Mọi người ồ lên xôn xao, không phải tin đám lợn con là do Hữu Tướng sinh ra, mà là bởi vì cái kẻ không hề sợ chết đặt điều kia, hơn nữa còn đi tìm xui xẻo ngay lúc hôn lễ Hữu Tướng đang diễn ra, chán sống rồi chắc ?
Khóe miệng Bách Lý Ngọc vẫn luôn treo lên nụ cười mỉm, ánh mắt sáng lóe lấp lánh, mọi người nhìn thấy mà sợ hết hồn hết vía, tâm tư của y thật sự là quỷ quyệt như biển, lại hay thay đổi, đoán không ra bước kế tiếp y muốn làm cái gì.
Sở Nam Kình xiết chặt tay vịn chiếc ghế gỗ cây lê, trong lòng cực kỳ không vui, bản thân lão ở tại vị trí tối cao đã nhiều năm, vậy mà nhìn không hiểu thấu được một Thừa Tướng nhỏ nhoi, đè nén lửa giận, lạnh lùng âm hiểm nói: "Thừa Tướng của Tuyết Lâm đại quốc khí phách to lớn, há phải suy đồi tới mức giao phối cùng với súc sinh ? Quân bay đâu, kéo kẻ bịa đặt sinh sự này xuống chém!"
Nghe vậy, thị vệ chờ đợi bên ngoài vội vã đi lên, mỗi người tóm lấy một bên cánh tay, mang xuống.
"Hoàng thượng ! Thảo dân bị oan mà, oan uổng quá. . ." – Ánh mắt người nông phu toàn là sợ hãi lo lắng, liều mạng vùng vẫy, ôm thật chặt cột trụ sơn đỏ không chịu buông tay.
"Khoan đã !" - Vẫn bàng quan xem trò vui, Nam Cung Thiển Trang vội ngăn lại, cho người đem đàn lợn cùng người nông phu dẫn đi ra, ánh mắt lành lạnh như có như không liếc lên nóc nhà, không để ý tới lễ nghi liền tháo bỏ khăn voan trên đầu, trên mặt đều là vẻ phẫn uất: "Ta lại cảm thấy chuyện này không phải là giả !"
Con ngươi của Bách Lý Ngọc đột nhiên chuyển thành màu tối, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, không nói gì nhưng bàn tay nắm chặt dải lụa đỏ đã hiển lộ sự bất an của y.
"Hả ? Thiển Trang tin tưởng Hữu Tướng làm ra chuyện trái với luân lý của con người ư ?" - Sở Nam Kình kinh ngạc, ngón tay vuốt cái tay vịn của chiếc ghế, tập trung suy nghĩ.
"Y sẽ không làm ra chuyện tằng tịu cùng với súc sinh, ngược lại thần nghĩ chỉ sợ là y đã tìm nữ nhân ở bên ngoài sinh con đẻ cái, nhưng lại không cho người ta danh phận, nàng kia không cam lòng mới có thể mượn đám lợn nái này để gây chuyện, đòi công lý !" – Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang nhổ sạch cái mũ miện trên đầu đang đè ép tới nỗi cổ cô nàng đau nhức rồi nện xuống đất, đáy mắt có sự oán hận vì bị phản bội, khí thế hung hổ gây sự, chỉ trích nói: "Bách Lý Ngọc ! Uổng phí cho ta tin tưởng ngươi là chính nhân quân tử, thật lòng đối đãi với ta, không ngờ tới ta chính là đồ ngu dốt ! Tin tưởng chuyện hoang đường một đời, một kiếp, một đôi người với ngươi, thiếu chút nữa đã hồ đồ u mê làm mẹ ghẻ của người ta, dù sao còn chưa bái đường, hôn sự này lập tức hủy bỏ thôi !"
Sự kinh ngạc trong đáy mắt Bách Lý Ngọc chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh bỗng hiểu ra, hơi nhếch môi, đáy mắt toát ra vẻ hổ thẹn, trong lòng lại đang suy ngẫm câu nói ‘một đời, một kiếp, một đôi người’ của Nam Cung Thiển Trang.
Sở Nam Kình vừa nhìn, cũng cảm thấy lời nói của Nam Cung Thiển Trang có mấy phần tin cậy được, rồi lại hoài nghi bọn họ đang diễn trò, suy đi nghĩ lại, khép tay ở sau lưng ra dấu hiệu, khuyên lơn nói: "Thiển Trang ! Hữu Tướng đúng là có tâm đối đãi với ngươi, từ xưa tới nay, nam nhân ba bốn vợ là điều bình thường, cũng không cần phải giở tính tình hờn dỗi trẻ con, cáu giận !" – Dừng lại một chút, đứng dậy hất tà áo lên, nói: "Thời gian không còn sớm, trẫm đi chủ trì hôn lễ của Cần vương !"
Nam Cung Thiển Trang vô cùng không cam lòng, rồi lại không thể không thỏa hiệp đối với lời nói của Sở Nam Kình, tàn bạo nhìn như đục một lỗ về phía Bách Lý Ngọc, giọng điệu khó chịu, nói: "Thần nữ cung tiễn hoàng thượng !" - Nói xong, không đợi hoàng thượng miễn lễ, sai a hoàn ở bên cạnh dấn đi tới phòng tân hôn.
Đôi mắt vẩn đục của Sở Nam Kình lóe lên, biểu cảm thấm thía sâu xa, chân thành nói với Bách Lý Ngọc: "Tính tình nha đầu Thiển Trang này đúng là quá thẳng thắn, không giữ được chuyện ở trong lòng, nhưng cũng nhìn ra được là có lòng với ngươi. Hữu Tướng cần hao phí tâm tư nhiều hơn một chút, dỗ dỗ dành dành nàng là được rồi !"
Bách Lý Ngọc mỉm cười gật đầu, tiễn lão hoàng đế đi, rồi giải tán khách khứa, đi tới phòng tân hôn.
Đẩy cửa ra, đã thấy Nam Cung Thiển Trang thay ra áo cưới, mặc vào váy lụa mỏng như ngày thường, nằm ở trên giường ngủ bù. Bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp cầm lấy bầu rượu trên bàn rót rượu.
"Nương tử ơi rời giường uống rượu hợp cẩn nào!" - giọng nói Bách Lý Ngọc thanh nhã, mỉm cười, bưng hai ly rượu đi tới bên giường.
Nam Cung Thiển Trang không nhịn được đắp chăn lên mặt, cọ xát mấy cái, lười biếng ngồi dậy, đưa tay ngáp dài, bỗng nhiên, dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhận lấy ly rượu, đập xuống đất, giọng điệu ác liệt nói: "Uống cái rắm ý ! Ta cho huynh biết, lão nương không thành thân với huynh ! Muốn ta về sau đối mặt với những nữ nhân buông thả kia, nghe con hoang gọi ta là mẹ, còn không bằng giết chết ta cho sảng khoái!"
Bách Lý Ngọc nhìn nước rượu trên đất sủi bọt khí màu trắng, khóe miệng chảy ra ý cười vui thú, ngửa đầu đem một ly rượu khác đặt ở khóe miệng, bỗng một cơn gió mạnh quất vào mặt, ly rượu đập lên trên cánh cửa, rơi xuống đất, không hề bất ngờ là cũng có chứa kịch độc!
"Ngươi được lắm Bách Lý Ngọc, còn muốn đầu độc chết lão nương, ngươi cứ chờ đó, ngày mai ta phải vào cung kiện ngự trạng !" - Nam Cung Thiển Trang nhìn y định uống rượu độc, cảm giác cực kỳ tức giận, bực tức trèo xuống giường, đi ra cửa, đang muốn mở cửa, lại nghe được âm thanh vô sỉ đáng đánh đòn của Bách Lý Ngọc vang lên: "Tốt lắm, bọn họ đã đi rồi !"
Nam Cung Thiển Trang dừng tay lại, thấy bóng người lén lút ngoài cửa sổ quả thật không còn ở đây nữa, hậm hực thu tay lại, tức giận đá đá cho giầy rơi xuống, nhảy mấy bước đến trên giường, ôm chăn nói: "Huynh diễn không tệ, ta còn sợ huynh sẽ để lộ ra khuyết điểm đó!"
"Màn diễn xuất làm loạn hỉ đường này cũng là nàng an bài ?" - Bách Lý Ngọc nhíu mày, có chút tiếc nuối hỏi.
"Ta sớm đã biết lão hoàng đế không an phận, sẽ động thủ vào ngày hôm nay, cho nên mới phải an bài, cố ý nói huynh có nữ nhân ở bên ngoài, huynh tuyệt đối không để ý đến ta, chỉ lấy ta làm vật che mắt, tạm thời xóa bỏ ý định của lão hoàng đế muốn bắt ta để uy hiếp kế hoạch của huynh!" - Nói xong, gương mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, âm hiểm nói: "Về phần tại sao lại xua một đàn lợn ấy à, hoàn toàn là để báo đáp mối thù huynh ném ta vào trong hang sói, tuy nhiên, mặc dù hiệu quả quá nhỏ nhưng nhìn đến gương mặt như bị táo bón của Hoàng đế thì thật hả giận !" - Mặc dù biện pháp này có nham hiểm một chút, nhưng lại hữu hiệu nhất, bẻ gãy dự định Hoàng đế cho ám vệ động thủ, thuận tiện trút giận một thể.
Bách Lý Ngọc co quắp khóe miệng, đối với sự xuất chiêu không theo lẽ thường của cô cảm thấy đành chào thua, nhưng mà y cũng không coi thường mùi sát khí nồng nặc trên nóc nhà lúc bái đường, khi bầy lợn kia bất ngờ lao vào, quá mức trùng hợp, cho nên mới phải tỏ ra bình tĩnh ung dung yên lặng theo dõi mọi sự biến hóa!
"Đúng, ngày mai kinh đô sẽ đồn đại bản Tướng cùng với lợn nái sinh ra một đám lợn con, nhưng mà, kỹ thuật diễn của nông phu này thật quá kém cỏi, nếu nói con lợn nái đó là do nàng và ta sinh ra, ngược lại bọn họ còn dễ dàng tin một chút !" - Bách Lý Ngọc cau mày cho ra ý kiến.
Nam Cung Thiển Trang tối sầm mặt, lườm y một cái, đang muốn tranh cãi, cửa sổ lướt vào hai bóng người một tím một xanh lá.
"Chủ tử ! Lão hoàng đế phái tới hơn mười vị ám vệ, bản lĩnh đều là thượng đẳng, tất cả đã bị bắt giết tại rừng trúc sau núi!" - Sắc mặt Tử Y lạnh lẽo mang theo một tia cười, hiển nhiên là rất vui mừng.
"Làm rất tốt, ném toàn bộ vào Ngự Thư Phòng để lão hoàng đế tức chết đi !" - Nam Cung Thiển Trang có chút tiếc hận, không thể nhìn thấy bộ dáng lão hoàng đế phẫn nộ, giận đến hộc máu.
"Chủ tử ! Người của chúng ta chạy tới thì bọn họ đã bị giết rồi, căn cứ thủ pháp giết người, kết luận là bị người của Ám Trang Các giết !" - Giữa hai lông mày Lãnh Sương có chút nặng nề, đem kết quả điều tra có được nói ra: "Ám Trang Các là tổ chức sát thủ số một trên giang hồ, so với Ác Nhân Cốc điểm duy nhất không giống nhau chính là bọn họ yêu cầu nhận được bạc mới có thể giết người, nếu như mục tiêu trả gấp đôi ngân lượng, bọn họ sẽ phản lại giết chết cố chủ, nhưng lần này chúng ta không mời bọn họ, trái lại đã tra ra là Dạ Vương thuê Ám Trang Các ám sát chủ tử ở hôn lễ, không ngờ tới lão hoàng đế ngay cả tay sai cũng giết sạch !"
Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc đưa mắt liếc nhìn nhau, thấy Bách Lý Ngọc phủ nhận, trong lòng cảm giác được nặng nề nghiêm trọng, phân biệt không nổi đối phương là địch hay bạn, song, có thể thấy được mục tiêu của người đó là nhất trí giúp cô giết lão hoàng đế, sờ sờ lên cằm nói: "Lãnh Sương ! Ngươi mang ngân phiếu đến Ám Trang Các, tốt nhất là để cho lão hoàng đế tìm ra được tin tức Dạ Vương liên lạc mời người của Ám Trang Các đi ám sát, Ám Trang Các tiết lộ tin bọn họ phải thừa dịp náo loạn ám sát người có quyền vị cao nhất ngay tại chỗ !"
Chủ tử muốn ngầm đánh Dạ Vương ? Đáy mắt lộ ra sự hưng phấn, xoay người xông ra ngoài cửa sổ rời đi.
"Lục Y, bên phủ Thượng Thư kia có tin tức gì chưa ?" - Nam Cung Thiển Trang nhìn cửa sổ đung đưa, thầm nghĩ thói quen này của thủ hạ thật không tốt, nếu như đột nhiên xông vào ở thời điểm cô đang tắm rửa, vậy đúng là to chuyện mà!
"Nam Cung Tiểu bái đường với Kiều Phi xong, sau khi đưa vào động phòng thì bị bắt đi, đưa tới ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành. Bên phía Lãnh Ngôn cũng truyền tới tin tức, Sở Mộng Ly cùng Sở Mộ Cẩn lúc động phòng cởi bỏ khăn cưới thì sợ hãi thiếu chút nữa bất tỉnh, Sở Mộ Cẩn sắp xếp người bí mật đưa Sở Mộng Ly hồi cung !" - ánh mắt Lục Y lóe ra sáng loáng, tiếp tục nói: "Thuộc hạ an bài dân chúng chắn ở phủ Cần vương, truyền đi tin tức Sở Mộng Ly cùng bái đường với Cần vương !"
"Rất tốt, ngày mai lại tiếp tục thu lưới ở phía Sở Mộng Ly kia, bây giờ còn có một vở kịch hay đang diễn ra cần phải đi xem !" - ánh mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua vẻ rét lạnh, gian tà cười một tiếng, cùng Bách Lý Ngọc đi tới phương hướng ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành!