Phi ngựa một lúc lâu, bọn họ vượt qua vùng đồng bằng mênh mông.
Cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau núi, cuối cùng hai người cũng tới được chân của dãy núi phía Bắc. Lúc này màn đêm đã bao trùm đỉnh đầu, ánh trăng sáng tỏ treo tít trên cao.
Lối đi hoang sơ phía trước dẫn tới một cánh rừng hoa quế.
Vừa xuống ngựa, hương hoa quế đã lan tỏa, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Ninh Như Thâm vui mừng nhìn ra xa: Không ngờ ở nơi hoang vu như Bắc Cương lại có suối nước nóng tự nhiên.
... Lý Vô Đình làm sao mà biết được nhỉ?
Bên cạnh, Lý Vô Đình tiện tay buộc dây ngựa vào một thân cây quế rất cao, sau đó quay đầu lại ra lệnh cho Đức Toàn cùng các hộ vệ đứng xa ra hơn hai trăm mét. Xong xuôi hắn mới gọi cậu:
"Đi thôi, ngay ở phía trước."
Ninh Như Thâm đi theo sau hắn, "Vâng."
Đi được một lúc, hơi nước nóng đã phả lên mặt.
Sau khi vòng qua rừng hoa quế, một con suối nước nóng lộ thiên đã lọt vào tầm mắt. Cành lá um tùm che khuất bờ của cái ao nhỏ. Vầng trăng trên cao tỏa sáng, có thể nhìn thấy rõ hơi nước màu trắng đang chầm chậm bốc lên.
Hoa quế vương đầy mặt đất, điểm tô cho mặt nước đang phản chiếu ánh trăng.
Ninh Như Thâm nhìn mà nín thở.
Cho đến khi Lý Vô Đình cúi đầu hỏi: "Thích không?"
Cậu thở chậm lại, "...Thích."
"Đi thôi, chẳng phải muốn ngâm mình hay sao?"
"Ừm." Ninh Như Thâm dần lấy lại bình tĩnh rồi cởi áo ngoài ra.
Hai tay cậu ôm bộ áo trong sạch sẽ vừa mới lấy ra, cứ có cảm giác bộ quần áo đang mặc trên người không được sạch cho lắm. Ninh Như Thâm ngại mặc áo bẩn xuống nước, nhưng cũng không dám cởi hết để đi xuống.
Ngẫm nghĩ một lát, cậu thay sang bộ áo mới.
Ninh Như Thâm quay lưng với Lý Vô Đình, cũng chẳng biết hắn có đang nhìn cậu hay không. Cậu thay đồ xong thì nhảy ùm xuống nước, dòng nước nóng ấm lập tức dâng lên.
Trên bờ ao phía sau cậu cũng vang lên tiếng quần áo sột soạt:
"Trẫm cũng xuống nhé?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trấn Hồn
2. [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn
3. [Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang
4. Lâm Hạ - Bạch Lạc
=====================================
"..."
Hơi nước khiến Ninh Như Thâm cảm thấy nóng bừng, trong lòng cứ như dâng lên một cơn sóng nhiệt. Cậu thầm nhủ, Lý Vô Đình đã biết rồi còn cố tình hỏi, lẽ nào cậu để hắn đứng trên bờ mà nhìn hay sao?
Hơn nữa quần áo cũng cởi rồi, chẳng phải là đã sẵn sàng để đi xuống rồi à.
Cậu cắn bờ môi hơi ướt, "Ừm."
Tiếng nước vang lên róc rách, mặt nước có những gợn sóng lăn tăn.
Ninh Như Thâm quay đầu lại, thấy Lý Vô Đình đã cởi trần đứng ở cạnh bờ, nước ao vừa hay ngập đến vùng thắt lưng của hắn. Vai rộng eo hẹp, những đường cong cơ thịt đầy mượt mà và đẹp đẽ phản chiếu xuống nước cùng với ánh trăng.
Nước ao không hề bị vẩn đục, trong vắt nhìn thấy đáy.
Ninh Như Thâm lén liếc nhìn rồi vội vàng quay đi, đỏ mặt dạt người vào một bên bờ.
Vừa trôi được khoảng hai thước thì bị gọi lại, "Đừng trôi lung tung."
Cậu nhìn Lý Vô Đình, "?"
"Trẫm sợ khanh lại òng ọc sủi tăm."
"..."
Trước mắt hiện lên hoa đỏ, cây cầu và bà lão.
Ninh Như Thâm ngại ngùng nuốt nước miếng, sau đó chỉnh lại cái áo trong bị nước làm cho dính sát vào người, quay về bên cạnh Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình nhìn cậu, "Có thoải mái không."
Lúc này Ninh Như Thâm mới nhớ ra mình tới đây để thư giãn, cậu thả lỏng người nằm bò bên bờ và nheo mắt lại, "Thoải mái lắm."
Nước nóng ngập toàn thân, xương cốt tứ chi đều cảm thấy khoan khoái.
Cậu nằm lên cánh tay, dòng nước sóng sánh quanh vùng gáy cổ trắng trẻo. Tay áo trắng như tuyết và cánh tay cậu đều dính một vài cánh hoa kim quế li ti nhỏ vụn, giống như là được rắc vàng vậy.
Khuôn mặt trắng nhợt dần đỏ ửng lên bởi hơi nóng.
Lý Vô Đình nhìn một lát, sau đó giơ tay lên xoa gò má ửng hồng của cậu, mang đến cảm giác nóng hầm hập.
Lông mi Ninh Như Thâm hơi run, cậu mở mắt ra thì đối diện với ánh nhìn trầm tĩnh sâu xa ấy. Cậu chợt thấy rung động, chống người cao lên một chút, "Sao vậy ạ?"
Bàn tay mang hơi ấm cẩn thận xoa má cậu.
Lý Vô Đình cúi đầu, "Ninh khanh của trẫm vất vả rồi."
Ninh Như Thâm dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, nghe vậy thì sững người.
Nước nóng, tay hắn cũng nóng, khiến cho trái tim cậu cũng như bị thiêu cháy.
Những chuyện gánh vác một mình chưa từng nói ra, những niềm lo âu và cố tỏ ra bình tĩnh, những sương gió gian nan nhiều đêm bên ngoài biên quan, tất cả dường như đã hòa tan trong dòng nước xuân này.
Cậu nắm lấy cổ tay Lý Vô Đình, "Không sao..."
"Dù sao thì... thần quay về rồi mà."
Lý Vô Đình khẽ cử động ngón tay, nâng mặt cậu lên một chút.
Hắn nhìn cậu thật lâu, cảm xúc trong lòng như dậy sóng, "Trẫm muốn hôn khanh." Ngập ngừng một lát, hắn lại bổ sung: "Bây giờ không còn ai nữa rồi."
Đáy mắt sâu thẳm như chứa đựng một ngọn lửa.
Ninh Như Thâm nhìn dáng vẻ này của hắn, đột nhiên nhớ lại nụ hôn chớp nhoáng đầy kiềm chế vào sáng nay: Quả nhiên Lý Vô Đình vẫn muốn hôn cậu tiếp, chỉ là lúc ấy hắn đã kiềm chế mà thôi.
Nhìn dáng vẻ này, chẳng lẽ hắn nhịn suốt từ...
Trái tim cậu như nhũn ra.
Ngón tay đặt sau tai cậu khẽ câu nhẹ, người trước mặt vẫn nhìn cậu mà không nhúc nhích.
Ninh Như Thâm không nhịn được nữa, cậu chống tay lên rồi nghênh đón đôi môi ấy.
- --
Môi lưỡi mềm mại chạm vào nhau, luồn vào trong khe răng.
"Ư..." Ninh Như Thâm thở dốc trong lúc nhắm mắt, mặc cho hắn ôm lấy cậu rồi quấn quýt. Bàn tay thô ráp xoa lên vành tai nhạy cảm của cậu, đem lại cảm giác run rẩy nhân đôi.
Lý Vô Đình tựa lưng vào bờ ao, bả vai đã ướt sũng.
Ninh Như Thâm bị hôn tới mức ngón tay run rẩy, cơ bản là không còn sức để giữ lấy bả vai hắn, cậu dần dần trượt xuống nước.
Bộ áo trong ướt nhẹp tỏa ra nhiệt độ nóng ấm, bàn tay lớn giữ lấy eo cậu cách một lớp vải áo mỏng, nóng bỏng tới mức khiến cho Ninh Như Thâm cứ run lên.
Khi cậu sắp trượt xuống nước thì bàn tay đang giữ cậu bỗng nhấc mạnh lên, đặt cậu ngồi ở đối diện.
Nụ hôn lại ập tới như trời long đất lở. Đầu óc Ninh Như Thâm quay cuồng, giữa hơi nước nóng bừng và cảm giác sắp tắt thở, cậu chỉ có thể ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn.
Trong lúc quấn lấy nhau, tóc cậu xõa tung.
Lý Vô Đình rút đi cây trâm tóc của cậu rồi đặt lên bờ.
Mái tóc đen chảy xuống dưới nước theo lớp áo mỏng trên vai.
Cơn gió đêm thoảng qua, những cánh hoa kim quế lại tung bay đầy trời, vương lên mái tóc đen ấy. Hương hoa ngào ngạt như lấp đầy phế phủ.
Khóe mắt Ninh Như Thâm đỏ lên, gần như chìm đắm hoàn toàn trong hương hoa ấm áp của làn nước.
Lý Vô Đình hơi mở mắt ra, chứng kiến toàn bộ biểu cảm của cậu. Lý trí và sự điềm tĩnh của đế vương lập tức sụp đổ...
Hắn ôm cậu chặt hơn, làm cho nụ hôn thêm thắm thiết.
Giữa cảm giác choáng váng, đột nhiên Ninh Như Thâm cảm nhận được ánh mắt của hắn. Nhịp tim cậu đập loạn xạ, cậu khẽ đẩy hắn ra rồi ngửa cổ hít thở, tiếp tục bị hôn vào cổ, "Bệ, bệ hạ..."
Ninh Như Thâm run lẩy bẩy, sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu giãy giụa muốn đứng lên.
Bàn tay sau lưng lại ôm chặt, Lý Vô Đình hôn lên trán cậu rồi trấn an, "...Trốn cái gì?"
"Trẫm cũng vậy mà."
Ninh Như Thâm bám lên vai hắn, đối diện với ánh mắt nhìn xuống.
Khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Lý Vô Đình đã đỏ bừng lên. Hắn nhìn cậu một lát rồi cử động tay, "Khó chịu không, trẫm giúp em nhé?"
Đùng...! Ninh Như Thâm cảm thấy như đầu nổ tung mất.
Xung quanh là màn trời chiếu đất, suối nước nóng thiên nhiên không có một bóng người.
Lúc này họ đang ở cách xa kinh thành, trong một khoảnh khắc có thể thoát khỏi sự trói buộc vua tôi và vương quyền. Hai người nhìn nhau, trong mắt nhau chỉ còn lại sự tồn tại của đối phương, đều là những cơn sóng nhiệt đang dâng trào trong trái tim xao động mãnh liệt.
Trong người như bùng lên một ngọn lửa thiêu rụi lý trí.
Ninh Như Thâm ngẩn ngơ một lát, vô thức buột miệng:
"Nhưng mấy người Đức Toàn vẫn còn..."
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi mỉm cười, cổ hắn đỏ ửng lên, ánh mắt nóng rực như thiêu đốt. Bậc quân tử trút bỏ sự cao quý, lần đầu tiên thốt lên những lời chưa bao giờ nói: "...Chỉ cần không kêu lớn tiếng là được."
Tim Ninh Như Thâm như nhũn ra.
Gió đêm cuốn bay những cánh hoa kim quế, xung quanh đều là cây cỏ um tùm, phía trên đỉnh đầu có ánh trăng soi sáng.
Tim cậu đập rất dữ dội, Ninh Như Thâm chưa từng to gan lớn mật kéo lấy tay của Lý Vô Đình như lúc này. Cậu nhắm mắt lại rồi hôn hắn như thể ngầm đồng ý, "Ưm."
Thân hình vững chãi như một ngọn núi trước mặt bỗng chấn động mạnh.
Hoa quế bay xuống dòng nước nóng rồi bị nhấn chìm bên trong.
- ---
Đợi đến khi tinh thần tỉnh táo trở lại, không biết bao nhiêu lâu trôi qua rồi.
Ninh Như Thâm cúi đầu tựa vào hõm vai Lý Vô Đình, trán cụng vào vai hắn. Một tay hắn đang xoa nhẹ sau lưng cậu.
Không dám tin, cậu thế mà đã...
Cậu xấu hổ đến mức muốn ngất xỉu, nhắm mắt lại cố gắng ổn định cảm xúc.
Lý Vô Đình ôm cậu trong lòng, té nước lên để lau rửa giúp cậu.
Ngón tay hắn xuyên qua mái tóc dài xõa tung trong nước của Ninh Như Thâm, sau đó cẩn thận xoa lên cổ, cánh tay...
Ninh Như Thâm dứt khoát nằm ườn ra: Dù gì cũng ấy rồi, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.
Cậu nằm một lát, bỗng nhiên hỏi: "Bệ hạ, bây giờ là canh mấy rồi, lát nữa lại cưỡi ngựa quay về sao?"
Giọng nói vang lên trên đầu, "Ừm. Không được ngâm quá lâu, khanh sẽ không chịu nổi."
"...?" Cái gì mà cậu không chịu nổi chứ!
Ninh Như Thâm bất chấp chống tay ngồi dậy nhìn Lý Vô Đình.
Nhìn nhau một lát, Lý Vô Đình bật cười, "Trẫm cũng không chịu nổi."
Cậu lại hài lòng nằm xuống vai hắn: Vậy còn nghe được.
Ninh Như Thâm nằm im để hắn tắm rửa cho mình. Khi cậu thiu thiu sắp chìm vào giấc ngủ, cuối cùng Lý Vô Đình cũng lên tiếng gọi:
"Đức Toàn."
Bên ngoài vang lên động tĩnh, Đức Toàn đứng cách đó mười bước, "Bệ hạ, có nô tài."
"Đặt quần áo với khăn sạch ở bên cạnh."
"Vâng, bệ hạ." Đức Toàn đặt quần áo và khăn xuống bên cạnh, ngập ngừng một lát rồi dè dặt hỏi: "Cao Ngọc Lộ giảm đau cũng để ở đây nhé ạ?"
Lý Vô Đình, "..."
Ninh Như Thâm:???
Cậu bất chợt trợn trừng mắt lên, run rẩy: Tên Đức Toàn này! Lại nói linh tinh rồi!!!
Bàn tay đang ôm cậu khẽ siết lại, nhịp tim của người trước mặt đập nhanh hơn. Sau đó cậu nghe thấy đế vương hạ giọng: "Không cần, cầm đi đi."
Dường như Đức Toàn rất tiếc nuối, "Ồ..."
Ninh Như Thâm:.
- --
Quần áo sạch và khăn khô đã được đem tới.
Rốt cuộc thì Ninh Như Thâm vẫn ngại ngùng không muốn để Lý Vô Đình lau người cho mình. Tranh thủ lúc hắn đứng lên khỏi ao nước, cậu cũng nhanh chóng đứng dậy, lau qua loa vài cái rồi thay quần áo, nhặt chiếc trâm ngọc lên.
Suối nước nóng này gần như không có mùi lưu huỳnh.
Trên người chỉ còn sót lại hương hoa quế thoang thoảng.
Cậu mặc quần áo xong, Lý Vô Đình lại gần vén tóc cậu sang một bên rồi chải mượt một cách thành thạo. Hắn hài lòng đánh giá, "Được rồi, về thôi."
Nói xong thì phi người lên ngựa, kéo cậu lên theo.
Ninh Như Thâm tựa lưng vào ngực Lý Vô Đình, cố gắng không nghĩ về những sự đụng chạm vừa rồi. Cậu nắm chặt bờm ngựa, "Vâng."
Vó ngựa giương cao, đạp lên những cánh hoa vàng trong làn gió đêm.
- --
Về đến nơi đóng quân thì đã là nửa đêm.
Đa số các tướng sĩ đều đã nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại các binh sĩ tuần tra. Họ nhìn thấy hai người thì chào hỏi mấy câu, cũng không hỏi thêm cái gì.
Ninh Như Thâm theo Lý Vô Đình về lều chủ tướng.
Tóc cậu đã được thổi khô trong lúc phi ngựa quay về. Lúc này cơn buồn ngủ ập tới, cậu sột soạt bò lên long sàng.
Lý Vô Đình đứng bên cạnh cởi áo choàng ra.
Nhìn thấy hành động rất tự nhiên và thành thạo của cậu, hắn bật cười.
Ninh Như Thâm vừa bò lên giường thì thấy Lý Vô Đình cũng vén chăn nằm nghiêng ở bên cạnh.
Ánh nến le lói chiếu sáng nơi hai người chạm vào nhau.
Cậu ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Vô Đình, bỗng nhiên lấy lại lý trí, bây giờ mới cảm thấy xấu hổ... Lúc trước cậu bạo dạn quá rồi sao?
Cậu chẳng hề làm giá, cứ vậy mà mất giá luôn.
Lại còn chủ động kéo tay người ta.
Liệu Lý Vô Đình có nghĩ rằng cậu quá phóng túng không...
Ninh Như Thâm chậm rãi rụt người vào trong chăn, cân nhắc một lúc lâu mới nói: "Bệ hạ, thực ra thần rất trong sáng."
"..." Động tác nằm xuống của Lý Vô Đình khựng lại, "?"
Ninh Như Thâm tiếp tục, "Tuy thần có những phản ứng rất khó giải thích, nhưng nội tâm của thần chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi."
Lý Vô Đình chống khuỷu tay nhìn cậu.
Ninh Như Thâm nằm xuống, "Hướng tới sự trong sạch, tươi sáng, lành mạnh..." Chân cậu chạm phải thứ gì đó, cậu vừa nói vừa dùng chân kéo nó lên.
"Leng keng..."
Lý Vô Đình nhìn về phía cuối giường:?