Buổi tối hôm đó, bố Chu vừa đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Hạ Tiến: “Chú Chu, cháu muốn gặp chú một chút, bây giờ chú có tiện không?”
Bố Chu lập tức đồng ý.
Hai người hẹn nhau ở một khách sạn hay đến, bố Chu đến trước, ông ta thuê một phòng vip, ở trong phòng đợi Hạ Tiến.
Chẳng mấy chốc Hạ Tiến cũng đến.
Cậu ta trực tiếp nói: “Chú Chu, chuyện nhà chú nhà cháu đã biết rồi, bố mẹ cháu nói bọn họ đã chuẩn bị tài chính cho chú, nói chú thoải mái dùng, nếu thật sự không đủ thì lại đến tìm nhà cháu.”
Nói rồi, cậu ta lấy tay làm một con số.
Bố Chu vừa nhìn, vậy mà còn nhiều hơn ông ta dự đoán một chút.
“Không cần nhiều như vậy, chú đã cắt hết những hạng mục bồi thường rồi, chỉ cứu những cái còn tốt.”
Hạ Tiến chuyển tiền sang cho ông ta, bố Chu nghiêm túc ghi một tờ giấy nợ cho cậu ta, bên trên viết rõ lời lãi ông ta sẽ trả, Hạ Tiến không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
Sự tình xong xuôi, Hạ Tiến đang cân nhắc xem nên nói chuyện của Chu Thiến Thiến thế nào, bố Chu đột nhiên nói: “Tiểu Tiến, chú bảo Thiến Thiến đi đánh tiếng với cháu trước, nó nói thế nào?”
Hạ Tiến há miệng, thuật lại lời của Chu Thiến Thiến một lượt.
Bố Chu mượn tiền nhà họ Hạ, cô ta còn không nỡ cho mượn hơn cả nhà họ Hạ, đúng là buồn cười.
Bố Chu vừa nghe đã thấy giống y như những gì ông ta nghe được ở bản ghi âm, giơ tay đánh cho mình một cái.
Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này?
Ông ta nói với Hạ Tiến chuyện ông ta nhận được tin nhắn, hỏi: “Cháu biết người này là ai không?”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tiến là nghĩ ngay đến Thẩm Vân.
Không có bất kì bằng chứng nào, nhưng cậu ta biết.
Cậu ta biết ngay Thẩm Vân không phải người bình thường!
Nhưng không thể nói ra, cậu ta lắc đầu.
Bố Chu: “Cậu ta bảo chú đến tìm cháu, đây là ý gì?”
Hạ Tiến trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu: “Chú Chu, có một số chuyện cháu vẫn luôn muốn nói với chú, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, nếu như chú không tin ngược lại sẽ rút dây động rừng.”
Bố Chu phát lời thề: “Hôm nay không cần biết cháu nói gì, không cần biết chú tin hay không tin, bước ra khỏi cánh cửa này, chú sẽ xem như chưa từng nghe thấy, nếu như làm trái sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”
Người thế hệ trước đều mê tín, lời thề này của bố Chu đúng là rất độc.
Hạ Tiến đứng dậy: “Vậy chú đi cùng cháu, đây không phải nơi nói chuyện.”
Từ hôm đó trở đi, Chu Thiến Thiến cảm thấy bố Chu có chút kỳ lạ, ông ta đột nhiên đối xử cực kì tốt với cô ta, mỗi ngày đều mang đồ ăn vặt, đồ chơi gì gì đó về, nói là mấy thứ cô ta thích lúc nhỏ.
Lâu dần, Chu Thiến Thiến bắt đầu thấy phiền, bảo ông ta đừng mua nữa, ai thèm mấy thứ ăn vặt không đáng tiền ấy chứ.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Nhưng đây không phải trọng điểm, chuyện quan trọng là tập Khương Mạt quay cuối cùng cũng phát sóng rồi.ực>
Lúc trước tài khoản phụ của Khương Mạt bị lộ cô ta mới biết tiện nhân Vương Quyền kia chính là Khương Mạt, khó trách cô ta nhìn Khương Mạt lại không vừa mắt như vậy.
Nhưng không sao cả, trên mạng đều đang tâng bốc Khương Mạt, nói cô giỏi biết bao, lợi hại biết bao, đợi tiết mục phát sóng tất cả những người đó đều sẽ quay lại giẫm một chân.
Dưới sự kỳ vọng của chu Thiến Thiến, cuối cùng cũng đến thứ bảy, chính thức phát sóng.ực>
Chu Thiến Thiến ngồi canh trước màn hình máy tính chính là vì muốn xem xem đạn mạc mắng Khương Mạt như thế nào, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.
Tiết mục vừa bắt đầu, đạn mạc bắt đầu bay qua:
[Đến vì Vương Quyền đại đại.]
[Ngồi đợi Khương Mạt lộ chân tướng.]
[Ôi trời ơi, lạnh như vậy, âm mười mấy độ, đau lòng Mạt Mạt của tui.]
[Nữ Vương, tôi đến rồi, xin Nữ Vương hãy thượng lên mặt tôi.]
[Aaaaaaaaa Vương Quyền đại đại, tôi có thể!]
Chu Thiến Thiến cười lạnh, quả nhiên từ lúc Khương Mạt xuống máy bay gặp tổ tiết mục là đã bắt đầu quay rồi.
Trong video được cắt ghép biên tập, không cần biết ai nói chuyện với cô, Khương Mạt đều lạnh nhạt thờ ơ, không hề để ý, đạn mạc tâng bốc bắt đầu thay đổi.
[Có phải Khương Mạt có chút lên mặt không?]
[Lên mặt cũng đúng thôi, những người ở đây có ai hot bằng cô ấy?]
[Rốt cuộc hình tượng của Khương Mạt là gì vậy? Fans mau nói rõ xem nào! Móa nó, tôi lọt hố rồi bây giờ chính chủ lại một chân đạp tôi bay ra ngoài.]
Lúc này quay đến hai người đang nói chuyện, đại loại là không thông gió có mùi hôi gì đó, kết quả Khương Mạt tiếp một câu: “Tiểu ở trong phòng là được rồi.”
Lúc này fans có chút sụp đổ rồi.
Nữ Vương cô là Nữ Vương đó, nói những câu thế này thật sự không vấn đề gì sao?
Chu Thiến Thiến không nhịn được mở một hộp hạt dưa, vừa cắn vừa cười, bên ngoài bắt đầu có người nghị luận.
Antifans của Khương Mạt vốn dĩ vừa nhiều vừa dai, chuyện bỏ thuốc và chuyện lộ tài khoản phụ lần trước xem như nhân duyên với người qua đường đạt tới đỉnh cao, những antifans này tạm thời ngủ đông, lúc này giống như ruồi nhặng đánh hơi thấy mùi thối mà bay đến, phát tán virus.
Bên ngoài khắp nơi đều là bài đăng kiểu như: [Khương Mạt tiểu tiện trong phòng], [Nữ thần đại tiểu tiện khắp khắp nơi.].
Những fans phái nhan sắc bị thu hút bởi bức ảnh đi thảm đỏ lần trước đều sụp đổ.
Tiếp đến, kỹ thuật cắt ghép thần kỳ đã làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng Khương Mạt trước đây khó khăn lắm mới tạo dựng được.
Vênh mặt hất hàm sai bảo người khác ở nơi ghi hình, người khác làm việc cô thì nghỉ nơi, cô nói cái gì thì chính là cái đó, một câu: “Vậy chúng ta chia ra đi hai đường?” lại bị cắt thành chia tách đồng đội, còn cả cả cảnh cõng lều trại bị nhẹ nhàng cắt sửa thành Khương Mạt chủ động để Trần Bác cõng lều trại giúp cô.
Đến bên hồ thì lại càng hay, tìm nhà tìm dụng cụ phá băng bắt cá đều là ba người kia làm, ngồi xuống ăn cá là Khương Mạt.
Xe trượt băng là người khác tìm được, thuyền buồm là chủ ý của người khác, cũng là do người khác khâu lại, Khương Mạt cả quá trình ngồi không hưởng thụ, lúc trên xe trượt băng, mọi người thay phiên nhau đứng ở vị trí chắn gió điều khiển hướng xe, chỉ có Khương Mạt, mỗi lần quay đến cô đều đứng sau lưng người khác, quần áo bọc kín mít.
Thậm chí đến cuối cùng, Hoắc Bình Huyên ngã trên tuyết cũng có thể cắt thành Khương Mạt đi ngang qua cô ta làm cô ta bị ngã, kết quả Khương Mạt đầu cũng không ngoảnh lại, đến giơ tay giúp đỡ kéo động đội đứng dậy cũng không có.
Quần chúng xem từ đầu đến cuối, cũng mắng chửi Khương Mạt từ đầu đến cuối.
Có người đăng bình luận: “Đây là tập được chế tác tốt nhất, nhưng cũng là tập khách mời buồn nôn nhất.”ực>
Trực tiếp được quần chúng like lên top một.
Khách mời buồn nôn nhất không cần hỏi cũng biết là ai.
Chu Thiến Thiến nhấn vào xem weibo, suýt nữa thì vui đến chết.
Khắp nơi đều là mắng hình tượng nữ thần lại sụp đổ lần nữa, tuyên bố làm fans Khương Mạt ba ngày liền thoát fans…..cực kì náo nhiệt.
Các loại tin tức xấu liên quan đến Khương Mạt lại bị đào ra, trực tiếp lăn lên hot search, chiếm nửa cái bảng bot search.
Chu Thiến Thiến: “Thế nào rồi? Năng lượng của mi quay trở lại chưa?”
Hệ thống: “Đang hồi phục, kí chủ yên tâm.”
Chu Thiến Thiến: “Ha ha ha ha ha ha ha ……”
Cô ta vô cùng yên tâm, sao có thể không yên tâm chứ?
Chỉ cần bản quyền trong tay nhà họ Chu, video gốc sẽ không ai lấy được, hình tượng của Khương Mạt trong mắt quần chúng vĩnh viễn sẽ là những hình tượng ‘Tiểu tiện trong phòng, ‘Bệnh ngôi sao, ‘Hay ăn lười làm như thế này.ực>
Cô ta vui quá đi ha ha ha ha.
______
Tít tít tít tít.
Tít tít tít tít.
Tít tít tít tít……
Tin nhắn QQ kêu liên tục không ngừng, Thẩm Vân di chuyển ánh mắt khỏi, mở tin nhắn ra, toàn bộ đều là tin nhắn của Chỉ yêu Khương Mạt.ực>
“Aaaaaa! Tôi tức muốn nổ tung rồi, tổ tiết mục bị bệnh sao? Mời Khương Mạt của chúng ta đến chính là vì muốn bôi đen cô ấy? Tôi không tin! Hành Hoa anh có tin không? Khương Mạt không phải người như vậy. Tôi đã từng gặp cô ấy!”
“Hành Hoa! Hành Hoa! Hành Hoa! Sao anh không nói gì thế? Không phải anh tin người trong tiết mục chính là con người thật của Khương Mạt đấy chứ? Tôi đảm bảo với anh, tuyệt đối không phải! Kiên quyết không phải!”
“Cái đệt! Hành Hoa, anh mau trả lời tôi đi, Khương Mạt thật sự không phải như diễn trong tiết mục, cô ấy là một cô gái rất rất tốt, thật đó!”
“.....Anh không tin thì thôi vậy, nể tình chúng ta quen biết nhiều ngày như vậy, tôi muốn cầu xin anh một chuyện.”
“Fans của Khương Mạt đều là gần đây mới thu hút được, vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm sâu nặng, bây giờ đều sắp thoát fans hết rồi, xin anh nể tình đã từng thích cô ấy, thử đi tìm video gốc của tổ tiết mục xem có được không, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tin Khương Mạt là người như vậy.”
“Tôi sắp tức chết rồi, anh không nhìn thấy lúc Mạt Mạt trở về tay đều bị bỏng lạnh rồi hay sao? Nếu như cô ấy thật sự giống như trong tiết mục, tay làm sao có thể bị bỏng lạnh được?”
“Hành Hoa, xin anh đấy….”
Thẩm Vân khởi động khởi động ngón tay cứng ngắc, chậm rãi trả lời: “Không cần.”
Đối phương lập tức gửi tin nhắn lại: “Không cần cái gì? Không cần tôi cầu xin anh?”
Đường đỏ: “Không cần đi trộm video gốc.”
“.........”
“.....Anh có ý gì hả? Anh cũng không tin Khương Mạt là người như trong tiết mục đúng không?”
Đường đỏ: “Cậu không cần quan tâm, ngồi đợi là được.”
Tít tít tít tít.
Tít tít tít tít….
Đối phương lai gửi đến một loạt tin nhắn:
“Rốt cuộc anh có ý gì hả?”
“Tại sao bảo tôi không cần quan tâm?”
“Đợt cái bíp à mà đợi, còn tiếp tục đợi thì Khương Mạt chỉ còn lại mỗi một mình tôi là fans thôi.”
“Tôi vội chết mất, anh mau nói rõ ràng xem nào!”
“Hành Hoa! Hành Hoa!”
“......Bỏ đi, tôi chỉ hỏi anh một chuyện, rốt cuộc anh đã thoát fans chưa?!”
Thẩm Vân nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, khóe miệng nhếch lên, gõ từng chữ từng chữ:
“Đến hết cuộc đời, nguyện không thoát fans.”
Tám chữ này dường như làm cậu ta trấn định lại, đối phương im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Chỉ yêu Mạt Mạt: “Được, tôi tin anh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Thẩm Vân cong miệng: “Cậu không cần làm gì cả, ngồi đợi là được.”
Nếu như tổ tiết mục không cắt ghép lộ liễu như vậy có lẽ anh không thể khẳng định, nhưng lại quá rõ ràng, tâm tư muốn bôi đen Khương Mạt quá rõ ràng, rõ ràng đến mức không nghĩ đến che giấu, không nghĩ đến cố ý tỏ vẻ huyền bí.
Thủ đoạn hạ đẳng như vậy, nếu như không phải cố kỵ khả năng xuyên không của cô ta, anh thật sự chỉ cần giơ một ngón tay cũng có thể nhẹ nhàng nghiền nát cô ta.
Ngu dốt lại luôn tự cho mình là đúng, cái tật xấu này, người đàn bà đó vĩnh viễn không thể sửa được.
Lúc người con gái của anh vừa mới ngóc đầu đã gấp gáp hành động, người đàn bà này sợ Mạt Mạt lật mình đến mức nào chứ?
Ha! Ngu xuẩn làm bại lộ nhược điểm của bản thân còn không biết, nói không chừng còn đang tự chìm trong sung sướng.
Trong phòng của Khương Mạt, Nghê Bạt tức đến nỗi đi mấy vòng trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ức hiếp người quá đáng! Ức hiếp người quá đáng! Khương Mạt, bây giờ em thành thật nói cho chế biết, trong tiết mục đều là cắt ghép biên tập lại đúng không?”
Khương Mạt cực kì vô tội gật đầu, đưa điện thoại cho anh: “Anh xem, ba người bọn họ đều đang nói xin lỗi em, ngặt một nỗi vướng hiệp định bảo mật nên không thể đứng ra thanh minh cho em.”
Nghê Bạt quét mắt một cái, là ba người còn lại trong, ngôn từ đều rất khẩn thiết, không giống như giả vờ.ực>
Anh hít sâu một hơi: “Được, chế biết rồi.” Nói xong liền hung hăng đạp một cước lên sô pha, “Hôm nay bà đây không kiện được tiết mục đần độn này ra toà thì con mẹ nó từ sau bà đây gọi bọn chúng là bố.”
Khương Mạt chớp chớp mắt: “Chúng ta sẽ thưa kiện sao?”
Nghê Bạt: “Đúng, Hoa Minh, giúp chế liên hệ với luật sư Tống, gửi thư của luật sư cho tổ tiết mục trước.”
Hoa Minh vội vàng gật đầu.
Khương Mạt: “Em thì sao?”
Nghê Bạt nhìn đôi tay sưng phồng như củ cải của Khương Mạt, cười âm hiểm: “Đăng một bức ảnh tự sướng, cho mọi người thấy hai cái móng heo của em.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hoa Minh đi mở cửa, giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào: “Mạt Mạt có ở đây không?”
Khương Mạt đang chuẩn bị tự sướng lập tức nhảy lên: “Thẩm Vân, chúng ta chơi trò tình lữ tự sướng đi!”
Thẩm Vân đứng ở cửa, quần áo chỉnh tề, tay xách một cái túi giấy nhỏ.
Khương Mạt nhận ra, đây là túi của hiệu thuốc gần đây.
Cô hỏi: “Anh mua cái gì vậy?”
Anh bước vào, không hề biết phải chụp ảnh gì, ánh mắt rơi lên tay Khương Mạt, hơi chau mày lại.
Trở về đến nhà, thời tiết trở lên nóng hơn, chỗ Khương Mạt bị bỏng lạnh càng sưng to hơn, đỏ au au, ngón tay rất giống một cái chày cán bột, hai đầu thì nhỏ, ở giữa thì to, da dẻ căng đến mức gần như trong suốt, ngón tay đều không cách nào cong lại.
Nhàn nhạt chào hỏi Nghê Bạt và Hoa Minh, anh lấy từ trong túi ra một cái hộp được đóng gói giản dị, đưa cho cô: “Cái này là bố đem về, nói là do Lâm Thái Lịch cho em.”
Lâm Thái Lịch cho?
Cô sáp lại gần, hỏi: “Là cái gì vậy?”
Thẩm Vân: “Thuốc mỡ bôi bỏng lạnh.”
Anh vừa tan ca về nhà Khương Ỷ Lan đã gọi anh lại, đưa đồ cho anh, bảo anh mang cho Khương Mạt.
“Tiểu Lâm đưa cho, cậu ta nói quê cậu ta ở Đông Bắc, người bản địa bị bỏng lạnh đều dùng cái này, tốt hơn các sản phẩm trên thị trường bán nhiều, nhanh lành vết thương, không để lại bệnh căn.”
Đây là nguyên văn lời Khương Ỷ Lan nói.
Anh đem những lời này thuật lại một lần, hỏi: “Muốn dùng thử không?”
Khương Mạt vừa nghe không để lại bệnh căn hai mắt liền sáng lên, vội đưa tay ra: “Anh bôi cho em.”
Thẩm Vân mím môi, hất hất cằm, ý bảo cô ngồi ngăn ngắn, kéo một cái ghế ngồi trước mặt cô, mở thuốc ra, cầm tay cô bôi lên.
Người đàn ông cúi đầu, cẩn thận giúp cô bôi thuốc, ngón tay massage nhẹ nhàng để thuốc mau ngấm.
Khương Mạt ngồi đối diện có chút thất thần, chiếc đèn treo tường tỏa ra ánh sáng ấm áp, lúc anh cúi đầu, lông mi hơi run lên, ánh lên ánh sáng mông lung lập loè làm lòng cô ngứa ngáy, không nhịn được tiến đến khẽ hôn anh một cái.
Động tác của Thẩm Vân dừng lại, ngước mắt nhìn cô.
Từ sau buổi tối hôm đó, nha đầu xấu xa không cho anh hôn mấy hôm liền, càng đừng nói chủ động hôn anh.
Chính vào giây phút này, Hoa Minh đứng cạnh Nghê Bạt dưới sự ra hiệu của anh lấy điện thoại ra nhanh tay lẹ mắt chụp liên hoàn, đưa cho Nghê Bạt xem.
Nghê Bạt nhìn qua, người đàn ông cúi đầu, trong mắt bao bọc những mảnh mụn ánh sáng, vừa đau lòng vừa yêu thương, còn có cả sự vui sướng bị hôn trộm, tất cả đều được in rõ nét trên gương mặt.
Khương Mạt ngồi đối diện không nhịn được xấu hổ, cố ý không nhìn anh.
Từ hôn trộm đến cố ý làm như không xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều được chụp lại.
Một loạt những hình ảnh liên tiếp, từ ánh sáng đến không khí, góc độ, không có bức nào là không hoàn mỹ.
Quan trọng nhất là, chụp được cặp vuốt sưng như móng heo của Khương Mạt!
Nghê Bạt xem xong, nói với Thẩm Vân: “Thẩm tiên sinh, chúng tôi lại phải mượn quyền chân dung của ngài dùng một chút rồi.”
Anh đưa điện thoại qua, Thẩm Vân hồi thần, buông tay Khương Mạt ra cầm điện thoại xem mấy bức ảnh, đang định đồng ý, cô gái nhỏ của anh lại tiến sát lại, nhìn một cái liền bất mãn nói: “Không thể làm mờ Thẩm Vân sao?”
Cô không thích vì cô mà ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của Thẩm Vân.
Lâu như vậy rồi, cô luôn cố hết sức không để Thẩm Vân xuất hiện trước mặt công chúng.
Đương nhiên không được!
Làm mờ nam chính, những bức ảnh này coi như mất đi một nửa mỹ cảm!
Nghê Bạt đang định từ chối, Thẩm Vân đã lên tiếng trước: “Không cần, anh không để ý.”
Giọng anh nhàn nhạt, quay đầu: “Có thể gửi những bức ảnh này cho tôi không?”
Cái này có thể.
Hoa Minh lập tức thêm wechat của Thẩm Vân, gửi ảnh cho Thẩm Vân.
Khương Mạt ngồi bên cạnh giận phùng mang trợn má.
Làm xong chuyện chính, Nghê Bạt vội vàng mang Hoa Minh chuồn mất dạng, còn về tên sơ trung nào đó đang chuẩn bị phát hoả, giao cho chồng cô dỗ đi.
Thẩm Vân lau sạch tay, xoa xoa đầu cô: “Không vui?”
Khương Mạt: “Bọn họ sẽ lại nói anh.”
Bây giờ danh tiếng của cô càng kém hơn rồi, nhất định lại có người chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Vân.
“Sợ cái gì? Người bên cạnh anh đều biết quan hệ của chúng ta.”
“Hả? Thật không?”
Thẩm Vân chỉ cười không nói.
Khương Mạt nghĩ cũng đúng, cô cũng chạy đến công ty tìm anh, nên biết thì cũng biết từ lâu rồi.
Nghĩ đến chuyện người bên cạnh anh đều biết anh là chồng cô, cô lập tức vui vẻ trở lại.
Thẩm Vân: “Bôi thuốc xong cảm thấy thế nào?”
Giờ cô mới nhớ đến tay mình, động động ngón tay, vừa rồi ngón tay vẫn còn vừa ngứa vừa sưng, những chỗ bôi thuốc vào mát dìu dịu, không khó chịu chút nào nữa.”
Cô kinh ngạc vui vẻ nói: “Thuốc này đúng là hiệu nghiệm, anh về bảo bố thay em cảm ơn Lâm Tổng.”
Thẩm Vân cười đồng ý.
Cô dễ chịu rồi, đương nhiên anh cũng vui, chỉ có điều trong lòng vẫn rầu rĩ.
Đồ ngốc này, có lúc anh thật sự hận sự ngốc nghếch của cô, nhưng có lúc lại yêu chết đi được sự ngốc nghếch ấy.
Ánh mắt chuyển động, cô nhìn cái túi giấy bên cạnh, hỏi: “Bên trong vẫn còn cái gì?”
Trong túi rõ ràng còn có cái gì đó.
Bên trong là vài hộp thuốc mỡ bỏng lạnh anh tự mua, nhưng bây giờ không cần thiết lấy ra nữa.
Anh cười nhẹ, nói: “Không có gì, lại đây, cho ca ca ôm một cái.”
Khương Mạt do dự một chút, ngồi lên đùi anh để anh ôm.
Thẩm Vân hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút khàn, dỗ dành nói: “Bé ngoan, hôm nay cho ca ca ở lại một đêm được không?”
Tiểu ngốc nghếch vẫn còn nhỏ, anh không định làm gì cả, chỉ là muốn buổi tối trước khi ngủ điều cuối cùng nhìn thấy là cô, mở mắt ra điều đầu tiên thấy cũng là cô.
Khương Mạt đỏ mặt, đẩy anh ra, bò lên sô pha quay lưng lại với anh, lắc đầu: “Không muốn, anh đi ra, cẩn thận bố em đánh anh một trận.”
Người đàn ông thấp giọng cười ra tiếng, hôn một cái vào gáy cô, khàn giọng nói: “Trước khi đi anh đã nói với bố rồi, có được không, hửm?”
Thấy gương mặt kinh ngạc của Khương Mạt, anh lại cười: “Chúng ta là vợ chồng, bố hiểu được.”
Khương Mạt chu môi: “Vậy cũng không được, anh tránh ra.”
“Ca ca không làm gì cả, chỉ đơn thuần ngủ lại một đêm cũng không được?”
“Không được không được không được, anh tránh ra!”
“Được rồi.” Anh thở dài một hơi, cầm túi giấy đứng dậy, đi đến cửa: “Anh đi đây.”
Tiểu nha đầu quay lưng về phía anh, đầu cũng không ngoảnh lại, lạnh lùng ‘hừ một tiếng.
Thẩm Vân không còn cách nào khác, mở cửa rời đi.
Khương Mạt đợi một lúc, quay đầu lại, trong phòng quả nhiên không còn ai nữa.
Cô gọi một tiếng: “Thẩm Vân?”
Không có ai trả lời.
Nghĩ một lát, cô lại không nhịn được kéo cửa nhìn ra ngoài, ngoài cửa vắng tanh, cầu thang máy đang đi xuống, sắp đến tầng một rồi.
…….Thật sự đi rồi.
Cô rầu rĩ không vui xoay người đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười nhẹ, ngước mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười, Thẩm Vân đút hai tay vào túi quần, dựa người vào tường, đứng ở cạnh cửa cầu thang bộ, đang cười nhìn cô.
“Không nỡ để ca ca đi?”
Cô trừng anh một cái, xoay người đi vào phòng, chỉ là cửa phòng cuối cùng vẫn không đóng lại.
Thẩm Vân rút tay ra, nghiêng người đi vào.
Cửa phòng đóng lại, bên ngoài yên tĩnh không tiếng động, chỉ có túi giấy bị gió thổi mở ra, lộ ra mấy hộp thuốc bôi bỏng lạnh khác nhau ở bên trong.
Thẩm Vân tắm xong đi từ nhà tắm ra, thấy cô gái nhỏ nhắm mắt, cuộn chặt như con tằm, để lại cho anh nửa cái giường.
Anh có chút buồn cười, lấy một cái chăn mới từ trong tủ ra, anh nằm ngủ cạnh cô.
Chóp mũi đều là hương thơm của thiếu nữ, dường như đến gối đầu cũng dịu dàng hơn anh, giống như……
Cơ thể anh căng chặt, cảm giác như đang tự mình chuốc lấy khổ.
Bé tằm động mấy cái, dịch đến bên cạnh anh, một cánh tay từ bên ngoài chui vào, anh nín thở, đến khi cả người đều chui vào, ôm chặt lấy anh.
Một giây sau, cơ thể cô hơi cương cứng, tức hừ hừ lại chui ra, bọc bản thân còn chặt hơn.
Thẩm Vân cười khổ, anh có thể không chế hành vi của mình, nhưng không khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể.
Dừng lại một chút, anh đứng dậy mở cửa đi ra.
Anh nhớ bên ngoài vẫn còn một cái nhà tắm.
Khương Mạt cắn góc chăn trộm nhìn bóng dáng anh biến mất, không hiểu anh muốn đi làm gì.
Đợi nửa tiếng, cuối cùng người đàn ông cũng quay lại, lúc nằm xuống trên người mang theo hơi lạnh.
Khương Mạt quay đầu, trong bóng tối hai người bốn mắt nhìn nhau, anh mở chăn ra, Khương Mạt do dự một chút, lại chui vào trong.
Cơ thể anh mát mát, độ cứng và nhiệt lượng trên người đều bị ép trở lại.
“Ngủ đi, chúng ta không làm gì cả.”
Khương Mạt nằm trong lòng anh, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nghe thấy tiếng ong ong ong bên ngoài, đẩy cửa ra xem, Thẩm Vân mặc áo tắm, đang cầm máy sấy thổi quần lót.
Mới sáng sớm tại sao lại đi giặt quần lót?
Mặt cô bỗng nóng lên, lại lặng lẽ đóng cửa nằm quay lại giường lăn qua lăn lại.
Lại qua một lúc lâu sau, người đàn ông đẩy cửa đi vào, vỗ mông cô một cái: “Dậy ăn cơm.”
Khương Mạt ‘ừm’ một tiếng, giả vờ vừa tỉnh, đánh răng rửa mặt ăn cơm.
Ăn cơm xong Thẩm Vân còn phải đi làm, anh đứng cạnh cửa sổ đóng cúc áo sơ mi, người đàn ông vai rộng eo nhỏ, dáng người đĩnh đạc, lúc ngẩng cổ đóng cúc áo cao nhất, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Khương Mạt.
Chú ý đến tầm nhìn của cô, Thẩm Vân cầm caravat, cười: “Đến đây, giúp ca ca thắt caravat.”
Khương Mạt tung tăng chạy tới, quỳ lên sô pha, giúp anh thắt caravat theo chỉ thị của anh.”
Ngón tay của cô không cong lại được, ngốc muốn chết, khó khăn lắm mới thắt xong, thấy mặt cô đỏ lên: “Quá xấu rồi.”
Thẩm Vân cúi đầu nhìn nút thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, cười: “Ca ca không chê.”
Khương Mạt ngượng ngùng: “Anh thắt lại đi, để như này ra ngoài…….” có chút mất mặt.
Thẩm Vân cười: “Không đủ thời gian nữa rồi, anh ngồi trên xe thắt.”
“Ừm.”
Anh mặc xong quần áo, lúc ra cửa hôn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Ca ca để một ít quần áo giày dép bên này được không?”
Hôm nay anh ra ngoài vẫn mặc đồ ngày hôm qua, sáng dậy giặt quần sịp còn phải lấy máy sấy thổi.
Khương Mạt đỏ mặt: “Được.”
Anh cười, lại hôn cô một cái, quay người đi vào thang máy.
Thẩm Vân đến công ty, vào văn phòng làm việc, Bạch Ninh Thư và Bùi Thiên Ý đều ở đây, nhìn thấy caravat của anh, có người phụt cười.
Có điều Bùi Thiên Ý bị anh chỉnh nhiều rồi, cuối cùng cũng biết có một số lời không nên hỏi, cần ngậm miệng lại, gồng mình nhịn xuống giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thư ký Trương suy nghĩ một chút, chủ động hỏi: “Boss, caravat của ngài……”
Bùi Thiên Ý vội vàng nhìn thư ký Trương, này, cậu còn muốn nhận lương một triệu tệ một năm nữa không vậy?!
Ai biết Thẩm Vân lại không hề để ý vấn đề này, cúi đầu nhìn một cái, mặt mũi tươi cười: “Tay cô ấy bị bỏng lạnh, thắt không đẹp lắm.”
Bùi Thiên Ý: “........!!!”
Hoàn toàn không giống những gì cậu ta tưởng tượng.
Thư ký Trương mỉm cười: “Vậy cần phải chú ý một chút, nhất định không được để lại bệnh căn.”
Cho cấp trên cơ hội thích hợp để khoe khoang, Bùi Tổng, mặt này ngài còn xanh và non lắm.
Thẩm Vân ngậm cười gật đầu: “Ừm. Sắp xếp đàm phán chuyện với Chu gia chưa?”ực>
Thư ký Trương: “Boss, đã sắp xếp xong rồi, hôm nay bắt đầu đàm phán chính thức.”
Đang nói, thư ký của văn phòng gõ cửa bước vào: “Thẩm Tổng, Tống Tổng muốn gặp ngài.”
Thẩm Vân thu lại nụ cười: “Mời Tống Tổng vào.”
Tống Hòa Linh bước vào, sắc mặt không tốt cho lắm, nhìn thấy caravat xiêu xiêu vẹo vẹo trên cổ Thẩm Vân sắc mặt càng khó coi.
Cô ta nhớ đến tin tức weibo chính thức của Khương Mạt đăng hôm nay.
Nếu như không phải ảnh chụp ngay trước mắt, vô cùng chân thực, cô ta thế nào cũng không thể nghĩ tới Thẩm Vân lại có thể lộ ra biểu tình dịu dàng bịn rịn như vậy.
Cô ta nói: “Thẩm Tổng, em nghe nói anh đang chuẩn bị tiếp nhận.”ực>
Thẩm Vân gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”
Tống Hòa Linh: “Bộ phận kiểm soát nguy cơ cho rằng hạng mục đầu tư này không hợp lý.”
Tống Hòa Linh là người phụ trách bộ phận kiểm soát nguy cơ.
“Tôi biết, tôi vẫn sẽ kiên trì với quyết định của mình.”
“Mục đầu tư này nhất định sẽ tổn thất……”
“Tôi nói rồi, tôi vẫn sẽ kiên trì. Nếu bộ phận kiểm soát nguy cơ kiên quyết không phê duyệt, khoản tiền này có thể không dùng đến tiền công, dùng tiền riêng của tôi.”
Tống Hòa Linh: “...........”
Cô ta hít sâu một hơi: “Tôi biết rồi. Cáo từ.”
______
Từ khi tập mới nhất của được phát sóng, tin tức hình tượng của Khương Mạt sụp đổ bay đầy trời, đến tin tức người nào đó ngoại tình, người nào đó dùng thuốc kích thích cũng không che được tin tức của cô.ực>
Mọi người đang đợi xem bên Khương Mạt sẽ phản ứng như thế nào, nhưng lại chậm rì rì, một cái weibo Khương Mạt cũng không đăng.
Mọi người đều cảm thấy lần này Khương Mạt chột dạ, vì thế mới đến weibo cũng không đăng.
Đúng lúc này, weibo chính thức của Khương Mạt đột nhiên đăng một bức ảnh chín ô, người đàn ông đang bôi thuốc lên tay cho người con gái, người con gái đột nhiên hôn trộm anh một cái, người đàn ông kinh ngạc ngước mắt nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một màn mỹ diệu ngọt ngào biết mấy, người nào nhìn thấy mà không tán thưởng khen một câu ‘tình yêu thật tuyệt vời, điều gai mắt duy nhất là đôi tay sưng đỏ của cô gái trong lòng bàn tay người đàn ông, ngón tay sưng như cái gì đó vậy, khiến vừa khác vừa nhìn liền đau lòng.”
Dòng weibo này vừa được đăng lên, mấy mống fans còn sót lại của Khương Mạt đều khóc, anti fans lũ lượt tràn vào:
[Trời ơi, tay của Mạt Mạt không ngờ lại bị thương thành thế này, tổ tiết mục đáng băm ngàn đao kia còn bôi đen Khương Mạt không làm cái gì.]
[Mọi người đừng khóc, mau truyền weibo, để cho bọn họ đều biết Mạt Mạt không phải là không làm gì cả.]
[Tôi nói này, fans của Khương Mạt đừng có ngu xuẩn thế nữa, nói không chừng là thấy bản tính bại lộ nên cố ý làm bị thương.]
[Đúng, nói không chừng là hiệu ứng hoá trang đặc biệt.]
[Nữ thần đúng là buồn nôn, lại kéo ông xã ra xào.]
Fans còn sót lại của Khương Mạt quá ít, căn bản không thể nào cứng lại với anti fans và người qua đường, bị ấn xuống đất mài.
Đúng lúc này, Nghê Bạt công khai phát thư luật sư đối với tổ tiết mục, yêu cầu đối phương công bố video gốc, đồng thời công khai xin lỗi Khương Mạt, bằng không, phía bên này sẽ dùng đến pháp luật truy cứu trách nhiệm tổ tiết mục ác ý bôi đen hình ảnh nghệ sĩ.ực>
Phần thư luật sư này vừa được đăng lên, quần chúng ăn dưa sợ đến rớt dưa.
Đây là tình huống gì vậy?
Lẽ nào là tổ tiết mục ác ý cắt ghép biên tập sao?
Không thể nào đi?
Khương Mạt là nhân vật hot nhất của tổ tiết mục, thấy qua nghe qua ác ý cắt ghép bôi đen tiểu trong suốt câu độ hot, cũng chưa từng nghe qua bôi đen người có địa vị lớn để câu độ hót.
Trừ phi tổ tiết mục là đồ ngốc, điên rồi mới làm như vậy.
Những người vốn đã thoát fans nhìn thấy tin này bắt đầu lung lay.
Lẽ nào thật sự là tổ tiết mục ác ý cắt ghép biên tập sao?
Nhưng tại sao chứ? Làm như vậy thì có lợi gì cho tổ tiết mục?
Lúc này, đạo diễn Lưu Phương, lưu lượng Thượng Minh Trạch, Phàn Dư Tiệp, thậm chí đến đạo diễn tiết mục Khương Mạt tham gia lúc đầu cũng đều đăng weibo, yêu cầu tổ tiết mục ra mặt chính thức trả lời thư luật sư bên Khương Mạt đưa ra.ính>
Mặc dù không trực tiếp nói là Khương Mạt bị bôi đen nhưng rõ ràng chính là ý này.
Tiếp đến, ba khách mời còn lại tham gia cũng tiếp tục chia sẻ bức ảnh chín ô và thư luật sư của Khương Mạt, bọn họ vì vướng hiệp nghị bảo mật nên không thể nói ra chi tiết trong lúc ghi hình, nhưng vẫn có thể dùng hành động này ủng hộ Khương Mạt một chút.ực>
Thậm chí ba người còn đăng lên bức ảnh tay mình bị bỏng lạnh, tay bốn người đặt cùng chỗ so sánh, Khương Mạt vậy mà lại là người bị thương nặng nhất.
Tay đều bị sưng thành như vậy, các người nói cô ấy cả quá trình hưởng thụ, con mẹ nó ai tin chứ?
Nhưng cộng đồng mạng có hô hoán to hơn nữa thì tổ tiết mục sống chết cũng không đứng ra trả lời.ực>
Nhà họ Chu, Vương Truyền Dương gọi điện cho Chu Thiến Thiến nói ra tình hình, hỏi cô ta nên làm thế nào.
Tổ tiết mục là làm theo yêu cầu của Chu Thiến Thiến, bây giờ chuyện ồn ào thành thế này, cũng phải tìm cách giải quyết.
Chu Thiến Thiến cắn răng nói: “Tiếp tục kéo dài, tuyệt đối không được xin lỗi, để cho bọn họ đi kiện, nếu phải bồi thường thì tôi sẽ trả.”
Chu Thiến Thiến hiểu rõ kịch bản của đám anti fans này hơn bất cứ ai.
Chỉ cần bên này của cô ta sống chết gồng lên không xin lỗi, cho dù thật sự ra tòa phán tổ tiết mục phải xin lỗi cũng vô dụng, dân mạng đều rất mau quên, đợi ra phán quyết nói không chừng đã là một hai năm sau, đến lúc đó còn mấy người quan tâm chuyện này tiếp theo diễn ra thế nào?
Cho dù có thì Khương Mạt cũng flop từ lâu rồi.
Cô ta không tin Khương Mạt có bản lĩnh lật mình hai lần.
Chu Thiến Thiến: “Video gốc thì sao? Còn giữ không?”
Vương Truyền Dương: “.........Còn.”
Được rồi, nghe đại tiểu thư kim chủ vậy.
Chu Thiến Thiến: “Gửi tất cả cho tôi, phần dự phòng của mấy người xóa sạch sẽ.”
Vương Truyền Dương: “Được.”
Chu Thiến Thiến nhận được video gốc, trong video dài gần một trăm tiếng, ánh sáng của Khương Mạt phát ra tứ phía từ đầu đến cuối.
Cô ta thật sự hận cay hận đắng cái thứ ánh sáng bắn ra tứ phía này của Khương Mạt.
Cô ta cười lạnh, nhấn xoá bỏ.
Vì đề phòng không may, thậm chí còn định dạng lại máy tính mấy lần.
Đoạn video gốc này tuyệt đối không thể để người khác tìm được, chỉ cần không có video gốc, cho dù thua kiện, hình tượng của Khương Mạt trong mắt quần chúng cũng sẽ bị đánh chết.
Vĩnh viễn sẽ không ai thấy được quá trình tiết mục ghi hình chế tác thật sự, rốt cuộc Khương Mạt lóa mắt như thế nào.
Cô ta cảm thấy bản thân quả thực phòng ngừa chu đáo.
Đang đắc ý, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh ra, bố Chu đứng ở cửa, mặt lạnh lùng tức giận, nói: “Ra đây!”