Gió thu xào xạc, câylá điêu linh, cỏ úa ngút ngàn, một vầng đỏ rực kia chiếu sáng làm nổibật lên vùng đồng nội hoang vu, đầy sức sống mạnh mẽ.
Nam CungThiển Trang đưa bàn tay trắng nõn vén lên rèm xe, nhìn vào đôi con ngươi trong suốt kia giống như là được tẩy rửa qua nước, thoáng thấy qua mộtlàn sương mù phiền muộn mờ nhạt, có chút thẫn thờ, không hề nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo ra ngoài thành.
"Bắc Viên Thế tử. . ." - Nam Cung Thiển Trang cau mày, lời còn chưa xong đã bị cắt đứt.
"Bắc Viên Trần!" - Bắc Viên Trần nói bằng giọng ơ hờ mà kiên định, nhìn rõsự nghi hoặc trong đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang, trong trẻo nói:"Hãy gọi tục danh của ta!"
Nam Cung Thiển Trang há miệng, thầmmắng A Hận đáng chết, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh vô ba, nói: "Bắc Viên Trần, hôm qua A Hận nói càn nói bậy, ngươi không cần để ý !"
Âm thầm suy đoán mục đích Bắc Viên Trần đuổi kịp, hắn không trở về Tuyết Lâm quốc, đồng hành cùng với cô đi Nam Chiếu làm chi ?
"Nàng thấy không được sao?" - Bắc Viên Trần cảm thấy khóe miệng có chút chuachát, siết chặt dây cương, mắt hơi khép lại, nhớ tới lời nói của A Hận,bất chợt mở mắt ra, có một nét thoải mái: "Ông ấy không nói bậy bạ, tachỉ không muốn bản thân sẽ phải tiếc nuối!"
Nam Cung Thiển Trangđau đầu nhức óc, cái tên Bách Lý Ngọc đó lúc rời đi đã căn dặn không cho phép cô quan hệ quá gần với gã con trai khác, lần này thì tốt rồi, ychân trước rời đi, sau đó liền có kẻ đuổi theo, nếu y biết, chắc chắnnửa đường sẽ lộn trở lại.
"Bắc Viên Trần, A Hận nói lung tung,ngươi cũng hồ đồ theo hay sao?" - Nam Cung Thiển Trang lạnh lùng trầmmặt, Bắc Viên Trần có thân phận như thế nào, cô là thân phận gì ? Hắn có trách nhiệm thủ hộ giang sơn Tuyết Lâm của họ Sở, cô có mối thù hậnchính tay đâm Sở Mộ Cẩn, hai người cuối cùng vẫn là kẻ địch.
Không thể nảy sinh tâm tư không nên có đối với cô, Tuyết Lâm không tha chocô, lòng của cô cũng không chứa được hắn, nhiều lắm chỉ là bạn bè màthôi.
Trong đôi mắt của Bắc Viên Trần ẩn chứa nhàn nhạt đauthương, hắn hiểu được tâm tư của cô, trên vai hắn cõng gông xiềng nặngnề, quá nhiều cách trở, ngăn trở bọn họ có hi vọng ở cùng nhau.
"Ta biết rõ trong lòng nàng có Bách Lý Ngọc, y và nàng cùng xứng đôi, tathích nàng là chuyện của ta, nàng không cần phải có áp lực, chỉ là muốnlẳng lặng theo ở bên cạnh nàng, vậy cũng không cho phép sao ?" - BắcViên Trần bị sự cô đơn hiu quạnh bao phủ toàn thân, hắn chỉ muốn vì cômà tùy hứng một lần, ném bỏ lại tất cả.
Nam Cung Thiển Trang trầm mặc không nói, hắn nói đến mức độ này, cô không thể cự tuyệt, đồng thời không thể đồng ý, khe khẽ cắn lấy cánh môi, nâng mắt lên, nói: "Hôm nay có lẽ là ngươi bị lời nói của A Hận kích động, ấm đầu mới có hành độngnày, chờ ngươi tỉnh táo lại sẽ hối hận, ta rất ích kỷ, tâm nhãn cũng rất nhỏ, cuối cùng có một ngày ta sẽ tự mình lấy xuống đầu chó của Sở MộCẩn, mà ngươi lại gánh vác trách nhiệm thủ hộ cho hắn, chúng ta sẽ xungđột vũ trang, thậm chí ngay cả làm bạn bè cũng là xa xỉ."
"Trangnhi. . ." - Bắc Viên Trần lần đầu tiên nhẹ nhàng khẽ ngâm tên gọi thânmật của Nam Cung Thiển Trang, trái tim lại là từng hồi co rút đau đớn.
"Cho tới nay bao phủ lấy tim ta là Bách Lý Ngọc, ngày sau cũng vẫn như vậy,ngươi không cần phải làm những việc vô ích, ta không biết ngươi có bởivì không có được mà trở thành một loại người vặn veo, u ám giống Sở MộCẩn hay không, cho nên ta sẽ không mạo hiểm giữ ngươi ở bên người !" -Từng từ của Nam Cung Thiển Trang đâm thẳng vào tim gan, lời nói lãnhkhốc vô tình như vũ khí bén nhọn ghim trong lòng Bắc Viên Trần, máu thịt lẫn lộn.
Thế gian này chỉ có Bách Lý Ngọc là lương phối của cô,Bắc Viên Trần có quá nhiều thứ dứt bỏ không hết, rất thích hợp với QuảnLạc, mỗi người đều có người trong duyên phận, hai người rốt cuộc có thểtu thành chính quả hay không, phải xem tạo hóa.
"Trang nhi, nàngkhông hiểu, ta muốn cũng không nhiều, cùng người thương cách xa thế tục, nhàn vân dã hạc, hôm nay xem ra, ngược lại là cưỡng cầu !" - Trên khuôn mặt có chút trắng bệch của Bắc Viên Trần lộ ra nụ cười mơ hồ, lộ ra vẻbất đắc dĩ.
Hắn hâm mộ Bách Lý Ngọc không câu chấp tùy ý, bỏ qua tất cả mọi thứ, chỉ vì nàng.
"Ngươi biết thì tốt!" - Nam Cung Thiển Trang nghênh ngang giạng chân ở trướcxe ngựa, cùng ngồi sóng vai với Lãnh Ngôn đang đánh xe, không có chútnào dè dặt mà cô gái dày công tu dưỡng nên có.
Bắc Viên Trần cười khổ, còn chưa mở miệng, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vóngựa, có thể thấy được mơ hồ sáu, bảy người, cầm đầu chính là Tuyênvương Thủy Minh Hách của Nam Chiếu, trông thấy bóng dáng bọn họ, khóemiệng lộ ra nụ cười tà tứ, hung hăng quất mông ngựa, tuấn mã bị đau chạy như điên, trong nháy mắt liền đến bên cạnh xe ngựa.
"Hí" - Vóngựa giơ lên cao, lỗ mũi phun ra hai luồng khí mù, dậm chân tại chỗ, bụi đất tung bay, Nam Cung Thiển Trang bị sặc ho khan một hồi.
"Người đẹp thân thể mảnh mai, không khí bên trong xe ngựa không tốt, hãy cùngcưỡi ngựa chung với Bổn vương có được chăng ?" – Ánh mắt của Thủy MinhHách trong lúc đó đảo qua giữa hai người, cánh tay dài duỗi một cái, kéo lấy cổ tay Nam Cung Thiển Trang, lôi vào trong vòm ngực.
NamCung Thiển Trang mượn lực, nhấc chân phải hướng về ngực Thủy Minh Háchmà đá tới, Thủy Minh Hách nhanh nhạy bắt được mắt cá chân của Nam CungThiển Trang, Nam Cung Thiển Trang chân trái đá về phía gương mặt tuấn tú của hắn, Thủy Minh Hách ngửa đầu tránh né, Nam Cung Thiển Trang dựa thế tránh thoát khỏi sự kiềm chế, vung quả đấm đánh tới hướng hốc mắt củaThủy Minh Hách.
"Bốp !"
Thủy Minh Hách chỉ cảm thấy haimắt tối sầm lại, đau đớn, sau đó mắt nổ đom đóm như sao sa, nước mắtkhông thể khống chế chảy ra.
"Người đẹp, nàng là thèm muốn đếnghen tị tướng mạo đẹp của bản vương sao?" - Thủy Minh Hách che đôi mắtbị đau, xoa dịu cơn đau rát, hơi mở mắt ra, thấy cảnh tượng mờ mờ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không bị mù!
"Đâu có, đâu có, Tuyênvương không cần phải che đậy, nhìn thấy ta lệ nóng doanh tròng, khôngmất mặt đâu!" - Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh ở trong lòng, muốn sàm sỡcô à, không có cửa đâu.
Thủy Minh Hách mở mắt ra, hai đôi mắt ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười tự khoe khoang là phong lưu, cực kỳ khôi hài.
Nam Cung Thiển Trang nhìn chằm chằm ánh mắt Thủy Minh Hách đang cười vuisướng, không được bao lâu nữa, sẽ biến thành màu tím bầm, không biết hắn sau khi thấy được sẽ có phản ứng như thế nào.
Bắc Viên Trần honhẹ một tiếng, thấy Thủy Minh Hách nghiêng đầu, nhìn sang, đáy mắtthoáng qua ý cười, quay đầu lại, vẻ ưu thương do cuộc nói chuyện lúc vừa rồi với Nam Cung Thiển Trang mang tới cũng theo đó được hóa giải.
"Bắc Viên Thế tử đang đi tiễn đưa ?" - Thủy Minh Hách hơi híp mắt, chớpchớp, thấy nụ cười trên mặt Nam Cung Thiển Trang hơi thu lại, tư tưởngxấu xa, cười nói: "Không bằng cùng nhau đi Nam Chiếu đi, Bổn vương sẽ tổ chức bữa tiệc, đón gió tẩy trần cho Thế tử !"
"Hả ? Thì ra là ta nghĩ nhầm, Tuyên vương là muốn trông thấy Bắc Viên Thế tử nên ngài mớiđi tiễn đưa, mới cảm động rơi nước mắt, lã chã rơi lệ." - Nam Cung Thiển Trang chế nhạo nói.
Sao cô có thể không biết chút tâm tư đó củaThủy Minh Hách đây? Chẳng qua chính là muốn biết chuyện bát quái về côvà Bắc Viên Trần, để dễ dàng trêu chọc cô thôi.
Vẻ mặt Thủy MinhHách chợt đờ ra, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiển Trang, cảm thấy cô nàng nói chuyện không kiêng dè chút nào, ở đây có cái gì đó không thích hợp, ánh mắt quét qua xe ngựa, trong giây lát đó ngẫm lại, Bách Lý Ngọckhông có ở đây!
"Không đúng, bản vương là vì Bách Lý Ngọc khôngcó ở đây, mới có thể bị tổn thương tinh thần như vậy !" - Thủy Minh Hách vừa khôi hài nói, vừa quan sát vẻ mặt của Nam Cung Thiển Trang.
"Tuyên vương không cần quá ưu tư, ta sẽ truyền lại thư cho Bách Lý Ngọc, diễntả ngươi tràn đầy ái mộ y !" - Nam Cung Thiển Trang không cho là đúng,ngược lại cười cực kỳ quỷ dị, mắt phượng trong trẻo đảo tròn tròn ở trên người Thủy Minh Hách, giống như là đang đánh giá giá trị của hắn.
"Nàng không lo lắng y cùng với ta tâm ý tương thông sao?" - Thủy Minh Háchnhíu mày, bình thường nữ giới nghe nói chồng yêu thích con trai, đồiphong bại tục, không phải là tâm tình sẽ kích động sao? Lấy tính tìnhnóng như lửa của cô nàng, ắt hẳn phải tức miệng mắng to.
"Sẽ không!" - Trong con ngươi của Nam Cung Thiển Trang lóe lên sáng loáng, nói như chém đinh chặt sắt.
"Vì sao ?" - Thủy Minh Hách không hiểu, vì sao cô nàng chắc chắn Bách Lý Ngọc đối với cô nàng sẽ không thay đổi như vậy.
Nam Cung Thiển Trang cười tươi, lúm đồng tiền như hoa, mắt phượng quyến rũnhìn thẳng chằm chằm vào lồng ngực bằng phẳng của Thủy Minh Hách, môi đỏ mọng hé mở, khạc ra mấy chữ: "Ngực của ngươi quá nhỏ!"
"Phì !" - Lãnh Sương nhịn không nổi phì cười ra tiếng, gương mặt lạnh lùng bănggiá hé ra nụ cười thanh lệ, như băng tuyết hòa tan, khiến Mạc Vấn đangnúp trong bóng tối thiếu chút nữa xuất hiện.
Bắc Viên Trần đưa ánh mắt nhàn nhạt quét qua lồng ngực của Thủy Minh Hách, khóe miệng hơi cong lên, ôn tồn nói: "Da quá thô !"
Thủy Minh Hách trên mặt lúc xanh lúc trắng, ai oán nhìn chằm chằm bộ ngựcbằng phẳng, hắn là nam mà, ngực đương nhiên là nhỏ, đâu không phải lànữ, nhô lên một đôi ngực lớn, để cho người ta cười đến rụng răng sao?
"Ừ, eo quá thô." - Nam Cung Thiển Trang vuốt cằm, bình tĩnh đánh giá.
"Lỗ mũi quá lớn." - Lãnh Sương nói tiếp.
"Xương cốt quá rộng." - Lãnh Ngôn lạnh băng ném ra mấy chữ.
"Chiều cao quá cao!" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu liên tục.
"Ông đây là đàn ông!" – Mỗi người một câu, Thủy Minh Hách không chịu nổiphải hét to, làm chấn động mấy con chim đang sống ở trên nhánh cây.
"Ưmh, không phải là ngươi muốn lấy được sự chú ý của Bách Lý Ngọc sao? Sửalại những khuyết điểm này là tốt rồi, đúng rồi, mặt của ngươi quá dài,gọt một nửa xát tròn đi, mắt trợn to, phải có chút nước ướt" - Nam CungThiển Trang vung tay khoa tay múa chân, Thủy Minh Hách nghiễm nhiên biến thành cái cộc gỗ, tùy ý có thể biến đổi to nhỏ.
"Nàng không sợta sửa đổi, Bách Lý Ngọc sẽ xiêu lòng với ta sao?" - Thủy Minh Hách tứcđến nỗi không phát cáu nổi, nhếch môi hỏi.
"Không đâu!" - Nam Cung Thiển Trang lắc đầu.
Thủy Minh Hách từ chối cho ý kiến, nhíu mày im lặng hỏi dò.
"Ta dựa theo loại hình mà các ông chú yêu thích mà cải tạo ngươi." - NamCung Thiển Trang hả hê cười cười, thấy sắc mặt hắn ‘xoẹt’ tối, nháy mắtnói: "Ta khờ khạo mới có thể nói cho ngươi biết, chỉ cần biến thành hình dáng của ta, Bách Lý Ngọc sẽ thích ngươi!"
"Quác quác quác. . ." – Thủy Minh Hách cảm giác như có một bầy quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Bắc Viên Trần cảm thấy cả người Nam Cung Thiển Trang tràn đầy linh khí,càng chung đụng càng bị hấp dẫn, lông mi cụp xuống, nốt ruồi son yêu dãgiữa hai lông mày chợt ảm đạm, ôn tồn trong trẻo nói: "Trang nhi, hômnay cứ vậy mà từ biệt, rời đi, không có nghĩa là ta buông tha !" - Dứtlời, Bắc Viên Trần cười khẽ, như hoa sen trắng nở rộ, thanh nhã thoáttục.
Ánh mắt tối đi, Nam Cung Thiển Trang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Bắc Viên Trần, chẳng lẽ hắn cũng muốn biến thành Sở Mộ Cẩn,tính toán mạnh mẽ cưỡng đoạt sao?
Trong mắt Thủy Minh Hách có vẻsuy nghĩ sâu xa, Nam Cung Thiển Trang. . . Bắc Viên Trần. . . Hai tínhtình khác xa, không phá vỡ được ranh giới của mỗi người, làm sao lại kết thành một khối?
"Giá!" - Bắc Viên Trần nhìn thật sâu Nam CungThiển Trang, giống như muốn đem hồi ức về cô mãi mãi khắc vào đáy lòng.Hắn hiểu được chỉ cần một ngày hắn là thế tử của Tuyết Lâm, sẽ không thể cùng chung sống với cô, bạn bè đã khó, chớ đừng nói đến cái khác.
Nhìn Bắc Viên Trần đi mất, Nam Cung Thiển Trang trong lòng ngổn ngang trămvị, chợt thấy làm địch thủ vẫn là cần phải thoải mái một chút, ai có thể nói cho cô biết tại sao phải biến thành như vậy đây ?
"Không nỡ ư?" - Thủy Minh Hách chìa ra đôi mắt bầm đen, nhổm người hỏi.
Nam Cung Thiển Trang lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tự lẩm bẩm: "Chàng trai ưutú cũng vì ta mà khuynh đảo, đáng tiếc chỉ có thể nhìn, không thể nhận."
Thủy Minh Hách ngẩn ra, hí hửng ra mặt nói: "Bách Lý Ngọc không có ở đây, cứ vui vẻ mà chơi, nàng sợ cái gì ?"
"Thủy Minh Hách !" - Nam Cung Thiển Trang ủ rũ cúi đầu kêu.
Thủy Minh Hách nghe Nam Cung Thiển Trang gọi tục danh của hắn, vẻ mặt kìquặc, trong lòng bay lên một chút khác thường, không được tự nhiên nói:"Chuyện gì ?"
"Ngươi có thể giúp ta hoàn thành một tâm nguyện không ?" – Đôi mắt của Nam Cung Thiển nhìn Thủy Minh Hách với vẻ trông mong.
Thủy Minh Hách lòng mềm nhũn, gật đầu, ý bảo cô cứ nói đi.
"Giúp ta mở quán tiểu quan, ta xuất tiền, treo tên tuổi của ngươi, chia phầnchín - một !" - Nam Cung Thiển Trang sợ mình nói không rõ ràng, vội khoa tay múa chân giơ ngón tay nói: "Tiền hoa hồng ta chín ngươi một !"
Trong lòng Nam Cung Thiển Trang đang làm phép tính, mới tới Nam Chiếu, khôngquyền không thế, tất nhiên phải tìm núi dựa, mà núi dựa không phải dễdàng có thể tìm thấy, Thủy Minh Hách tự mình đưa tới cửa, không nên lãng phí, chỉ cần treo chiêu bài của hắn, ai dám gây chuyện chứ?
Quan trọng nhất còn có thể tránh được tai mắt của Bách Lý Ngọc, tên đàn ônghẹp hòi bám dính đó mà biết, đảm bảo sẽ không biết làm ra sự tình điêncuồng gì.
Nghe vậy, Thủy Minh Hách chẳng biết tại sao, đáy lònghiện lên cảm giác mất mát, nhìn Nam Cung Thiển Trang bày ra bộ dáng đáng thương hề hề, thật muốn đánh người!
"Ngươi tính toán thật khôn,nhìn thế nào đều là bản vương thua thiệt, tí chút tiền kia cũng không đủ khen thưởng cho người đẹp, không khỏi quá keo kiệt đi?" - Thủy MinhHách tung người xuống ngựa, lại nhảy lên xe ngựa, vén lên rèm xe, nhìnbên trong phủ da cáo trắng noãn mềm mại, bên trong để tủ gỗ Trắc Đỏ (*)thấp bé, ở giữa để chiếc án kỷ bốn góc nho nhỏ, hai chiếc chén cẩm thạch viền mạ vàng tinh xảo phối cùng một bình trà, trên mặt thảm còn để lạimột quyển sách dã sử.
(*) Trong nguyên bản đề là Hồng Mộc红木.
Ánh mắt dừng lại, với tính tình của Nam Cung Thiển Trang, dọc đường nhấtđịnh là ngủ khò khò, quyển sách này khẳng định là của Bách Lý Ngọc lưulại.
"Xe ngựa tuy nhỏ, bên trong lại có đầy đủ đồ dùng!" - ThủyMinh Hách mở ra tủ thấp, bên trong chứa đầy thức ăn, thuốc dán, chănmềm, thậm chí có cái gối đầu nhỏ.
Nam Cung Thiển Trang thấy cơntức giận đối với việc hắn tùy tiện xông vào xe ngựa đã tiêu tan, khóemiệng khẽ cong lên, nhìn đồ vật trong tủ thấp, trong lòng thấy ấm áp,những thứ kia đều là Bách Lý Ngọc tự tay chuẩn bị, ngược lại chính y còn không mang đồ gì đi.
Vuốt một nhúm tóc đen mềm mượt bên trongống tay áo, đó là cô thừa dịp lúc Bách Lý Ngọc ngủ say đã cắt xuống, bên trong trộn lẫn tóc của cô, dùng dây đỏ buộc chặt. Vốn là định thêu cáitúi hương, đem tóc bỏ vào để cho y mang đi, đáng tiếc, thời gian khôngcòn kịp nữa, hơn nữa cô cũng không biết thêu, còn phải đi tìm mấy bà vúđể học tập.
"Tâm tư của y tinh tế, rất nhiều chuyện mà ta khôngnghĩ tới, đều thay ta làm chu đáo !" – Nét mặt Nam Cung Thiển Trangkhông tự chủ giãn ra, trên gương mặt tràn ra nụ cười nhè nhẹ, xinh đẹpkhông gì sánh được.
Thủy Minh Hách đột nhiên mất đi sự hăng hái, nhìn cái tủ thấp, tùy ý ngồi lên tấm da cáo, cầm lên quyển dã sử, lật xem.
"Đừng động vào!" - Nam Cung Thiển Trang lên tiếng ngăn lại, lấy xuống quyểnsách từ trên tay Thủy Minh Hách, thận trọng cất ở trong tủ thấp, xongnói: "Bách Lý Ngọc không thích người khác tự ý đụng vật của y." - Hơnnữa lỗ mũi đặc biệt thính, đồ vật cách đã lâu vẫn có thể ngửi ra là namhay nữ đụng vào, nếu y biết trên xe ngựa có gã đàn ông khác đã tới, cáimạng nhỏ của cô coi như xong rồi.
Thủy Minh Hách cười nhạo, cái tật xấu gì thật quái lạ!
"Nàng theo bản vương cùng đi Nam Chiếu, nàng lần đầu đến, tạm thời ở tạitrong phủ của bản vương, cho nàng hưởng dụng đãi ngộ của vương phi !" -Thủy Minh Hách chợt thấy có chút khát, trực tiếp cầm cái ly rót trà, lại thấy trống không.
"Những thứ này ngươi đều không thể đụng vào!" - Nam Cung Thiển Trang đoạt lấy cái ly, cầm cái ống trúc từ trong tayLãnh Sương đưa cho Thủy Minh Hách.
Thủy Minh Hách sắc mặt lạnhlùng khó chịu, cũng không nhìn cái ống trúc lấy một lần, mím môi nói:"Da cáo bản vương đụng vào cũng không sao chứ?" - Dứt lời, liền thấy sắc mặt Nam Cung Thiển Trang biến hóa, luống cuống tay chân lôi kéo tấm dacáo, đưa cho Lãnh Sương: "Mau cầm đi giặt, chuyện hôm nay không cho phép lộ ra !"
Lòng tự ái của Thủy Minh Hách bị đả kích lớn, sẵnggiọng nói: "Bản vương cũng đâu có nhếch nháng đến thế?" - Phàm là đãchạm qua đều phải rửa sạch.
"Ông anh à, ngươi đừng nói vậy, đếnNam Chiếu ta còn phải phun hương liệu, nếu không Bách Lý Ngọc ngửi thấybên trong có mùi đàn ông, ngươi muốn hại chết ta sao?" - Vẻ mặt Nam Cung Thiển Trang như đưa đám, chắp tay trước ngực nói: "Ta ở trong phủ củangươi cũng được, ngươi phải đồng ý giúp ta kinh doanh quán tiểu quan !"
". . ." – Ăn của hắn, ở của hắn, còn muốn uy hiếp hắn, thật giống như xincô nàng vào ở vậy. Bỗng nhiên, đáy mắt lóe lên sáng loáng, mở miệng nói: "Cũng không phải là không được, bản vương chỉ có một chú em, so với bản vương nhỏ hơn ba tuổi, trước đây không lâu có một mối hôn sự, năm sausẽ thành thân, phụ hoàng đang thúc giục gấp rút bản vương tìm một cô gái hiền lương thục đức để thành thân, nhưng bản vương độc lai độc vãng, tự do đã quen, không thích có phụ nữ quản thúc, nàng đóng giả vợ chưa cưới của bản vương lừa phụ hoàng, thì thế nào hả?"
Nam Cung ThiểnTrang hơi suy tư, thận trọng lắc đầu, cái tên Bách Lý Ngọc ấy tuyệt đốisẽ không để mặc cô một mình ở Nam Chiếu, thầm khẳng định đã tìm ngườingầm hộ vệ cô chu toàn, nếu như chọc vào trong tai của y. . . Nam CungThiển Trang không khỏi rùng mình!
"Ta không thể đảm nhiệm, mấychữ hiền lương thục đức này không liên quan đến ta, ngươi chính là tìmcách khác. Dù sao hồng nhan tri kỷ của ngươi ở khắp thiên hạ, tùy tiệntìm một người ứng phó cho qua chuyện đi !" - Nam Cung Thiển Trang đềnghị.
"Tình cảnh của bản vương cũng không thoải mái giống nhưnàng thấy đâu, từ nhỏ phụ hoàng đã thay ta định ra một mối hôn sự, mà vợ chưa cưới của ta mất tích, đến nay không tìm được tung tích, phụ hoàngthấy ta tuổi không còn nhỏ, cũng đã không còn ôm hi vọng nữa, cứ thúcgiục mau mau thành thân, mà ta một mực chờ đợi người vợ chưa cưới vôduyên kia, nếu ta thành thân, nàng ấy đột nhiên chạy đến, thì phải làmthế nào?" - Thủy Minh Hách nửa thật nửa giả nói, phụ hoàng của hắn cănbản không thúc giục hắn thành thân, thậm chí có ý để cho hắn chờ ngườivợ chưa cưới giấu mặt đó, hắn mặc dù không hiểu tại sao, nhưng cũngkhông để ý, dù thế nào đi nữa mấy năm gần đây hắn cũng không có ý địnhthành thân.
Hôm nay, phải thuyết pháp kiểu này, chẳng qua là cuộc sống quá mức nhàm chán, thật khó khăn mới gặp được người con gái cóhứng thú thế này, nhất định phải trêu chọc một phen thật đã.
NamCung Thiển Trang không biết trong lòng Thủy Minh Hách cong cong thẳngthẳng, kiên quyết lắc đầu, chỉ vào Lãnh Sương nói: "Ta rất thông cảm với ngươi, nhưng nguyên tắc không thể thay đổi, nếu ngươi thật sự muốn khẩn cấp tìm phụ nữ, ta có thể cho ngươi mượn thuộc hạ !"
Thủy Minh Hách hơi nhếch cánh môi củ ấu, nhắm mắt tựa vào trên xe ngựa, không nói thêm gì nữa.
Hai người giống như đạt thành một dạng ăn ý, dọc theo đường đi cũng khônghề mở miệng. Nam Cung Thiển Trang vội vã hội hợp cùng Thái Phù, TháiThụy, không hề dừng lại, dùng xong bữa lại tiếp tục lên đường, Thủy Minh Hách cũng vậy, đi theo suốt một đường, lộ trình nửa tháng giảm bớt cònmột nửa.
Nam Cung Thiển Trang vén lên rèm xe, nhìn cửa thành cao cao, chính giữa đề hai chữ to ‘Vương Đô’ mạnh mẽ khí phách.
"Chữ kia là hoàng thượng đời này viết sao?" - Nam Cung Thiển Trang thật tòmò, đều nói chữ ví như người, dáng bút lưu loát, khí phách cứng cáp,tính tình cực kỳ bá đạo, lộ ra ý vị quần lâm thiên hạ, nhưng chỗ kếtthúc không đủ lưu loát, thể hiển tính cách không đủ dứt khoát, không quả quyết.
"Chữ của phụ hoàng viết !" – Đôi mắt đào hoa của Thủy Minh Hách chợt u ám, không biết thân thể của phụ hoàng như thế nào rồi.
Nam Cung Thiển Trang có chút kinh ngạc, vua Nam Chiếu xử sự quyết đoán, đâu có chút do dự, chẳng lẽ là cô xem người mất chính xác?
"Đến vương phủ của ta trước !" - Thủy Minh Hách ôm tâm sự trong lòng, không phát hiện ra Nam Cung Thiển Trang đang lơ đãng.
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, khách tùy theo chủ thôi!
Phủ Tuyên vương ởtrên con phố chính phồn hoa đông đúc của Vương Đô, hai bên đều là phủ đệ của quan lớn nhất phẩm trong triều. Tuyên vương về nước, trong phủgiăng đèn kết hoa, giống như có chuyện đại hỉ vậy.
Nam Cung Thiển Trang nhìn gia đinh tôi tớ đứng thẳng hai bên, sắp làm hai hàng bênđường chào đón, trên cổ sư tử bằng đá trang nghiêm uy vũ treo lụa đỏ,tấm hoành phi ở trên cửa chính cũng treo lụa đỏ, không khỏi có chút sững sờ.
"Ngươi đi ra ngoài mới khoảng một tháng, lúc trở về thìtrong phủ treo vải điều kết hoa, làm giống như là kết hôn vậy!" - NamCung Thiển Trang cảm thấy Thủy Minh Hách không đáng tin cậy, gia đinhtôi tớ trong phủ của hắn đều là những đóa hoa tuyệt thế.
ThủyMinh Hách lại không cho là như vậy, hả hê nói: "Nàng thì biết cái gì,đây là lễ tiết, nếu bản vương lập gia đình, cả Vương Đô đều phải giăngđèn kết hoa kìa !"
Nam Cung Thiển Trang cười không nói gì, quansát phủ đệ, liễu xanh bao quanh rủ xuống, xuyên qua đại sảnh đi tới hậuviện, ba gian cổng lầu thuỳ hoa (1), hành lang gấp khúc bốn phía (2).Nóc nhà trùng điệp như dãy núi, chạy dài nối nhau san sát. Cả viện tráng lệ, ung dung hoa quý, vườn hoa bó gấm, nước chảy trên hòn giả sơn, hậuviện tràn ngập Tường Vi (3), Thường Thanh Đằng (4). Tiền viện và hậuviện được chia cách bởi một dòng suối nhỏ chảy ngang qua, nối thông vớicon sông đào bảo vệ thành ở bên ngoài phủ, ở giữa có một cây cầu ván đáphiến trắng (5) nối liền hai bờ đối diện.
"Thật là xa hoa !" -Nam Cung Thiển Trang chép chép miệng, bất chợt nhớ lại trạch viện củaBách Lý Ngọc mà cô ở tại Tuyết Lâm, phía sau có nối thông với hồ nướcnóng, thật đau lòng, tùy tiện cầm đi bán, cũng có giá trị bằng mấy tòathành gộp lại.
"Tiền tài là vật ngoài thân, thoải mái hài lòng là được rồi !" - Thủy Minh Hách coi trọng sự hưởng thụ, cũng không để bảnthân chịu uất ức. Sinh ra trong hoàng thất, vốn chính là ngậm thìa vàng, không phải lo ăn lo mặc, hắn không cần phải tiết kiệm.
Nam CungThiển Trang cười nịnh nọt: "Tuyên vương, tài sản của ngươi phong phú, sẽ không quan tấm đến mấy trinh tiền lẻ, tiểu quan quán của ta cứ dứtkhoát đều giao cho ngươi, coi như là ngươi mướn tiền ta để thuê trạchviện của ngươi đi!"
Thủy Minh Hách khoát tay, nghênh ngang tiêusái đi đến điện Tẩm Nhã, bên trong có hai hàng mỹ nhân mỗi người mỗi vẻngồi ngay ngắn, nhìn thấy Thủy Minh Hách đi vào, thần sắc mọi người kích động, đứng dậy khom người hành lễ.
Theo đuôi đi vào, Nam CungThiển Trang thấy trong điện có đầy nữ nhân, có thể nói yểu điệu nhiềuvẻ, trang điểm đậm nhạt đủ cả, thi nhau khoe sắc, hội tụ đủ các sắc thái mỹ nữ, thật náo nhiệt biết bao.
"Thủy Minh Hách, ngươi có thểsuy tính mở thanh lâu được đó !" - Chẳng những lợi dụng được tài nguyên, còn không tổn hao một phân một hào, lại có thể kiếm đầy chậu đầy bát(6).
Nếu như Bách Lý Ngọc cưới thật nhiều tiểu thiếp, rồi giaocho cô xử lý thì tốt biết bao nhiêu, nhét tất cả vào Linh Lung Các, chocác nàng ấy đi tiếp khách.
Mặt Thủy Minh Hách tối sầm, mặc kệ hắn không có phần tình cảm nào với mấy cô gái này, nhưng đều là mang danhngười phụ nữ của hắn, nếu đưa đến thanh lâu hết, không phải là mất mặtsao?
"Ngày hôm nay Bổn vương dẫn theo Nam Cung tiểu thư cho cácngươi làm quen, bây giờ đã gặp mặt rồi, vậy hãy lui ra sau, ngày maitrong phủ mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trang nhi!" - Thủy Minh Hách tómlấy cánh tay của Nam Cung Thiển Trang, giới thiệu giản lược.
NamCung Thiển Trang nhìn ánh mắt ghen tị u oán của chúng nữ, mà tê dại dađầu. Thủy Minh Hách khốn kiếp giới thiệu mơ hồ không rõ ràng, chẳng phải là tương đương với tìm kẻ thù cho cô sao?
"Các vị. . ." - NamCung Thiển Trang muốn giải thích một chút, nhưng lời nói mới ra ngoàimiệng, lại bị Thủy Minh Hách nói chen vào: "Nàng muốn quán tiểu quanchứ? Ngày mai, bản vương sẽ cho người trù bị, thuận đường tìm mấy gã đàn ông làm trụ cột!"
Suy nghĩ của Nam Cung Thiển Trang bị dời đi,quên mất phải hưng sư vấn tội, giống như là sợ Thủy Minh Hách đổi ý, bèn vội vàng gật đầu: "Quyết định như vậy đi, ta về viện trước đã!”
Khóe môi Thủy Minh Hách nhếch lên cười âm hiểm, sai quản gia đưa Nam CungThiển Trang đến Thanh Nguyệt Các, vẻ mặt quản gia kinh ngạc, đôi mắthình tam giác treo ngược lóe sáng, lập tức cung kính với Nam Cung ThiểnTrang đang có chút lười nhác uể oải kia.
"Tiểu thư, cô chính làngười đầu tiên khiến Vương gia để ý như thế !" - Quản gia Phúc Đức tròchuyện với Nam Cung Thiển Trang bằng vẻ mặt cung kính, thân thiện.
Nam Cung Thiển Trang cười một tiếng, nếu hắn sợ cô nhàm chán tìm chút việc vui cho cô chơi, cô cũng không cần khách khí.
Phúc Đức không ngừng tìm đề tài làm quen, thái độ Nam Cung Thiển Trang ôn hoà, ngượng ngùng giữ miệng.
"Tiểu thư, đây là viện của cô, bên cạnh là viện của Vương gia !"
Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang vụt hiện lên tia u ám, hắn thật đúng là. . .Hậu đãi cô, đãi ngộ của vương phi. . . Bên cạnh hưởng thụ, đồng thời còn phải ứng đối các loại âm mưu quỷ kế, nơi nào có đàn bà con gái, luôn là không ngừng tranh đấu, huống chi, còn phải chống đỡ lại số lượng khổnglồ gần bằng với hậu cung.
"Đa tạ quản gia !" - Nam Cung ThiểnTrang ý bảo Lãnh Sương đi theo ở phía sau khen thưởng một thỏi vàng choquản gia, mặc dù cô đau xót, yêu tiền như mạng, nhưng vẫn phải xem tìnhhuống mà nói, mới đến vương phủ, trước tiên cần phải lung lạc lòngngười, sau này có lợi không ít.
Quản gia dùng tay nhấc nhấc thỏivàng, da mặt già nua như cái vỏ cây nứt ra, mặt nhăn thành bông Cúc khôhéo, lộ ra hai chiếc răng vàng khè, cười nói: "Tiểu thư tâm địa thiệnlương, khó trách Vương gia đối với cô khác biệt !"
Nam Cung Thiển Trang cười nhạt, nếu cô chưa thưởng bạc, chỉ sợ sẽ là cô gái không làm được việc lớn, tầm thường quê mùa (7) đi?
Đẩy cánh cửa viện, đi vào, ở trong tiền sảnh, gần cửa sổ đặt chiếc giườngmềm vàng tía, bàn bát tiên (8) lê hoa bằng gỗ Trắc Đỏ được đặt ở chínhgiữa, hai chiếc ghế tựa gỗ sồi trạm trổ hoa màu đen được bày hướng vềphía cửa chính, trên án kỷ để bình bạch ngọc trong suốt, phía bên tráibên cạnh buồng trong được ngăn tách bởi tấm bình phong, lụa tơ thêu MẫuĐơn, ở buồng trong đặt chiếc giường La Hán, phía chéo đối diện là mộtbàn trang điểm khảm trai màu đồi mồi, hoa mỹ không gì bằng, lộng lẫy rực rỡ chói mắt. Trên hai bên tường bàn trang điểm chia ra treo hai bộtranh thuỷ mặc, đặc biệt có ý cảnh, nhưng lại không hợp với bố cục gianphòng.
"Chủ tử, sự thưởng thức của Tuyên vương kia. . . Ban đêmthuộc hạ ở cái viện quá lộng lẫy này, buổi tối đi ngủ cũng sẽ khôngthanh thản nổi !" - Giọng điệu Lãnh Sương như cố kìm nén, gom lại vẻ ủ ê đang bao trùm.
Nam Cung Thiển Trang thấy nàng mở chiếc bọc ra,bên trong cất giấu một chồng lớn Xuân Cung Đồ, vì dân chúng Mân thành bị trúng cổ, nên chưa đi treo dán, vứt đi cũng thực lãng phí, nghiêng đầusuy nghĩ một chút, Thương Tiệp Ảnh đại để cũng đi Bắc Thương rồi, nàngta có lòng ham muốn Bách Lý Ngọc, mà mẫu phi của Bách Lý Ngọc cũng rấthài lòng về nàng ta, nếu Thương Tiệp Ảnh nổi lên lòng xấu xa với Bách Lý Ngọc. . .
"Lãnh Sương, ngươi biết viết chữ không ?" - Nam CungThiển Trang vừa cầm lên bút lông, nghĩ đến cái chữ gà bới chó cào củamình, lại im hơi lặng tiếng đặt xuống.
"Có !"
"Ta đọcngươi viết !" - Nam Cung Thiển Trang nhường chỗ, để Lãnh Sương viết thưcho Bách Lý Ngọc, thuận đường mang theo Xuân Cung Đồ tới Bắc Thương,phát tán cho cả đô thành, hoàn toàn phá hủy danh tiếng của Thương TiệpẢnh, khiến mẫu phi của Bách Lý Ngọc dẹp ý niệm đó đi.
Nam Cung Thiển Trangnghỉ ngơi trong chốc lát, đến thời gian dùng bữa thì tỉnh dậy, rửa quamặt xong, rời khỏi buồng trong, đi dùng bữa.
Mới vừa ngồi xuống,lại nhìn thấy mấy bà vú do quản gia phái đến vội vã đi vào: "Tiểu thư,Diệp Cầm tiểu thư, Chân Thiến tiểu thư tới bái phỏng cô !"
NamCung Thiển Trang khẽ nhíu mày. Nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao ? Cô còn tưởng rằng ít nhất phải đến ngày mai cơ đấy. "Đưa các nàng đi vào!" - Cô muốn nhìn xem toàn bộ các yêu tinh bươm bướm trông như thế nào.
Hai cô gái cùng đi vào, cô gái cầm đầu mặc một bộ váy tơ màu xanh nhạt, mặt tựa như Phù Dung, lông mày như liễu, mái tóc đen vấn thành búi tóc mỹnhân (*) thật cao, trên đầu đầy châu sức dưới ánh mặt trời rọi ra tiasáng chói mắt, mắt chứa sóng xuân, từ từ đi tới.
(*) Búi tóc mỹ nhân hay còn gọi là búi tóc ba góc.
"Chân Thiến xin ra mắt tỷ tỷ!" – Giọng nói nhỏ nhẹ như bông, giống như sợi tơ kéo dài miên man quấn quanh trái tim, mềm yếu tận xương.
Côgái theo sát phía sau, da thịt trắng hơn tuyết, mặt hạnh má đào, mắt tođen nhánh hàm chứa linh khí. "Diệp Cầm bái kiến tỷ tỷ !" - Giọng nóitrong veo mềm dẻo, cực kỳ dễ nghe làm cho tâm hồn thư thái.
NamCung Thiển Trang vẫn ung dung dùng bữa, liếc mắt quan sát hai người, mặc dù mặt ngoài mềm mại đoan trang, nhưng ai biết được trong xương cốt cóphải cất chứa máu đen hay không?
Mà trực giác đầu tiên của cô làChân Thiến không phải nhân vật đơn giản, về phần Diệp Cầm, tâm tư nonnớt, tất cả tâm tình đều biểu lộ ở trong mắt, nhìn một cái là thấy đượcnàng ta khinh thường và ghen tỵ mình.
Hai người thấy Nam CungThiển Trang có dáng vẻ tự cao tự đại quá mức, họ hành lễ, cũng không lên tiếng, chỉ vùi đầu vào ăn, tướng ăn vô cùng bất nhã, thô bỉ ác tục.
Chân Thiến tỉ mỉ quan sát Nam Cung Thiển Trang, cảm thấy cô nàng không cóchút gì của cô gái lễ nghi, chỉ có dung mạo hơn người, nhưng mà cũngkhông phải quá đẹp, với diện mạo của nàng ta có thể không phân cao thấpcùng Nam Cung Thiển Trang, duy nhất để cho nàng ta cảm thấy bị uy hiếplà toàn thân cô nàng phát ra khí chất thánh khiết, cùng với cử chỉ hoàntoàn khác biệt.
"Tỷ tỷ, đây là chút lễ mọn do chúng tôi chuẩn bị, kính xin vui vẻ nhận cho !" - Chân Thiến cười nhẹ ngân nga, tay đưa lên hộp quà tinh mỹ, vừa quan sát Nam Cung Thiển Trang có vẻ mặt gì, đôilúc, có thể từ nét mặt rất nhỏ khi thu lễ vật, mà suy đoán ra thân phậncủa đối phương.
Nam Cung Thiển Trang để đũa xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Chân Thiến, hơi hơi nhấc bàn tay có chút dầu mỡ bóngnhẫy nhận lấy hộp quà, không cẩn thận đụng chạm vào ngón tay của ChânThiến, chỉ thấy trong mắt nàng ta hiện thoáng qua vẻ chán ghét, rồi thảtay khép lại trong ống tay áo thùng thình.
Trong mắt hiện lên nét mỉa mai, rõ ràng là chán ghét cô, nhưng lại muốn giả bộ dáng vẻ dịudàng hiền thục để lấy lòng cô. Không để ý chút nào tới ánh mắt của haingười đó, trực tiếp mở hộp quà, bên trong để một cây trâm ngọc trai tinh xảo, lông mày hơi nhướn lên, tùy tiện đặt lên bàn, nhìn về phía DiệpCầm. "Của cô đâu rồi ?"
Diệp Cầm hơi khựng lại, không ngờ cô nàng sẽ há mồm đòi hỏi lễ phẩm, nhưng lúc Chân Thiến đến, vội vàng lôi kéomình đi tới đây, căn bản không có cơ hội chuẩn bị, khổ não liếc mắt nhìn Chân Thiến, thấy sắc mặt nàng ta thản nhiên, nên không thể không móc ra một khối ngọc bích từ trong tay áo.
"Đây là đồ mà mẹ để lại chota, vẫn chưa từng rời khỏi thân. . ." - Diệp Cầm phồng má nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, ý ở ngoài lời, ý bảo Nam Cung Thiển Trang khôngnên ra tay.
Phàm là có chút mắt nhìn, cũng sẽ khước từ, đó là divật mà mẹ người ta để lại, chưa nói tới đoạt lấy không rõ ràng, cũng làquá không biết điều, Nam CungThiển Trang hết lần này tới lần khác khôngcó ánh mắt, cũng không biết cân nhắc, chiếm trọn cả hai thứ, đã địnhtrước là Diệp Cầm phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
"Lòng ta xinnhận tâm ý của cô, Lãnh Sương, dâng trà đi !" - Nam Cung Thiển Trangnhận lấy ngọc bội, đem hướng về phía ánh nến phát sáng để soi, phân biệt thật giả.
Sắc mặt Diệp Cầm đỏ bừng, như bị hành động này của Nam Cung Thiển Trang đánh vào mặt, gia thế của nàng ta tuy không so đượcvới hoàng thân quốc thích chốn vương thành, nhưng cũng là tri huyện mộtđịa phương, làm sao có thể đeo lên một vật thấp kém được ?
Trongmắt Chân Thiến thoáng hiện qua ý cười hài lòng, tầm mắt hạn hẹp nôngcạn, như vậy nói lên không phải là không có địa vị ở trong nhà, thìchính là thân phận đê tiện, không cần phải để vào trong mắt.
"Chỗ muội muội có mấy khối mỹ ngọc, nếu tỷ tỷ thích, ngày mai muội muội saingười đưa tới." - Nụ cười của Chân Thiến so ra nhu hòa hơn trước vàiphần. Nàng ta đường đường là con gái Thừa tướng, cô là phu nhân của Thái phó, thân phận tôn quý, đủ để xứng đôi với vương gia, cho dù vương giađối với cô nàng có tình, nhưng mà thân phận thấp kém, hoàng thượng tấtnhiên sẽ không đồng ý.
Nam Cung Thiển Trang ai đến cũng không cựtuyệt, ai có thể chống lại tiền bạc được chứ? -"Thực không dám giấugiếm, ta cũng không yêu thích cái gì khác, duy nhất chung tình với vậtphẩm hoa mỹ, cũng sưu tầm khá nhiều !" – Nói xong, Nam Cung Thiển Trangmóc ra vòng tay vỏ sò và ngọc bội chất liệu thấp kém được đào lên từquán hàng rong, liếc mắt nhìn Chân Thiến, do dự một chút, giơ lên vòngtay vỏ sò bỏ vào trong tay của Chân Thiến, nét mặt tràn đầy vẻ tiếcnuối, nói: "Đây là vật ta cất giấu đã nhiều năm, rất tinh xảo độc đáo,thổi hơi vào bên trong, còn có thể nghe được tiếng sóng biển, cô đưa tanhiều vật phẩm quý trọng như vậy, nên ta tặng vòng tay yêu thích cho cô!"
Chân Thiến nhìn cô nàng bộ dáng rối rắm không lỡ, con mắt đauthương, vỏ sò này thì kĩ thuật chế tác xù xì, giữ ở lòng bàn tay lại thô nhám in hằn lên tay, cứng ngắc mà cười cười đem đồ vật đặt lên bàn,nói: "Tỷ tỷ đã có tình cảm đối với mấy đồ này, muội muội không tiện đoạt đồ yêu thích của người, tỷ tỷ có tâm ý là được rồi !"
Đôi mắt Nam Cung Thiển Trang vụt lóe sáng, sau đó lại ảm đạm: "Cô ghét bỏ nó sao ?"
"Muội muội rất thích !" - Chân Thiến gật đầu.
"Tặng cho cô này !" - Nam Cung Thiển Trang hào khí vung tay lên, đem tất cảhàng bán trên quán rong đều đẩy tới bên cạnh Chân Thiến, cười tươi nhưhoa nói: "Ngày mai Vương gia tổ chức bữa tiệc, những thứ vật phẩm quýgiá này không hợp với phong cách của ta, ta chỉ thích hợp mang chút đồthô tục, nhưng lại muốn trưng bày những đồ mình đã sưu tầm, ta thấy khíchất của cô xuất chúng, hai ta lại hợp ý, ngày mai nhất định phải mangra những thứ này, để những người đó nhìn một chút, được thêm kiến thức!"
Sắc mặt Chân Thiến chợt thay đổi, ngày mai nếu nàng mang theo, chẳng phải là làm chuyện hay cho những tiện nhân kia rồi sao ? Làm saocòn có thể quyến rũ vương gia nhìn chăm chú được?
Âm thầm cắnrăng, trong mắt hiện lên nét âm u không vui, cố đè xuống lửa giận đangbốc lên, đoan trang nói: "Vương gia trước khi rời đi đã tặng một bộ đồtrang sức cho muội muội, dặn dò lần sau ngài trở về nhà, muội muội phảiđeo."
"Thủy Minh Hách ư ? Không cần phải để ý đến hắn, sở thíchcủa hắn khó coi, cô xem phủ đệ thật đẹp, tô vàng dát bạc, có gì khác với những tên tiểu thương nhà giàu mới nổi kia? Chỉ sợ người khác khôngbiết tài sản của hắn phong phú sao ?" – Nét mặt Nam Cung Thiển Trang tỏvẻ chán ghét, nghĩ tới Thủy Minh Hách đã lợi dụng cô như thế, sau khirời đi phải thu hết đồ tốt của hắn một phen.
Nghe vậy, hai ngườikia kinh ngạc trợn to mắt, không phải bởi vì cô nàng nói xấu ở sau lưngThủy Minh Hách, mà là bị cô nàng trực tiếp kêu tục danh của vương giadọa sợ, ai chẳng biết Tuyên vương tính khí mặt ngoài thân thiện, khôngcâu nệ tiểu tiết, nhưng tục danh của hắn cũng không cho phép thị thiếpkêu lên, đã từng có một thị thiếp được sủng ái, nũng nịu gọi tục danhcủa Tuyên vương, lập tức liền bị cắt đầu lưỡi.
Tâm tư của ChânThiến ngàn xoay trăm đảo, cảm thấy mình phân tích sai rồi, chẳng lẽngười con gái này có thân phận thật cao quý ? Những thứ động tác thô bỉnày chỉ là để che giấu?
Tức thì không quyết định chắc chắn được,đưa ánh mắt sang Diệp Cầm, Diệp Cầm hiểu ý, vỗ tay, một a hoàn bưng khay đi vào cửa, cung kính bày lên trên bàn.
Diệp Cầm mở cái nắp, một mùi thơm ngát thanh nhã đầy tràn cả phòng -"Tỷ tỷ, đây là cháo TuyếtLiên mà bọn muội muội nấu cho tỷ, là Vương gia cho Thiến tỷ tỷ, đặc biệt làm để tỷ khai vị."
Nam Cung Thiển Trang cảm động liếc nhìn Chân Thiến, rất động lòng bưng bát sứ múc cháo, đưa vào trong miệng, nhưngmột giây trước khi đổ vào trong miệng, lại buông bát xuống, vuốt bụng áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta đã ăn no, tâm ý của Vương gia không thể lãng phí, nhị vị các người thay ta ăn đi!"
"Điều này sao có thể được!" - Chân Thiến vội vàng nói tiếp, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt hồ nghi của Nam Cung Thiển Trang, lại cười nhẹ giải thích: "Đây là tâm ý của chúngta, để tỷ tỷ bồi bổ thân thể, sau này còn có thể cùng chúng ta cùng phục vụ Vương gia."
"Trước cô cũng đã nói, có tâm ý là được, cô yêntâm, có ta che chở không có ai dám động tới một đầu ngón tay của cô." -Dứt lời, trông thấy các nàng cắn môi, không có động tĩnh gì, trong mắtNam Cung Thiển Trang hiện thoáng qua tia rét lạnh, cười cười, nói: "Haivị chắc hẳn đều là kim chi ngọc diệp, áo đến vươn tay, cơm tới há mồm,bản thân ta lại quên không suy xét đến, Lãnh Sương, phục vụ hai vị khách quý húp cháo, ngàn vạn lần đừng lãng phí, một giọt cũng không cho dưlại !"
Lãnh Sương được lệnh, múc cháo đi tới trước mặt ChânThiến. Chân Thiến và Diệp Cầm mặt trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau, vừa vặn ở phía sau, cánh cửa rộng mở chẳng biết lúc nào đã khép chặt,không thể lui được nữa.
"Tỷ tỷ, chúng ta không ăn được, nếu không chúng ta mang về, sau đó ăn tiếp ?" - Chân Thiến sắc mặt trắng bệch,cắn chặt môi, hận không thể cắn vỡ hai hàm răng trắng, tiện nhân kiachắc chắn đã phát hiện ra cái gì rồi.
Nam Cung Thiển Trang mắttrầm xuống, bất nhã bắt chéo hai chân, ngón tay gõ lên mặt bàn rất cótiết tấu, phát ra tiếng vang nặng nề, đánh vào trong lòng của các nàng,cả người họ khẽ run.
Chân Thiến rốt cuộc cũng hiểu rõ, không nênlỗ mãng như thế đi trêu chọc Nam Cung Thiển Trang, cô nàng không phải là một cô gái có thể diện và sự e dè, mà là một nữ thổ phỉ.
"Thôi,các cô đã không muốn uống, bỏ đi !” - Lời nói của Nam Cung Thiển Trangvừa ra khỏi miệng, hai người kia buông lỏng thân thể đang căng thẳng,hai chân hư mềm, may mà tựa vào khung cửa, không bị xụi lơ trên mặt đất, nhưng sau một khắc, tim họ lại như đánh trống.
"Vừa đúng lúc ta có chuyện tìm Thủy Minh Hách thương lượng, đợi lúc đó sẽ đưa cháo cho hắn vậy !"
Ngón tay Chân Thiến nắm khung cửa đến trắng bệch, hận chỉ muốn coi khung gỗlàm thành Nam Cung Thiển Trang mà xé nát đi, trên trán đã chảy ra giọtmồ hôi lạnh to chừng hạt đậu, luống cuống tay chân đứng dậy, đoạt lấycháo trong tay Lãnh Sương, nói: "Đây là đồ vương gia tặng cho ta, nàocó lý đưa trở về, ngược lại không khỏi phật ý tốt của vương gia, ta sẽuống." - Dứt lời, Chân Thiến thật giống như không có ý định để ý tớiDiệp Cầm, bưng bát từng ngụm từng ngụm húp cạn, cho đến khi bát canhthấy đáy, mới ôm bụng nói: "Tỷ tỷ, muội muội xin cáo từ trước."
Diệp Cầm thấy sắc mặt Chân Thiến phiếm xanh, cũng đi theo cùng nhau cáo từ,trong lòng nổi lên sự đề phòng đối với Nam Cung Thiển Trang.
"Nhớ ngày mai cho người đưa ngọc bội tới đây !" - Nam Cung Thiển Trang đứng dậy, hướng về phía bóng lưng Chân Thiến, hô lên.
Chân Thiến hơi chậm lại bước chân, sống lưng cứng ngắc, rồi bước thật nhanh, không đầy một khắc đã biến mất khỏi viện.
"Lãnh Sương, ngươi qua đây, ta giao phó ngươi một chuyện !" - Nam Cung ThiểnTrang ghé sát vào lỗ tai Lãnh Sương nói thầm mấy tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm, dám trắng trợn ám hại bà đây, bà đây sẽ làm cho cácngươi có khổ không dám nói!
Lãnh Sương sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt quái dị liếc một cái nhìn Nam Cung Thiển Trang, đờ đẫn xoay người đi làm việc.
Chân Thiến chịu đựng cái bụng quặn đau, bước chân không yên gắng gượng chống đỡ trở về viện. Nàng ta là con gái của Thừa tướng, thân phận bất đồngvới các thị thiếp trong phủ, là Thái hậu để cho nàng ta vào ở trong phủchung sống với Thủy Minh Hách, tiện gả làm phi cho hắn, người trong phủcũng biết, cực kỳ tôn kính để ý nàng ta.
"Tiểu thư, cô đã trởlại, sắc mặt quá kém, thân thể không thoải mái sao ?" – Bà vú khẩntrương hỏi thăm Chân Thiến vừa trở về, vội vàng sai a hoàn đi tìm ngự y.
"Không cần, tủ trang điểm có thuốc." - Chân Thiến suy yếu nói, cũng không dámdùng nhiều thêm một phần hơi sức, sai bà vú rót thuốc.
Nhưngthuốc vừa vào miệng, bụng truyền đến tiếng gầm rú, Chân Thiến chỉ cảmthấy bụng quặn đau, thắt chặt, xoa xát, bung ra, rồi sau đó thiếu chútnữa tháo dạ ào ào vạn dặm, gắt gao nắm chặt vịn cái tay ghế, kẹp cáimông lại thật chặt.
"Nhanh, đỡ ta đi nhà cầu !" - Chân Thiến động cũng không dám động, hận Nam Cung Thiển Trang đến cắn cắn răng, khôngngờ hiệp đầu tiên thảm bại, nhưng mà theo lý thuyết uống thuốc sẽ nhanhchóng dịu đi, không ngờ ngược lại càng nghiêm trọng.
Vú già ở cửa luống cuống tay chân mang cái ghế đưa Chân Thiến đến nhà xí, Chân Thiến lập tức vọt vào. ‘Rầm’ cửa còn chưa đóng liền truyền đến một hồi tiếngkêu thảm thiết.
"A ——"
"Xoạtt ~", bất chợt một cú ngãnhào, há mồm thét ra tiếng chói tai, nửa thân dưới buông lỏng, tháo dạnhất thời ào ra vạn dặm, chết người chính là thân thể không ngừng trượtvề phía hầm cầu.
Nam Cung Thiển Trang ngồi ở trên cây to bên cạnh nhà xí, hai mắt sáng trong nhìn tình trạng trong nhà xí, đang thú vịdạt dào, chờ Chân Thiến té xuống, bên cạnh truyền đến động tĩnh rất rấtnhỏ, bên tai nóng lên, liền nghe được giọng nói rất đáng đánh đòn.
"Nàng đang xem cái gì vậy ?"