Nơi thượng triều ở Càn Nguyên Cung nằm phía trước chính điện, Tống Kỳ lúc này còn chưa hạ triều, toàn bộ Càn Nguyên Cung đều im ắng.
Diệu Ngữ dẫn ta vào chính điện, đi thẳng vào trong nội điện, ta còn chưa lên tiếng liền thấy trên giường đặt mấy bộ phục sức dân thường, đột nhiên nhớ tới hôm qua Tống Kỳ để lại câu nói kia “Cũng không phải không thể”, hay là hắn muốn mang ta ra ngoài cung?
Đang cân nhắc các trường hợp thì bên ngoài truyền tới tiếng động, Tống Kỳ từ bên ngoài tiến vào, “Chọn một bộ y phục đi, hôm nay mang nàng ra ngoài cung.”
Ta nhoẻn miệng cười thật sự vui mừng, ta nhìn quanh bốn phía, cuối cùng chọn một bộ váy vàng nhạt, thực khó xử mà nhìn Tống Kỳ.
Nơi này đường đường là phòng ngủ của hoàng đế, tất nhiên không có nơi cho nữ tử thay y phục.
Nhưng vấn đề là Tống Kỳ không có lĩnh hội được ý tứ của ta, hắn nhướng mày, “Nếu không thích, ngày khác lại sai người làm cho nàng mấy bộ khác.”
Ta xác định hắn nhìn ra ý tứ, chỉ là cố tình vờ không hiểu, sau đó tự mình cởi triều phục.
Ta nhẹ nhàng mà nghiến răng, ngủ cũng ngủ rồi, còn có cái gì ngượng ngùng sao? Liền tùy ý để Diệu Ngữ thay ta thay đổi xiêm y, lại đổi cái trâm dành cho phụ nhân bình thường, quay đầu thấy Tống Kỳ đã thay đổi thành bộ dạng công tử phú quý thông thường, nhìn ta ý cười dịu dàng nói, “Đi thôi.”
Đi chính là đi cửa sau.
Càn Nguyên Cung cư nhiên có cửa sau.
Đó là một cái cửa nhỏ, Tống Kỳ đi rất là thuần thục.
Một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn từ trước, Tống Kỳ duỗi tay đỡ ta, ta không có làm hắn như ý liền tự bò lên trên xe ngựa, vén rèm lên lại một phen sửng sốt.
Còn có người chung cảnh ngộ với ta.
Thanh âm Tống Kỳ bên tai truyền đến, “Đây là An Vương.”
An Vương vốn cà lơ phất phơ ngồi lệch qua một bên, thấy ta đến mà ngồi dậy, “Gặp qua mỏng chiêu nghi.”
Hắn như thế nào nhận ra được ta? Ta không kịp nghĩ lại, đáp lại bằng nụ cười, “Gặp qua An Vương.”
Tống Kỳ ngồi ở giữa, ta cùng An Vương ngồi mặt đối mặt, trong xe ngựa không khí quỷ dị nói không nên lời.
An Vương ngay từ đầu còn thành thành thật thật ngồi, một lát sau đột nhiên ngưng thần nhìn chằm chằm ta.
Nhưng ta không thể nói hắn mạo phạm, bởi vì hắn dùng ánh mắt vô tội lại đầy chân thành, còn mang theo điểm nghi hoặc.
Rốt cuộc khi thấy sắc mặt Tống Kỳ càng ngày càng đen, An Vương bừng tỉnh đại ngộ mà “A” một tiếng, tiếng a này mang nhiều hàm ý, rồi sau đó hưng phấn mà hai mắt phát sáng, chỉ tay vào ta nói, “Ngươi chính là…”
“Tống Điều.” Tống Kỳ lạnh giọng, nguy hiểm mà hô một tiếng, Tống Điều lập tức ngậm chặt miệng.
Chính là cái gì? Hắn muốn nói cái gì?
Ta nhéo chính ngón tay mình, hơi hơi nhíu mày, huynh đệ hai người này đều quái dị thật sự.
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, ta muốn hỏi một chút Tống Kỳ rằng chúng ta đang đi đâu, hé miệng lại không biết nên xưng hô như thế nào, chẳng lẽ thật sự đi ăn vịt quay?
Chậm rãi bên ngoài có tiếng người ồn ào, ta đem rèm che thoáng xốc lên một chút, phát hiện sớm đã ra khỏi cung, đang ở trên đường phố.
“Tẩu tẩu đói bụng sao? Hiện tại còn chưa có ra khỏi hoàng thành, sẽ dễ dàng bị người ta nhận ra, đợi lát nữa liền có thể ăn tùy thích.”
Ta nghe được An Vương xưng hô mà cả kinh, vừa định giải thích liền nghe Tống Kỳ nói, “Hôm qua không phải còn nói muốn ăn vịt quay? Đợi lát nữa sai người đi mua.”
"Người" mà hắn nói không phải ai khác, đúng là An Vương điện hạ.
Xe ngựa dừng ở góc đường, An Vương hỏi ta vị trí mua vịt quay, hắn nhìn ánh mắt Tống Kỳ lạnh lùng, dù giận mà không dám nói gì, vẻ mặt đau khổ xuống phố mua vịt.
Ta đẩy rèm ra nhìn bóng dáng An Vương, trong mắt không tự giác toát ra một chút hâm mộ, tính tình hắn như vậy, ước chừng Tống Kỳ là một huynh trưởng tốt.
“Nếu thích, đợi lát nữa cũng có thể xuống đi dạo một chút.”
Ta cười cười, “Bất quá chỉ là đường phố mà thôi, thiếp lại không phải tiểu hài tử.”
Hắn nhìn chằm chằm ta, ta đành phải tìm chút đề tài, “Gia đợi lát nữa cũng có thể nếm thử vịt quay kia, vịt quay tại phố Chu Tước này là nổi danh, tuy chỉ là quán nhỏ của người bán rong, nhưng cực kỳ sạch sẽ.”
Hắn vẫn là không lên tiếng, sau một lúc lâu thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi lại đây chút.”
Ta chớp chớp mắt, theo lời dịch qua, nghe được hắn nói, “Kêu ta cái gì?”
Ta sửng sốt, buột miệng thốt ra, “Gia?”
“Nếu kêu không đúng, đợi lát nữa vịt quay gì liền không cần ăn nữa.”
Ta nhớ lại từ tối hôm qua đến hiện tại hắn đều chưng ra vẻ si tình, dừng một chút không xác định nói, “Phu quân?”
Hắn câu môi cười, xoa xoa đỉnh đầu ta, “Nương tử thật là cao nhã thanh khiết.”
Ta bị một tiếng nương tử này rối loạn tâm thần, phu cùng thê, hạnh phúc đơn giản như vậy, với ta là khó cầu, với hắn, đại khái cũng như vậy.
“Về sau thời điểm không có người, cứ như vậy mà gọi.”
Một khắc kia ta rất muốn hỏi hắn một chút, có lúc nào hậu cung của hắn không có người.
Đang cân nhắc thì An Vương đã chạy trở về, “Tẩu tẩu, vịt quay của tẩu.”
Ta tiếp nhận vịt quay dùng lá sen bao lại từ tay An Vương, một mùi hương quen thuộc đã ập vào trên mặt.
Đã rất lâu rồi không được ăn, thật là nhớ hương vị này.
Ngửi được loại mùi hương này, liền làm ta như trở về lúc nhỏ khi còn là tiểu thư khuê các, Cẩm Bình thường kêu gã sai vặt trộm mua vịt quay, trở về liền giấu thức ăn ở trong ngực mang cho ta, ta hoàn toàn không màng hình tượng ăn ngấu nghiến, xui rủi bị mẫu thân phát hiện, nhất định là một phen dạy dỗ.
Trong lúc nhất thời ta đã quên ta còn ngồi ở trên xe ngựa, bên người còn có Tống Kỳ cùng An Vương, liền cứ thế lột lá sen mà cắn.
Cắn xong liền cảm thấy có chút không ổn, Tống Kỳ cùng An Vương hai người bốn con mắt đều nhìn ta, An Vương là thấy mới lạ, Tống Kỳ lại là ý cười nuông chiều, mang theo sự sủng nịch, “Nơi này không có ai cùng nàng tranh giành, nàng gấp như vậy làm gì, cứ từ từ mà ăn.”
Ta xấu hổ mà nhai nhai thịt vịt trong miệng, lại cảm thấy có chút phiền muộn, phiền muộn qua đi lại là chua xót.
Trước đây mẫu thân luôn quản ta, có khi bị ta nài nỉ, cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, ôn nhu oán trách nói, “Chớ có tham ăn.”
Mẫu thân đi rồi, lại không ai quản ta, ta thế nhưng cũng không có hứng thú ăn vụng, tính tình cũng dần dần dưỡng thành vẻ lãnh đạm.
Ở trên đời này, chỉ có người độc sủng, mới có thể không kiêng nể gì.
Ta rũ mắt giấu đi cảm xúc, lại giương mắt khi đã khôi phục lại sự giảo hoạt, xinh đẹp.
Ta liếm liếm ngoài miệng, “Mới vừa rồi phu quân nói muốn nếm thử, chỉ là thiếp thân đã cắn mất rồi.”
Tống Kỳ đáy mắt lại là nhìn thấu ta, cong môi cười nói, “Không sao, vi phu không chê.”
Ngữ điệu ôn nhu, ta không khỏi nổi da gà, sau đó ta ngơ ngác mà nhìn ngón tay thon dài của hắn lấy đùi vịt quay từ trong tay ta, trơ mắt nhìn cái cái vị công tử nho nhã nhẹ nhàng xé lá sen, ở chỗ ta vừa rồi cắn qua, đầy dầu mỡ mà cắn xuống một miếng.
Giờ phút này,
Ta thực cảm thấy không khoẻ.
Tuyệt đối không khoẻ.
An Vương nuốt nuốt nước miếng, “Phía trước chính là Nhất Phẩm Các, nơi đó đồ ăn đều không tồi, lại qua một cái phố chính là Đào Hoa Các, nơi đó hoa đòa nở càng là tuyệt sắc, bên cạnh chính là Yên Vũ Các…”
Nói tới đây lại đột nhiên im miệng, thần sắc cổ quái mà liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta tiếp nhận một cái chân vịt Tống Kỳ dùng lá sen xé xuống, Yên Vũ Các, ta tự nhiên biết, nó giống Tiêu Hương Các, đều là thanh lâu.
An Vương có chút chột dạ mà xem xét Tống Kỳ, ta đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa An Vương, ra vẻ nghi hoặc nói, “Yên Vũ Các cũng là tửu lầu sao?”
An Vương lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ, thần sắc càng thêm cổ quái, Tống Kỳ trên mặt không nhìn ra được dao động, chỉ là ánh mắt nhìn phía ta đầy ý vị thâm sâu, buồn bã nói, “Là cái nơi mà so với tửu lầu càng vui hơn.”
Những lời tiếp theo hắn muốn nói hẳn là, bằng không nàng như thế nào lại tới.
Nhưng ta không nhận ra ẩn ý trong câu nói của hắn, càng không biết trò vặt của ta vừa rồi đã bị hắn nhìn ra hoàn toàn, lòng ta lại tưởng là:
Hả? Quả nhiên thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ sao?
Ta tán đồng gật gật đầu.
Tống Kỳ mặt đột nhiên có chút cứng đờ, An Vương tự giác cúi đầu thật thấp, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Sau này ta mới biết được, ta nên may mắn khi nơi Mạn Nương đưa ta đến chính là thanh lâu, mà không phải nơi vui chơi dành riêng cho nữ nhân, nếu không lúc ấy mặt Tống Kỳ liền không chỉ đơn giản là cứng đờ.