Không có người nghe máy, tiếng chuông bám riết không tha tiếp tục vang lên, khí thế như không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại, những người xung quanh đều nghi hoặc nhìn về phía cô.
Khương Mạt cầm điện thoại, nghe cũng không được, không nghe cũng không được, khó xử muốn chết.
“Nghe máy đi kìa" Phàn Dư Tiệp liếc mắt nhìn tên người gọi đến trong điện thoại, thấy Khương Mạt lại đỏ mặt, cạn lời nói: “Không phải là tiểu chó săn mà em nuôi đấy chứ?” Đặt cái tên sến súa như vậy.
“Đương nhiên không phải!” Khương Mạt lập tức phản bác: “Là ông xã em!”
Phàn Dư Tiệp trợn mắt, quả nhiên là nhóc con mười tám tuổi, đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, nghe cuộc điện thoại cũng đỏ mặt.
Khương Mạt bị ép không còn cách nào khác, mặc kệ vậy, nghe máy xong nhanh chóng tắt bỏ, không để anh có cơ hội hỏi cái gì.
Cô hít sâu một hơi, nhấn nghe máy: “Alo……..”
Thẩm Vân: “Em đang bận à?”
Khương mạt cứng đầu cứng cổ, điệu bộ việc công xử theo phép công: “Vâng, em đang quay phim.” Vì thế anh nhanh tắt máy đi.
Thật sự giống tên đàn ông cặn bã mượn cớ công việc giấu vợ đi ra ngoài lăng nhăng.
Đầu bên kia khẽ cười: “Khương Mạt Mạt, anh nhìn thấy……”
“A, đạo diễn Lưu gọi em rồi, không nói chuyện nữa, em tắt máy đây…….”
“Khương Mạt Mạt, em sợ cái gì hả?” Anh ngắt lời cô: “......Bỏ đi, chuyện của người trưởng thành đợi em lớn rồi thì nói sau.”
!
Khương Mạt lập tức mắc câu, cầm điện thoại đi đến nơi ít người, bất mãn nói: “Em đã hai mươi tám tuổi rồi!”
Cô đã trưởng thành rồi, đừng có xem thường cô.
Thẩm Vân hừ cười một tiếng: “Tâm hồn em vẫn là thiếu nữ vị thành niên.”
“Tâm hồn…...tâm hồn em cũng sắp trưởng thành rồi!” Cô không phục, tỉ mỉ nhẩm tính: “Chỉ thiếu không đến hai tháng nữa, làm tròn lên thì đã trưởng thành từ lâu rồi.”
Thẩm Vân nói đùa cô hai câu, tâm tình thoải mái, dựa lưng vào ghế nói: “Đúng vậy, trưởng thành rồi, có thể làm một số chuyện chỉ người lớn mới có thể làm rồi.”
Thư ký Trương cầm văn kiện đang chuẩn bị đi vào, đến cửa nghe thấy câu này lập tức giật mình, quay người đi ngược lại.
Bùi Thiên Ý đi phía sau cậu ta: “Ai ya~…….Hu hu hu…..”
Thư ký Trương lập tức che miệng cậu ta lại: “Xuỵt! _ _!”
Bị boss phát hiện bọn họ nghe trộm boss tán tỉnh với phụ nữ, đừng nói phép năm, chắc chắn trực tiếp bị đày ra biên cương.
Không biết đầu bên kia nói cái gì, boss của bọn họ cười thấp giọng, sau đó là bộ dạng ăn nói chính trực: “Thế này đi, để giám sát em không được lười biếng, anh sẽ chuẩn bị cho em một thời khóa biểu chăm chỉ, nếu như lấy được cả tháng chăm chỉ, ca ca sẽ đáp ứng một yêu cầu của em, thế nào?”
Không biết đối phương lại nói gì, Thẩm Vân tiếp tục: “Nhưng để phòng trường hợp em gian lận, mỗi ngày tập xong đều phải đến chấm công với anh, ca ca kiểm tra xong mới tính, đã rõ chưa?”
Thư ký Trương trợn mắt há mồm, Bùi Thiên ý nhanh tay lẹ mắt, cũng lập tức bịt miệng cậu ta lại.
Hai người cùng bịt miệng đối phương, nhìn nhau một cái, điên cuồng dùng ánh mắt mỉa mai:
Quá đen tối! Quá đen tối! Tên tiện nam Thẩm Vân này quá đen tối rồi! Muốn phúc lợi còn không nói thẳng ra, lấy chấm công kiểm tra ra làm cớ, tên quấy rối chết tiệt.
Đã thời đại nào rồi còn chơi trò anh trai em gái, biến thái!
“Ngoan, bên này ca ca còn chút việc cần phải xử lý…...”
Ý~ Giọng nói sao lại gần như vậy?
Hai người quay đầu liền nhìn thấy boss nhà mình đang che micro điện thoại, đứng ở cửa văn phòng như cười như không nhìn bọn họ.
Hai người lập tức đứng thẳng người.
Thư ký Trương đẩy đẩy mắt kính, hào hoa phong nhã cong lưng chín mươi độ: “Boss, đây là văn kiện mà ngài muốn……”
Thẩm Vân không cầm, cười hỏi một câu: “Nghe vui không?”
Ba chữ, ẩn giấu từng tia sát khí, rất có ý tứ ‘trả lời không tốt, sau này phép năm cũng không cần nghĩ đến nữa’.
Thần kinh Bùi Thiên Ý căng cứng, đang chuẩn bị mở miệng……..
Thư ký Trương: “Boss, nghe vui ạ.”
Cậu ta lập tức xoay đầu, nhìn ánh mắt tràn đầy cung kính của thư ký Trương.
Đậu xanh, đáp án này là muốn chọn cái chết đấy à!
Thẩm Vân ồ một tiếng, hỏi: “Nghe vui chỗ nào?”
Thư ký Trương: “Nghe ra được tình cảm của ngài và phu nhân vô cùng tốt, vì thế nghe vui ạ.”
Thẩm Vân hơi nhếch khóe miệng, cầm lấy văn kiện thuận tay vỗ vai cậu ta mấy cái: “Lần sau bớt nghe trộm lại.”
Thư ký Trương: “Vâng.”
Thẩm Vân cầm văn kiện trở lại văn phòng, thuận tay khép cửa, vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, bọn họ nghe thấy giọng boss lập tức trở lên vừa không đứng đắn vừa dịu dàng, nói: “Đúng vậy, chính là hai người lần trước hút thuốc trong văn phòng……”
Cửa hoàn toàn đóng lại, Bùi Thiên Ý vỗ vỗ vai thư ký Trương, cung kính nói: “Anh Trương, anh đúng là trâu bò.”
Thư ký Trương mặt không đổi sắc, hai tay chỉnh lại cổ áo vest, nói: “Tôi đương nhiên xứng với đồng lương một năm triệu tệ mà Thẩm Tổng trả cho tôi.”
Nói xong, mắt nhìn thẳng xoay người trở về văn phòng của mình, vừa đi được hai bước, chân nhũn ra đứng không vững, vịn tường đứng thẳng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước.
Bùi Thiên Ý: “..........”
Trâu bò, quả thật xứng đáng với đồng lương một năm triệu tệ.
Một giây sau, cậu ta lại không nhịn được khóc rức rức, vốn tưởng rằng boss là tên trạch nam, không ngờ high lên có thể lên trời, các kiểu kịch bản đều chơi vô cùng lợi hại, đi làm còn có thể tán tỉnh với phụ nữ……
Hội những người độc thân lại bớt đi một thành viên, chỉ có cậu ta vẫn luôn nỗ lực phấn đấu xây dựng vì một xã hội chủ nghĩa hiện đại.
_ _
Gần đây Khương Mạt cực kỳ khổ não, một mặt muốn lấy được lời hứa của Thẩm Vân, nhưng mặt khác lại không muốn Thẩm Vân nhìn thấy mỡ thừa ở bụng dưới của cô.
Haizz, thật khó lựa chọn.
Buổi tối lúc luyện tập cùng với Phàn Dư Tiệp, mặt mày nhăn nhó.
Cuối cùng khát vọng muốn lấy được lời hứa của Thẩm Vân chiếm thế thượng phong, luyện tập xong liền chạy vào nhà vệ sinh, soi gương chụp lại một bức ảnh gửi cho anh, nhỏ giọng gửi kèm một tin nhắn thoại uy hiếp: “Anh dám chê em xấu em sẽ đánh anh một trận.”
Kể cả xấu anh cũng không được phép chê bai!
Thẩm Vân rất nhanh gửi lại cho cô một bảng biểu, bên dưới ngày đầu tiên tích một chữ ‘✓’.
Sau đó lại gửi một tin nhắn đến: “Không xấu, rất đáng yêu.”
Thật sự rất đáng yêu.
Nền tảng của cô tốt, eo nhỏ, cho dù có chút mỡ thừa trông cũng không béo, tóm lại là đáng yêu.
Chỉ cần là cô, thế nào cũng đáng yêu.
Khương Mạt không tin, gọi điện cho anh: “Anh nói thật lòng sao?”
Giọng nói của người đàn ông bên kia có chút khàn khàn: “Khương Mạt Mạt, nếu như em đang ở bên cạnh anh thì sẽ không hỏi câu hỏi như thế này.”
“Tại sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì em có thể tự tay sờ được.”
……….
Khương Mạt ngây ra một lúc, đột nhiên hiểu ra liền mắng anh một câu: “Thẩm Vân, bây giờ anh đúng là không biết xấu hổ nha.”
Hu hu hu Thẩm Vân Vân của cô học cái xấu rồi, vậy mà lại biết nói loại lời nói này.
Đầu bên kia thấp giọng cười, giọng nói trầm khàn, giống như đang thì thầm bên tai cô:
"Khương Mạt Mạt, anh thật sự muốn bây giờ lập tức……”
Lập tưc thế nào anh không nói, nhưng ý tứ đã đủ rõ ràng.
Anh muốn làm cô.
Muốn từ năm mười lăm tuổi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Khương Mạt ôm điện thoại lăn trên giường, che mặt gào thét trong lòng, đột nhiên lòng xấu nổi lên, cố ý xoa xoa cổ họng nũng nịu nói: “Ca ca, bây giờ người ta bay qua đó gặp anh được không?”
Bị anh biết chuyện cô lén lút đi tập cơ bụng, Khương Mạt cảm thấy mất mặt nên bây giờ nhất định muốn đòi lại.
Hô hấp của Thẩm Vân ngừng lại, cắn răng đang định nói chuyện, cô không chút báo trước liền tắt điện thoại.
………!
Nha đầu xấu xa này, đúng là thiếu dạy bảo, vậy mà dám tán tỉnh đàn ông như vậy.
Nửa tiếng sau, người đàn ông vừa mới tắm xong lại đi tắm lại lần nữa.
Một tháng sau, cơ bụng của Khương Mạt cuối cùng cũng có thể đi gặp người khác rồi, bộ phim cũng sắp quay đến phần kết thúc.út>
Trong thời gian đó Khương Mạt còn nhận được một trăm mười nghìn tệ được bắn từ
, đối phương còn gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô có hứng thú tham gia thi đấu chuyên nghiệp không.ế>
Khương Mạt từ chối, đối phương cũng không liên hệ lần nào nữa.
Quay xong cảnh cuối cùng của bộ phim, boss phản diện có thể rời khỏi đoàn phim trước, Thẩm Vân vốn dĩ muốn đến đón cô nhưng bị cô nghiêm khắc từ chối.
Lúc này có rất nhiều chó săn, chắc chắn sẽ bị chụp được.
Lúc cô rời đi, người trong đoàn phim đều đến tiễn cô.
Mặc dù ba tháng sống chung này có nhiều thăng trầm, mới bắt đầu mọi người đều có thành kiến với cô, nhưng đến cuối cùng gần như không có ai không thích cô gái như người mới này.
Rất nhiều người đã chuẩn bị quà tặng, hai người Hoa Minh và cô còn cầm không hết, chỉ có điều lúc Phàn Dư Tiệp đưa quà cho cô thì thần thần bí bí, bảo cô đợi lúc không có ai hẵng bóc.
Thượng Minh Trạch cuối cùng còn bước lên ôm cô một cái, đây đại khái là tiếp xúc thân mật nhất của cậu ta và cô.
Lưu Phương lại chẳng có cảm giác gì, dù sao muốn chơi game thì có thể gọi cô bất cứ lúc nào.
Trong xe, Khương Mạt thu lại cánh tay đang vẫy tạm biệt với mọi người, nghe thấy Nghê Bạt chà chà lên tiếng: “Sớm biết thời kỳ sơ trung của em được nhiều người yêu thích như vậy chế đã tìm cách cho em mất trí từ lâu rồi.”
Cô trợn mắt, không thèm để ý Nghê Bạt.
Bây giờ cả đầu cô đều là Thẩm Vân, cô nói quay phim xong thì sẽ cùng anh làm chuyện đó…….
Aaaaaaaaaaaa, muốn hét lớn, muốn lăn qua lăn lại trên giường.
Cô nhớ lại món quà của Phàn Dư Tiệp, cô bảo Hoa Minh đưa cho cô, là một hộp quà tinh xảo xinh đẹp.
Tránh đi tầm mắt của hai người, cô âm thầm mở ra xem……
Ý~ Vậy mà lại còn có một tờ giấy, lấy ra xem, bên trên viết một câu, là nét chữ của Phàn Dư Tiệp:
[Em tập cơ bụng là để cho đàn ông nhìn đúng không? Nể tình em gọi chị nhiều tiếng ‘chị như thế, chị đây tặng em một món quà, không cần cảm ơn.]
Là gì vậy?
Khương Mạt mở ra một khe hở, ghé mắt lại nhìn, ầm một tiếng, mặt suýt chút nữa thì đỏ đến mang tai.
Sao chị Phàn lại tặng cô thứ đồ này chứ. Aaaaaaaaaaaaaaaa!
“Sau khi về nhà thì bồi dưỡng tinh thần, đi làm đẹp, buổi tối có cái cần em tham gia.” Nghê Bạt đột nhiên nói.
Trong lòng Khương Mạt đang bị ‘Aaaaaaaaaa spam, ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại: “Buổi tối hôm nay á?”
“Đúng vậy. …...Bắt buộc phải đi.”
Khương Mạt: “.........Ừm.”
Cô tủi thân rồi.
“À đúng rồi, Tần Mộng Dao được thả ra ngoài rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Chuyện của cô ta đáng bao nhiêu chứ, được thả ra mấy ngày rồi, nhưng Từ Văn Bân vẫn ở trong tù. Đến lúc đó em cẩn thận một chút, nói không chừng Tần Mộng Dao sẽ tìm em gây chuyện.”
Khương Mạt không hiểu.
Nghê Bạt lại trợn mắt một cái: “Lại quên mất bây giờ em là thiếu nữ sơ trung ngốc nghếch. Vốn dĩ Tần Mộng Dao cũng là một trong những khách mời của, có điều vì xảy ra chuyện này nên tổ tiết mục đương nhiên sẽ gạch tên cô ta đi, nhưng người đàn bà này bây giờ……hơi điên, cùng Triệu Bằng Kiệt đi khắp nơi nói bị em tính kế, nói không chừng có thể đến đó gây sự.”
Khương Mạt vừa nghe, suýt chút nữa thì xắn tay áo: “Cho cô ta đến, cô ta dám đến thì em dám tẩn cô ta.”
Không được cùng Thẩm Vân này nọ, cô còn đang tức đây!
“Em muốn bà đây tức chết phải không?!” Thái dương Nghê Bạt giật một cái: “Bây giờ em là một minh tinh, đừng có hơi tí là đánh với đấm, cứ như chị đại xã hội đen vậy, em có thể có chút hương vị đàn bà được không?!”
“Ồ, thế thì em nhịn không động tay động nữa. ” Khương Mạt tỏ ra ngây thơ lương thiện.
Nghê Bạt: “..........”
Không hiểu tại sao luôn có chút lo lắng: “Khách mời có rất nhiều lão đại, ví dụ như Lâm Tổng của Thiên Ngu…..À đúng rồi, hình như thiên kim nhà họ Chu cũng có ý muốn bước chân vào giới giải trí, cũng sẽ đến tham gia, đến lúc đó em qua nói chuyện tạo quan hệ với bọn họ một chút, ngàn vạn lần đừng đắc tội người ta, biết chưa hả?”
“Thiên kim nhà họ Chu?” Khương Mạt bất giác hỏi một câu.
“Hình như tên là Chu Thiến Thiến, khá là xinh đẹp, các hạng mục đầu tư trong nhà cũng có tiết mục tổng hợp.”
Khương Mạt: “........!”
Nữ nhân xuyên không không ngoan ngoãn làm bạch phú mỹ lại chạy đi chen vào giới giải trí làm gì?
Người đàn bà này có phải có vấn đề không?
Nếu như có nhiều tiền như nữ nhân xuyên không bây giờ đã đưa Thẩm Vân đi sống cuộc sống tiêu dao vui vẻ từ lâu rồi, ai còn đi làm việc chứ?
Vì để khẳng định lại lần nữa, cô nhắn tin hỏi Chuyển phát nhanh một chút.
Hạ Tiến rất nhanh liền trả lời: “Đúng vậy, đội trưởng sao chị biết?”
Khương Mạt: “Bởi vì tôi cũng đi.”
Hạ Tiến: “...........”