Bí dược của BắcThương là cấm dược của Hoàng thất, khi trúng độc so với xuân dược bìnhthường không khác là mấy, nhưng mà nhất định phải giao hợp mới có thểgiải độc, nếu không mạch máu sẽ vỡ tung mà chết.
Động tác vô ýthức của Nam Cung Thiển Trang lại bức ra độc tố nghẹn ở ngực, dược lựcsuy giảm, nhưng mạch máu của cô không thông, kéo dài thời gian làm lỡthời cơ giải độc.
Bách Lý Ngọc từng thấy qua phi tử trong cungtranh đấu tình cảm, ngầm uống cấm dược, Bắc Thương đế ghét cay ghét đắng kỹ xảo tranh thủ tình cảm của hậu cung, bèn sai thái y lấy máu trịliệu, trong dòng máu đậm đặc điểm điểm chút ánh vàng kim, giống hệt nhưtình trạng của Nam Cung Thiển Trang.
Người duy nhất có cấm dược của Bắc Thương chỉ có Thương Tiệp Ảnh.
Ôm ngang lấy Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc cầm chăn gấm đắp lên thânthể đang phơi bày ra, khoác quần áo ngoài rồi gọi Bắc Viên Trần đang giữ ở bên ngoài cửa đi vào.
"Trong người Thiển Thiển không phải làmị dược bình thường, mà là cấm dược của Bắc Thương, ngươi xem qua chonàng đi, ngoại trừ chích máu ra, có còn phương pháp trị liệu khác haykhông?" - Bách Lý Ngọc không để ý tới rào cản giữa nam nữ, nhường lại vị trí mép giường để Bắc Viên Trần bắt mạch cho Nam Cung Thiển Trang.
Cõi lòng Bắc Viên Trần nặng nề, bấm lên cổ tay Nam Cung Thiển Trang, sâutrong ánh mắt là thần sắc phức tạp, tác dụng của thuốc chừng như còn sót lại ở trong người một ít, kỳ quái là đã phát sanh sự biến hóa, dẫn đếnmạch máu bế tắc, mạch máu không lưu thông, cả người của cô cũng phiếmxanh.
"Thử châm cứu, hoạt lạc kinh mạch, khơi thông mạch máu xemsao!" - Bắc Viên Trần nặng nề nói, hắn cũng không quá nắm chắc, chích lấy máu, quá mức mạo hiểm.
Bách Lý Ngọc gật đầu, lật lạithân thể của Nam Cung Thiển Trang, phủ chăn gấm che đậy nửa phần dưới cơ thể, lộ ra cái lưng trần trụi.
Bắc Viên Trần nhìn trên chiếc cổtrắng như sứ của cô điểm điểm hiện đầy ấn ký hoa mai, con ngươi đen nhưsơn càng thêm sâu thẳm, giống như một cái động tối tăm, không nhìn thấyđáy.
Lấy ra ngân châm, Bắc viên Trần lấy lại tỉnh táo tinh thầnchâm kim, nội lực tích góp chậm rãi chuyển dời sang tấm lưng của cô, đảthông huyết mạch.
Không biết qua bao lâu, trên trán Bắc Viên Trần đã rỉ ra một tầng mồ hôi mịn, vẻ mặt băng lạnh đem chân khí theo kinhmạch đến giữa lưng, thì bị một trở ngại tương tự như tấm lá chắn ngăntrở.
Trong lòng Bắc Viên Trần thấy lo lắng, nếu như không có cánh nào nối thông đến tim, tất cả những việc đã làm từ trước đều uổng phí,chủ yếu vẫn là muốn khai phá tắc nghẹn ở ngực, máu từ quả tim nằm ở bêntrái ngực chảy ra truyền đến thân thể tứ chi, rồi tuần hoàn trở về tim,mà nếu như mạch máu ở ngực của cô bị tắc nghẽn, trước khi chưa được khơi thông thì những dự định khác đều không có hiệu quả.
Bắc ViênTrần đặt bàn tay vào giữa lưng của Nam Cung Thiển Trang, dò xét chướngngại chắn trong cơ thể của cô, thử mấy lần, đều không có kết quả, mà hơi thở của Nam Cung Thiển Trang từ từ yếu hơn, Bắc Viên Trần bất đắc dĩphải gọi Bách Lý Ngọc đi vào.
"Ngươi đả thông chướng ngại chắn ởtrong ngực của nàng thì nàng mới có thể được cứu, ngươi làm đượckhông?" - Bắc Viên Trần tỉ mỉ giảng thuật kĩ càng tình huống,thận trọng hỏi. Chỉ hơi có chút sai lầm thì hắn cũng không có sức đểxoay chuyển trời đất.
Ban tay của Bách Lý Ngọc đặt ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang, vận khí thăm dò, sắc mặt trầm xuống, đây hẳn là cấm chế!
"Cấm chế?" - Bắc Viên Trần hình như đoán được, vẻ mặt âm trầm hơn, cấm chếkhó giải, chỉ có quả huyết đông mà Nam Chiếu hoàng cất giữ là giải được, thế gian chỉ có hai quả, một quả Nam Chiếu hoàng hậu đã ăn lúc qua đời, một hơi ngủ mê man rồi kín đáo được bỏ trong hòm quan tài bằng băng,còn có một quả được xem như chí bảo, muốn lấy được từ chỗ Nam Chiếuhoàng quả thật không thể nào, cho dù là vui lòng đưa ra, cũng không kịp.
"Đúng!" - Bách Lý Ngọc trầm ngâm tra tìm cửa vào, bỗng nhiên phát hiện cấm chếvững như bàn thạch thế nhưng dãn ra, y truyền chân khí theo cái khe hởcủa chướng ngại thâm nhập vào. "Chân khí có thể từ từ thấm vào, chờ tích lũy tới mức độ nhất định, ngươi hãy đem chân khí bên trong cơ thể củangươi đánh vào sau lưng ta, có lẽ có thể khai mở cấm chế!"
"Được!"
Bách Lý Ngọc hết sức chăm chú chuyển vận, chốc lát sau, phát hiện thấy cấmchế của Nam Cung Thiển Trang có thể cắn nuốt chân khí giống như một loại không đáy, về điểm này chân khí giống như đá chìm xuống biển, không cómột chút tác dụng.
Bách Lý Ngọc muốn buông tha, một lần nữa tìmkiếm cửa đột phá, cấm chế lại một lần nữa xảy ra biến chuyển, một loạilá chắn giống như vách tường mỏng, từ từ bành trướng như một đoàn khílưu màu trắng, chặn lại cả tâm mạch, "Bắc Viên Trần, mau châm kim bảo vệ tâm mạch của Thiển Thiển!" - Nói xong, từ trong lồng ngực mócra một viên bích ngọc đan tinh khiết hoàn mĩ nhét vào trong miệng NamCung Thiển Trang, nhưng sau một khắc, khiến cho bọn họ kinh hãi, từchính giữa cấm chế nứt ra, hấp thụ lấy chân khí của Bách Lý Ngọc, đủ sốliền phóng thích, lưu thông đến toàn thân của Nam Cung Thiển Trang, ngay sau đó, chân khí do Bách Lý Ngọc đưa vào bị một luồng lực không rõ bàixích, bị ngăn cản bật ra ngoài.
Thông rồi ?
Bách Lý Ngọckhó có thể tin nhìn tay của mình, nhìn Nam Cung Thiển Trang mạch máu dần dần lưu thông, màu da từ từ khôi phục lại bình thường.
"Giảiđược rồi?" - Bắc Viên Trần nhìn mạch đỏ trên cổ tay Nam Cung Thiển Trang không hiện lên nữa, sững sờ nói: "Chẳng lẽ là cấm dược phát tác dụng?"
Nụ cười trên gương mặt của Bách Lý Ngọc chợt nghẹn lại, hồi tưởng lại chitiết chuyện lúc trước, bất chợt, khóe miệng giương nhẹ."Quả huyết đônglà vật chí bảo, làm đông máu, cũng có thể làm tái sinh lại máu, ngàn năm khó kết một quả, sinh trưởng ở vùng chí âm chí hàn, cũng có công hiệukéo dài tánh mạng. Mà, dược tính kim phấn bên trong cấm dược của BắcThương sinh ra có thể khiến máu đặc dính đông lại, ở trong quá trìnhthâu hoan phát huy làm cho máu nhanh chóng tuần hoàn, Thiển Thiển cũnglà đánh bậy đánh bạ, muốn dùng nước đá giải dược tính, không ngờ hoàntoàn ngược lại, làm đông máu của nàng, được ngươi châm kim cùng bíchngọc đan bảo vệ tâm mạch nên có thể kéo dài một khoảng canh giờ, mới cóthể phá giải cấm chế của nàng!" - Người bình thường ở tại thời điểmkhông thể giải trừ đó, thì trái tim đã ngừng đập.
"Ngươi nói làcấm chế thật ra thì cũng không phải là vững như vàng, chẳng qua khihuyết dịch lưu thông, chặn lại một chút khe hở, chân khí mới không cáchnào thấm vào, mà chỉ có quả huyết đông có thể giải cấm chế, bởi vì cônghiệu của nó có thể đông máu bảo vệ tâm mạch?" – Đôi mắt Bắc Viên Trầnlóe lên sáng loáng, người thường bị máu đông lại chỉ có một con đườngchết, khó trách lời đồn đại cấm chế của Lạc Khắc vốn khó giải, chỉ cóquả huyết đông có thể giải!
Như vậy, người hạ cấm chế là dự đoán Thiển Thiển có thể có được quả huyết đông, hay vẫn là muốn mạng của nàng?
Bách Lý Ngọc nửa vui nửa buồn, dùng quả huyết đông giải trừ cấm chế so vớisự khổ sở này còn gấp mấy lần, hoàn toàn phải dựa vào chính bản thânThiển Thiển chống đỡ mà vượt qua, ý chí không kiên định sẽ bị cấm chếcắn trả mà mất mạng, đây coi như là vì họa được phúc.
Cảm nhậnđược từ trong người Nam Cung Thiển Trang phát ra luồng khí thánh khiếtkì diệu, ánh sáng màu đỏ quanh quẩn ở cánh tay trái, một điểm đỏ thắmnhư ẩn như hiện, dường như muốn xé rách da mà chui ra.
Bách LýNgọc nắm chặt bàn tay đang khép ở trong tay áo, bàn tay êm ái cầm lấycánh tay Nam Cung Thiển Trang, ánh sang màu đỏ dần dần ẩn lui, Bách LýNgọc điềm nhiên giống như không có chuyện gì mà thu tay lại.
"Đa tạ Bắc Viên Thế tử!" - Bách Lý Ngọc giúp Nam Cung Thiển Trang đắp kín chăn gấm, lại cười nói cám ơn.
"Đừng ngại!" - Bắc Viên Trần đứng dậy, thu thập xong ngân châm, khép ở trongtay áo, lạnh lùng nghiêm túc nói: "Hi vọng Ám đế có thể nhớ lời nói củabản thế tử!"
Trong ánh mắt của Bách Lý Ngọc thoáng hiện qua một nét âm hiểm, cười nhẹ nói: "Sẽ không có cơ hội!"
Nếu có lần sau. . . y quả quyết sẽ không tha thứ cho chính mình.Không cần Bắc Viên Trần cảnh cáo, y cũng biết không có tư cách để cóđược Thiển Thiển.
Nam Cung Thiển Trangcảm giác mình giống như đi một lượt ở Quỷ Môn Quan, cả người đau nhứcgiống như bị tháo gỡ ra rồi lắp ghép lại, đang ở thời điểm cô cho làthật sự sắp chết rồi, cảm giác trong cơ thể có cái gì đó mạnh mẽ vỡ ra,dòng khí mát lạnh chảy đi, lấy tim làm trung tâm, len lỏi tới tứ chibách hài, cả người như ngâm ở trong nước lạnh, nước chảy như bàn tay của người mẹ dịu dàng ngại đánh đau, vuốt ve lấy cô, thân thể nặng nề thấynhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô tham luyến ngâm trong dòng nước mát lạnh này, giữa lúc mơ mơ màng màng, bên tai vang lên tiếng gọi dịu êm. Là ai vậy ?
"Thiển Thiển, không nên ngủ, nên tỉnh rồi!" - Bách Lý Ngọc dịu dàng nhẹ nhàngđánh thức Nam Cung Thiển Trang đã ngủ mê suốt cả một ngày đêm.
Bách Lý Ngọc?
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Nam Cung Thiển Trang vui mừng, nhưng cônhư đang đắm chìm ở trong bồn nước ấm êm, không biết người ở chỗ nào,toàn thân mềm nhũn, nhấc không nổi một chút hơi sức, trong lòng có phầnnóng nảy, cố sức muốn bò dậy, đi tìm Bách Lý Ngọc, nhưng chỉ vô ích.
"Thiển Thiển. . ." - Bách Lý Ngọc cau mày, lo lắng kêu lên. Chẳng lẽ có vấn đề gì chăng?
Nghe tiếng kêu lo lắng của Bách Lý Ngọc, Nam Cung Thiển Trang vội vàng muốnmở miệng, bất luận là gọi kiểu gì, cũng không phát ra được âm thanh nào, chán nản nặng nề nện một quyền vào trong nước.
Bách Lý Ngọc thấy ngón tay đang được nắm giữ trong lòng bàn tay khẽ câu động, đáy mắt dấy lên ánh sáng, khẽ gọi nói: "Thiển Thiển, nàng còn không tỉnh, ta mangtheo tiền bạc của nàng đi nuôi tiểu thiếp!"
Như vậy sao được ?!
Nam Cung Thiển Trang trong lòng hốt hoảng, thầm mắng Bách Lý Ngọc này lòngdạ hiểm độc, thừa dịp cô không có ở đây sẽ dùng bạc của cô nuôi hồ lytinh. Nghĩ sướng quá nhỉ!
Phẫn hận trừng mắt hạt châu, đột nhiênmở mắt ra, Nam Cung Thiển Trang ngẩn ngơ, thấy đang ở phòng của kháchsạn, trừng mắt nhìn, ánh sáng làm đau nhói con mắt, một giọt nước mắttràn ra, Nam Cung Thiển Trang giơ tay lên lau, ngón tay bị níu lại, khẽnghiêng đầu, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc tinh thần suysụp, nào còn có phong thái như ngày thường?
Cằm gầy gò hơi nhọn,từng đám râu xanh đen lún phún rậm rạp, hai mí mắt hẹp dài bởi vì mệtmỏi mà nhăn thành ba tầng, trong tròng mắt sáng rỡ lấp lánh vằn vện tiamáu, áo trắng trên người không dính một hạt bụi giờ phút này biến thànhquần áo lót nhàu nhĩ, phơi bày lồng ngực ra bên ngoài, hiện đầy vết đỏ. . . Vết cào. . .
Bộ dáng này của y nghiễm nhiên chính là túng dục quá độ!
"Bách Lý Ngọc, huynh lại dám ở sau lưng ta ra ngoài chơi tìm đàn bà!" - NamCung Thiển Trang hung thần ác sát, cắn răng nghiến lợi nói, âm thanh mềm mại không hề có khí thế, nghe vào trong tai cực kỳ u oán.
Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng đang nổi giận, cô nàng không hề có ý định chú ý tới.
Đi chơi? Bách Lý Ngọc tức cười.
"Thiển Thiển, nàng không nhớ chuyện gì xảy ra sao?" - Giọng nói dịu dàng của Bách Lý Ngọc mơ hồ có sự uất ức.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra. Nên nhớ cái gì ? Không phải là cô ngâm mình ở trong bồn có khả năng phát sinh ra cái gì chứ. . . Đợi chút, bồn nước ? Sao đột nhiên cô lại ở khách sạn?
Trong giây lát đó, Nam CungThiển Trang bỗng nhớ lại cô và Thương Tiệp Ảnh đi dạo phố, rồi sau đódùng bữa ở Thái Bạch Lâu, cô bị trúng thuốc, suýt chút nữa bị Quản ĐứcKhoan đoạt lấy, tiếp theo được Bắc Viên Trần cứu ra, sau đó. . . Khôngcó sau đó rồi. . .
Mặc dù cô trong lúc bị dược lực thúc đẩy,thiếu chút nữa ý loạn tình mê ngủ cùng Bắc Viên Trần, nhưng mà không thể trở thành cái cớ để y ra ngoài ngủ với phụ nữ!
"Bách Lý Ngọc, bà đây bị bỏ thuốc, thiếu chút nữa xảy ra quan hệ với người khác, vậy màhuynh chạy đi tìm nữ nhân khác để ngủ hả?" - Nam Cung Thiển Trang giậntừ trong, nghĩ đến Thương Tiệp Ảnh, đáy mắt lại lướt qua sự ác hiểm.
Dám ngấm ngầm tính kế bà, bà đây sẽ làm cho ngươi hiểu rõ hoa tại sao đỏ như vậy!
"Thiển Thiển, không có nữ nhân khác!" - Bách Lý Ngọc thanh nhã giải thích.
Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, chỉ vào lồng ngực Bách Lý Ngọc, cười lạnhnói: "A, đây là cái gì?" – Vết thương thê thảm như vậy, có thể tưởngtượng được tình hình chiến đấu lúc đó hẳn là có bao nhiêu dữ dội kịchliệt đi?
"Là nàng, đêm qua nàng đem ta. . ." – Vành tai Bách Lý Ngọc ửng đỏ, lúng túng quay mặt.
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra. Là y sao ?
Đáng chết, tại sao rốt cuộc cô lại phải nhẫn nhịn khổ cực như vậy ? Nhân cơhội đó tóm lấy y, đắp lên ký hiệu của cô, khiến Bách Lý Ngọc không có cơ hội đổi ý, xem về sau nữ nhân nào dám mộng ước y nữa ?
Vẻ mặttiếc hận, ác ngoan ngoan trợn mắt nhìn Bách Lý Ngọc một cái: "Có phảihuynh bất lực hay không? Đến loại tình trạng lau súng cướp cò như thếrồi mà huynh cũng không xuống tay được?"
Càng nghĩ càng thấy quá đáng tiếc, trong lòng hối tiếc, cơ hội hiếm có lại để cho cô bỏ lỡ!
Trộm liếc mắt nhìn vết xanh tím xen kẽ ở lồng ngực Bách Lý Ngọc, ho nhẹ mộttiếng, thì ra là cô thô bạo càn rỡ như vậy, đã giày xéo Bách Lý Ngọcthành bộ dáng không gượng dậy nổi!
"Thiển Thiển. . . khi tâm hồncủa chúng ta đang giao lưu thì gọi ra tên tuổi của cô gái khác, nàng sẽcòn tiếp tục được không?" - Khóe miệng Bách Lý Ngọc cong nhẹ, có nhànnhạt nét châm chọc, y cũng có sự kiêu ngạo, dù khẩn cấp muốn nàng nhưthế nào đi nữa, cũng sẽ không ở tại tình huống như thế này mà đoạt lấy,cái y muốn là lưỡng tình tương duyệt, tâm hồn kết hợp hoàn mỹ làm một!
"Hiểu rồi, bà đây sẽ đem huynh cột vào trên giường, cho huynh cả đời khắc sâu vào trí nhớ không quên được!" - Khóe môi của Nam Cung Thiển Trang nhếch lên âm hiểm cười, bà đây sẽ cho huynh một tràng SM (1) kinh hiểm kíchthích.
(1) SM viết tắt cụm từ Sadism - Masochism tức là của hội chứng bạo dâm và khổ dâm
Nét mặt Bách Lý Ngọc trầm xuống, trong lòng biết bộ dáng này của cô nàngchính xác là đang suy nghĩ lung tung thủ đoạn càn rỡ để chỉnh người, bèn chuyển dời đề tài, "Nàng trước tắm rửa sạch đi, chúng ta xuống lầu ănchút gì đó!"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, muốn đứng dậy, nhưngcố mãi cũng không có chút sức lực nào, Nam Cung Thiển Trang nổi giậnnói: "Bách Lý Ngọc, ta không có hơi sức!"
Bách Lý Ngọc đưa taylôi kéo Nam Cung Thiển Trang, một tay xuyên qua bên hông, đỡ cô ngồidậy, cầm lên chồng váy lụa mỏng ở đầu giường thay cho Nam Cung ThiểnTrang.
Nam Cung Thiển Trang nhìn trên người cô chỉ có cái yếm, có chút không tự nhiên, nghĩ đến một màn bốc lửa buổi tối đó, đẩy tay củaBách Lý Ngọc ra: "Ta tự làm!"
"Nàng có thể mặc được à?" - Bách Lý Ngọc mỉm cười hỏi ngược lại.
Nam Cung Thiển Trang u oán, cô ngay cả hơi sức cầm quần áo cũng không có, đành chấp nhận mặc cho Bách Lý Ngọc định đoạt.
Dù sao nên nhìn, không nên nhìn, đều nhìn cạn sạch, sờ soạng cũng sờ rồi,ngượng ngùng linh tinh cái gì chứ ? Nghĩ như vậy, vẻ mất tự nhiên lúctrước liền được thả lỏng.
Bách Lý Ngọc giúp Nam Cung Thiển Trangmặc xong, vắt khô khăn ướt, tỉ mỉ rửa sạch mặt và ngón tay mềm mại nhưbún của Nam Cung Thiển Trang, ôm Nam Cung Thiển Trang ngồi ở trước gương đồng, cầm lên cây lược gỗ búi tóc, toàn bộ tóc tơ xanh đen chải đến sau đầu, nhặt lên lụa đỏ thắt vừa phải không chặt cũng không lỏng, xõa ởphía sau.
Nam Cung Thiển Trang từ trong gương đồng nhìn Bách LýNgọc, hết sức chuyên chú trang điểm cho cô, người con trai thân phận tôn quý, cao ngạo như vậy, mà ở trước mắt nàng, lại giống như chính là mộtnam tử bình thường. Sẽ không cố ý làm những gì dư thừa, chỉ là ở tạithời điểm ngươi phải cần, làm những ngươi giờ phút này chuyện cần làm,bảo nàng có thể nào không cảm động được đây?
Mà ở hiện đại, cũng có cực ít đàn ông sẽ vì người vợ tắm rửa xoa bóp, chải đầu, trang điểm.
Trên người y giống như có một loại ma lực, hấp dẫn ánh mắt của cô, chạm tớicõi lòng của cô, một cử động tùy tiện cũng có thể làm cho cô rung động.
Hi vọng bao nhiêu thời gian vào giờ khắc này đều dừng lại, không có mi lừa ta gạt, cũng không có sống chết yêu thương to lớn, chỉ có ‘khe nhỏ sông dài’ (2), bình thản ấm áp.
(2) khe nhỏ sông dài (tế thủy trườnglưu) 细水长流 - trong ngữ cảnh trên dùng với ý ví với việc làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng
"Tốt lắm!" - Bách Lý Ngọc đặt xuốngbút kẻ lông mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vết mực chu sa phỏngvẽ nửa cánh hoa mai trên trán của Nam Cung Thiển Trang.
Nam CungThiển Trang ngẩng lên, kinh ngạc nhìn vết chu sa đẹp đẽ giữa hàng chânmày, trải qua hắn tay, nửa cánh hoa mai hé mở giống như được rót vào sựsống, cực kỳ sinh động, tùy thời có thể nở rộ.
"Thật tuyệt vời!" - Nam Cung Thiển Trang mỉm cười tán dương, vốn dĩ dung mạo đã diễm lệ,lại càng như thêm gấm thêm hoa, nhiều thêm mấy phần quyến rũ câu người."Vì sao huynh muốn vẽ lông mày cho ta ?"
"Ngày sau ta đều thaynàng vẽ mi có được không ?" - Ánh mắt Bách Lý Ngọc lóe lên, qua quýt thu lại vẻ ể oải mệt nhọc của chính mình, ôm ngang Nam Cung Thiển Trangxuống lầu.
Nam Cung Thiển Trang nhìn quanh quán rượu, thấy cácbàn ăn trong không gian của lầu một đã ngồi đầy, kinh ngạc mà hỏi: "Haingày trước còn lưa thưa mấy người, ngày hôm nay sao mà náo nhiệt nhưthế?"
"Ngày mai mọi người sẽ đến hồ Sư Tử, đồn rằng có người nhìn thấy viên Xá Lợi bảy màu ở đáy hồ Sư Tử, dưới khúc xạ của ánh mặt trời, hồ phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ!" - Ánh mắt sáng rỡ đẹp đẽ của BáchLý Ngọc tràn đầy ý cười, nhưng nhìn sâu, sẽ phát hiện ra bên trong nồngđậm vẻ giễu cợt.
Nam Cung Thiển Trang khẽ mím môi, cánh môi nânglên ý cười nhạt nhòa, nơi có ánh sáng bảy màu thì sẽ có viên Xá Lợi bảymàu? Vậy trên bầu trời kia treo lên cầu vồng rực rỡ, có phải bọn họ muốn học theo Hậu Nghệ bắn mặt trời, cũng bắn rơi cầu vồng hay không?
Thật sự là ngu muội ngốc nghếch!
"Chúng ta cũng đến xem, ngày mai tới nhìn sẽ biết được đáp án thôi !" - NamCung Thiển Trang vỗ mu bàn tay của Bách Lý Ngọc, khẽ trấn an.
Bách Lý Ngọc bởi vì động tác thật nhỏ của Nam Cung Thiển Trang, giữa hai đầu lông mày phủ lên một tầng rạng rỡ, viên Xá Lợi bảy màu ở nơi nào khôngảnh hưởng tới y, huống chi, còn đang được giấu ở trên người của nàng,căn bản không cần trấn an, nhưng nàng hiếm khi nhu tình, nên không đànhlòng dễ dàng phá hỏng.
"Ừ !" - Bách Lý Ngọc gọi tiểu nhị, lựa mấy món rau dưa và cháo cực kì nhạt.
"Ta muốn ăn thịt !" - Nam Cung Thiển Trang bất mãn nói, cô đã thật lâukhông ăn cơm, món ăn thanh đạm không hề hợp khẩu vị, có chút nhớ hươngvị thịt kho.
"Không được !" - Bách Lý Ngọc cự tuyệt, không chophép thương lượng, thấy cô nàng lại muốn giận dỗi, bất đắc dĩ nói: "Nàng mới vừa tỉnh lại, trước ăn chút khai vị nhẹ nhàng, bữa tối chúng ta sẽăn thịt, có được không?"
Nam Cung Thiển Trang không cam lòng gậtđầu, chuyện mà Bách Lý Ngọc đã quyết định không dễ dàng có thể sửa đổi,cãi cọ đến cuối cùng, vẫn thấy không được ăn thịt, bèn dứt khoát tiếtkiệm hơi sức.
Đang lúc này, Thương Tiệp Ảnh từ lầu hai đi xuống,vẻ giả bộ được khôi phục như bình thường, roi da màu đỏ được quấn bênhông, thấy Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang đang ở chính giữa đạisảnh, ánh mắt lướt thoáng qua sự ghen tỵ, hằn thù nhìn chằm chằm NamCung Thiển Trang. Vì sao tiện nhân đó không chết?!
Mắt to longlanh phức tạp nhìn chằm chằm vào Bách Lý Ngọc, hai ngày này không thấy y đến tìm gây phiền toái, có phải vẫn chưa phát hiện được là nàng ra tayhay không? Vẫn là chưa tin lời nói của tiện nhân Nam Cung Thiển Trangkia chăng?
Nghĩ như vậy, trong lòng hiện ra hài lòng, phế vật Mạc Ưu kia làm việc xong xuôi trót lọt, cũng không tính là quá vô dụng!
Nhớ lại lời nói củaMạc Ưu ngày hôm đó, tâm tư liền xoay chuyển, tay vắt chéo ra sau lưng,vẫy tay ra dấu, chậm rãi đi tới trước bàn của hai người đó, ánh mắt nhìn si ngốc dán chặt vào Bách Lý Ngọc, trông thấy Bách Lý Ngọc rất kiênnhẫn gắp thức ăn, tỉ mỉ đút từng miếng từng miếng cho Nam Cung ThiểnTrang, trong tận cùng đôi mắt tràn đầy lửa ghen, y đối với nàng ta ngaycả nói thêm một câu cũng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, lại còn tỉ mỉ đút choNam Cung Thiển Trang dùng bữa, giống như đã từng làm vô số lần, như làđiều hiển nhiên vậy.
"U ca ca !" - Thương Tiệp Ảnh trực tiếp ngồi xuống cái ghế đẩu ở phía đối diện với bọn họ, khẽ cau mày, quay ra nóivới a hoàn ở sau lưng: "Đưa đệm ngồi cho bản công chúa!"
Ở phíasau, từ trong chiếc túi to đùng khoác ở trên người, a hoàn móc ra đệm tơ gấm trải xuống, ngay sau đó móc ra chiếc khăn gấm, lau chùi mặt bànphía bên Thương Tiệp Ảnh, sau khi đã bóng loáng, mới lấy ra một bộ chéndĩa làm bằng bạc, bày ra từng món một, rồi thối lui ra phía sau lưng.
Nam Cung Thiển Trang nhìn mà đau cả mắt, lúc trước hẹn cô đi ra ngoài cũng không thấy có nhiều quy củ như thế.
Khi chạm đến ánh mắt khiêu khích của Thương Tiệp Ảnh, đôi môi đỏ thẫm củaNam Cung Thiển Trang kéo ra nụ cười lạnh. Cứ cười đi, hiện tại cười càng rực rỡ, về sau khóc càng thảm.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị bưngra bốn đĩa thức ăn tinh tế, Nam Cung Thiển Trang đỡ cái trán, khó tráchgầy tựa như bạch cốt tinh, bốn đĩa thức ăn trộn vào nhau cũng khôngnhiều bằng một đĩa thức ăn của cô, trong cái chén bằng bạc múc một chútcơm, cô ăn một miếng là có thể hết sạch, đây chính là con gái hoàng thất phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo sao? Cô còn chưa học xong thì đã chết đói mất rồi.
"Muốn ăn hả?" - Bách Lý Ngọc nhíu mày, múc một muỗng cháo, đưa tới bên khóe miệng của Nam Cung Thiển Trang.
Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, nhìn Thương Tiệp Ảnh đang ăn từng hạt từnghạt một, cô ngay cả tiêu hóa cũng không xong, còn ăn tiếp được sao?
"Tự huynh ăn đi !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang lập tức nhìn thấy tiểunhị đi tới đây, bỏ thức ăn xuống, cau mày nói: "Huynh không ăn hả?"
Bách Lý Ngọc lắc đầu, ngay sau đó, tiểu nhị bưng thịt kho miếng, gà thái hạt lựu xào thập cẩm (1), thịt trộn dứa xào chua ngọt (2) từng món được dọn ra, Nam Cung Thiển Trang ai oán nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, hương thơm thoang thoảng của thịt cùng mùi dứa chua ngọt quanh quẩn ở trong khôngkhí, kích thích tuyến nướt bọt của cô, nước miếng chợt ứa ra.
Sờ bụng một cái, đột nhiên lại cảm thấy đói bụng, con sâu tham ăn cũng bị câu ra ngoài mất rồi.
"Huynh cố tình mà!" - Nam Cung Thiển Trang tức giận lầm bầm, đoạt lấy chiếcđũa trong tay Bách Lý Ngọc, gắp miếng thịt nhét vào trong miệng, tiếpđó, nhanh chóng kẹp lấy miếng dứa ăn, chiếc đũa vươn ra còn muốn ăn nữa, nhưng trong bụng chứa không nổi, lẳng lặng chuyển đũa cho Bách Lý Ngọc, nghĩ tới tối nay sẽ được ăn để chống đỡ lại cơn thèm thuồng.
Thương Tiệp Ảnh nhìn chòng chọc đôi đũa trong tay Nam Cung Thiển Trang, giốngnhư muốn đục thủng bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, nghĩ thầm cô gáinày chẳng những thô bỉ mà còn nhếch nhách, bản thân đã dùng qua còn đưacho Quân Mặc U, khẳng định là Quân Mặc U sẽ không cần. Chờ mà xem NamCung Thiển Trang sẽ bị bẽ mặt!
Bách Lý Ngọc cực kỳ tự nhiên nhậnlấy chiếc đũa, gắp một miếng dứa, vị chua tràn ngập trong khoang miệng,khẽ cau mày, thuận đường gắp miếng gà thịt đưa tới trước khóe miệng củaNam Cung Thiển Trang: "Nếm thử cái này một chút đi!"
Nam Cung Thiển Trang nhìn lướt qua thịt gà, có tâm mà vô lực nói: "No rồi, ăn không nổi!"
Bách Lý Ngọc con ngươi sáng lấp lánh như ánh sao, vô cùng hưởng thụ Nam Cung Thiển Trang thỉnh thoảng lộ ra sự nũng nịu của phái nữ, giọng nói mềmmại mang theo nũng nịu, chạm đến sự yếu mềm tận sâu trong lòng y.
Thương Tiệp Ảnh nhìn một màn này mà không thể tin nổi, Quân Mặc U thích sạchsẽ nghiêm trọng, đến mức người khác nắm tay cũng phải đi tắm mấy lần,thế nhưng y lại dùng chiếc đũa mà tiện nhân kia đã ăn rồi!
"U caca, hương vị món ăn này của Ảnh nhi không tệ đâu!" - Nói xong, ThươngTiệp Ảnh kẹp cánh gà xào xốt giấm (3) bỏ vào trong chén của Bách LýNgọc, ngọt ngào nhìn Quân Mặc U.
Bách Lý Ngọc nhìn món ăn trong chén, để đũa xuống, khom người ôm Nam Cung Thiển Trang hỏi "Muốn đi ra ngoài một chút không?"
"Cũng được!" - Nam Cung Thiển Trang gật đầu, rúc vào trong ngực của Bách LýNgọc, thật ra thì hơi sức của cô gần như hoàn toàn khôi phục rồi, sắcmặt vẫn như cũ không thay đổi để Bách Lý Ngọc ôm lên, cô thích loại cảmgiác này.
"U ca ca, Ảnh nhi chưa từng tới Mân Thành, lần đầu tiên đi xa nhà, có rất nhiều phong thổ không hiểu, có thể du chơi cùng cácngười được không?" - Thương Tiệp Ảnh mong đợi nhìn Bách Lý Ngọc, siếtthật chặt lòng bàn tay, hận không được kéo Nam Cung Thiển Trang xuống,cái vị trí kia, vốn nên là của ả!
"Công chúa có thể để thành chủsai người cùng đi du ngoạn !" - Bách Lý Ngọc lạnh giọng cự tuyệt, nghĩđến chuyện ả ta đã làm với Thiển Thiển, đáy mắt thoáng qua tia rét lạnh, ôm thật chặt lấy Nam Cung Thiển Trang.
"U ca ca. . ." - ThươngTiệp Ảnh uất ức, đôi mắt như muốn trào ra giọt lệ, bộ dáng yếu đuối, cực kỳ khiến người khác nảy sinh thương yêu.
"Hãy để cho nàng ấycùng đi !" – Trong đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang vụt lóe lên ánh sáng mờ ám rồi biến mất, nếu ả ta không kịp chờ mà muốn chịu chết, vậy cô sẽ thành toàn tất cả.
Nghe vậy, Thương Tiệp Ảnh mặt mày hớn hở, nói ngọt lịm: "Cám ơn U ca ca, Ảnh nhi muốn đi Linh Lung Các, lúc ở BắcThương, phụ hoàng không cho Ảnh nhi đi, hôm nay ra ngoài, vẫn không cócơ hội, không bằng nhân cơ hội này đi xem một chút có xứng là hồng lâuđệ nhất thiên hạ hay không!?"
Nam Cung Thiển Trang thầm kinhngạc, cảm thấy cô thật thẹn khi là bà chủ của Linh Lung Các, thế lực của nhà mình mà cũng không biết được rõ ràng, vẫn cho là chỉ có chút danhtiếng ở Tuyết Lâm quốc, lại không biết còn mở ra một chuỗi, trải rộngkhắp Thương Minh Đại lục.
Bách Lý Ngọc nhìn ánh mắt kích động hưng phấn của Nam Cung Thiển Trang, dò hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
"Chính là đến Linh Lung Các!"
Trong lòng Thương Tiệp Ảnh lửa giận đang sôi trào, Quân Mặc U còn là cái người Quân Mặc U đó sao?
Quân Mặc U như thần tiên, Quân Mặc U mắt nhìn khắp chúng sinh, Quân Mặc Ukhông đem tất cả đặt ở trong mắt, giờ phút này lấy hỉ nộ của một ngườicon gái làm hỉ nộ của chính mình, cởi bỏ tất cả ánh hào quang, biếnthành một người con trai không thể bình thường hơn được nữa.
Thương Tiệp Ảnh mê mang rồi, khi Quân Mặc U không còn thân phận Bắc Thương Ám Đế tôn quý, ả vẫn còn thích y được không?
Không . . . không. . .
Vì sao Quân Mặc U lại có một ngày giống như thế này chứ? Y vốn nên làngười con trai cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn, được thế nhân kínhngưỡng quỳ bái. Ả sẽ không cho phép! Tuyệt đối không!
Đoàn ngườitheo đuổi tâm tư của riêng mình mà đi đến Linh Lung Các. Nam Cung ThiểnTrang quan sát cách trang hoàng, không khác gì so với Tuyết Lâm quốc,nhưng khi ánh mắt chạm đến cửa sổ mở toang của nhã gian trên lầu hai thì khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Lan các!" - Nam Cung Thiển Trang đưa ra một ngón tay trắng non chỉ lên, chính là phòng sát vách nhã gian trên lầu hai.
"Trang Nhi tỷ tỷ rất quen thuộc nơi này hả? Chẳng lẽ là khách quen à?" - Nóixong, Thương Tiệp Ảnh chớp chớp mắt to long lanh, cười đến là tinh khiết vô hại, cố ý như là vô tình nói ra: "Thật ra, Ảnh nhi cảm thấy nơi nàyrất thích hợp với tính tình của Trang Nhi tỷ tỷ !"
Một hồi ám chỉ có rõ ràng có ngấm ngầm, khiến Bách Lý Ngọc nghe vào trong tai cực kỳkhó chịu, còn chưa mở miệng, lại bị Nam Cung Thiển Trang đoạt trước:"Công chúa vậy mà có một đôi mắt tinh tường, Linh Lung Các đương nhiênphải dựa theo sở thích của ta, các cô gái trong lầu đều vô cùng đặc sắc, dẫu không giỏi thì cũng phải có khuôn mặt đẹp hơn người để chống đỡ sân khấu của Linh Lung, nếu đổi thành công chúa, sợ rằng không được, cũngkhông ở nổi quá ba ngày tại Linh Lung các của ta đây!"
Nam Cung Thiển Trang xách thương mang gậy, hạ thấp Thương Tiệp Ảnh ngay cả gái điếm thanh lâu cũng không bằng.
Thương Tiệp Ảnh ôm hận trong lòng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ả thống hậnnhất là có người bàn tán đến dung mạo của ả, Nam Cung Thiển Trang nhiềulần mang dung mạo của ả ra rêu rao, chỉ hận không thể xé nát gương mặtxinh đẹp như hoa của cô nàng, nhưng Quân Mặc U vẫn còn ở đó, nên khôngthể phát tác ngay tại chỗ, bèn kìm nén ở trong ngực, thiếu chút nữa làkhạc ra một búng máu.
"Tỷ tỷ nói đúng lắm, phụ hoàng nói Ảnh nhilà cô gái thánh thiện, dung mạo chưa từng có người vượt qua, lại đượctrời ban cho đôi mắt tinh khiết nhất thiên hạ !" - Thương Tiệp Ảnh cốgắng kéo ra một nụ cười để nghênh hợp, tìm cho mình bậc thang xuống đài.
Nam Cung Thiển Trang cười lạnh. Thánh thiện? Giỏi cho một đôi mắt lừa gạtthế nhân vậy mà vẫn còn nói ra được, suy nghĩ cũng quá là lệch lạc đi.
"Những lời này của Ảnh nhi làm cho ta nhớ tới một người, nàng ấy nói ta là yêu tinh câu nhân nhất thế gian, chính là gieo họa cho những người chíthuần chí thiện trên đời, nói như vậy, ta chẳng phải là khắc tinh củaẢnh nhi sao?" - Lúm đồng tiền của Nam Cung Thiển Trang như hoa, quảnhiên là phong tình vạn chủng.
Hai người khẩu chiến như nã súngmấy hiệp, Nam Cung Thiển Trang giành thắng lợi, nói cho Thương Tiệp Ảnhmặt đỏ tới mang tai, tức giận mà không dám nói ra.
"Trang Nhi tỷtỷ nói đùa, phụ hoàng nói ta là phượng thể mệnh trời sinh, yêu ma quỷquái không tới gần được!" - Thương Tiệp Ảnh sắc mặt tái nhợt, nét cườinhưng không giấu được cơn giận, lông mi hơi khép, ngăn trở một ánh mắttàn độc âm hiểm chợt lóe rồi vụt mất.
"Thật là trùng hợp, chủ trì trong miếu nói ta là Thiên Sát khắc tinh, có thể khắc thần giết Phật,trời sanh là oan gia, nhưng chúng ta lại quan hệ tốt như vậy, những thứkia nói ra đều là ngưu thần quỷ xà, không nên để ý tới!" - Nam CungThiển Trang có tình tỏ ra không nhìn thấy vẻ mặt âm u của Thương TiệpẢnh, bưng một ly rượu lên đưa cho Thương Tiệp Ảnh, nói: "Ảnh nhi muộimuội, lần trước không có rượu, hoàn toàn không được thoải mái, ta mời cô một chén, biến chiến tranh thành tơ lụa (4) !"
Đôi mắt ngập nước của Thương Tiệp Ảnh nhìn chằm chằm ly rượu Nam Cung Thiển Trang đưa tới,ngón tay cái chọc vào trong rượu, một vật thể màu đen không rõ tên nổilơ lửng trong ly rượu trong suốt, sắc mặt nhất thời tối đen đi.
"Trang Nhi tỷ tỷ, những ngày gần đây thân thể của Ảnh nhi khó chịu, xin lấytrà thay rượu!" - Thương Tiệp Ảnh cự tuyệt với sắc mặt khó coi, đưa tayđịnh rót ly trà, lại bị Nam Cung Thiển Trang giành trước một bước.
"Ảnh nhi là khách, ta đây là chủ nhà nên châm trà mới đúng!" - Nói xong, cóthể là do quá kích động, một chút xíu nước miếng liền văng vào trongchén nước trà.
Thương Tiệp Ảnh trợn to mắt, nhìn Nam Cung ThiểnTrang đưa ly trà tới trước mặt mà hận trước mắt không tối đen lại, ngấtđi, tránh thoát rắc rối.
Ả đã khước từ qua một lần, lần này tráilại không biết phải cự tuyệt như thế nào, nghiêng mắt nhìn sang Bách LýNgọc, thấy y nhẹ nhàng ngồi ở một bên, ánh mắt cưng chìu nhìn Nam CungThiển Trang, ánh mắt dường như chỉ dành cho duy nhất Nam Cung ThiểnTrang, thế gian không còn người nào có thể lọt vào mắt của y được nữa.
"Công chúa, thịnh tình của Thiển Thiển khó từ chối, chớ để mất mặt của nàng!" - Khóe miệng Bách Lý Ngọc ngậm nụ cười nhạt, thân mật vuốt ve ngón taycủa Nam Cung Thiển Trang, nhìn cô nàng làm chuyện xấu mà mắt sáng trong, chói rọi như ngôi sao phía chân trời.
Sắc mặt của Thương TiệpẢnh cứng đờ, Bách Lý Ngọc đã lên tiếng, nếu ả tiếp tục cự tuyệt, đóchính là làm mất mặt mũi của y, hơi do dự, cắn răng nhận lấy cái ly,trong đầu không ngừng thoáng hiện lên hình ảnh giọt nước miếng của NamCung Thiển Trang văng ra, trong dạ dày sôi trào lên, nhắm mắt lại cốnuốt xuống một tia ý muốn trút ra ở trong miệng.
"Ọe ——" - Thương Tiệp Ảnh chống không lại cơn sôi trào trong dạ dày, cảm giác giống nhưtrút hết cả ruột gan, bèn che miệng chạy ra ngoài.
Tú bà Phi Hoađứng sau gánh vác Linh Lung Các đi vào, cung kính khom người với NamCung Thiển Trang, nghiêm giọng nói: "Chủ tử, đây thứ đồ mà ngài muốn!" - Móc ra một túi bột thuốc đưa cho Nam Cung Thiển Trang.
"Bà đixuống, tìm mấy thợ vẽ bảo đợi, ta cần dùng!" - Nam Cung Thiển Trangkhoát tay vẫy lui Phi Hoa, cân nhắc đến bột thuốc, liền vẩy vào trênngọn nến.
Chỉ chốc lát sau, Thương Tiệp Ảnh sắc mặt tái xanh đi vào, đi theo phía sau là một người thị nữ bưng khay lên.
"Trang Nhi tỷ tỷ, đây là trà hoa cúc thượng đẳng, tỷ nếm thử một chút, uốngnhiều có thể sáng mắt!" – Dáng vẻ của Thương Tiệp Ảnh giống như chưa cógì xảy ra, cười nhẹ châm trà cho Nam Cung Thiển Trang.
"Ảnh nhimuội muội không uống sao?" - Nam Cung Thiển Trang nâng ly trà lên, đôimắt lóe sáng nhìn chằm chằm ả Thương Tiệp Ảnh, lại buông xuống nước tràđã đưa đến bên môi.
Thương Tiệp Ảnh khép chặt hai bàn tay trắngbệch, thấy Nam Cung Thiển Trang vẫn chưa uống, bỗng chốc thấy tức giận,trực tiếp uống hết một ly trà, rồi đặt chiếc chén không ở trênbàn."Trang Nhi tỷ tỷ, Ảnh nhi đã uống rồi!"
Một lần nữa cầm lêncái chén khác, lấy ra bình trà sứ trắng mạ vàng tinh xảo ở bên cạnh, đổra một chén Vân Vụ Sơn cánh mộc nhỏ, đưa cho Bách Lý Ngọc: "U ca ca, đây là nước trà mà huynh thích nhất uống!"
Bách Lý Ngọc cười nhưkhông cười nhìn chiếc chén sứ bốc hơi nước, trong đáy mắt lại thoánghiện chút lo lắng, nâng chén cùng Thương Tiệp Ảnh chạm cốc.
"A——" - Thương Tiệp Ảnh bị nước trà nóng văng tới, liền nghẹn ngào gàolên, hơi buông tay, chiếc khăn trong tay rơi xuống, Bách Lý Ngọc tay mắt lanh lẹ tóm được, rồi đưa cho Thương Tiệp Ảnh, nói: "Không khống chếđược sức lực, công chúa đừng trách cứ!"
Dứt lời, ngửa đầu sảng khoái uống cạn nước trà.
Thương Tiệp Ảnh sững sờ, ngay sau đó, trong đầu xông lên nỗi vui sướng, khôngcòn bận tâm tới mu bàn tay bị phỏng đỏ, ánh mắt lấp lánh hơi nước, nói:"Làm sao sẽ, Ảnh nhi sẽ không trách tội U ca ca!"
Nam Cung ThiểnTrang cau mày, phỏng đoán chén nước trà đó đến tột cùng đã trộn vàonguyên liệu gì, khiến cho ả ta hưng phấn như thế. Hai ngày trước đã dùng mị dược, sẽ không ngu xuẩn lại dùng tiếp chứ.
"Ảnh nhi muộimuội, chúng ta rời đi trước, ngươi ở đây đợi chút nhé!" - Nam Cung Thiển Trang nhanh nhẹn đi khêu ngọn nến, ‘lốp đốp’ những đốm lửa nhỏ bốc lên, Thương Tiệp Ảnh đang đắm chìm trong vui sướng không nhận ra được sựkhác thường, gật đầu lia lịa.
Nam Cung Thiển Trang lôi kéo Bách Lý Ngọc đi ra cửa, nghiêng đầu hỏi "Có thể có ngửi ra mùi vị gì được bỏ thêm vào không?"
Bách Lý Ngọc lắc đầu, cười khẽ, nắm lấy bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, nói: "Đợi lát nữa sẽ biết!"
Hai người đi vào gian phòng sát vách, bên trong có ba người thiếu niên,trong đó một người là Quản Đức Khoan, hai kẻ lạ mặt khác, cùng quấn lấychung một chỗ với Quản Đức Khoan, tất nhiên cũng là kẻ ăn chơi tráctáng.
Quản Đức Khoan nghe thấy tiếng cửa vang lên, ngẩng mắt lênlại nhìn thấy Nam Cung Thiển Trang thì giật mình hoảng sợ, "Choang!", ly rượu trong tay rơi xuống đất, xoay tròn mấy vòng, phát ra tiếng vỡ vụnthanh thúy, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Trong lòng vừa hãi vừa sợ, từlúc hắn giã thuốc ở trong phòng thị thiếp, được nghe gia đinh miêu tảmột hồi, cảm thấy giống như là vừa sống sót sau tai nạn vậy, không đợihắn có bao nhiêu cảm thán, đã nhận được lời cha gọi đến, đánh chửi mộtbữa, chịu một ngày bị cấm túc, lại biết được cô nàng chính là người phụnữ của Bắc Thương Ám Đế.
Lúc này thiếu chút nữa bị hù dọa đếnhỏng rồi, so với được biết đã cùng ngủ với người phụ nữ bị bệnh hoa liễu còn kinh hồn bạt vía hơn.
"Ngươi. . . Các ngươi. . . Ta khôngngủ với nàng!" - Quản Đức Khoan sắc mặt trắng bệch, há hốc mồm cứng lưỡi giải thích. Hai kẻ còn lại thấy thái độ ấy của Quản Đức Khoan, nảy sinh cảnh giác, liền vội vàng đứng lên, thối lui đến góc tường.
"Tabiết rõ, ngươi không cần phải nóng lòng!” - Nam Cung Thiển Trang khoáttay, ý bảo Quản Đức Khoan ngồi xuống, cũng không để ý tới hai ngườikhác. "Em gái của ngươi tốt không?"
"Lạc nhi có gì mà tốt, vì một tên đàn ông thối, hành hạ bản thân không còn mấy hơi thở, khóa ở trongphòng, một giọt nước cũng không lọt. Không phải là từ hôn thôi sao? Dùchết dù sống cũng không cần đề nghị từ hôn, nhìn thật chướng mắt!" -Quản Đức Khoan giọng điệu giận dữ, dưới đáy mắt vô tình đổ xuống vẻ lolắng.
Nam Cung Thiển Trang chỉ cười không nói, Quản Đức Khoan háo sắc, ức nam hiếp nữ, đối với Quản Lạc ít nhiều vẫn còn để tâm, chỉ làkhông giỏi biểu đạt.
"Quản Lạc đề nghị từ hôn?" - Nam Cung ThiểnTrang kinh ngạc, khi đó cô không thể nào nhìn sai, vẻ mặt của Quản Lạcnhìn Bắc Viên Trần, đầy ắp nhu tình, người sáng suốt đều biết rõ nàng ấy yêu Bắc Viên Trần.
"Phủ thành chủ các ngươi và Bắc Viên vươngphủ của Tuyết Lâm có quan hệ thế nào?" - Nam Cung Thiển Trang hỏi lênnghi vấn trong lòng.
"Ngày trước cha ta tình cờ cứu lão già BắcViên, vì báo đáp, hai nhà kết thân, vốn trước đó có tiên đế của TuyếtLâm làm chứng nhân, cẩu hoàng đế vừa chết, liền không giữ lời nữa!" -Ánh mắt của Quản Đức Khoan lộ ra nhàn nhạt nét giễu cợt, nâng ly rượutrên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Thiển Trang cứ tưởng rằng đã nhìn lầm rồi, xem ra Quản Đức Khoan cũng không giống như biểuhiện bên ngoài. Trong lòng âm thầm sợ hãi than thở, sợ là Tuyết Lâm quốc và Mân thành không chỉ dừng lại ở điểm quan hệ này, âm thầm đưa ánh mắt sang Bách Lý Ngọc, thấy y không thèm để ý chút nào, mắt tối lại, kê vào lỗ tai nói: "Tại sao ta cảm giác Quản Đức Khoan rất sợ huynh?"
"Bí mật!" - Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Thiển Trang ngực chợt nghẹn lại, nếu không phải ngại vì nơi này có người, sẽ cắn chết cái tên đàn ông lòng dạ hiểm độc này, dùng bạo lựcchế phục.
Bỗng nhiên, nhã gian sát vách truyền đến tiếng động,Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc quay mặt nhìn nhau một cái, rồichọc rách giấy dán cửa sổ, nhìn thấy Thương Tiệp Ảnh sắc mặt ửng đỏ téxuống đất, đôi tay không ngừng lột bỏ quần áo, trong miệng không ngừngtràn ra tiếng rên rỉ.
Khóe miệng của Nam Cung Thiển Trang hơicong lên, mắt phượng híp lại, ý vị sâu xa quét qua bóng đen trên xà nhà, vỗ tay phát ra tiếng, Mạc Vấn liền xuất hiện ở phía sau lưng.
"Đi, mời con chuột trên xà nhà kia xuống uống trà đi!"
Mạc Vấn ngó đầu nhìn lên, bóng lưng quen thuộc đó khiến cho bước chân củahắn ngừng lại một chút, trên gương mặt lạnh lẽo xuất hiện một vết nứt.
Mạc Ưu, đúng là hắn!
Nhiều năm như vậy, hai người cùng nhau luyện công, cùng đi làm nhiệm vụ, hômnay, luân lạc tới cảnh ngộ cầm kiếm đối nghịch nhau mà hắn không muốnthấy nhất, nhưng không trung thành với chủ tử, kết quả chỉ có một ——Chết!
Bóng dáng nhảy lên một cái, đảo mắt đã thấy xuất hiện tạinhã gian sát vách, cầm kiếm bén nhọn đâm về phía Mạc Ưu. Mạc Ưu pháthiện ra sau lưng có sát khí, nhảy xuống khỏi xà nhà, không đợi hắn kịpphản ứng, một cái lưới lớn đã bao phủ lên hắn.
"Mạc Vấn, ngươinhư vậy là đang phản bội lại chủ tử, Nam Cung Thiển Trang là yêu nữ, chủ tử bị mê hoặc, chẳng lẽ ngươi cũng bị mê hoặc sao?" - Mạc Ưu sắc mặt âm u vặn vẹo, gắt gao nâng kiếm chém tấm lưới dệt Thiên Tàm Ti.
"Trách nhiệm của ta là nghe lệnh của chủ tử, mặc kệ đúng sai !" - Mạc Vấn mặtkhông chút thay đổi nói xong liền kéo Mạc Ưu rời đi.
Nam CungThiển Trang hài lòng gật đầu, xoay người nhìn Quản Đức Khoan nói: "Lầntrước công chúa của Bắc Thương muốn ám hại ngươi và ta, hôm nay tathưởng ả cho các ngươi !"
Gậy ông đập lưng ông là quy tắc cô tin phụng, Thương Tiệp Ảnh thiếu đàn ông như vậy, cô thành toàn là được rồi.
Quản Đức Khoan cười gượng xoa xoa tay, híp mắt xuyên thấu qua giấy cửa sổnhìn về phía cô gái nằm dưới đất, do dự nói: "Đến lúc đó xảy ra chuyệngì, cha ta sẽ không tha cho ta đâu !"
"Ngươi yên tâm, có chuyện ta sẽ đỡ cho ngươi!" - Nam Cung Thiển Trang mở miệng bảo đảm.
Con mắt hình tam giác ngược của Quản Đức Khoan quét qua Bách Lý Ngọc, thấy y ngầm cho phép, thở phào nhẹ nhõm, hô lên: "Huynh đệ, đi, chúng ta nếmthử một chút con gái do hoàng thất Bắc Thương nuôi dưỡng, nhìn xem sovới phụ nữ trong phủ khác nhau ở chỗ nào !"
Hai người kia đang đứng ở góc tường làm cọc gỗ vừa nghe thấy, ánh mắt vụt sáng, vội vàng đi sang phòng sát vách.
Nam Cung Thiển Trang lắc chiếc chuông gió ở cửa sổ, trong chốc lát sau, Phi Hoa mang theo bốn gã thợ vẽ đi vào.
"Chủ tử, đây là thợ vẽ tốt nhất ở Mân thành !"
Nam Cung Thiển Trang gật đầu, phất tay ý bảo mấy người thợ vẽ ước chừngkhoảng ba mươi nhìn một màn bốc lửa ở phòng sát vách, chân mày ngập ýcười, nói: "Ta muốn các người vẽ ra hình ảnh giao quấn bên trong, nhớkỹ, tướng mạo còn có mỗi nét tinh tế trên mặt mũi của cô gái đều phảimiêu tả ra ngoài, về phần đám đàn ông, không cần vẽ mặt, vẽ ra đặc điểmtrên người bọn họ thôi, nhìn một lần liền phân biệt ra không phải cùngmột người là được!"
"Chuyện này. . ." - Mấy người thợ vẽ nhìn lẫn nhau, trên mặt đỏ bừng, cực kỳ lúng túng. Bọn họ từng vẽ cảnh trí sôngnúi, từng vẽ chân dung nhân vật, nhưng chưa bao giờ vẽ qua. . . XuânCung Đồ!
"Vẽ ra thì được vạn lượng vàng, hoặc là, để lại một cáitay !" - Nam Cung Thiển Trang trong lòng biết tài tử nho hủ lậu đều cóchút kiêu căng, tự cao tự đại, không cho chút uy hiếp chắc là sẽ khôngthỏa hiệp, vừa dứt lời, liền lôi kéo Bách Lý Ngọc đi ra ngoài, lại nhìnthấy Lãnh Sương đang vội vàng chạy tới.
"Chủ tử, hồ Sư Tử xuấthiện hiện tượng lạ, sau đó Tuyên vương của Nam Chiếu, Tương Vương củaĐông Lâm, thừa tướng của Bắc Thương đều chạy tới, thành chủ của Mânthành cũng đi đến, theo sau có rất nhiều dân chúng!"
Nam CungThiển Trang bắt đầu lo lắng, hiện tượng lạ đột nhiên xông tới khiến côứng phó không kịp, nếu là âm mưu gì đó của đối phương, vậy có bao nhiêukẻ đáng chết?
"Có khả năng nghe được cái gì không?"
"Thuộc hạ nghe nói hồ Sư Tử đột nhiên chấn động, một khối đá khổng lồ đỡ lấyhòm quan tài bằng băng nổi lên, nằm bên trong là một người con gái áo đỏ tuyệt sắc!" - Lãnh Sương cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không thểnói ra được.
Nam Cung Thiển Trang đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Bách Lý Ngọc, thấy sắc mặt của y biến hóa, trong tích tắc dườngnhư nghĩ đến điều gì đó, trong lòng chợt chấn động, chẳng lẽ là.