"Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng không thể khống chế được." Bắc Viên Trần khẽ cười một tiếng, nụ cười nhạt trên mặt, thanh khiết xinh đẹp giống như hoa quỳnh nở rộ ban đêm, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẻ đẹp kia khắc vào trong lòng, trở thành vĩnh hằng.
Nhiều năm sau, Thủy Khanh Y nghĩ đến nụ cười trong nháy mắt này của Bắc Viên Trần, đáy lòng dâng lên nỗi buồn sâu sắc.
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, khốn khiếp, ý của hắn là, hắn cũng là bất đắc dĩ sao? Vậy thì dứt khoát độc chết thứ tình cảm rối loạn kia thôi.
"Muốn ở lại, cũng không phải là không thể, phải xem bản lĩnh của ngươi, Nam Chiếu có một khoa thi cử, ngươi có thể tham gia, nhưng phải dịch dung không được tiết lộ thân phận, tốt nhất là trà trộn vào phái của Lệnh Quý phi, làm nội ứng cho ta." Đáy mắt Thủy Khanh Y toả ra tia sáng lấp lánh, đã lâu rồi triều đình chưa có người mới, nàng không thể nào đặt người vào nằm vùng trong nhất mạch của Lệnh Quý phi, chỉ có thể dựa vào khoa thi cử, còn chưa chọn được người đáp ứng được yêu cầu, thì Bắc Viên Trần lại đâm đầu vào.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy nhất định phải lôi kéo Quản Lạc tới Nam Chiếu, nói không chừng bọn họ có thể lâu ngày sinh tình.
"Được." Bắc Viên Trần suy nghĩ một lát, cảm thấy như thế cũng tốt, chỉ là... Trầm ngâm nhìn dung nhan như vẽ kia, tim hơi thắt lại, hơi chua xót.
"Vậy ta về cung trước." Nói xong, Thủy Khanh Y xoay người, đi ra cửa.
Bắc Viên Trần nhìn theo bóng lưng của nàng, siết nắm đấm tay thật chặt, khống chế được nỗi kích động muốn giữ nàng ở lại, cho đến lúc sắp không nhìn thấy bóng dáng của nàng, thì đột nhiên mở miệng nói: "Nàng dạy cho ta biết ghen tỵ."
Đúng, hắn đang ghen tỵ với Bách Lý Ngọc, ghen tỵ hắn có được sự tốt đẹp của nàng.
Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta không hy vọng ngươi học được thù hận!"
Yêu mà không có được, vì tình sinh hận, thật đáng sợ!
"Ta sẽ học được quý trọng." Bắc Viên Trần khóa thật chặt bóng dáng sắp hòa vào trong bóng đêm kia, khàn giọng nói.
Quý trọng?
Quý trọng hết thảy nhân duyên không dễ gì có được này sao?
Thủy Khanh Y cười khổ, nàng vẫn không nghĩ ra ý nghĩa trong lời nói của hắn, lắc đầu biến mất ở giữa trời chiều!
......
Hồi cung, Thủy Khanh Y không đợi tới lúc trời sáng mới đi tìm Thủy Triệt, mà chạy thẳng tới Cung Càn Thanh.
Từ đêm đầu tiên Thủy Triệt ở cùng đồ giả mạo trong Cung Càn Thanh, sau khi Thủy Triệt rời đi lúc nửa đêm, ngày thứ hai đã sai người dọn dẹp Điện Thiển Hà, để đồ giả mạo dọn vào ở, cũng không yêu cầu Thủy Khanh Y rời khỏi Điện Tử Uyển.
Thủy Khanh Y điểm huyệt ngủ của Tiểu Đức Tử, tránh thoát khỏi thị vệ tuần tra, lẻn vào tẩm điện, ở bên trong, nàng trông thấy Thủy Triệt mặc áo lót mỏng, ngồi ở mép giường, bình tĩnh nhìn cửa.
"Đến rồi, tại sao không đi vào?" Thủy Triệt vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khản đặc, mang theo vẻ mị hoặc.
Thủy Khanh Y bĩu môi, cất bước đi vào, Thủy Triệt đã mặc thêm áo khoác, đợi Thủy Khanh Y nói rõ lý do đến đây.
"Vì sao người không ở cùng mẫu phi?" Đáy mắt Thủy Khanh Y tràn đầy nụ cười, trêu chọc nói. Lẽ ra, ông coi đồ giả mạo là mẫu thân, gặp lại sau mười lăm năm, đó là việc vui mừng cỡ nào, vì sao hai người họ giống như là lửa mạnh đốt củi ướt vậy? Đốt thế nào cũng không cháy.
"Khụ khụ..." Thủy Triệt lúng túng ho nhẹ, không được tự nhiên rời tầm mắt đi, cổ họng trong vắt nói: "Đêm hôm khuya khoắt đến gặp phụ hoàng, không phải là nhớ phụ hoàng đến nỗi không ngủ được, thuận đường đến nhìn trộm sao?"
Nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y cứng đờ, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thủy Minh Hách tự luyến đến như vậy.
"Đúng vậy đúng vậy, một ngày không nhìn thấy phụ hoàng, giống như ba ngày chưa ăn cơm, không ngờ bị người tóm được rồi." Thủy Khanh Y trêu chọc, bầu không khí của chủ đề kia hơi lạnh lẽo, làm nóng không khí một chút cũng tốt.
"Ba hoa!" Thủy Triệt không chút khách khí vạch trần, nói: "Là vì chuyện của mẫu hậu ngươi sao?"
Thủy Khanh Y rủ mắt, gật đầu, nghiêm mặt nói: "Người biết mẫu hậu là giả sao?"
"Không, chỉ là cảm thấy bất thường, cử chỉ những ngày gần đây của nàng rất kỳ lạ, mặc dù có lúc giống cử chỉ của Diên Nhi, nhưng sau đó lơ đãng để lộ ra, giống như là bản tính của nàng... Bản tính... Đúng, dường như nàng đang cố ý bắt chước mẫu hậu ngươi, nhưng mỗi khi trẫm nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác hoang đường, cảm thấy nàng ấy chính là Diên Nhi." Vẻ mặt Thủy Triệt đau buồn, chính vì hơi thở trên người nàng ấy khác thường, nên ông mới không chạm vào nàng ấy.
"Phụ hoàng, vậy thì người cần gì phải làm mình chịu uất ức, nữ nhân miễn phí tự mình đưa tới cửa, không cần uổng phí, dù sao người cũng không còn thuần khiết, sinh thêm mấy nhi tử." Thủy Khanh Y cố làm ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, mẫu hậu là người như vậy, biết rõ phụ hoàng có nhiều nữ nhân như thế kia, lại vẫn quyết chung thủy một lòng, đây là nếp sống của cổ đại sao?
Cùng những nữ nhân muôn hình muôn vẻ chia sẻ một người đàn ông, đây chính là nỗi đau xót của nữ tử cổ đại!
Thủy Triệt cau mày không vui, quát lớn: "Nói bậy bạ gì đấy?"
"Chẳng lẽ không đúng ạ?" Thủy Khanh Y bĩu môi, cũng đã sinh ra hai nhi tử rồi, còn có thể nguỵ biện sao? Bỗng nhiên, nhớ lại lời nói của Thủy Minh Hách, nàng hỏi: "Phụ hoàng, vì sao Thủy Minh Hách nói nhi thần mắc nợ hắn, chỉ cần hắn một câu nói, nhi thần sẽ phải gả cho hắn?"
Thủy Triệt ngẩn ra, ngay sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y một cái, trầm ngâm nói: "Đúng là như thế, nếu không phải nó... sẽ không có sự tồn tại của ngươi."
Chân mày Thủy Khanh Y hơi trau lại, nói như vậy, đúng là mắc nợ hắn, nhưng nợ hắn chuyện gì?
"Năm đó mẫu hậu của ngươi mang thai, bị nhốt ở Tuyết Lâm, trẫm mang theo Đại tướng quân Đào Đào năm đó bí mật lẻn vào Tuyết Lâm cứu nàng ấy, nhưng trong nhóm có mật thám, bị Sở Nam Kình đào bẫy chờ, nếu không phải Đào Đào liều mình cứu giúp, mẫu hậu ngươi sẽ bị treo ngược ở cửa thành, bị bắn chết." Vẻ mặt Thủy Triệt hoảng hốt, như rơi vào trong trận chiến loạn năm đó.
Thủy Khanh Y suy nghĩ một chút, kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, thất thanh nói: "Thủy Minh Hách là nhi tử của Đào Đào sao?"
Đúng rồi, cũng chỉ có khả năng này, mình mới nợ hắn, nhưng vì sao dáng dấp của Thủy Minh Hách lại giống Thủy Triệt như vậy? Đặc biệt là đôi mắt đào hoa!
"Đúng vậy, Hách Nhi là cháu của Thái hậu, cháu của tỷ tỷ Thái hậu." Thủy Triệt không ngờ Đào Đào mất mạng, thê tử của hắn cũng tự tử chết theo, di nương không chịu nổi đả kích, bị bệnh qua đời, chỉ để lại Đào Trạch mấy tuổi, sau khi nhận vào cung đổi tên thành Thủy Minh Hách.
Thủy Khanh Y sáng tỏ, đúng là nàng mắc nợ hắn, mấy mạng người trong nháy mắt cứ như vậy mà không còn, hắn mất đi ngôi nhà ấm áp, được nhận vào cung lại phải cảnh giác phòng thủ khắp nơi, để tránh một lần mất chú ý, sẽ mất mạng trong âm mưu tính toán.
"Cho nên, người bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, rồi sau đó định gả nhi thần cho hắn, để bù đắp ân tình sao?" Thủy Khanh Y thở dài, sau này nàng nên đối mặt với Thủy Minh Hách như thế nào? Không thể tặng ngôi vị Hoàng đế cho hắn, vậy thì chỉ còn cách mời hắn tới Thúy Trúc Lâu thôi.
"Quỷ nha đầu, người ta còn ghét bỏ ngươi!" Đáy mắt Thủy Triệt mỉm cười, đau thương giữa hai lông mày vẫn chưa tan đi, nếu không phải ông, mẫu hậu cũng sẽ không chuyển thù hận lên người Diên Nhi, thế cho nên bà càng phản đối bọn họ ở cùng nhau.
"Đó là ánh mắt của hắn không tốt, khuê nữ của người trời sinh đoan chính khó chối từ, có người nào là không đi một bước liền quay đầu lại nhìn? Đảo mắt hỏi thăm xung quanh chỗ ở của nhi thần?" Thủy Khanh Y nở nụ cười khi nói về bản thân, thấy Thủy Triệt mím môi cười, nàng đi tới ngồi xuống bên cạnh ông, lấy bình sứ ra đặt ở trong tay ông.
"Diên Nhi không phải là loại người khoe khoang như thế, tính tình của ngươi cũng không giống trẫm, chẳng lẽ là mẫu hậu ngươi mang thai ở Tuyết Lâm, bị lây tính cách khoe khoang của Sở Nam Kình ư?" Thủy Triệt gõ nhẹ trán Thủy Khanh Y, khóe miệng nở nụ cười, lộ ra chút đau khổ, lại xen lẫn một chút ngọt ngào.
Nghe vậy, “đoàng” một tiếng, đầu óc Thủy Khanh Y trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ nhìn Thủy Triệt, nói: "Thần là con gái của ngài ư?"
Thủy Triệt gật đầu, khó hiểu liếc xéo Thủy Khanh Y.
"Con ruột?" Thủy Khanh Y khó có thể tin, lúc trước mẫu hậu mang thai, còn bị nhốt ở Tuyết Lâm, tại sao đảo mắt lại là con của Thủy Triệt?
"Trước đây ngươi cho là của ai?" Thủy Triệt híp mắt, nhìn Thủy Khanh Y đầy nguy hiểm.
Thủy Khanh Y rụt cổ lại, trực giác nói rằng nếu nàng nói là con của Sở Nam Kình, Thủy Triệt không nói hai lời, sẽ vặn cổ của nàng xuống làm bóng để đá.
"Sở Nam Kình có thể sinh ra đứa bé tốt như này sao?" Thủy Triệt khẽ xùy, đương nhiên ông biết ý nghĩ trong đầu Thủy Khanh Y.
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, tính khoe khoang của nàng tuyệt đối là giống ông!
Đối với việc mình là con Thủy Triệt, Thủy Khanh Y cũng không có phản ứng gì nhiều, sau khi hết kinh ngạc, nàng lại cảm thấy đáng lý ra là phải như thế.
"Vậy Thủy Mặc là con của ai?" Thủy Khanh Y nghĩ đến Thủy Mặc trắng noãn này, thở dài, không biết cuối cùng hắn và nàng có trở thành kẻ địch hay không?
"Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, phụ hoàng chỉ có một mình ngươi là con." Thủy Triệt thở dài, cưng chiều vuốt đầu Thủy Khanh Y, hai người thân thiết nhất đời này của ông, đều chia cách hơn mười năm với ông, bây giờ còn một người không dễ dàng trở lại, ông nên biết vừa lòng sao?
Thủy Triệt liếc mắt nhìn bình sứ trong tay, rút nút gỗ lên, cũng không thèm nhìn, trực tiếp rót vào trong miệng.
"Người không sợ là độc dược sao?" Trong lòng Thủy Khanh Y cảm xúc lẫn lộn, là Lệnh Quý phi cùng nam nhân khác sinh ra sao? Nhưng mà không giống, vẻ mặt của Lệnh Quý phi, bà ta thản nhiên coi Thủy Mặc là đứa con của phụ hoàng, chẳng lẽ là kế hoạch của Thủy Triệt?
"Độc chết cũng tốt, sẽ được gặp mẫu hậu của ngươi." Sắc mặt Thủy Triệt lộ ra nụ cười giải thoát, phỏng chừng là do tác dụng của dược, sương mù trong đáy mắt dần dần tản đi, trở nên sáng trong.
Khóe miệng Thủy Khanh Y mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì, mục đích nàng tới đây là có hai việc, một là mối nghi ngờ Thủy Minh Hách mang tới, một là chỉ điểm đồ giả mạo với Thủy Triệt, nếu như ông đã biết, vậy thì không cần phải ở lại nữa, nàng đứng dậy rời đi.
Ra khỏi cung điện, ở khúc quanh của hành lang, nàng trông thấy Lãnh Vụ đứng ở dưới tàng cây, bao phủ ở trong bóng tối.
"Cung Thần Hi có tin truyền đến sao?" Trong lòng Thủy Khanh Y cười lạnh, xem ra Phùng Vinh Quý vẫn không tin tưởng hoàn toàn, đến dò xét thử, có lẽ đã làm ông ta thất vọng rồi.
"Dạ, Thừa Tướng sai người vào cung báo tang, Lệnh Quý phi ngại đen đủi, nói vài ba lời rồi đuổi quản gia Tướng phủ đi, Phùng Vinh Quý nhận được tin, thu xếp nhập liệm cho Chân Thiến, sau đó định đi gặp Binh bộ Thượng thư." Lãnh Vụ cau mày, lạnh giọng nói: "Chủ tử, giữa ban ngày ban mặt Binh bộ và Lại bộ Thượng thư kết thân, thuộc hạ theo yêu cầu của người, đưa đồ cho Binh bộ Thượng thư, ông ta ném Hồng San Hô ngàn năm của Phó Đạt biếu tặng ngay tại chỗ."
Khóe miệng của Thủy Khanh Y giật giật, hơi đáng tiếc, nhưng tương đối hài lòng đối với hiệu quả tạo nên, đoán chừng đợi lát nữa Phùng Vinh Quý sẽ trở thành đồng minh với Binh bộ Thượng thư, đối với nàng thì đó là chuyện tốt.
"Đi, quay về đi ngủ, ngày mai xem trò vui!" Thủy Khanh Y thoải mái ngâm nga điệu hát dân gian, đi về phía Điện Tử Uyển, nàng không hề phát hiện ra con ngươi lóe lên tia tối tăm dưới hành lang.
......
Hôm sau
Trong Cung Thần Hi, một màn khóc than, Phùng Vinh Quý thay áo tơ trắng, quỳ gối ở trước mặt Lệnh Quý phi, hai mắt đỏ bừng, đau khổ khóc lóc khó có thể tự kiềm chế.
Còn Phùng Vinh Hoa nghe nói nên chạy tới, cũng đang nắm khăn, không ngừng lau nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Đứa bé Thiến Nhi kia số khổ, trước đó không lâu mới xảy ra chuyện như vậy, hôm nay tin dữ lại truyền đến, Thiến Nhi phúc mỏng!" Nói xong, Phùng Vinh Hoa khóc ô ô thành tiếng.
Sắc mặt Lệnh Quý phi âm trầm, trán nhảy lên thình thịch, sáng sớm đã tới trước mặt nàng khóc tang, làm cho nàng xui xẻo, nàng nhịn Phùng Vinh Quý, nhưng ngay cả mẫu thân của nàng cũng không có tâm nhãn tới thò một chân vào.
"Chuyện của Thiến Nhi, Bổn cung cũng thương tiếc, cữu cữu có biết là người nào ra tay không?" Trong lời nói âm nhu của Lệnh Quý phi lộ ra sự lo lắng, nhưng thái độ lại không lộ vẻ xúc động đau thương chút nào.
Phùng Vinh Quý giơ tay lên, dùng tay áo bào lau nước mắt, mang đậm giọng mũi nói: "Là Hoàng hậu, là nàng ta giết Thiến Nhi." Trong giọng nói mang theo thù hận thấu xương, ánh mắt hung ác giống như con sói đói nhìn chằm chằm vào Lệnh Quý phi, như muốn nuốt sống nàng ta.
Mí mắt của Lệnh Quý phi nhảy dựng, trong lòng hơi hoảng loạn, quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt ăn thịt người của Phùng Vinh Quý, ra vẻ bình tĩnh, nói: "Hoàng hậu ư? Vì sao Hoàng hậu phải giết Thiến Nhi? Nàng ta và Thiến Nhi không thù không oán, nhất định không phải, ở Vương Đô, chỉ có Thủy Khanh Y kết thù oán với Thiến Nhi, có phải là nàng ta ra tay rồi giá họa cho Hoàng hậu hay không?"
Trái tim Phùng Vinh Quý trùng xuống, đáy mắt thoáng qua vẻ hung ác, quả nhiên như suy nghĩcủa Thủy Khanh Y, Lệnh Quý phi sẽ giải vây giúp Hoàng hậu, đẩy tội danh lên đầu Thủy Khanh Y.
"Cầm Nhi, làm sao ngươi biết?" Phùng Vinh Quý thu lại suy nghĩ trong lòng, kinh ngạc nói: "Ta chạy tới thì Thiến Nhi còn chưa tắt thở, nó nói là Hoàng hậu. Thiến Nhi không còn nữa, nó không thể nào đặt điều nói bừa."
Lệnh Quý phi giật mình trong lòng, vội vàng hỏi: "Nó còn nói những gì?" Trong lòng lại suy nghĩ, người kia ra tay chắc chắn gọn gàng, làm sao vẫn chưa chết hẳn?
"Không có, chỉ nói là muốn ta đi tìm Cầm Nhi giúp một tay, diệt trừ Hoàng hậu." Trái tim của Phùng Vinh Quý chìm đến đáy biển, không ngờ ông phản bội Hoàng thượng, một lòng ủng hộ cháu gái ngoại, nhưng nàng ta lại là một bạch nhãn lang (1), ông không còn giá trị lợi dụng, liền chém rụng không chút lưu tình. Phùng Vinh Quý gắt gao siết chặt nắm đấm tay, cố đè xuống nỗi kích động muốn giết Phó Cầm, nói với Phùng Vinh Hoa: "Muội muội, muội phu (2) rất được Hoàng thượng coi trọng, ngươi có thể nói với muội phu đi thăm dò ý của Hoàng thượng, kích động đại thần khuyên can, Hoàng hậu nương nương trúng yêu thuật tà ma, cần có vu nữ trừ tà khí."
Đôi mắt đẫm lệ của Phùng Vinh Hoa mờ mịt, đưa mắt về phía Phó Cầm, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Trường Nhạc vừa vào cung, Phó Đạt đã đắc tội, Hoàng thượng đang nổi nóng, đã lạnh nhạt với Phó Đạt, mấy học trò tâm đắc của hắn, còn chưa được bệ hạ phê chuẩn chức vị, sợ là bị liên lụy, nếu như lúc này hắn lại đi khuyên can, có phải sẽ đi lại con đường mười lăm năm đã đi hay không? Chẳng phải là làm cho lòng người hoang mang hay sao?"
"Chẳng lẽ muội muội để Thiến Nhi chết vô ích ư? Chẳng qua là trừ tà khí, cũng không phải là muốn mạng của Hoàng hậu!" Mắt Phùng Vinh Quý đỏ ngầu nhìn Phùng Vinh Hoa, tàn nhẫn giống như bà ta chính là kẻ thù.
Tin tức như vậy khiến cho trái tim của Phùng Vinh Hoa run lên, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không thể nào, ca ca, huynh còn chưa hiểu rõ địa vị của Hoàng hậu ở trong lòng Hoàng thượng sao? Năm đó, chỉ là có đại thần lỡ miệng nói Hoàng hậu nương nương một câu, đã bị diệt cửu tộc, chúng ta nói Hoàng hậu trúng tà, chẳng phải là lại muốn Vương Đô tắm mưa máu sao, nếu như chỉ có Phó gia Phùng gia chúng ta cũng được, chỉ sợ là làm liên lụy tới thần tử vô tội khác."
"Vậy thì để ta và muội phu cùng nhau đi diện thánh." Phùng Vinh Quý không thể nghi ngờ nói, quyết tâm bằng bất cứ giá nào phải báo thù cho Chân Thiến.
Phùng Vinh Hoa sốt ruột, thầm mắng Phùng Vinh Quý là một tên điên, liên tiếp nháy mắt với Lệnh Quý phi, nhưng dường như Lệnh Quý phi không nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng thổi hơi nước, từ từ thưởng thức ly trà.
"Ca ca, chuyện này liên quan rất lớn, chúng ta không có chứng cứ chứng minh Hoàng hậu nương nương là hung thủ, coi như là Thiến Nhi nói, nhưng bây giờ chết không có đối chứng, huynh liều lĩnh đi đến, chẳng phải là chịu chết sao, đến lúc đó thù lớn của Thiến Nhi chưa trả được, huynh đã mất mạng." Phùng Vinh Hoa tận tình khuyên giải, thực sự rất sợ đến lúc hắn đi, sẽ kéo theo Phó Đạt đi cùng, chẳng những Phó gia xong đời, còn làm liên lụy tới Cầm Nhi.
Phùng Vinh Quý cười lạnh, dữ tợn chỉ vào Lệnh Quý phi, tức giận nói: "Ta biết là ta không còn giá trị lợi dụng, nên bây giờ các ngươi vội vàng muốn phủi sạch quan hệ, chứ đừng nói đến chuyện báo thù giúp Thiến Nhi. Lúc trước Phó Cầm vào cung, ta đã ủng hộ hết sức, thay nó lôi kéo không ít đại thần, hôm nay, trở thành quân cờ bị vứt đi, các ngươi đã không muốn giúp ta, vậy thì ta tự đi, chết cũng là một cái mạng già, chỉ là... Đáng tiếc nghiệp lớn của Mặc Nhi."
“Đoàng!” Vẻ mặt của Lệnh Quý phi lạnh lẽo, âm nhu quét qua Phùng Vinh Quý, nhìn khuôn mặt dứt khoát của ông, đáy mắt hiện lên vẻ độc ác.
"Ca ca..." Trong lòng Phùng Vinh Hoa rét lạnh, đây là đang uy hiếp sao? Ông ta chết đi cũng muốn kéo huyết mạch Phó gia xuống sao?
"Mẫu thân, người đừng nhiều lời, nếu cữu cữu cho rằng chúng ta máu lạnh vô tình, vậy thì tùy ông ấy." Lệnh Quý phi quét qua móng tay sắc nhọn, nhẹ nhàng gảy trên bàn.
Phùng Vinh Quý thu lại thù hận trong đáy mắt, cười to lên vài tiếng thê lương, nhanh nhạy cảm nhận được có người đang tụ tập lại về phía này, trong lòng muốn vỗ tay thay cho Thủy Khanh Y, tất cả phản ứng hành động của Phó Cầm, đều bị Thủy Khanh Y nắm trong tay, làm kẻ địch với nàng ta, phần thắng quá ít.
"Nương nương, nếu ngài đã cảm thấy lão thần vô dụng, vậy lão thần này không thể làm gì khác hơn là giao ba ngàn tử sĩ trong tay cho Tuyên Vương, có lẽ là hắn nhất định sẽ báo thù giúp lão thần." Trong lòng Phùng Vinh Quý vô cùng hối hận, vì quyền thế, ông làm mất đi lương tâm, cuối cùng gặp phải báo ứng, chẳng những không có vinh hoa phú quý, ngược lại rơi vào kết cục không con vô hậu không người nào tiễn đưa lúc lâm chung.
Lệnh Quý phi kinh ngạc, không ngờ tới Tiên đế giao tử sĩ cho Phùng Vinh Quý, đôi mắt hẹp dài quan sát Phùng Vinh Quý, nhìn lệnh bài trên tay ông ta, nàng bắt đầu lo lắng, lại không ngờ tới, ông ta cũng che giấu rất kĩ, đưa mắt nhìn Phùng Vinh Hoa, ra hiệu cho ẩn vệ trong góc tối giải tán.
"Ca ca, xem những gì huynh nói này, Cầm Nhi cũng giận huynh không coi nó như người nhà, năm đó chúng ta đã nói, chỉ cần Phó gia còn tồn tại, nhất định sẽ không bạc đãi ca ca, không phải là không báo thù cho Thiến Nhi. Chúng ta cũng không nói là không đồng ý, chỉ là muốn chuẩn bị kế hoạch thật tốt, không thể làm việc liều lĩnh." Phùng Vinh Hoa cũng âm thầm kinh hãi, không ngờ tới Phùng Vinh Quý thoạt nhìn nho nhã yếu đuối này, lại nắm giữ ba ngàn tử sĩ, đủ để thấy lòng dạ ông ta sâu thế nào, nhiều năm như vậy, cũng không hề lộ ra một chút sơ hở nào, cũng đừng trách bọn họ độc ác, rốt cuộc hắn cũng giữ lại thủ đoạn riêng, thực sự là lòng người khó dò.
Phùng Vinh Quý nghi ngờ nhìn bọn họ, suy nghĩ xem trong lời nói có mấy phần thật giả, nên cũng không vội vã mở miệng nói chuyện.
Lệnh Quý phi thấy vậy, đôi mắt tối sầm, mở miệng nói: "Cữu cữu, Hoàng hậu quan tâm nhất chính là Thủy Khanh Y, chỉ cần bắt được nàng ta, sẽ không sợ không sa lưới."
Phùng Vinh Quý chần chừ, sau đó không ngăn được thù hận mãnh liệt trong lòng, vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
"Cữu cữu, không phải trong tay người có ba ngàn tử sĩ sao? Bọn họ đều là quân tinh nhuệ được Tiên đế bồi dưỡng, chỉ cần bố trí mai phục, không sợ không bắt được Thủy Khanh Y." Đáy mắt của Lệnh Quý phi đầy ý cười, sâu bên trong lại ẩn giấu sát khí không thể nhận ra.
"Mai phục như thế nào? Thủy Khanh Y rất thông minh."
"Cầm Nhi biết cách, Cầm Nhi đã sai người đi mời biểu ca của nàng ta, chỉ là trong tay thiếu người, cữu cữu cho Cầm nhi mượn tử sĩ mấy ngày, nhất định Cầm Nhi sẽ giao Thủy Khanh Y và Hoàng hậu vào trong tay người!" Đáy mắt Lệnh Quý phi thoáng hiện lên tính toán, dẫn dắt từng bước, nói.
(1) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
(2) Muội phu: em rể.