Vào tháng tám năm Phong Nguyên thứ mười bảy, sắc phong nghĩa nữ Nam Cung Thiển Trang của Tĩnh Trinh Hoàng hậu làm Trường Quận Quận chúa, ban thưởng ở điện Tử Uyển, cùng ngày, gả cho Tuyên vương Thủy Minh Hách, chiêu cáo thiên hạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đám các cô gái khuê nữ chưa gả có biết bao vui mừng đồng thời cũng có biết bao nhiêu sầu. Mừng vì Tuyên vương phi không phải là kẻ tử thù Chân Thiến, nhưng lại vì mình không được làm Tuyên vương phi mà sinh ra ưu sầu.
Mà chính chủ Nam Cung Thiển Trang được mọi người hâm mộ ghen tỵ, lại đang than thở mà nhìn bảng vàng bày trên bàn.
Nếu bản thân không phải là nhân vật chính mà nói, thì quả thật từ đáy lòng cô muốn vỗ tay trước hiệu suất xử lý chuyện của Thủy Triệt.
Cô cũng không nhận ra Thủy Minh Hách muốn kết hôn với mình, đồng thời cũng không hiểu, vì sao một chút động tĩnh hắn cũng không có, liền lập tức tiếp chỉ. Chẳng lẽ là đang trả thù mối hận cô đã đánh đau hắn một trận?
Bất đắc dĩ mà vò bảng vàng thành một cục giấy vụn, ném xuống đất, nghĩ tới chuyện này được chiêu cáo thiên hạ, vậy thì có truyền tới Bắc Thương hay không, cái đồ đàn ông nhỏ mọn đó mà biết được, sẽ có phản ứng gì đây?
Nam Cung Thiển Trang ảo não cốc vào đầu, thầm mắng bản thân tự gây nghiệt, trong lòng có dự cảm xấu, nghĩ đến lúc cái tên Bách Lý Ngọc kia âm trầm đau đáu nhìn cô, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.
Không được!
Nam Cung Thiển Trang vỗ bàn lên, trước khi Bách Lý Ngọc có hành động, cô nhất định phải làm cho chuyện hôn sự hoang đường này bị hủy bỏ, lấy công chuộc tội, giảm nhẹ ‘xử phạt’!
Bước nhanh đi ra khỏi đại điện, hướng đến Ngự thư phòng, đi theo sau lưng cô là bốn vị cung tỳ nâng váy chạy theo phía sau, thở hổn hển kêu: "Quận chúa, Quận chúa, ngài chậm một chút."
Nam Cung Thiển Trang phiền muộn không thôi, ngoái đầu lại nói: "Các người cứ đợi ở điện Tử Uyển, đừng đi theo ta, nếu không, mỗi người bị phạt trượng 20 đại bản."
Quả nhiên, đang muốn mở miệng phản bác một đám cung tỳ liền ngậm miệng, trơ mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang biến mất ở hành lang.
"Bản quận chúa muốn gặp hoàng thượng." - Nam Cung Thiển Trang nhìn công công Tiểu Đức Tử bằng sắc mặt lạnh tanh, bày ra tư thế Quận chúa. Cô hiểu rằng, nếu cô không có nửa phần khí thế, những tên nô tài này sẽ không đem cô vào trong mắt, có thân phận mà không dùng thì đó là kẻ ngu!
Đối với Quận chúa Trường Quận đột nhiên nhảy phóc ra, vốn trong mắt Tiểu Đức Tử có sự xem thường, nhưng cả người cô tản ra khí thế nghiêm nghị, lập tức cung kính nói: "Quận chúa tạm thời dừng bước, chúng ta sẽ đi thông báo hoàng thượng."
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, cô hiểu được cần bắt chẹt đúng mực, Tiểu Đức Tử là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, không dễ đắc tội, huống chi cô mới vào cung, không nên gây thù quá nhiều, ngược lại có lúc cần phải lôi kéo bọn họ, vì vậy không nên làm khó.
Không lâu sau, Tiểu Đức Tử nét mặt tươi cười, nói: "Xin mời Quận chúa!"
Nam Cung Thiển Trang bước nhanh đi vào Ngự thư phòng, lành lạnh nhìn Thủy Triệt đang ngồi ở trên ghế rồng phê duyệt tấu chương, trực tiếp chạy đến nói thẳng suy nghĩ: "Hoàng thượng, xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thảo dân không thể gả cho Tuyên vương."
Thủy Triệt dừng tay lại một chút, rồi nhấc bút phê chú, mắt cũng không ngước lên một tí nào, không nhanh không chậm nói: "Tuyên vương không xứng với ngươi sao?"
"Không phải."
"Ngươi không xứng với hắn ư?" - Thủy Triệt đặt bút xuống, xếp gọn tấu chương để sang một bên, con ngươi tĩnh lặng không sóng không gió quét về phía Nam Cung Thiển Trang, hơi nở nụ cười, nói: "Ngươi không cần lo lắng, trẫm là hậu thuẫn của ngươi, nếu hắn phụ ngươi, trẫm thay ngươi làm chủ!"
Nam Cung Thiển Trang im lặng, Thủy Minh Hách nếu dám phụ cô, tự cô sẽ phế hắn, vấn đề là cô không muốn gả cho Thủy Minh Hách.
"Hoàng thượng, nửa năm trước dân nữ đã gả làm vợ người khác, phu quân có chuyện, không thể theo ta đến Nam Chiếu, nếu gả cho Tuyên vương, chẳng những cô phụ phu quân, mà còn để Tuyên vương vào chỗ nào đây?" - Nam Cung Thiển Trang nghiêm mặt nói, trong lòng tính toán nếu Thủy Triệt không đồng ý, cùng lắm thì cô rời khỏi Nam Chiếu, đến Đông Lăng!
Thủy Triệt khẽ nhíu mày, cũng không ngờ tới cô đã lập gia đình rồi, trầm ngâm một hồi lâu mới hỏi: "Tuyên vương có biết không?"
Nam Cung Thiển Trang hơi sững sờ, khẽ gật đầu.
"Có quan hệ gì đâu, nếu Tuyên vương để ý, hắn lập tức sẽ kháng chỉ bất tuân, vì sao sau khi nhận được thánh chỉ cho tới bây giờ còn chưa có nửa điểm động tĩnh? Hắn hiển nhiên đã cam chịu, trẫm đã công bố thiên hạ, chuyện này tuyệt đối không thể đổi ý." - Thủy Triệt treo một tia cười lạnh lẽo bên bờ môi, trầm giọng nói: "Ngươi có biết, quân vô hí ngôn không?"
Nam Cung Thiển Trang nghẹn thở, tức giận nói: "Nghĩa mẫu thương ta đến tận xương, tuyệt đối sẽ không bức bách ta làm chuyện không thích, Nam Chiếu hoàng luôn miệng nói đến những ý nguyện của nghĩa mẫu, ngài đều sẽ giúp bà hoàn thành, hôm nay, ngay cả tâm tư của bà ấy, ngài cũng không thể hiểu rõ, sao có thể nào nói yêu bà thắm thiết? Còn có tư cách gì mà to tiếng không biết ngại nói ngài có thể hoàn thành tâm nguyện của bà đây?"
Dứt lời, Thủy Triệt toàn thân cứng ngắc, ngồi tại ghế rồng, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên trống rỗng. Nhưng lửa giận trong mắt Nam Cung Thiển Trang cũng không vì vậy mà lắng xuống một chút nào. Cô biết những lời này như cứa vào tim, nói rất nặng, nhưng không có nghĩa là cô muốn bỏ qua nguyên tắc, sự kiên trì của mình, gả cho Thủy Minh Hách không có tình yêu, Bách Lý Ngọc sẽ như thế nào, chính cô phải làm thế nào đây?
"Ngài lúc này chính là đang buộc ta đi lên con đường của nghĩa mẫu, bà cũng là bị các ngươi ép buộc mà luân lạc tới tình cảnh đó, ngài còn dám nói, ngài làm tất cả là vì nghĩa mẫu, mà không phải vì tư dục của bản thân sao ?!" - Nam Cung Thiển Trang ánh mắt lạnh lùng, như hóa thành băng lạnh không tan, khí thế hừng hực đâm thẳng vào yếu điểm của Thủy Triệt.
‘Rắc’. Bút son đỏ ở trong tay Thủy Triệt bị bẻ gảy, cõi lòng giống như bị sợi tơ cắt rách thành khe hở thật nhỏ, không ngừng lăng trì, đau đớn theo nhịp tim co rút, máu tươi nhỏ giọt thấm ra, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Đôi mắt trống rỗng chợt thoáng hiện lên vẻ đau thương muốn hủy diệt tất cả. Nếu năm đó, ông ta có được một nửa sự sát phạt quả quyết của hiện nay, thì Diên nhi cũng không trở thành hôn mê bất tỉnh, có lẽ. . . bọn họ sẽ trải qua cuộc sống “nhàn vân dã hạc”, sinh một nam một nữ, một nhà bốn người trải qua cuộc sống hạnh phúc.
"Trang nhi, ngươi chớ chọc giận trẫm, trẫm sẽ không vì vậy mà giải trừ hôn ước giữa các ngươi, từ đầu hôn sự của Trường Lạc là Diên nhi và trẫm cùng nhau thương nghị." - Đôi mắt Thủy Triệt dày đặc chằng chịt những tia máu, nhẫn nhịn xuống ham muốn giết chết Nam Cung Thiển Trang đang trào lên mãnh liệt. Ông ta đã từng vì không có năng lực nên để mất Diên nhi, dĩ nhiên ngay cả nguyện vọng cuối cùng của nàng cũng sẽ không thể không đồng ý. "Không nên có ý đồ chọc giận trẫm, ngươi sẽ không có điểm tốt nào đâu, nếu ngươi quan tâm đến phu quân của ngươi, trẫm sẽ cho người giết hắn !"
Ánh mắt lạnh lùng chỉ biết nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, nếu như Trường Lạc vẫn còn, thì có lẽ con bé cũng lớn như vậy, so với cô nàng càng xuất sắc hơn. . .
Nam Cung Thiển Trang chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ đáy lòng vọt lên, cô mặc dù khí thế mười phần, trong mọi tình huống đều có thể lâm nguy mà không loạn, nhưng Thủy Triệt kinh qua xương khô vạn trượng lót đường, đã sớm luyện thành sát khí nồng đậm, cô có phần khó chịu nổi, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.
"Vậy sao?" - Nam Cung Thiển Trang thua người không thua trận, ý vị sâu xa cười một tiếng, hất cằm lên, xoay người rời đi.
Thủy Triệt lấy Bách Lý Ngọc để uy hiếp cô, cô không có chút nào lo lắng thay cho Bách Lý Ngọc, e rằng Thủy Triệt hiện giờ vẫn không biết phu quân của cô là ai, chỉ coi cô là người bình thường, địa vị của phu quân cũng không cao được đến đâu, địa vị của Thủy Triệt ở nước Nam Chiếu là một tay che trời, nhưng mà chọc vào Bách Lý Ngọc, vậy cũng không là gì.
Đồng thời cũng hiểu rằng Thủy Triệt sẽ không thay đổi mục đích, như vậy đến lúc đó thành hôn, cô tùy tiện trói một cô gái khác đi là được, bởi vì, cô đánh cuộc rằng Thủy Triệt sẽ không giết cô!