Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 56



Khương Mạt nghĩ đến Thẩm Vân, phòng bị theo bản năng.

Trên miệng Chu Thiến Thiến treo nụ cười hung tợn, đi đến trước mặt cô, đột nhiên cúi đầu nói một câu: “Khương Mạt, cô thật đáng thương, dùng người đàn ông tôi dùng qua, cảm giác rất thoải mái phải không?”

Biểu tình trên gương mặt Khương Mạt có chút trống rỗng, dường như bị câu nói này của cô ta làm cho bất ngờ.

Trong lòng Chu Thiến Thiến có một loại cảm cảm giác sung sướng vặn vẹo, mấy ngày hôm nay cô ta tỉnh táo hơn nhiều, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt những chuyện trước đây không hiểu.

Tại sao Thẩm Vân sau khi kết hôn với cô ta lại như biến thành người khác, mà Khương Mạt thực sự vừa tỉnh lại lập tức thành bộ dáng phu thê ân ái, cô ta bị lộ tẩy rồi.

Điều này làm cô ta càng hận càng không cam tâm.

Rõ ràng cô ta ở bên cạnh người đàn ông đó lâu nhất, dựa vào cái gì mà Khương Mạt có thể độc chiếm trái tim anh?

Vì xả nỗi giận này, cô ta thậm chí không ngần ngại bạo lộ thân phận của mình.

Dù sao thì cô ta cũng đã tìm được cơ hội cần rời khỏi cơ thể này.

Khương Mạt cảm thấy người phụ nữ xuyên không này có phải đầu có vấn đề không thế, cho dù Thẩm Vân có hôn hay ôm cô ta thì cũng là dùng cơ thể của cô, cô có gì đáng tức giận?

Đệch, cô thật sự tức giận.

Đánh người ở trước tòa án sẽ không bị chú cảnh sát mời đi uống trà đấy chứ?

Cô đang định mở miệng, trước mắt lóe lên một bóng người, không biết Thẩm Vân từ đâu chạy đến, kéo cô ra sau lưng, chắn giữa cô và người phụ nữ xuyên không.

Thẩm Vân ra khỏi toà án liền đi tìm cô, mỗi lần cô gái nhỏ của anh lại gần người đàn bà xuyên không đó anh đều không cách nào bình tĩnh được.

Tìm nửa ngày không nhìn thấy người, kết quả thì ra cô lại đang nói chuyện với người phụ nữ xuyên không!

Hai người cách nhau rất gần!

Dây thần kinh căng chặt của anh lập tức đứt phựt.

Anh xông đến, kéo cô ra sau lưng, nhìn thẳng vào người đàn bà đó.

“Chu tiểu thư đang xin lỗi vợ tôi sao?” Lời nói của anh không khống chế được lộ ra sự sắc nhọn.

Khương Mạt bị anh chắn phía trước, thò đầu nhìn ra ngoài, vừa lộ đầu liền bị anh ấn ngược trở lại.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, tay túm lấy eo áo anh, ngoan ngoãn ở phía sau lưng anh.

Chu Thiến Thiến nhìn Thẩm Vân, lại nhìn Khương Mạt được anh chắn phía sau chỉ lộ ra một cánh tay, nghiến răng muốn vỡ vụn.

Cô ta che miệng cười cố tỏ ra phong tình, tiến đến trước mặt Thẩm Vân.

Thẩm Vân theo trực giác muốn lùi lại, nhưng phía sau là Khương Mạt, anh gồng mình nhịn xuống cảm giác ghê tởm, đứng bất động.

Anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, giống như mười năm trước, khiến anh mỗi lần ngửi thấy đều buồn nôn.

Chu Thiến Thiến kiễng mũi chân, ghé sát tai anh thở một hơi, thấp giọng nói: “Thẩm Vân, còn nhớ chiếc nhẫn lúc cầu hôn anh tặng cho em không?”

Chu Thiến Thiến hài lòng nhìn đồng tử màu nâu của người đàn ông mãnh liệt co lại, trong lòng cực kì sảng khoái.

Dù sao cô ta cũng sắp rời khỏi cơ thể này rồi, đâm một phát lên tim đôi cẩu nam nữ này, chuyện vui vẻ này tại sao cô ta lại không làm?

Nghĩ đến Thẩm Vân và Khương Mạt sau khi nghe được lời nói của cô ta có bao nhiêu chấn động, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu sụp đổ, bao nhiêu để ý thì cô ta lại cùng vui vẻ, đến việc lại phải lãng phí một cơ hội xuyên không cũng có thể bỏ qua.

Khương Mạt thấy cô ta dám tán tỉnh Thẩm Vân trước mặt cô thì muốn bùng nổ, vùng vẫy muốn đi ra lại bị Thẩm Vân ấn chặt lại, không cho cô động đậy.

Nhưng miệng cô có thể động: “Nhẫn? Nhẫn gì? Ồ, Thẩm Vân nói cái trước đây quá low không xứng với tôi, muốn mua cái mới cho tôi.”

Sắc mặt Chu Thiến Thiến thay đổi, nụ cười trên mặt như muốn nứt ra.

Câu này có ý gì? Là nói cô ta chỉ xứng với nhẫn low sao?

Cô ta hận nhất người khác nói cô ta low, câu nói này của Khương Mạt quả thật chọc vào phổi cô ta.

Nhưng một giây sau nghĩ đến đối tượng xuyên vào tiếp theo cô ta lại mỉm cười, tặng hai người một nụ hôn gió, nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nói xong cô ta quay người vui vẻ bỏ đi.

Vừa đi được hai bước liền gặp mấy người đàn ông đón đầu phía trước, chặn cô ta lại, hỏi: “Cô là Chu Thiến Thiến?”

Chu Thiến Thiến vén tóc, gật đầu: “Có chuyện gì không?”

Một người đứng trước lấy ra giấy chứng nhận, mở ra: “Chúng tôi là người của cục công an thành phố B, nghi ngờ cô chỉ thị Vương Cường đột nhập phi pháp vào nhà quay trộm chủ hộ Khương Mạt, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Nụ cười đắc ý trên mặt Chu Thiến Thiến lập tức đông cứng, cô ta thét chói tai: “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Dựa vào cái gì bắt tôi…”

Khương Mạt trợn mắt há mồm nhìn Chu Thiến Thiến vừa rồi còn dương dương tự đắc bị cảnh sát đưa đi, vị cảnh sát này lại vừa đúng là người lần trước đến nhà cô, cũng nhìn thấy Khương Mạt, đi về hướng cô.

“Thẩm tiên sinh, Khương tiểu thư.” Chào hỏi một tiếng, sau đó tường thuật lại đơn giản tiến triển của vụ án.

Vốn dĩ bọn họ tưởng Vương Cường (tên ăn trộm lúc trước) là thủ phạm duy nhất, không ngờ hôm qua Vương Cường đột nhiên đến đầu thú, nói hắn ta bị người khác sai bảo, còn lấy ra chứng cứ ghi chép chuyển tiền, đối phương là Chu Thiến Thiến.

Anh ta nói: “Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Thiến Thiến sẽ bị xử tạm giam dưới mười năm ngày.”

Khương Mạt: “Cảm ơn chú cảnh sát, xin hãy nhốt cô ta thêm vài ngày.”

Hi vọng cô ta đừng tìm được cơ thể mới quá nhanh, ít nhất đợi ngồi tù xong hãng tìm được, nếu không Chu Thiến Thiến thật sự tỉnh lại phát hiện bản thân bị tạm giam thì đáng thương biết mấy.

Cảnh sát cười cười: “Chúng tôi sẽ xử lý công bằng.”

Tiễn đồng chí cảnh sát đi, tay Thẩm Vân đột nhiên bị Khương Mạt vung ra.

“Mạt Mạt…..”

“Không muốn bị em đánh thì mau cút xa một chút.”

Khương Mạt nhịn đến mặt đỏ au, nhìn anh một cái liền xoay người rời đi.

Thẩm Vân sững sờ một chút, vội vã đuổi theo.

Tức chết mất tức chết mất tức chết mất!

Cho dù biết là người phụ nữ xuyên không cố ý chọc tức cô, nhưng cô vẫn tức giận.

Cái gì gọi là cô dùng người đàn ông cô ta đã dùng qua? Cô ta đã dùng thế nào?

Còn cả nhẫn, Thẩm Vân mua nhẫn cho cô ta, cô còn chưa có nhân đây.

“Chị Mạt…..” Hoa Minh nhìn thấy Khương Mạt mặt mày cau có đi đến, bảo bối Thẩm Vân của cô đi theo phía sau, có chút không hiểu gì.

Thánh A La ơi, không ngờ cũng có ngày chị Mạt tỏ thái độ với ông xã bảo bối của chị ấy!

Khương Mạt lạnh mặt: “Đi, chúng ta về công ty.”

Khi cô đến là ngồi xe Thẩm Vân, nhưng Hoa Minh cũng lái xe đến, vừa mở cửa xe liền bị người đàn ông phía sau giữ lại.

“Khương Mạt Mạt, em giận cái gì hả?” Thẩm Vân hỏi.

Khương Mạt càng giận hơn, giơ chân đạp anh một cước, xụ mặt: “Buông tay, nếu không em sẽ tẩn anh một trận.”

Thẩm Vân cứng rắn chịu một cước của cô mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Khương Mạt Mạt, đây là em đang bạo lực gia đình.”

Khương Mạt tức giận lại đạp anh thêm một phát, nhưng có điều cuối cùng lại không nhẫn tâm, không dùng lực: “Em bạo lực gia đình đấy, em không những bạo lực gia đình mà em còn muốn chia tay với anh!”

Thẩm Vân cười cười: “Không chia được, chúng ta kết hôn rồi.”

Khương Mạt: “.........”

“Vậy thì ly hôn!” Cô cứng đầu.

“Được….”

Được?! Vậy là anh còn dám nói được.

“....Vậy chúng ta ly hôn trên hình thức lời nói, tạm ly hôn mười phút vậy, đợi em hết giận nghe ca ca giải thích, được không?”

Khóe miệng Khương Mạt cong lên, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, may mà cô phản ứng nhanh, nhanh chóng ép ngược lại, trừng mắt nhìn anh: “Ít nhất phải ly hôn một ngày.”

Thẩm Vân thuận thế kéo cô ra xa xe của Hoa Minh, đưa đến trước xe Sin của anh, mở đưa đưa cô ngồi vào trong, cong lưng mỉm cười: “Thương lượng một chút, lúc ly hôn cho ca ca một cơ hội giải thích, được không?”

Khương Mạt hừ một tiếng, không để ý đến anh.

Thẩm Vân cười, cúi người hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngoan~”

Ngoan cái bíp à mà ngoan, coi cô như trẻ con mà dỗ sao?

Cô dùng lực đẩy anh ra, mặt nghiêm túc: “Thẩm tiên sinh, xin anh tôn trọng một chút, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn như vậy em sẽ kiện anh quấy rối tình dục.”

Thẩm Vân vội vàng giơ tay đầu hàng.

Hoa Minh trợn mắt há mồm nhìn hai người, ly hôn mười phút? Đây là loại hình tình thú vợ chồng mới sao?

Cái đệt, Tạ Tiểu Lâu quả nhiên nói không sai, đôi cẩu nam nữ này!

Cẩu nam nhân đóng cửa xe lại, dùng tay ra hiệu cho Hoa Minh anh đưa Khương Mạt đi trước, mở cửa bên kia xe ngồi vào. Hoa Minh một bên trong lòng điên cuồng nói móc, một bên nở nụ cười tiêu chuẩn công việc nhìn theo tiễn đôi cẩu nam nữ rời đi.

Khương Mạt là người không giỏi giấu tâm tư, đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Vân giải thích, lập tức không nhịn được nữa, tức giận đùng đùng túm lấy caravat của người đàn ông, dùng lực kéo xuống, ngồi lên đùi anh, hung dữ nói: “Chồng cũ Thẩm, anh mau thành thực khai ra, cô ta đã dùng anh như thế nào?”

Thẩm Vân ho một tiếng, tổ chức sắp xếp lại lời nói trong lòng, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu thăm dò: “Từng nắm tay….”

Lúc vẫn chưa chắc chắn cô bị đổi hồn, vì để thăm dò người đàn bà đó.

Khương Mạt căng mặt: “Còn gì nữa?”

“Từng ôm qua….”

Vì để cô ta yên tâm, ngoan ngoãn cùng anh đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

“Còn gì nữa?”

“Lúc cầu hôn…..đã đeo nhẫn cho cô ta.” Thấy sắc mặt Khương Mạt thay đổi, anh lập tức bổ sung: “Anh chỉ muốn giữ chặt cơ thể em, sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn không hề gặp lại cô ta. Đến một ngón tay cũng chưa từng động vào.”

Đêm tân hôn anh cũng một mình trải qua trong phòng tân hôn của bọn họ.

Khương Mạt nhìn anh một cái, đột nhiên buông tay, ngồi xuống khỏi đùi anh, quay lưng lại không để ý đến anh.

Trong lòng Thẩm Vân kêu lộp bộp, không biết bản thân đã nói sai ở đâu.

Lúc đó anh không biết mục đích của người đàn bà xuyên không là gì, cũng không biết liệu cô ta có rời khỏi thân thể cô hay không, chỉ là chấp niệm trong lòng, không muốn cứ như vậy từ bỏ, dùng toàn bộ sức lực để duy trì tia hy vọng mờ mịt mỏng manh ấy.

“Mạt Mạt….” Anh thấp giọng gọi cô.

Khương Mạt vẫn xoay lưng lại không để ý đến anh.

Thẩm Thâm kéo áo cô nhè nhẹ, tâm trạng thấp thỏm: “Khương Mạt Mạt, lần đầu tiên anh nắm tay con gái là em, nụ hôn đầu cũng là em, đêm đầu tiên….khụ, cũng là em, sau này đều là em, chỉ có em….”

Khương Mạt quay đầu, vành mắt có chút đỏ: “Cái gì mà sau này với không sau này, bây giờ chúng ta đang là chồng cũ vợ cũ.”

Mua nhẫn cưới cũng thôi đi, loại chuyện như đi cục dân chính, cả đời chỉ có thể có một lần, kết quả cô lại để lỡ mất.

Lúc mới tỉnh lại biết mình kết hôn với anh còn trộm cười, giờ bị hiện thực tàn khốc vạch trần, chỉ sót lại tiếc nuối và tủi thân.

Rõ ràng những chuyện này đều nên là cô làm cùng anh.

Khương Mạt Mạt đột nhiên túm lấy caravat của anh lần nữa, ánh mắt kiên định: “Thẩm Vân, chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi!”

Thẩm Vân: “......?!”

Lúc này, Chu Thiến Thiến bị nhốt trong phòng tạm giam.

Cô ta tức giận đi đi lại lại trong phòng, nói với hệ thống: “Mi vẫn chưa tìm được cơ hội sao? Mi mau nhìn xem bây giờ ta đang ở chỗ nào?!”

Hệ thống: “Dù sao thân phận của Thẩm Thanh cũng đặc biệt, muốn tìm được cơ hội không phải chuyện dễ dàng.”

Chu Thiến Thiến sắp phát điên rồi: “Vậy mi muốn ta ở trong trại giam mười lăm ngày sao? Đây là trại giam đấy!”

Hệ thống: “Là cô cố chấp muốn chọn người nhà họ Thẩm, nếu cô thay đổi mục tiêu, trong vòng ba ngày có thể tìm được đối tượng phù hợp.”

…..Đúng, Thẩm Thanh là do cô ta tự mình chọn.

Thẩm Gia là danh môn vọng tộc chính thống, Thẩm Vân không có địa vị trong Thẩm gia, nhưng chị họ Thẩm Thanh của anh thì khác.

Ngoài Thẩm Vân, Thẩm Thanh là cháu nội duy nhất nhà họ Thẩm, là con gái duy nhất của chú thím Thẩm Vân, lớn hơn Thẩm Vân một tuổi, hiện tại đang là phó tổng tài của tập đoàn Thẩm Thị.

Lúc trước khi cô ta còn ở trong cơ thể Khương Mạt, từng gặp qua mấy lần, khí thế bức người.

So với kiểu bạch phú mỹ đẳng cấp cao như Thẩm Thanh, Chu Thiến Thiến cũng chỉ là con gái của nhà giàu mới nổi có chút tiền.

Cô ta lấy được cả Thẩm gia, cô ta muốn để cho hai tên tiện nhân Thẩm Vân và Khương Mạt cúi đầu nhỏ giọng khổ sở cầu xin trước mặt cô ta.

Vì chuyện này, cô ta tình nguyện đợi.

Không phải chỉ là mười lăm ngày trong trại giam sao, cô ta đợi được.

Khương Mạt còn chưa đợi được cùng Thẩm Vân đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn thì đã đợi được một cuộc điện thoại lạ.

Nhà mới rất lâu không có người đến ở, mặc dù có mời người quét dọn đến dọn dẹp, nhưng có một số nơi không tiện để người ngoài vào, ví dụ như phòng ngủ.

Sáng sớm tỉnh dậy, Thẩm Vân vào phòng tắm tắm rửa, Khương Mạt ở bên ngoài thay ga giường, cô không muốn nhìn thấy tấm ga giường in chữ song hỷ đỏ chói ấy nữa.

Vừa mới vén ga giường lên, mở tủ ra, cả người cô đều không ổn.

Đầy ắp một tủ, toàn bộ đều là những đồ dùng trên giường kiểu dáng giống nhau, hận không thể dán ba chữ ‘phòng tân hôn' lên trán.

Khương Mạt nghiến răng, hét về phía phòng tắm: “Em muốn mua ga giường mới!”

Trong phòng tắm, Thẩm Vân vừa nghĩ liền biết nguyên nhân, anh nhịn xuống ý cười trên miệng: “Vẫn còn rất nhiều chưa dùng đến, đừng mua nữa, rất lãng phí tiền, bình thường em kiếm tiền nuôi gia đình vất vả lắm rồi.”

Khương Mạt: “......”

Cô đang cạn lời, điện thoại Thẩm Vân để ở bên ngoài reo lên.

Cô lại gần xem, trên màn hình nhấp nháy ba chữ: Hà Mỹ Nhàn.

Thím của Thẩm Vân tại sao lại đột nhiên gọi cho anh.

Thẩm Vân hỏi: “Ai gọi đến vậy?”

Khương Mạt: “Thím của anh. Có nhận không?”

Cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ khi bố mẹ Thẩm Vân ly hôn, sau đó bố anh cũng qua đời, người đàn bà này đã đối xử với anh như thế nào.

Lúc này gọi điện tới nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, không khí yên tĩnh một giây, cửa mở ra một khe nhỏ: “Đưa cho anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv