Trong mật thất của Linh Lung Các, Nam Cung Thiển Trang saingười treo ngược Nam Cung Nghị lên, dùng nước dội tỉnh, đặt một cái ghế rồi ngồixuống.
"Bách Lý Ngọc, một là ta lột sạch hắn rồi ném vào trong phòng Sở Mộ Cẩn, mộtlà huynh chấp đao lột da, dùng cục bớt đỏ bên trái tấm lưng của hắn làm mộtthanh cây quạt. Huynh chọn cái nào ?" - Nam Cung Thiển Trang vắt chéo haichân, lười biếng dựa vào trong ghế, tầm mắt đảo quanh ở trên ngón tay thon dàinhư ngọc của Bách Lý Ngọc, bàn tay đẹp như vậy, nếu chấp đao thì sẽ hoàn mỹ tựanhư bác sỹ trong phim truyền hình của Mỹ.
Khóe miệng Bách Lý Ngọc hơi co quắp, cả hai loại đều không muốn chọn. . .
"Làm cây quạt có tác dụng gì ?" - Bách Lý Ngọc nhìn về phía Nam CungNghị đầu đầy máu tươi, khóe miệng hơi cong lên. Y phải động thủ sao?
“Nạn đào hoa của huynh quá nhiều, sau này ta sẽ vẽ một bàn tay lên cây quạt, phốihợp cùng cái bớt đỏ, hù dọa một chút những nữ nhân kia, nếu không, đừng tráchta mạnh tay bẻ hoa !" - Nam Cung Thiển Trang càng nói càng thoải mái, giậtgiật ống tay áo của Bách Lý Ngọc nói: "Làm hai cây cây quạt đi, một cây đểlại cho Nam Cung lão phu nhân làm kỷ niệm !"
Bách Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, khẽ nghiêng đầu, đáy mắt đổ xuống nồng đậm nụ cười,xách đao chậm rãi đi tới bên cạnh Nam Cung Nghị, mũi đao thẳng tắp hạ xuống lồngngực, áo bào bị xẻ ra, Mạc Vấn cột áo bào vào phần hông, Bách Lý Ngọc đi vòngra sau lưng, hạ đao ở chỗ xương sống, một đao đem chỗ da phần lưng chia làm hainửa.
"A ——" - tiếng kêu thảm thiết thê lương của Nam Cung Nghị xé ráchchân trời, cả người bởi vì đau đớn mà từ từ co giật, lắc lư không kiểm soát nổi,gương mặt vặn vẹo biến hình nghiêm trọng, cực kỳ dữ tợn.
Nam Cung Thiển Trang sai người đưa lên một đôi bao tay cho Bách Lý Ngọc, đối diệntrước sự căm hận như ăn vào tận xương của Nam Cung Nghị, nụ cười trên mặt nở rộng,"Nam Cung Nghị, ngươi từ từ hưởng thụ đi, nhớ lấy thời điểm khắc cốt ghitâm này, kiếp sau nhìn thấy ta thì nên đi đường vòng, đừng tự dâng lên để chota tiêu khiển !" – Khi còn là một đứa trẻ đã biết hạ độc, chớ nói gì đếnngày hôm nay, giữ lại hắn, kẻ bị chết chính là bản thân nàng!
"Tiện. . . Nhân. . ." - Nam Cung Nghị gào thét, lời nói không thànhcâu, câu kế tiếp còn chưa nói ra khỏi miệng, Nam Cung Thiển Trang đã cởi ra chiếcgiầy thêu nhét vào trong miệng của hắn, phủi tay, nói: "Lời này ta khôngthích nghe, còn kêu nữa thì ta sẽ kéo đầu lưỡi của ngươi ra !" - Nói xong,Nam Cung Thiển Trang biểu diễn động tác kéo đầu lưỡi.
Nam Cung Nghị trợn tròn đôi mắt, ánh mắt âm độc như muốn ăn sống nuốt tươi NamCung Thiển Trang.
Bách Lý Ngọc đeo bao tay, từ từ dùng đao tách rời da và bắp thịt, động tác cựckỳ ưu nhã, mặt không đổi sắc, giống như là đang gọt vỏ củ cải, tựa như bươm buớmvỗ cánh mà đem nguyên khối da xé ra.
"A ——" Nam Cung Nghị chỉ cảm thấy linh hồn cùng thân thể của hắn bịxé nứt ra, hàm răng cắn thật chặt chiếc giày thêu hoa, trên đầu lăn xuống giọtmồ hôi to chừng hạt đậu, nhỏ xuống rơi vào trong xác thịt, đau đớn co giật mộthồi.
Nam Cung Thiển Trang móc móc lỗ tai, đứng dậy mở bung áo trắng không thấm máu củaBách Lý Ngọc, chỉ là trên tay lại cầm một tấm da dầm dề máu, giống như ma quâncủa ma đạo, tràn đầy tà khí, nhưng cả người phát ra khí chất lạnh lùng mà trongtrẻo xuất trần, lại giống như tiên nhân, vừa chính vừa tà, giờ phút này được yphát huy đến mức tận cùng.
"Thủ pháp tinh xảo, không có một chút thịt dư thừa, huynh tạm đi ra làmhai cây quạt, nhớ kỹ, cái của ta dùng vàng khảm lên cạnh, dùng bảo thạch làmdây đeo quạt !" - Nam Cung Thiển Trang đeo bao tay lật qua lật lại tấm dathịt, rồi sau đó ném cho Bách Lý Ngọc, nhìn y rời đi, khóe môi nhếch lên một nụcười tà nịnh: "Đặt hắn vào nước sôi từ từ hấp, chín nhừ thì cho chó ăn!"
Lãnh Sương rùng mình một cái, nhưng chỉ cúi mắt ánh lên tía sáng lấp lánh, nónglòng muốn thử, vội vàng căn dặn người đi thu xếp nước nóng.
. . . . . .
Một chiếc xe ngựa khi trời hửng sáng chạy hết sức ra ngoài thành, gấp rút đi vềhướng Mân Thành.
Bên trong xe ngựa, Nam Cung Thiển Trang gối đầu lên đùi Bách Lý Ngọc, đùa nghịchngón tay xương thịt phân chia rõ ràng của y, cầm tay của mình áp sát lại để sosánh, nhướn mày, vốn tưởng rằng tay của cô không tính là ngắn, nhưng vẫn nhỏhơn khổ bàn tay của Bách Lý Ngọc.
"Huynh mang cây quạt của ta đi đâu rồi hả ?" - Đùa bỡn hồi lâu liềncó chút nhàm chán, đẩy bàn tay Bách Lý Ngọc ra, chợt nhớ tới cây quạt của cô.
"Cho đưa đến lão phu nhân phủ tướng quân rồi !" - Bách Lý Ngọc trên mặtnhư ngọc không có một tia biểu cảm, lời nói của cô nàng trên phố hôm đó vẫn inrõ ràng ở trong đầu. Muốn cả ngày lẫn đêm cầm Nam Cung Nghị trong tay sao ?
Nghĩ hay lắm!
Nam Cung Thiển Trang mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川),,tức giận ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bách Lý Ngọc, nói: "Huynh chưa từng đượcta đồng ý, lại tự tiện chủ trương, là không tôn trọng ta!"
"Có muốn đền mặt của ta cho nàng làm cây quạt không ?" - Bách Lý Ngọcmắt nhìn thẳng, chăm chú đọc cuốn sách cầm trên tay, không để ý tới Nam CungThiển Trang đang quấy rối.
Nam Cung Thiển Trang hận vô cùng, cái tên này chính là nắm chắc cô không đốiphó được với y, mới dám lớn lốí như thế!
"Ám vệ báo lại, lúc ấy lão phu nhân tức giận khạc ra một búng máu, lâm vàohôn mê, đến nay vẫn chưa thể tỉnh lại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ướcchừng đại hạn đã tới !" – ánh mắt Bách Lý Ngọc ẩn hiện ánh sáng lạnh lẽo,chuyện mà lão phu nhân làm với nàng, đủ để chết trăm ngàn lần, vậy vẫn là quá lợicho bà ta.
Nam Cung Thiển Trang bị dời đi lực chú ý, nghĩ đến Nam Cung Nghị vừa chết, phủtướng quân chỉ có Nam Cung Tiêu, Nam Cung Ngạo Thiên sẽ tìm tới hắn, hay là hờhững ra khỏi triều đình?
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Nam Cung Ngạo Thiên, ông ta đắm chìm trong quyềnthế, oai phong chốn sa trường đã nhiều năm, tích lũy chiến công chói lọi cửanhà, thoát khỏi thân phận bần hàn, sẽ không vì dòng nước xiết mà thối lui, ngượclại sẽ vắt óc tìm mưu kế đoạt quyền, báo thù.
"Ừ, chúng ta phải sắp xếp người canh chừng Nam Cung Ngạo Thiên !" -Nam Cung Thiển Trang lâm vào trầm tư, Nam Cung Ngạo Thiên ông ta còn có thể tiếptục khơi lên sóng gió nữa sao?
"Nàng yên tâm, nhiều nhất là ngày mai, Nam Cung Ngạo Thiên sẽ phải âm thầmra khỏi triều đình !" - Bách Lý Ngọc khóe miệng ngập tràn nụ cười nhẹnhàng, cực kỳ có thể trấn an lòng người.
"Vì sao ?" - Nam Cung Thiển Trang hỏi ngược lại. Tuyết Lâm không cóngười có thể dùng, bè đảng Tả Tướng đều bị nhổ tận gốc, rất nhiều chỗ trống cònchưa có người gánh vác, Bách Lý Ngọc lại bị tịch biên gia sản, phủ Vinh QuốcCông bị liên lụy, Thái Thụy là một đại danh tướng tiên phong bị áp giải hồikinh, nếu Nam Cung Ngạo Thiên cũng bị thối lui khỏi triều đình, như vậy, Sở MộCẩn ngoại trừ người của Bắc Viên vương phủ, nếu biên cương bị xâm phạm, căn bảnkhông có người nào có thể phòng ngự được.
"Nam Cung Ngạo Thiên là người của phái Dạ vương Sở Mộ Khoảnh, Sở Mộ Cẩn đãsớm nảy sinh ý nghĩ diệt trừ ông ta, hiện nay, hắn có thể thừa dịp mượn taynàng diệt trừ ông ta, rót tâm huyết vảo trong triều đình, thay bằng tâm phúc củahắn, hoàng quyền càng vững hơn, trong triều, những lão ngoan cố thường ép buộchắn kia cũng không rung chuyển được địa vị của hắn !" – ánh mắt Bách Lý Ngọcchợt thoáng qua tia mờ ám, lộ ra nhàn nhạt châm chọc.
Nam Cung Thiển Trang ngạc nhiên. Vậy không phải là cô giúp Sở Mộ Cẩn rồi sao ?
Một tay chống cằm, con ngươi đảo đảo xoay tròn, chợt, tay vỗ lên án kỷ, hả hênói: "Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này cài người nằm vùng!"
Quyết định chủ ý, Nam Cung Thiển Trang xem xét người có thể đảm nhiệm chức vịgì, trong triều hiện thiếu Thừa Tướng, Binh Bộ Thị Lang, Đại Lý Tự khanh, nếu SởMộ Cẩn muốn tiêu diệt sạch Nam Cung Ngạo Thiên. . .
"Huynh nói xem người nào sẽ thay thế vị trí của huynh ?" - Nam CungThiển Trang nghiêng đầu nhìn về phía Bách Lý Ngọc, cảm thấy Tuyết Lâm quốc tổnthương nguyên khí nặng nề, sợ là quốc gia có căn cơ bất ổn nhất trong bốn nướcQuốc, hẳn Đông Lăng sẽ thừa dịp này vùng thoát khỏi sự khống chế đi ?
Ai cũng muốn một bước lên làm bá chủ, Đông Lăng cũng không ngoại lệ, hàng nămtiến cống cho Tuyết Lâm quốc, năm nay vẫn còn chưa tiến cống, có phải là điềmbáo muốn đoạn tuyệt hay không?
"Không biết !" - Bách Lý Ngọc ánh mắt lóe lên, để sách xuống, nhắm mắtdưỡng thần.
Nam Cung Thiển Trang bĩu môi, đưa tay đung đưa trước mặt của y, thấy y không phảnứng chút nào, cầm lên lọn tóc đen xõa trước ngực hắn, bứt một sợi, bỏ vào tronglỗ tai của y chuyển động.
Bách Lý Ngọc nghiêng đầu về phía bên trái, bàn tay kìm hãm cổ tay Nam Cung ThiểnTrang, kéo vào trong lồng ngực, Nam Cung Thiển Trang rơi vào trong ngực y.
"Hít ——" – cổ tay bị đau, Nam Cung Thiển Trang hít vào ngụm khí lạnh,tức giận đẩy Bách Lý Ngọc ra, vén lên ống tay áo, máu ứ đọng cổ tay phiếm màuvàng, bị Bách Lý Ngọc dùng sức lôi kéo, đã biến thành màu đỏ.
"Chuyện gì xảy ra vậy ?" - Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng nắm tay Nam CungThiển Trang, ánh mắt hiện lên sắc tối đen, chăm chú nhìn chằm chằm cổ tay tím bầm.
"Đều tại huynh !" - Nam Cung Thiển Trang tức giận lầm bầm. Cô cũngkhông biết tại sao làn da dễ dàng tím bầm như vậy, chỉ nhẹ nhàng bấm xuống ngàyhôm sau cũng sẽ biến thành màu tím, xung quanh thì ố vàng.
Bách Lý Ngọc móc ra dược cao, êm ái xoa thuốc cho Nam Cung Thiển Trang, cườitrêu nói: "Da mặt nàng dày như thế, vì sao dễ dàng nhẹ một cái liền bịthương nhỉ ?"
Nam Cung Thiển Trang mắt trầm xuống, rút tay về, xoay người đưa lưng về phíaBách Lý Ngọc, không thèm để ý nữa.
Bách Lý Ngọc thấy cô nàng giận dỗi, cơn buồn ngủ đã mất, tiếp tục lật xem cuốnsách.
Chờ cả ngày, cũng không thấy Bách Lý Ngọc tới trấn an, trong lòng Nam Cung ThiểnTrang bốc lên lửa giận, đưa tay ngăn chặn sách của hắn, phồng má nói:"Không phải huynh nên vì lời nói của huynh mà cảm thấy áy náy sao ?"
"Hả ?" - Bách Lý Ngọc giương mắt, nhìn Nam Cung Thiển Trang tức giậnkhông nhẹ, lấy ra tay của nàng hỏi: "Nàng nói cần phải như thế nào ?"
"Không phải nên nói xin lỗi, sau đó trấn an ta sao?"
"Lần sau ta sẽ chú ý !" - Bách Lý Ngọc sáng tỏ, gật đầu.
Nam Cung Thiển Trang cắn răng nghiến lợi, hung tợn lườm Bách Lý Ngọc một cái,không phải tên ngốc này nên ôm nàng an ủi một phen sao?
"Chú ý cái gì ?"
"Thân thể của nàng không giống với người khác, da trên mặt thì dầy, cổ taythì hơi non, sau này ta sẽ kéo nhiều hơn, nó sẽ dày lên, sẽ không dễ dàng bị bầmtím nữa !" - Bách Lý Ngọc lại cười nói.
Nam Cung Thiển Trang giận đến mức hai mắt thiếu chút nữa đen xì, da cô rất dầysao ?
Nam Cung Thiển Trang giận quá hóa cười, chợt nghĩ đến cái gì đó, khóe môi nhếchlên một nét cười nhạt sáng rỡ, thu liễm lại toàn thân tức giận, ngồi xuống bêncạnh: "Huynh nói da mặt ta dày như thế, nếu không làm vài chuyện gì đó, cóphải quá có lỗi với chính mình hay không?"
Bách Lý Ngọc đưa con ngươi sáng trong ướt át nhìn Nam Cung Thiển Trang đang cườibỉ ổi, cánh môi mím lại thẳng tắp.
"Các phương diện của Bắc Viên Trần đều phù hợp với tiêu chuẩn của ta, chỉduy nhất không may mắn là giết mất ái sủng của hắn, ta cũng không cần thiết bởivì hắn tức giận mà phải ẩn núp, dù sao da mặt dày thành ra như vậy thật không dễ,đến Mân Thành, ta muốn bắt tay giảng hòa với hắn, có thể xem xét nên phát triểnthêm một bước hay không nhỉ !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang hai mắt tỏaánh sáng, hiển nhiên là tính toán muốn làm như vậy.
Mặt Bách Lý Ngọc “xoạt” cái tối sầm, bóng lưng cô và Bắc Viên Trần cùng sóngđôi rời đi ở thần y cốc làm đau nhói mắt của y, mỗi lần nhớ tới, trong lòng liềncó một khoảng trống rỗng, chỉ khi có cô ở bên cạnh mới thấy an tâm.
Hôm nay, cô nói Bắc Viên Trần là loại nam tử mà cô yêu thích, nếu Bắc Viên Trầncó ý đối với cô, cô sẽ vứt bỏ hắn đi chăng?
"Nàng là phụ nữ đã có chồng !" - Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng nói, nhưngnhìn kỹ, con ngươi tĩnh lặng không sóng không gió của y đang gợn sóng lăn tăn,hoàn toàn không có vẻ thờ ơ hững hờ.
Nam Cung Thiển Trang lại cho là Bách Lý Ngọc khinh thường, coi thường cô, trầmmặt nói: "Ta da mặt dày, hòa ly với huynh, hoặc là hồng hạnh xuất tường,dù như thế nào cũng đâu cần để ý đến người khác chỉ chỉ chỏ chỏ chứ ?"
Bách Lý Ngọc có chút giận tái đi, cứng rắn kéo cô vào trong ngực, bá đạo cắnlên cái miệng khẽ mở khẽ đóng của cô nàng. Nam Cung Thiển Trang không chịu yếu thế,mạnh mẽ cắn ngược trở lại, khoang miệng của hai người tràn ngập mùi máu tươi,mùi khói thuốc súng thầm lặng triển khai.
"Chủ tử, chủ mẫu, đã đến Thái Bạch Lâu !" - Mạc Vấn đứng ở bên cạnhxe ngựa nhắc nhở.
Nam Cung Thiển Trang hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến ánh mắt của Bách Lý Ngọcđang quăng tới, vén rèm lên, dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa.
Bách Lý Ngọc ngắm bóng lưng màu đỏ kia, giữa hai lông mày nhuộm một mảng sầunhàn nhạt, bất đắc dĩ đi theo xuống xe ngựa, theo sau lưng cô nàng tiến vàoquán rượu.
"Chưởng quỹ, cho hai gian phòng chữ Thiên tốt nhất !" - Mạc Vấn đi tớitrước quầy dự tính sắp xếp phòng trọ.
"Ba gian !" - Nam Cung Thiển Trang bất ngờ chen vào nói, trực tiếpmóc ra từ trong ngực tiền của một gian phòng trọ.
Sắc mặt Bách Lý Ngọc căng thẳng, ý thức được cô nàng thật sự đang nổi giận,ngay cả tiền bạc vốn được coi như sinh mệnh cũng đã lấy ra, hạ quyết tâm vạchrõ ranh giới với y.
"Thiển Thiển, đừng làm rộn !" - Bách Lý Ngọc cầm tay Nam Cung ThiểnTrang, ngăn lại động tác của cô nàng.
"Buông tay ra !" – nét mặt Nam Cung Thiển Trang vô cảm. Con bà nó, damặt của cô dầy hả ? Từ bây giờ sẽ không quấn lấy y nữa! Không làm vướng mắt củay nữa!
"Thiển Thiển. . ."
"Bảo ngươi buông tay không nghe thấy hả ? Da mặt sao lại dầy như thế hả?" - Nam Cung Thiển Trang trợn mắt nhìn thẳng vào y
Bách Lý Ngọc hơi nhếch môi, cố chấp cùng với cô nàng nhìn thẳng lẫn nhau.
Chợt, một nam nhân mặc cẩm bào màu vàng kim đi tới, đi theo phía sau có mấy giađinh, phe phẩy cây quạt, nói: "Ngươi không nghe thấy sao ? Vị tiểu nương tửnày bảo ngươi buông ra !" - Nói xong, cười híp mắt nhìn Nam Cung ThiểnTrang nói: "Tiểu nương tử đừng sợ, tiểu gia sẽ che chở cho nàng !"
Con mắt Bách Lý Ngọc lập tức sa sầm, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía nam tử mặc cẩmbào màu vàng kim, môi mỏng hơi vén lên: "Mạc Vấn !"
"Ngươi là người điếc hả ? Mau thả tiểu nương tử ra, không nhìn thấy nàngkhông nguyện ý theo ngươi sao ?" – Nam tử mặc cẩm bào màu vàng kim không hềđể ý nhìn, thu cây quạt lại, vươn tay muốn gỡ bàn tay của hai người đang lôikéo nhau ra.
Nam Cung Thiển Trang tức giận nhìn chằm chằm nam nhân xen vào việc của ngườikhác này, lạnh lùng nói: "Cút !"
"Tiểu nương tử. . ." - nam tử mặc cẩm bào màu vàng kim bị tiếng tráchmắng của Nam Cung Thiển Trang hù dọa, sững sờ kêu lên.
"Ngươi bị điếc tai hả ? Bảo ngươi cút không nghe thấy sao ? Chuyện của lãonương liên quan cái rắm gì đến ngươi ? Ngươi được gọi là quản quá nhiều hả?" - Nam Cung Thiển Trang muốn xé nát cái miệng của hắn. Mắng người nào điếcvậy hả ? Cho dù cô không chào đón thì Bách Lý Ngọc vẫn là nam nhân của cô, mắngnam nhân của cô không phải là đang chửi cô sao ?
Nam tử bị bộ dáng hung hãn của Nam Cung Thiển Trang rống cho hồn vẫn chưa tỉnhlại, đần độn nói: "Tiểu nương tử, tiểu gia được gọi là Quản Đức Khoan!"(1)
(1)Quản Đức Khoan - tên của nhân vật này có nghĩa là có lòng can thiệp rộngrãi. hay lo xen vào việc của người khác. Ở câu trước, nguyên văn Thiển Trang bảohắn là “Nhĩ thị khiếu quản đích khoan ba?” - tức là có ý chế giễu hắn là đồ nhiềuchuyện, không ngờ vô tình gọi gần trúng tên của hắn, cho nên câu sau hắn có ý sửalại tên đúng của mình là Quản Đức Khoan (tiểu gia thị khiếu Quản Đức Khoan)
Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, há mồm nhìn Quản Đức Khoan, sau đó nhìn Bách LýNgọc, cười to lên: "Cha của ngươi rất có tầm nhìn xa trông rộng đấy!"
Thấy Nam Cung Thiển Trang thích thú cười ra tiếng, Quản Đức Khoan nhíu mày nói:"Tiểu nương tử, tiểu gia là thiếu thành chủ của Mân thành, nếu nàng khôngđồng ý đi theo y, tiểu gia sẽ cưới nàng vào cửa !"
Trong nhà có mười mấy phòng thị thiếp, các loại tính tình đều đã chiếm đoạt đượccả, duy chỉ người đủ vị như Nam Cung Thiển Trang là không có, Quản Đức Khoan độngtâm tư, tính toán làm sao phải lôi vào phủ.
Liếc mắt đánh giá Bách Lý Ngọc, nhìn thấy toàn thân y có phần phong độ giốngnhư người có thân phận, nhưng ở tại Mân Thành này, ai dám đối phó với hắn đây ?
Nghĩ đến chỗ này, yên tâm bỏ xuống một chút đề phòng, kê vào lỗ tai của giađinh ở phía sau thì thầm mấy câu, rồi vẫy cho lui, cười nói: "Tiểu nương tửsuy tính như thế nào ?"
Nam Cung Thiển Trang cười lạnh trong lòng, đúng là một gã không biết trời cao đấtrộng, liếc mắt sang Bách Lý Ngọc, thanh lệ nói: "Thân phận của thiếu thànhchủ rất cao sao ?"
Vừa dứt lời, mọi người cười ầm lên, ánh mắt hứng thú nhìn Bách Lý Ngọc và NamCung Thiển Trang đang có chút không hiểu, nghĩ thầm tiểu nương tử này nhất địnhsẽ bị Quản Đức Khoan trắng trợn cướp đoạt về.
Chuyện như vậy thường gặp tại Mân Thành, chỉ cần Quản Đức Khoan nhìn vừa mắt,cho dù là có vợ có chồng cũng sẽ bắt tiến vào phủ, người khác cũng mặc kệ khôngnói thêm cái gì, thân phận vẫn còn ở nơi này, nếu có câu oán hận, chắc chắn sẽbị đuổi ra khỏi Mân Thành.
"Tiểu nương tử, ở Mân Thành tiểu gia nói một câu là được !" - Quản ĐứcKhoan cười vẻ đắc ý, xem ra tiểu nương tử này hẳn là một người thôn quê, khôngcó kiến thức.
Sắc mặt Nam Cung Thiển Trang trở nên đỏ hồng, làm như náo loạn gây ra chuyện cườivô cùng, không chịu yếu thế phản bác lại: "To hơn nữa còn có hoàng thượngquản, chức quan của cha ngươi so hoàng thượng còn lớn hơn sao ?"
Mọi người lắc đầu một cái, nơi này là giải đất mà bốn nước đã bỏ mặc, đươngnhiên Thành chủ là to nhất, bốn nước kia ai cũng muốn nuốt vào, nhưng không aicó thể độc chiếm được, cai quản lớn nhất chính là Chúa vùng!
"Tiểu nương tử, Hoàng đế của bốn nước thì tính là gì ? Còn không phải làkhông làm gì được cha ta sao ? Ai cũng không chiếm được lợi !" – Quản ĐứcKhoan đắc ý trong lòng, giống như đã thấy Nam Cung Thiển Trang sắp bị hắn đè ởphía dưới.
Trong đôi mắt lạnh của Nam Cung Thiển Trang chợt lóe lên tia sáng rồi vụt mất,nhìn ánh mắt dâm quang của hắn, vùng thoát khỏi tay Bách Lý Ngọc, cúi ngườinói: "Ta thiếu y năm ngàn lượng bạc, ngươi thay ta trả lại cho y, ta sẽ gảcho ngươi !"
Quản Đức Khoan ngẩn ra, trên mặt có chút do dự, hắn bình thường ở trong thành đềuăn chùa uống chùa, người nào quản hắn khỉ gió có tiền tài hay không ? Cha hắnham tiền như mạng, nếu hắn cầm năm ngàn lượng bạc đổi lấy nữ nhân, lại chẳngđánh hắn tàn phế ư ?
Do dự một chút, cười mỉa nói: "Tiểu nương tử vì sao thiếu y nhiều bạc nhưthế ?"
"Chữa bệnh !" - Nam Cung Thiển Trang sắc mặt trắng nhợt, rũ lông mixuống.
Quản Đức Khoan híp con mắt hình tam giác lại, tâm thần hơi lay động, vội vàng hỏinói: "Bệnh gì ? Trị lành rồi hả ?"
"Ta. . ." - Nam Cung Thiển Trang lắc đầu, có chút khó mở miệng, khẽ cắncánh môi nói: "Hoa. . . Bệnh hoa liễu. . . Hắn đang đòi ta trả bạc !"
Sắc mặt của Nam Cung Thiển Trang không còn đỏ thắm như trước nữa, trắng bệchkhông có một tia huyết sắc, khẩn trương nhìn Quản Đức Khoan, chỉ sợ hắn sẽ đổiý.
Quản Đức Khoan vừa nghe xong, lập tức lui về phía sau mấy bước, giữ một khoảngcách với Nam Cung Thiển Trang, sợ bị lây bệnh, vội vàng nói: "Cái đó. . .Tiểu nương tử à, tiểu gia không mang nhiều tiền bạc như vậy, ta trở về xin phépcha đã !" - Nói xong, bỏ đi với nét mặt khó coi.
Nữ nhân có khá hơn nữa cũng không thể lấy, hắn cũng không phải là không muốn sốngnữa, trong nhà còn có mười mấy phòng thị thiếp chờ hắn thương yêu đấy.
"Ta chờ ngươi đó !" - Nam Cung Thiển Trang nghẹn đỏ mặt, đi theo mấybước, vội vàng hô lên. Bóng dáng Quản Đức Khoan chợt dừng lại, bàn chân tạ nhưnhấn gót, vụt nhanh như một làn khói không thấy bóng dáng nữa.
Mọi người nhìn thấy mà sững sờ, không ngờ tới Quản Đức Khoan cứ như vậy mà từ bỏý đồ, không khỏi nhìn về phía Nam Cung Thiển Trang, suy đoán lúc trước hai ngườihọ đang nói chuyện gì với nhau.
Nét mặt Bách Lý Ngọc âm trầm, nhấc ngang eo Nam Cung Thiển Trang, khiêng cônàng lên lầu, lại đụng phải một nữ tử ở cửa cầu thang.
Cả người mặc chiếc áo dài màu xanh lam áo sam màu xanh biếc nhạt, váy dài màuxanh cỏ non xòe ra như một bông hoa trong hơi sương, trên người khoác mảnh lụamỏng màu xanh dương nhàn nhạt, bờ vai như được gọt mà thành, thắt lưng thonthon, da thịt nõn nà, khí chất tựa hoa U lan. Trên đầu búi tóc lệch về một bên,cài nghiêng trâm long phượng bằng Bích Ngọc, trên khuôn mặt tròn trịa che đậy vẻsương lạnh.
"Công chúa Điệp Ảnh !" - Gương mặt lạnh lùng của Mạc Vấn có chút cứngngắc.
Đang giãy giụa, Nam Cung Thiển Trang lập tức dừng động tác, nghiêng đầu nhìn côgái áo lam, khí chất thật tốt, mắt to trong veo như hồ nước trong vắt, không hềcó một tia tạp chất, nhưng giữa hai lông mày lại kèm theo một luồng khí kháihào hùng, không giống với diện mạo của loại người nhu nhược.
Trong lòng kinh ngạc, Lolita này chính là vị hôn thê của Bách Lý Ngọc sao ? Nếulà một mình gặp mặt, cô sẽ không thể liên tưởng nàng ấy với công chúa Điệp Ảnhcủa Bắc Thương, diện mạo và lời đồn đại thật là chênh lệch quá xa.
"Quân Mặc U !" - Gương mặt không cảm xúc của Thương Tiệp Ảnh nhìn thẳngvào Bách Lý Ngọc, trong ánh mắt có ngọn lửa đang nhảy nhót, sau đó, bất thìnhlình đấm một quyền hướng tới mặt Bách Lý Ngọc.
Nam Cung Thiển Trang trở tay giữ chặt, lạnh lùng nhìn Thương Tiệp Ảnh, không phảiai cũng có thể được đánh nam nhân của cô!
"Ngươi chính là đồ xấu xí mà Quân Mặc U cưới !" - Thương Tiệp Ảnh tứcgiận, trong lời nói mang theo sự chắc chắn, mắt to trong veo như nước bốc lên lửagiận, nhưng nhìn ở trong mắt người khác, lại tựa như một cô gái nước mắt rưngrưng nhu nhược, không hề có lực sát thương.
"Tiểu Bạch Thỏ!" - khóe miệng Nam Cung Thiển Trang tràn ra một nụ cười,cô cũng đã tưởng tượng ra tình cảnh khi gặp mặt sẽ tràn đầy mùi thuốc súng, hoặclà tràn đầy âm mưu quỷ kế, nhưng lại không nghĩ được rằng diện mạo của đốiphương là một Lolita.
Thương Tiệp Ảnh trợn mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang một cái, trong lòng lửa giậnsôi trào, nàng cực hận gương mặt hình tượng nhu nhược này của mình, mặc kệ làđang tức giận bừng bừng, vĩnh viễn đều là vẻ sương mù mờ mịt, yếu ớt nhìn vềphía đối phương, không có lấy một tia uy nghiêm.
"Câm miệng !" - Thương Tiệp Ảnh rút ra chiếc roi quấn ở bên hông, chiếutheo hướng của Nam Cung Thiển Trang ở trước mặt mà quất tới.
Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng linh hoạt níu lấy cây roi, lạnh lùng nói: "Không đượccó lần sau nữa !"
Thương Tiệp Ảnh dùng sức lôi mấy cái, lại bị Bách Lý Ngọc vững vàng túm ở lòngbàn tay, vẫn không nhúc nhích, tức giận mắt đỏ bừng, lạnh lùng nói: "QuânMặc U, ngươi bị hồ ly tinh này mê hoặc rồi, bản công chúa mới chính là vị hônthê của ngươi !"
Lôi chiếc roi khiến tay trở nên trắng bệch, chẳng lẽ là bởi vì nàng không códung mạo xinh đẹp như Nam Cung Thiển Trang, mới không thể lọt nổi vào mắt xanhcủa y ?
"Thương Tiệp Ảnh, chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi !" - Bách Lý Ngọcnói với khẩu khí lạnh nhạt, ôm lấy Nam Cung Thiển Trang, đẩy Thương Tiệp Ảnhra, đi lên lầu.
"Ngươi đứng lại cho bản công chúa !" - Thương Tiệp Ảnh đưa tay kéo ốngtay áo của Bách Lý Ngọc lại, Bách Lý Ngọc để Nam Cung Thiển Trang xuống, ngóntay lướt qua vạt ống tay áo rộng lớn, miếng vải mà Thương Tiệp Ảnh túm ở trongtay kia lập tức bị cắt đứt.
"Ngươi. . ." - Thương Tiệp Ảnh bị chọc giận, rút ra chiếc roi dùng hếttoàn lực theo hướng gương mặt của Nam Cung Thiển Trang mà quất đến, Bách Lý Ngọcnhanh chóng nắm đầu roi, ngay sau đó, cây roi gãy lìa.
"Thương Tiệp Ảnh, đây là sự cảnh cáo cuối cùng !" - Bách Lý Ngọc kéotay của Nam Cung Thiển Trang, không hề quay đầu lại, rời đi.
"Quân Mặc U, bản công chúa không đồng ý thì ngươi đừng mơ tưởng cưới hồ lytinh này làm vương hậu của ngươi, bản công chúa mới là thê tử mà mẹ ngươi nhậnđịnh, đừng mơ tưởng bà ấy sẽ hiểu !" - Thương Tiệp Ảnh phẫn hận dậm chân,sắc mặt tái xanh trở về phòng, cầm lên bình trà trên bàn, đập xuống đất.
"Công chúa, ngài đã lỗ mãng rồi, muốn đối phó với Nam Cung Thiển Trang, cứđeo bám Ám Đế là được, ngài như vậy sẽ chỉ càng đẩy Ám Đế ra càng xa !" -Mạc Ưu trấn an Thương Tiệp Ảnh, nghĩ đến đồ tiện nhân Nam Cung Thiển Trang kia,đáy mắt thoáng qua sự cay độc, nếu không phải do cô ả, chủ tử cũng sẽ không đuổigiết hắn.
"Ngươi nói một chút cho bản công chúa biết Quân Mặc U yêu thích kiểu côgái như thế nào !" - trong đầu Thương Tiệp Ảnh thoáng hiện lên gương mặtxinh đẹp rạng rỡ của Nam Cung Thiển Trang, đưa tay sờ lên mặt của mình, dáng dấpcủa nàng không khó nhìn, chỉ là lộ vẻ non trẻ.
"Công chúa thuần thiện, thời gian lâu dài, nhất định là Ám Đế có thể nhìnthấy điểm tốt của công chúa, hiện nay chỉ là bị Nam Cung Thiển Trang che mắt đểtâm, công chúa chỉ cần kiên nhẫn chờ tìm thời cơ là được rồi!"
Thương Tiệp Ảnh quét đôi mắt to trong veo như nước nhìn hướng gian phòng BáchLý Ngọc đang ở, đi qua đi lại ở trong phòng, suy ngẫm lời nói của Mạc Ưu, mộtlúc lâu mới gật đầu nói: "Mạc Ưu, thật sự là Nam Cung Thiển Trang quyến rũQuân Mặc U sao ?" - Nghĩ đến Bách Lý Ngọc vì cái đồ hồ ly tinh đó phá hủychiếc roi nàng yêu thích nhất, mối hận đối với Nam Cung Thiển Trang càng sâuthêm một tầng!
"Dạ, thuộc hạ tuyệt không có nửa câu nói láo, nếu không phải thuộc hạ hếtsức phản đối Ám Đế chung sống cùng Nam Cung Thiển Trang, tiện nhân kia nóihuyên thuyên ở trước mặt Ám Đế, thuộc hạ cũng không đến nỗi bị hạ Lệnh TruySát, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra !" - ánh mắt Mạc Ưu vụt hiện lên vẻâm u, nắm chặt tay, hận Nam Cung Thiển Trang đến độ cắn răng nghiến lợi.
Thương Tiệp Ảnh vuốt ve sợi tua rua bên hông, mặt mày lạnh lùng, sau hồi lâusuy tư, cười nhạt hừ hừ nói: "Người con trai của thành chủ kia có ý với hồly tinh này, không phải ả thích nam nhân sao? Vậy hãy để cho hồ ly tinh đến phụcvụ cho Quản Đức Khoan, tin rằng khi đó Quân Mặc U không thể nào thương yêu cưngchiều ả như vậy nữa, cũng sẽ vứt đi chiếc dép rách thôi !" - Cuối cùng sẽquay về bên cạnh nàng.
"Công chúa dự tính làm thế nào?" - ánh mắt âm độc của Mạc Ưu lóe lên,cung kính hỏi.
"Đây là bí dược của Hoàng thất Bắc Thương chúng ta, thừa dịp Quân Mặc U khôngcó ở đây, ngươi quay lại cho tiện nhân kia ăn, ném ả vào phòng của Quản ĐứcKhoan !" - đôi mắt to long lanh của Thương Tiệp Ảnh hiện đầy sự ác độc,người nào giành vị trí Vương Hậu của nàng, thì nàng nhất định phải cho kẻ đó trảgiá thật lớn.
Bên trong phòng chữThiên số một, không khí đang bị đóng băng, Nam Cung Thiển Trang ngồicùng một phương với Bách Lý Ngọc. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n-ThuyDuong18
"Vẫn còn giận ư ?" – trên dung nhan ôn nhuậnnhư ngọc của Bách Lý Ngọc hiện lên một nét cười, không biết vì sao nàngtức giận hờn dỗi lâu như vậy.
Nam Cung Thiển Trang quay đầuđi, không nhìn đến Bách Lý Ngọc, nghĩ đến vị hôn thê của y, trong lòngghen tuông điên đảo, đàn ông đều tam thê tứ thiếp, huống chi y còn là Ám Đế của một nước, nếu cưới một mình cô, Bắc Thương đế liệu có đồng ýkhông ?
"Thiển Thiển. . ." - Bách Lý Ngọc thở dài, đứng dậyđi tới ôm trọn eo nhỏ của cô nàng, kéo vào trong ngực. "Có gì không hàilòng, có điểm nào mà ta làm chưa được như ý thì nàng cứ nói thẳng ra!"
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vòng ôm ấm áp của y, Nam Cung Thiển Trangkhông có cốt khí mềm lòng, nhè nhẹ đấm lồng ngực của Bách Lý Ngọc.
"Cô ấy là vị hôn thê của huynh !" - Nam Cung Thiển Trang tuyệt đối khôngthể quên được, nếu có một ngày y phải cưới Thương Tiệp Ảnh. . .
"Ta đã giải trừ hôn ước với nàng ấy, trừ nàng ra, sẽ không còn có người thứ hai !" - khóe miệng Bách Lý Ngọc vẽ ra một đường cong mờ nhạt, hóa ralà đang để ý tới nữ nhân khác.
Nam Cung Thiển Trang thấytrái tim chợt ấm lên, e rằng những thứ lời ngon tiếng ngọt này y sẽkhông thể nói ra được, chỉ có thể là vì xoa dịu cô mà nói ra..., tínhcách như vậy, sao cô có thể yêu cầu quá đáng đây ? Lúc trước chẳng phảilà một thân phong độ này làm cho cô bị thuyết phục sao ?
"Chuyện viên Xá Lợi bảy màu là như thế nào ?" - Nam Cung Thiển Trang nghiêm mặt nói, đem nghi ngờ đã cất giấu ở đáy lòng mấy ngày hỏi ra.
"Không phải là ta làm !" - Bách Lý Ngọc thanh nhã phủ nhận.
"Xá Lợi bảy màu đang ở chỗ này của huynh hả ?" - Nam Cung Thiển Trang thầmsuy tư là ai đã thả ra lời đồn, để người của bốn nước hội tụ tại MânThành ?
"Không có ở đây !" - Bách Lý Ngọc lắc đầu.
Không có ở đây ? Nam Cung Thiển Trang cảm thấy sốt ruột, không có ở đây vậynó đang ở đâu ? Uổng công cô tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy.
"Lúc trước ở đại lao củaTông Nhân phủ đã đưa cho nàng rồi !"
Nam Cung Thiển Trang giận trợn cả mắt, lúc trước không phải y nói là đồ giả sao? May là cô không nỡ ném đi, giấu ở trong ngực, nếu lúc ấy cô làmmất, hiện tại có mà khóc đến chết thôi.
"Bách Lý Ngọc, lầnsau còn lừa gạt lão nương nữa, da của huynh sẽ bị nhéo căng đấy!" - NamCung Thiển Trang mặt mày sa sầm lạnh lùng uy hiếp.
"Được !"
Hai người tắm rửa trừ bỏ bụi bặm phong trần, dùng xong bữa, liền bị Nam Cung Thiển Trang kéo ra đi dạo phố.
Mân Thành tuy nhỏ, song nó là vùng đất giàu có nhất bốn nước, con đườngthông thương của bốn nước phải đi qua thành này, cho nên các quốc giađều muốn nuốt trọn. Động một chút là liên quan đến bốn nước, nếu mộtnước không có đủ năng lực trấn áp ba nước khác, cũng sẽ không hành độngthiếu suy nghĩ.
Nam Cung Thiển Trang nhìn món đồ chơi nhỏ ởbên cạnh, nghĩ thầm đúng là vùng đất giàu có và đông đúc, so sánh vớikinh đô của Tuyết Lâm quốc cũng tốt hơn đến vài phân, khó trách đây làcái bánh thơm ngon, ai cũng muốn cắn một miếng.
"Bách LýNgọc, nếu Hoàng đế Bắc Thương ép huynh cưới Thương Tiệp Ảnh thì sao ?"–Minh – Ám, hai vị vua đều muốn kiềm chế lẫn nhau, sở dĩ Hoàng đế BắcThương gả Thương Tiệp Ảnh cho Bách Lý Ngọc là vì muốn ngăn cản y, đểtránh bị quyền thế áp đảo ông ta.
"Lật đổ ông ta thì thế nào ?" – vẻ mặtBách Lý Ngọc thản nhiên, nhìn không ra chút cảm xúc biến động nào, dường như chỉ là đang nói chuyện hôm nay ăn món gì mà thôi.
Trong lòng Nam Cung Thiển Trang giống như đang bôi mật vậy, ngọt ngào phơiphới, cũng cảm thấy vượt quá sự tưởng tượng của cô, chỉ vẻn vẹn một câunói của Bách Lý Ngọc, liền có thể tác động tới tâm tình của cô.
Bỗng nhiên, Nam Cung Thiển Trang tạm dừng bước chân, nhìn thấy mảng màu đỏ ở phía trước, một ngọn lửa giận từ đáy lòng xộc lên, Bắc Viên Trần chếttiệt, nói mà không giữ lấy lời, chẳng phải là đã chấp nhận không đượcmặc màu đỏ rồi sao ?
Đang nghĩ như vậy, đã thấy Bắc ViênTrần đi tới hướng này, thấy bên cạnh hắn có một cô nương mặc áo màunxanh lục đang đi theo, đáy mắt Nam Cung Thiển Trang hiện lên ý cười."Bắc Viên thế tử, thật là trùng hợp, ở nơi này mà cũng có thể gặp được!"
"Thật không may !" - Bắc Viên Trần trước sau vẫn nhẹnhàng trong trẻo, nốt ruồi son ở hai đầu lông mày vẫn xinh đẹp như xưa.Con ngươi thâm thúy khóa chặt lên Nam Cung Thiển Trang, ánh mắt phứctạp, rốt cuộc thì cô nàng vẫn đào thoát khỏi sự bố trí của Sở Mộ Cẩn.
Nụ cười nơi khóe miệng của Nam Cung Thiển Trang đông cứng lại, đây chính là đặc biệt đến tìm cô sao?
"Bắc Viên Thế tử không phải là người nói giữ chữ tín !" - Nam Cung ThiểnTrang quét ánh mắt như có như không qua bộ áo đỏ của hắn. Cô cảm thấynếu để Bách Lý Ngọc mặc, cô còn có thể chấp nhận được, dù sao nhìn cũnggiống như là “áo đôi” vậy.
Bắc Viên Trần hơi nhếch khóemiệng, hắn nhận được tin tức của triều đình, Sở Mộ Cẩn mất tích một ngày mới hồi cung, chứng kiến xác chết trong tẩm điện, bị dọa sợ đến nỗi bất tỉnh tại chỗ, ngày hôm sau lợi dụng lí do phủ Nam Cung tướng quân cấukết cùng Bắc Thương Ám Đế để cách chức điều tra, hai bap hen liên tiếpbị đả kích, khiến Nam Cung Ngạo Thiên bị bệnh phải nằm trên giường, rótvào rất nhiều tâm huyết mới trong triều, Phó tướng Quý Vân vinh dự trởthành Tướng quân.
Mấy ngày gần đây Sở Mộ Cẩn vui giận thấtthường, hôm qua có lão già ngoan cố vào can gián để hắn nạp phi, ngaylập tức bị bắt đem ra ngoài chém, hắn hoài nghi khoảng thời gian này Nam Cung Thiển Trang rốt cuộc đã làm cài gì với Sở Mộ Cẩn?
"Bản thế tử thật tò mò Nam Cung tiểu thư đã làm chuyện gì với Cần vương?" - Bắc Viên Trần trầm giọng hỏi.
"Cũng không còn gì, ngươi muốn biết thì có thể đi hỏi hắn !"
Nam Cung Thiển Trang nhìn cô gái ở bên cạnh Bắc Viên Trần, trên người mặcváy màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa sen màu lam nhạt, chỉ màubạc vẽ ra vài mảng mây Tường Vân, vạt áo gai xếp họa tiết sóng nước dàyđặc, vải gấm màu vàng nhạt quần trước ngực, váy dài trên người nhẹ nhàng chập chờn tung bay, trên viền tóc cắm xiên một cây trâm noãn ngọc, códây tua rua tinh sảo, da thịt nhẵn nhụi trơn bóng min màng như ôn ngọc,miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà vẫn đỏ, kiều diễm vô cùng, sợi tóc ởhai bên má theo gió mềm mại phất vào mặt càng thêm mấy phần phong tìnhmê người, ở bên tai đôi khuyên bằng hạt trân châu chập chờn lay động,bàn chân đi một đôi hài mạ vàng trang điểm thêm đá quý, tròng mắt thôngminh chuyển động.
Cô gái tựa hồ nhận thấy được Nam CungThiển Trang đang quan sát, sóng mắt mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn -ThuyDuong18
"Đây là đại tiểu thưcủa phủ thành chủ, Quản Lạc, em gái của Quản Đức Khoan!" - Bắc Viên Trần thấy ánh mắt của hai người giao hội, mỉm cười giới thiệu.
"Nam Cung Thiển Trang, Bách Lý Ngọc !" - Nam Cung Thiển Trang giới thiệungắn gọn, tự đáy lòng có hơi kinh ngạc, cô gái này khí độ bất phàm,nhưng anh trai của nàng ăn chơi trác táng, bức nam ép nữ, tiếng xấu lanxa tại Mân thành, mọi người giận mà không dám nói gì.
“Từtrước đã nghe qua, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" - Quản Lạc che miệng cười duyên, ánh mắt quét qua Bách Lý Ngọc, hơi dừng lại, nhưng ngay sau đókhép hờ lông mi rũ mắt xuống, che đi thần sắc dưới đáy mắt.
Nam Cung Thiển Trang lẳng lặng đem tình cảnh này thu vào trong mắt, cườinhạt nói: "Diễm phúc của Bắc Viên Trần không mỏng, thiên kim của thànhchủ “huệ chất lan tâm”, có thể gặp nhưng không thể cầu !"
(huệ chất lan tâm: khí chất như hoa lan hoa huệ - chỉ người cao nhã thanh khiết)
Dứt lời, nhìn sắc mặt Quản Lạc hơi đanh lại, nụ cười trên mặt càng trở lênlạnh như băng, cô không muốn phải phỏng đoán lòng người nhiều hơn nữa,nếu là lỗi của nàng cảm giác khen ngược, thật sự có tâm tư với Bách LýNgọc, cô không ngần ngại bóp chết mầm tình mới vừa nảy sinh của QuảnLạc.
"Không nhọc Nam Cung tiểu thư lo lắng, Quản Lạc là vịhôn thê của bản thế tử !" - Bắc Viên Trần thu lại ánh mắt ảm đạm, nhuhòa nhìn Quản Lạc.
Nam Cung Thiển Trang chợt hiểu ra, ánhmắt không tự chủ mà mang theo vẻ đồng tình nhìn về phía Quản Lạc, BắcViên Trần tính tình lạnh nhạt, tâm lạnh vô tình, nhìn vào dáng vẻ nàythì biết là không có ý gì đối với Quản Lạc, chỉ sợ là bậc cha chú kếtnhân duyên, nhưng nếu là như vậy, vì sao lão Vương gia Bắc Viên quenđược với thành chủ của Mân thành?
"Như thế cũng tốt, mongrằng Thế tử tuân thủ điều ước đánh cuộc !" - Nói xong, Nam Cung ThiểnTrang lôi kéo Bách Lý Ngọc rời đi.
Bắc Viên Trần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng màu đỏ càng lúc càng xa, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
"Cô ta chính là nàng ấy sao ?" - Quản Lạc khẽ cắn cánh môi, nhìn một đôingười ngọc đã đi xa, trong mắt có sự hâm mộ, khi chạm đến ánh nhìn củaBắc Viên Trần, lại lướt qua sự mất mát.
"Phải hay khôngphải, có gì khác nhau đâu ?" - Bắc Viên Trần thu hồi tầm mắt, con ngươitrong trẻo lạnh lùng bình tĩnh không có một gợn sóng."Đi thôi!"
Ngày hôm sau, khi Nam Cung Thiển Trang tỉnh dậy, đã không trông thấy bóngdáng Bách Lý Ngọc ở bên cạnh, nén lại sự u buồn, Lãnh Sương bưng đồ ănsáng đi vào.
"Chủ tử, hôm qua khi thuộc hạ đến, đã thám thính được viên Xá Lợi bảy màu xuất hiện ở hồ Sư Tử !"
Nam Cung Thiển Trang chỉ cười không nói, vuốt ve viên Xá Lợi bảy màu trongtay áo, cười lạnh trong lòng, không biết là kẻ đứng đằng sau chờ ngườicủa bốn nước hội tụ ở hồ Sư Tử, rồi sẽ hạ nước cờ tiếp theo như thế nàođây!
"Chủ tử, ngài và đại chủ tử muốn đi phải không?" - Lãnh Sương giúp Nam Cung Thiển Trang múc món cháo lá sen thơm ngon, dùngchiếc quạt nhỏ quạt nguội đi.
"Đi chứ !" - Không đi thì sao biết kẻ đứng đằng sau có mục đích gì ? ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n -ThuyDuong18
Lãnh Sương há hốc miệng, sắc mặt không được tốt, nói: "Khi thuộc hạ đi vào,công chúa Bắc Thương sai người đến mời ngài đi du hồ !"
NamCung Thiển Trang sửng sốt, Thương Tiệp Ảnh mời cô đi du hồ ? A. . . Hômqua thì hận không thể giết chết cô, hôm nay bỗng nhiên đối tốt, khácthường như vậy tất là có ý đồ xấu.
"Nàng ta có nói gì không?" - Nam Cung Thiển Trang múc cháo nếm thử, cảm thấy đầu bếp của kháchsạn này so với ở Tuyết Lâm quốc làm dễ ăn hơn một chút.
"Nàng ta muốn hoà giải với ngài, nói về chuyện đại chủ tử !" - Trong lòngLãnh Sương có chút oán trách Bách Lý Ngọc cứ gây ra nạn đào hoa, làm chủ tử gặp xúi quẩy.
"Đi gặp thôi !" - Nam Cung Thiển Trang cảm thấy cô muốn bày ra một cái lôi đài, đem một đám nữ nhân ham muốn BáchLý Ngọc trói lại, hành hạ cho đến chết ở trước mặt mọi người, triệt đểchặt đứt đám nữ nhân giống như bầy ruồi nhặng vo ve mà đến.
Không còn ham muốn ăn uống, buông thìa xuống, sửa sang lại một lần nữa, rồi xuống lầu.
Nhìn thấy Thương Tiệp Ảnh ở đại sảnh, mí mắt Nam Cung Thiển Trang khẽ runrẩy, váy lụa mỏng màu lam đã đổi thành váy lụa mỏng màu đỏ tương tự củacô, không biết cô ta còn muốn đổi thành cái loại bươm bướm gì.
"Trang nhi tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi !" - Khuôn mặt tròn tròn của Thương Tiệp Ảnhtreo lên một nụ cười ngọt ngào, bàn tay thân thiết tóm lấy cổ tay củaNam Cung Thiển Trang, áy náy nói: "Trang nhi tỷ tỷ, hôm qua Ảnh nhiluống cuống, mong tỷ chớ trách !"
Nam Cung Thiển Trang cũngcười không ngớt, khẽ khàng xoa tay Thương Tiệp Ảnh, một mặt có vẻ bị tổn thương, nói: "Hôm qua ta cũng bị Ảnh nhi muội muội dọa, không thể tâmsự thật tốt cùng với muội, Ảnh nhi muội muội đã tự mình xin lỗi, ta saocó thể ghi hận, huống chi, tính tình của muội thẳng thắn, thật hợp với ý của ta !" – Dứt lời, ánh mắt nhu hòa lại quan sát Thương Tiệp Ảnh, cười nói: "Tính của ta cũng rất thẳng, muội muội mặc bộ xiêm y này khônghợp, muội vẫn hợp mặc màu xanh lục hơn!" – Giống kỹ nữ xanh lục thôi,chẳng phải sao ?
ThươngTiệp Ảnh ngực như nghẹn lại, lập tức cười duyên nói: "Chỉ là Ảnh nhi hâm mộ tỷ tỷ có thể mặc màu đỏ thật xinh đẹp như vậy, hôm nay thử xem sao,quả thực không phải là loại người nào cũng có thể mặc !"
"Tất nhiên, thế gian ít có người mặc ra được phân khí chất này của ta !" -Nam Cung Thiển Trang mặt không đỏ hơi thở không gấp tiếp nhận lời tánthưởng của Thương Tiệp Ảnh, ở trước mặt tình địch, không cần phải hạthấp bản thân.
Tầm mắt nhìn thấy ven đường có bán hoa giấyđỏ thẫm, Nam Cung Thiển Trang vui sướng đi qua, lấy ra một ít bạc vụn để mua, đưa cho Thương Tiệp Ảnh, nói: "Ảnh nhi muội muội, đóa hoa này phùhợp với khí chất của muội, thật tôn lên cái váy lụa mỏng này!"
Thương Tiệp Ảnh nhìn sang đóa hoa thô tục thấp kém, ánh mắt lộ ra vẻ căm ghét, ngập ngừng nói: "Trang nhi tỷ tỷ, Ảnh nhi. . ."
"Ảnh nhimuội muội đừng khiêm nhường từ chối, hoa đẹp xứng với mỹ nhân !" - Nóixong, liền cắm hoa ở bên trái búi tóc của Thương Tiệp Ảnh, cảm thấy hàilòng, gật đầu khen: "Ồ, vẫn là ánh mắt nhìn của ta tốt, Ảnh nhi muộimuộicài hoa giống như là tiên trời vậy!."
Thương Tiệp Ảnhhận không thể xé nát khuôn mặt của Nam Cung Thiển Trang, nhìn quán bángương đồng ven đường, phản chiếu dáng vẻ của nàng, thật sự đúng là dángvẻ của cô gái thanh lâu, vẻ đẹp cực kì thô tục.
Nam CungThiển Trang nhìn Thương Tiệp Ảnh đang kìm nén lửa giận đến mức sắc mặtđỏ bừng, trong lòng vui lật trời, vô cùng thân thiết lôi kéo bàn tayThương Tiệp Ảnh, "Muội muội, muội xem đi, tất cả nam tử này đều đangnhìn muội, ánh mắt lộ ra sự ái mộ, bị dung mạo của muội thu phục rồi !"
Sắc mặt Thương Tiệp Ảnh trở nên âm trầm, những người đó rõ ràng là xem nàng như kẻ điên, thở sâu, cưỡng chế lửa giận trong lòng, gượng ép hé ra một chút ý cười, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta vẫn nên đi du hồ đi thôi!"
"Ôi chao, mặt trời lúc này quá gắt, chúng ta đi Thái Bạch lâu nghỉ tạm !" - Nam Cung Thiển Trang chà lau mồ hôi, tự thẳng tiến đến tửu lâu mà đi.Đùa à, đi theo Thương Tiệp Ảnh đến chỗ cô ta mai phục sẵn, muốn chết sao hả ?
Thương Tiệp Ảnh nhìn bầu trời âm u, cũng chẳng thấyđược bóng dáng mặt trời, khóe miệng run rẩy, tính toán gọi Nam CungThiển Trang dừng lại, nhưng chớp mắt đã đến Thái Bạch lâu, ở phía saulàm động tác tay ra hiệu, đi theo vào.
Nam Cung Thiển Trang gọi món điểm tâm, bụng ẩn ẩn thấy có chút đói, liên ăn mấy miếng.
Đáy mắt Thương Tiệp Ảnh lộ ra vẻ khinh thường, cầm bình lên rót trà cho Nam Cung Thiển Trang, Nam Cung Thiển Trang nói câu cảm ơn, để nước trà ởtrên môi, thoáng một chút lại đặt lên bàn, rót một ly trà cho ThươngTiệp Ảnh, hai tay bưng lên đưa tới, hai người nâng chén chạm cốc.
"Cảm ơn Ảnh nhi muội muội phải tốn kém rồi !"
Thương Tiệp Ảnh ngẩn ra, đảo qua một bàn đầy món điểm tâm, ánh mắt chứa đầysương mù, nàng phải trả tiền sao? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on -ThuyDuong18
"Tỷ tỷ khách khí, Ảnh nhi nhận lỗi vì sự lỗ mãng hôm qua !" – khóe môiThương Tiệp Ảnh nhếch lên cười lạnh chế giễu, nghĩ rằng Quân Mặc U bịtrúng mị độc của Nam Cung Thiển Trang mới có thể coi trọng nữ nhân thôbỉ keo kiệt như thế này."Ảnh nhi lấy trà thay rượu lại kính tỷ tỷ một ly !"
Nam Cung Thiển Trang tiếp nhận ly rượu, cạn nhẹ mộtngụm, tay bỗng dừng lại, chiếc cốc đổ xuống rơi trên mặt đất, trước mặtđột nhiên tối sầm, Nam Cung Thiển Trang đổ gục ở trên bàn.
"Tỷ tỷ, Trang nhi tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy ?" - Thương Tiệp Ảnh lay lay NamCung Thiển Trang đâng gục xuống bàn, thấy cô nàng không hề phản ứng,khóe môi nhếch lên tươi cười âm độc."Mạc Ưu, ném ả đến quý phủ của QuảnĐức Khoan !"