nhẫn hoàn toàn không có giới hạn, có nàng ở đây, hậu cung Tống Kỳ vĩnh viễn đều sẽ chướng khí mù mịt, thậm chí nguy hiểm cho xã tắc.

Ta kinh sợ chính mình thế nhưng lại vì Tống Kỳ tính toán, vội vàng giấu đi tâm tư, không thể nghĩ nhiều như vậy.

·

Xe giá chỉ có ba chiếc xe ngựa, Tống Kỳ luôn luôn không thích xa hoa lãng phí phô trương, mọi việc đều lược bớt, bên ngoài chỉ một đội hộ vệ ra vẻ gia đinh, ta mang theo một nha đầu là Cẩm Bình, Tống Kỳ mang theo Hạ Tông cùng thủ lĩnh cấm quân.

Xe giá ra khỏi hoàng thành đã gần đến buổi trưa, trong xe chỉ có hai người ta cùng Tống Kỳ, Tống Kỳ lấy ra một hộp đồ ăn, xốc lên là một mâm tinh xảo bánh hoa đào, “Đói bụng không, trước lót lót bụng đi.”

Ta duỗi tay tiếp nhận, không khách khí mà ngắt một miếng, hương vị mềm mại tản ra trong miệng, “Là tay nghề Nghiêm ma ma.”

Của hồi môn này của Thái Hậu từ nhỏ nhìn Tống Kỳ cùng An Vương lớn lên, bất luận là thêu thùa hay là xuống bếp đều là đứng đầu trong cung, thường xuyên làm điểm tâm đưa đến Càn Nguyên Cung cùng An Vương phủ, y phục Tống Kỳ trên người đều là do tay nghề Nghiêm ma ma.

Ta ở Càn Nguyên Cung thời gian dài, thường xuyên dùng đến điểm tâm, hiện giờ tự nhiên là một nếm sẽ biết.

Tống Kỳ duỗi tay phủi khóe miệng ta, chế nhạo mà cười cười, “Hôm nay còn muốn ăn vịt quay?”

Ta nhìn điểm tâm do dự một chút, nhéo một khối điểm tâm đưa đến bên miệng Tống Kỳ, “Hoàng Thượng cũng nếm thử?”

Tống Kỳ lại không ăn, chỉ là nhìn chằm chằm ta, “Nhiên Nhi, ta nói rồi thời điểm không người kêu ta cái gì?”

Tay của ta treo ở kia, hẳn là…… Kêu phu quân.

Nhưng duyên phận chúng ta, thực mau liền hết.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, rồi sau đó xinh đẹp cười, “Phu quân, ăn khối điểm tâm đi.”

Tống Kỳ nắm lấy tay ta, cắn khối bánh hoa đào, ấm áp cọ môi qua ngón tay của ta, trong mắt ý cười dần dần lan rộng.

Ta đẩy rèm che nhìn đường phố ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói, “Đã là giờ cơm, chúng ta vẫn là tìm một chỗ ăn cơm đi.”

Tống Kỳ gật đầu, ôn hòa cùng sủng nịch, “Được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv