Niếp Tuyết nhìn Mạnh Thường Tư không có việc gì tâm liền hạ xuống, hắn xoay người cầm theo kiếm muốn tiếp tục chuyện chưa xong vừa rồi, chĩnh là bị Mạnh Thường Tư cầm chặt.
Mạnh Thường Tư vẻ mặt khẩn cầu nói: ‘’ Tuyết … không cần đánh, chúng ta rời đi nơi này được không? ‘’
Niếp Tuyết do dự, lập tức kiên quyết cự tuyệt nói:
‘’ Không được!’’
Hắn không tùy tiện lấy mạng của Mạng Thường Tư ra đùa giỡn, nều giết Niếp Vân có thể đổi lấy mạng Thường Tư an toàn thì hắn không thể bỏ qua bất cứ phương pháp nào bảo hộ tính mạng của Thường Tư.
‘’ Vì cái gì? Có phải hay không có người lấy tính mạng của ta ra uy hiếp ngươi?’’ Ngươi không cần để ý đến hắn! Ta cũng không phải không bảo hộ được chĩnh mình’’
Mạnh Thường Tư kích động lôi kéo tay áo của Niếp Tuyết nói.
‘’ Ngươi không hiểu ‘’ Niếp Tuyết bỏ tay Mạnh Thường Tư ra nói, Thường Tư thật sự không hiểu, hắn không biết ai muốn mạng của hắn, nếu bình thường tự cho là cao thủ khác thì không thành vấn đề nhưng lần này là đối thủ của sư phụ nha! Ngay cả hắn chưa chắc đã thắng huống chi là Thường Tư!
‘’ Ta không hiểu? Vậy ngươi có thể cam đoan ngươi giết hắn thì ta thật sự an toàn không? Nếu không đừng có giết người vô tội? Về sau chũng ta có thể an ổn sống qua ngày chỉ cần ngươi ở cùng ta lmootj chỗ là được rồi …’’ Mạnh Thường Tư vẻ mặt sắp khóc lôi kéo Niếp Tuyết, hắn thật sự không hy vọng vì mình mà Tuyết thương tổn tính mạng người vô tội.
Niếp Tuyết kích động ôm Mạnh Thường Tư, có thể chính tai nghe Mạnh Thường Tư nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn, hắn như thế nào lại không vui! Thường Tư nói đúng, ngay cả khi anh giết Niếp Vân nam nhân kia cũng không nhất định bỏ qua Thường Tư, mặc kệ hắn có thể cùng Thường Tư một chỗ bao lâu chỉ cần Thường Tư ở bên hắn là đủ rồi.
‘’ Chúng ta rời đi được hay không?’’ mạnh Thường tư oa ở trong lòng Niếp Tuyết nhỏ giọng hỏi, sợ Niếp Tuyết lại cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.
‘’ Được’’ không chút do dự nói, Niếp Tuyết gật đầu đáp ứng đưa tay nâng kiếm tra vào vỏ, ôm chặt thân thể Thường Tư chuẩn bị rời đi.
Đem hết thảy xem trong mắt, hắc y nam tử hừ lạnh lên tiếng:
‘’ Niếp Tuyết nha Niếp Tuyết! Ngươi thực sự làm ta thất vọng, giáo dục ngươi mười mấy năm, nhưng ngươi lại bị lời nói của một nam nhân làm cho mềm lòng nên nói ngươi là cuồng đại hay là ngốc tử đây?’’
Nam tử thả người nhảy, từ nóc khách điếm nhảy xuống, lời nói ngoan độc vừa nãy cũng rơi vào trong tai ba người kia.
Niếp Tuyết không thèm quan tâm lôi kéo Mạnh Thường Tư, không tyinhs toán với hắn tiếp tục đi.
Mạnh Thường Tư tuy rằng thay Niếp Tuyết sinh khí nhưng thấy Niếp Tuyết không để ý tới người kia, hắn chỉ hờn dỗi đi theo Niếp Tuyết.
‘’ Ngươi … ngươi không phải là sư huynh của sư phụ ta Ma Cánh đi?’’ Niếp Vân bên cạnh có chút giật mình nói.
Ma Cánh cũng không để ý đến hắn, nhảy đến bên cạnh Niếp Tuyết định bắt Mạnh Thường Tư.
Niếp Tuyết phản ứng cực nhanh đem mạnh Thường Tư kéo đến đằng sau hắn, dùng vỏ kiếm ngăn trở công kích của Ma Cánh, chính là nội công Ma Cánh hùng hậu, chặn hắn không phải lựa chọn khôn ngoan nhưng nếu hắn chỉ đỡ thì chỉ sợ không bảo hộ được Thường Tư.
Niếp Tuyết rút lui hai ba bước, khuôn mặt lạnh tuấn tú càng có vẻ thêm băng hàn, khóe môi chảy xuống tơ máu, trong cơ thể khí chạy lung tung không thôi, hắn không thể tiếp chiêu của người kia.
‘’ Võ công của ngươi tiến bộ không ít, thật đáng tiếc là sư phụ phải chấm dứt tính mạng của ngươi! ‘’
Nói xong. Hắn nâng chưởng đánh về chỗ nội thương của Niếp Tuyết.
‘’ Không cần tổn thương hắn!’’ Một nam tử tuấn mỹ tiên phong đạo cốt phi thân xuống, dễ dàng lấy tay cầm bạch ngọc tiêu chặn một chưởng của Ma Cánh.
‘’ Tiên Vũ ‘’ Ma Cánh rõ ràng lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt tuấn dật khó có vẻ lộ ra tia bối rối.
‘’ Sư huynh! Ngươi vì cái gì mà làm như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự hy vọng ta thống khổ sao? ‘’ Gương mặt tuấn mỹ của Tiên ũ hiện ra biểu tình thống khổ, hắn khó hiểu hỏi vì cái gì đã nhiều năm như vậy sư huynh hắn vẫn không chịu tha thứ cho hắn sao?
‘’ Hừ! Ta làm thế nào là việc của ta, ngươi đừng xen vào’’ Ma cánh lạnh mặt nhìn Tiên Vũ.
Không để ý tới Tiên Vũ, Ma Cánh xoay người điểm trụ Niếp Tuyết còn điểm huyệt đạo Mạnh Thường Tư, nhanh chóng cầm lấy chai dược hắt vào Niếp Tuyết và Tiên Vũ thuận tiện tóm Niếp Vân không đề phòng bên cạnh bắt đi.
‘’ Uy uy uy! Ngươi bắt hắn, không có việc gì sao còn bắt ta?’’ Niếp Vân giẫy dụa hô, này tử lão nhân cho rằng tiện đường nên ngay cả hắn cũng muốn tóm đi hay sao? Thật sự đáng giận!
‘’ Ai bảo ngươi là đồ đệ của Tiên Vũ ‘’
Ma Cánh lãnh khốc nói, thuận tiện điểm á huyệt Niếp Vân, đỡ phải dọc đường đi hắn tranh cãi ầm ĩ.
Niếp Vân thầm oán giận, sư phụ nha sư phụ, người bình thường khi dễ con còn chưa tính hiện tại con gặp rắc rối, người làm như không thấy, con thực sự không may mắn! Lần này gặp chuyện lương tâm sư phụ đã chết a, Niếp Vân trong lòng rơi lệ!
Bị điểm huyệt đạo không thể động đậy Mạnh Thường Tư mở to mắt nhìn hắn ngày càng cách xa Niếp Tuyết, hắn nghĩ muốn kêu to chính là nửa điểm thanh âm cũng không phát được.
Ma Cánh mang hai người vào vào một ngôi nhà hoang âm trầm, không chút ôn nhu nào ném đem hai người vào trong phòng, xoay người ở trong phòng vuốt khắp nơi, cũng không biết đang sờ cái gì.
Rốt cuộc trên vách đá động đến một khối gỗ tùng trên tường nhà, Ma Cánh đem khối gỗ kéo xuống, một ám thất xuất hiện trong góc phòng, hắn xoay người lần thứ hai đem người lôi lên sau đó đi vào ám thất.
Một cỗ mùi hôi trong đường hầm tối bốc lên, hai người bị lôi không thoải mái khẽ nhíu mày mà Ma Cánh không hề phản ứng vẫn kéo hai người tiếp tục đi, đường hầm không chỉ tối om hơn nữa nơi nơi đều là chuột, cùng mùi tanh tưởi, nếu không phải bị điểm trụ huyệt hai người quả muốn nôn mửa.
Thật vất vả bọn họ mới đi vào địa phương không có mùi hôi, đó là một gian phòng nhỏ của mật thất, bên trong có dụng cụ đơn sơ, một cái chén trà và một cái bình , ngay cả giường cũng chỉ có một, có vẻ như nơi này dành cho một người để sống.
Mật thất nhỏ hẹp chứa ba người, nếu chỉ có một người thì mật thất không đến nỗi chật nhưng hôm nay có thêm hai người, mật thất nhất thời càng nhỏ, Ma Cánh đem hai người đến góc tường hoàn toàn không lo lắng trong lòng liền tiêu sái nằm xuống nghỉ ngơi.
Ở trong góc Niếp Vân hai mắt sáng ngời, khởi động nội lực chạy quanh người ý đồ phá tan điểm bị huyệt đạo, chính là bất luận hắn cố thế nào thì huyệt không thể giải, hắn tức giận hé miệng cũng không biết nói cái gì dù sao nhất định không phải cái gì dễ nghe.
Mạnh Thường Tư không có chút ý niệm bỏ trốn, nếu bọn họ có thể đào tẩu người kia sẽ không như vậy an tâm để bọn họ ở nơi này, sau đó tự mình đi nghỉ ngơi.
Mạnh Thường Tư quay đầu lại nhìn người đang tức giận bị bắt đến đây, nhìn NIếp Vân cau mày nhếch miệng tới lui cũng không biết hắn đang mắng cái gì bất quá dáng vẻ hắn giống như thực kích động,… Nói thật ra hay nhìn Tuyết mặt lạnh như băng, lại nhìn diện mạo quá giống Tuyết của Niếp Vân, hắn cảm thấy thật không quen! Xem Niếp Vân phẫn nỗ, há mồm động rồi động thoạt nhìn thật ngu xuẩn! Thật là uổng phí khuôn mặt giống Tuyết, Mạnh Thường Tư lắc đầu nghĩ.
Niếp Vân mất hứng quay đầu nhìn Mạnh Thường Tư, hắn lộ ra biểu tình và động tác mất hứng còn Mạnh Thường Tư là vẻ mặt vô tội nhìn về phía hắn nhưng lại mãnh liệt lắc đầu tỏ vẻ mình không phải cố ý cảm thấy hắn thật ngu xuẩn, chính là hắn thật ngu xuẩn mà!
Njeeps Vân kích động há mồm động lại động, coi như hướng Mạnh Thường Tư nói đừng giả bộ, nếu hắn có thể nói cam đoan hắn muốn mắng người mắng cho một sọt
Hắn thực sự xui xẻo tám đời mới có thể cùng tình địch nhốt ở một chỗ cùng nhau, hắn muốn hôn nhẹ Tiểu Hiên Hiên như thế nào lại thành thế này. Mà Tiểu Hiên Hiên sao có thể yêu người này, người này là vợ của đại ca ác độc kia. Thật sự là không may mắn! Hắn muốn đem tiểu ngu ngốc trảo về dạy dỗ lại, còn đánh cho đại ca ngoan ngoãn một chút, hơn nữa sư phụ không lương tâm kia thế nhưng còn không cứu hắn, hắn thực sự đáng thương nha!
Hai người ở góc sáng sủa không nói gì trừng tới trừng đi, không chỉ có hứng thú không hợp, cá tính không hợp ngay cả nói chuyện phiếm cũng không hợp, không thể di chuyển không thể động đậy lại còn không thể nói, bọn họ đành phải dùng ánh mắt để làm đối phương biết bọn họ có bao nhiêu không tình nguyện cùng đối phương nhốt trong này.
Mạnh Thường Tư cùng Niếp Vân hai người cứ như vậy giằng co đến đêm khuya, bị nhốt mấy ngày qua hai người đều dùng cách nhàm chán này qua một ngày.
Trong mật thất mấy ngày qua đều luôn yên tĩnh, ba người tự làm chuyện của mình, đã nhiều ngày Niếp Vân có ý đồ bỏ trốn nhưng lần nào cũng thất bại nhưng hắn cũng không buông tha, hắn quay đầu bĩu môi ý bảo Mạnh Thường Tư cắn một bên dây thừng trên người.
Mạnh Thường Tư không chút suy nghĩ liền lắc đầu, hắn mới không cần làm! Mấy ngày hôm trước thật vất vả Ma Cánh mới cởi bỏ huyệt đạo cho họ, tên ngu ngốc này vẫn nghĩ đến chạy trốn kết quả hắn cũng bị liên lụy! Không chỉ vài ngày không ăn cơm hơn nữa còn trói chặt bọn họ, như vậy còn tốt, nếu Ma Cánh tâm tình không tốt còn lấy bọn họ làm bao cát đánh, bất quá cũng may chính là Niếp Vân đều chịu, vì hắn luôn ngoan ngoãn ở yên một chỗ hoàn toàn không có ý niệm chạy trốn, vì sao? Bởi vì hắn tự mình biết mình thôi! Rõ ràng đánh không lại người ta, cũng biết tuyệt đối không thể trốn ra ngoài càng biết khi bị tóm trở về nhất định nếm không ít đau khổ vậy mà còn dám trốn! Cũng không phải ming=hf chịu tội! Hắn mới mặc kệ.
Niếp Vân tức giận giật giật miệng, tựa hồ đang mắng Mạnh Thường Tư là đồ nhát gan.
Mạnh Thường Tư cũng không chịu phục, nhấc chân đá Niếp Vân một chút, hai người nhất thời lại cãi nhau, người tới ta đi đá tới đá li, Ma Cánh một bên không chịu được bọn họ liền cầm hai hòn đá nhỏ hướng hai người bắn tới, hai người chỉ cảm thấy chân tê rần, động đậy không được liền hiểu rõ, chỉ có thể duy trì tư thế quái dị đang đá đối phương.
Niếp Vân phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Mạnh Thường Tư một cái, trách hắn hại mình bị điểm huyệt đạo.
Mạnh Thường Tư …….., là ai không có việc gì liền nghĩ muốn chạy trốn,! Chạy trốn không tốt còn liên lụy đến hắn, cho nên hắn nhất thời tức giận đạp cho tên kia một cước! Làm sao có thể trách hắn.
Mật thất lại phục hồi im lặng, chỉ có âm thanh Ma CÁnh đảo dược, ở góc hai người trừng đến trừng đi đã không thể đếm được bao nhiêu lần
Đột nhiên, mật thất phía trên truyền ra từng trận nổ, tựa như có rất nhiều người đi đi lại lại, Ma Cánh đang đảo dược liền dừng lại, dường như muốn ra ngoài hắn liền trừng mắt nhìn hai người.
Ma Cánh vừa ly khai, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn nhưng lại thêm chút tiếng kêu thảm thiết, Niếp Vân ánh mắt sáng ngời chắc là có người đến cứu bọn họ.
Quả nhiên không bao lâu sau có hai ba gã hắc y nhân chạy vào thay bọn họ cởi dây thừng sau đó kéo bọn họ tới một nơi khác.
‘’ Ngươi! Tên xú tiểu tử rốt cuộc cũng có ngày ta hảo hảo giáo huấn ngươi một trận! ‘’ Niếp Vân tức giận kéo Mạnh Thường Tư, nghĩ muốn cùng hắn tính chuyện mấy ngày nay bị hắn cản trở.
‘ Ngươi không có việc gì phát điên cái gì nha! Thật vất vả được cứu ra, ta mới không có sức cãi nhau với ngươi đâu!’’
Mạnh Thường Tư cũng tức giận thở phì phò bỏ tay hắn ra,
‘’ Ta hỏi ngươi! Ngươi vì cái gì lúc bị nhốt không giúp ta chạy trốn! Ngược lại cản trở của ta không giúp gì!’’ Niếp Vân lần thứ hai đối Mạnh Thường Tư gào thét, tựa hồ không muốn buông tha hắn.
‘’ Rõ ràng không thể chạy! Làm gì mà phải lãng phí khí lực, lại còn bị đánh! Ngươi nghĩ xem vì cái gì người kia đánh ngươi mà không đánh ta? Huống chi sẽ có người đến cứu ta, vì sao nhất định phải chịu đánh để bị thương? Ngược lại khiến người khác lo lắng.
Mạnh Thường Tư nói đạo lý rõ ràng với Niếp Vân.
Niếp Vân mặc dù tức nhưng là đối với Mạnh Thường Tư cũng không có biện pháp dù sao tên kia nói đúng! Có chút nhụt chí buông tay ra, có chút mệt mỏi liền lên xe ngồi, nhiều ngày bị gây sức ép cũng khiến hắn mệt mỏi, hắn không làm phiền Mạnh Thừơng Tư liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng chuyển động bánh xe cùng tiếng vó ngựa.
Niếp Vân cũng không biết ngủ bao lâu, lúc hắn tỉnh lại trời đã tối rồi, hắn xốc mành xe ngựa nhìn ra bên ngoài, xem ra bọn họ trực tiếp đến kinh thành, ân… tiểu ngu ngốc có thể đã trở về kinh thành! Ngày ấy tìm được tiểu ngu ngốc hắn liền phát ra tín hiệu cấp Thượng Quan Vân, cho nên hẳn là hắn phái người đi tìm tiểu ngu ngốc trở về!
Niếp Vân suy nghĩ xong, hắn không thể ăn mặc như thế này tiến vào hoàng cung, xem ra hắn nên trộm vào, nghĩ nghĩ Niếp Vân liền đẩy Mạnh Thường Tư đang ngủ nói: ‘ Uy! Ta đi trước, ngươi tiếp tục ngủ đi!’’
Mạnh Thường Tư đánh cái ngáp nhu nhu mắt: ‘Ngươi phải đi sao? Kia không tiễn, tái kiến’’. Nói xong, Mạnh Thường Tư lại lùi về phía sau tiếp tục ngủ, xem ra mấy ngày nay hắn mệt muốn chết rồi.
Niếp Vân xốc lên vải mành bảo đánh xe dừng ngựa sau đó thi triển khinh công hướng kinh thành tiến đến.
Không đến một khắc Niếp Vân thành công vào được hoàng cung, hắn không có trực tiếp trở lại hậu cung ngược lại hướng tẩm cung hoàng thái hậu đi đến.
‘’ Hoàng hậu! Ngươi nói xem hoàng thượng mộng nói mớ, hắn rốt cuộc nói cái gì?’’
Niếp Vân vừa muốn đi về phía hoàng thái hậu hỏi một việc, vừa thấy hai người nói chuyện hắn liền lập tức trốn ở một nơi tối nghe lén nhìn xem các nàng định nói gì.
‘’ Hoàng thượng hắn vẫn nhớ hai chữ Thường Tư này có phải do chỉnh sửa tấu chương nhiều quá cho nên trong mộng mơ đến những ngày cùng Thường Tư thương lượng chỉnh sửa thế nào mới tốt?’’ Hoàng hậu có chút nghi hoặc hỏi hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu lắc đầu: ‘’ Nếu như nói là Hiên Nhi thường suy nghĩ hắn cũng sẽ không đến mức người bên cạnh là nam hay nữ cũng không rõ nha! ‘’ trong giọng nói đầy thất vọng.
Bên ngoài Niếp Vân hơi hơi nhướn mi, này tử lão bà, tuy rằng hắn thấy Tiểu Hiên thật ngốc nhưng nàng nói vậy cũng quá phận đi. Lại nói, hắn hóa trang để hành động tuyệt đối là nhất lưu, ngay cả các nàng cũng nhìn không ra thế nhưng còn dám mắng Tiểu Hiên ngốc, các nàng càng ngốc hơn!
‘’ Chính là hoàng thượng còn nói cái gì khác … hình như là … Vân đi … ‘’ Hoàng hậu chần chờ, chỉ mơ hồ nghe thấy nói mớ
‘’ Vân? Này đại biểu cho cái gì vây?’’ Hoàng thái hậu khó hiểu hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu trả lời: ‘ Thiếp không hiểu, Hoàng thượng gần đay rất lạ, mỗi lần mộng không là Thường Tư thì là Vân, bất quá số lần gọi Thường Tư tựa hồ ít hơn, gọi Vân số lần nhiều hơn chút.!’’
Niếp Vân vừa nghe, tâm tình nguyên bản phẫn nộ không khỏi vui vẻ lên, xem ra Tiểu Hiên cũng thích hắn.
‘’ Nói cũng kỳ quái, như thế nào Niếp Vân yêu mặc nữ trang còn chưa trở về? Nghe Vân Nhi ( Đây là Thượng Quan Vân nha) nói đã phái người đi cứu bọn họ nha!’’ hoàng thái hậu cảm thấy kỳ quái hỏi
Nghe đến đây, Niếp Vân liền phi thân vào tẩm cung hoàng thái hậu, hắn bỗng nhiên xuất hiện hại hoàng thái hậu cùng hoàng hậu thiếu chút nữa bị dọa thét ra tiếng.
‘’Hai vị, khi nào nói xấu người khác thì ngàn vạn lần đừng nói lớn tiếng như vậy, nếu không chết như thế nào không biết ‘’ Niếp Vân khoanh hai tay hung ác nhìn hai nữ nhân bị dọa trắng bệch mặt nói.
Hoàng thái hậu tức giận chỉ vào Niếp Vân nói: ‘’ Ngươi … ngươi … ngươi làm việc không hiệu quả, dọa người trái lại (吓人倒是挺有一套的嘛!”)
Lão thái bà, ngươi cứ mắng tiếp a! Nếp nhăn trên mặt tựa hồ nhiều lên nha!’’ Niếp Vân tà tứ cười, cố ý nói với hoàng thái hậu.
Nghe Niếp Vân nói, hoang thái hậu nhanh chóng đưa tay sờ sờ mặt mình, kinh hoảng hỏi hoàng hậu ở một bên: ‘’Hoàng hậu, mặt ta có sao không, có hay không biến dang?’’
Hoàng hậu vội vàng trấn an hoàng thái hậu nói: ‘’ không có việc gì, hoàng thái hậu vẫn giống như trước đây, rất đẹp nha’’
‘’Tấm tắc! Đáng thương lão vu bà ( bà mo, bà đồng)!’’ Niếp Vân vui sướng khi người khác gặp họa.
Hoàng thái hậu tuy tức giận nhưng chỉ có thể nuốt giận vào lòng nói: ‘’ Ngươi còn trở về làm cái gì? Hiên Nhi đã trở lại, lại không phải ngươi tìm về cho nên không có thưởng như đã nói, nghĩ muốn cũng đừng nghĩ’’
;;Nga!’’ Niếp Vân nâng mi ‘’ Tuy ta không phải là người tìm về nhưng ta là thông tri cho Nhị vương gia, nên cho ta cái gì đó hoàng thái hậu vẫn là phải cấp’’
‘’Ngươi đây là uy hiếp ta? Hoàng thái hậu tức giận đập bàn đứng lên, tức giận đối với Niếp Vân hô.
Niếp Vân che tay đánh cái ngáp nói: ‘’ Không phải uy hiếp mà là ta nên nhận được cái nên nhận’’
‘Được, hoàng thái hậu người đừng tức giận, hắn muốn cái gì liền cho hắn đi!’ Hoàng hậu đứng nên kéo tay áo hoàng thái hậu nói.
‘Hoàng hậu qủa nhiên phân minh không giống thái bà ở vị trí nào đó ’ Niếp Vân cười ha hả đối với hoàng hậu nói
“Ngươi nói cái gì? ” Hoàng thái hậu nổi giận gào thét xông lên
Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ đem hoàng thái hậu giữ lại: “Tốt lắm, tốt lắm! Ngươi nói ngươi muốn cái gì đi!”
“Ta không cần nhiều lắm, ta chỉ muốn Thượng Quan Hiên” Niếp Vân mỉm cười đối với hoàng thái hậu và hoàng hậu nói xong tuyệt không cảm thấy việc này có gì quan trọng.
“cái gì?!”
Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu đồng thời đều sợ hãi kêu ra tiếng, hai người là vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.
“ Ngươi nghĩ muốn cũng đừng nghĩ! Ngôi vị hoàng đếcũng không phải ngươi muốn làm là làm!” Hoàng thái hậu lập tức cự tuyệt, hoàng hậu ngồi một bên cùng nhận thức cũng gật đầu.
Niếp Vân chịu không nổi nhìn một cái khinh thường, khẩu khí không tốt lắm nói: “Ta cần ngôi vị hoàng đế làm gì, ta chỉ cần Tiểu Hiên Hiên mà thôi!”
Hia người vừa nghe, trong đó có một vị không chịu được đả kích đã ngất đi chỉ còn lại hoàng thái hậu sắc mặt đã tái nhợt chỉ vào hắn run rẩy hỏi:
“Ngươi … ngươi là đoạn tay áo chi phích?! Ngươi có hay không đem bảo bối Hiên Nhi của ta làm bẩn?”
“Ta không phải đoạn tay áo chi phích, chỉ là ta vừa lúc ta thích thượng hắn thôi, huống chi hết thảy hắn đều tự nguyện” Niếp Vân nói chính là sự thật, Tiểu Hiên Hiên cũng không phản kháng hắn nhưng lại ngoan ngoãn nằm ở trên giường cho hắn ăn!
Hắn vừa nói xong, hoàng thái hậu cũng theo đó ngất đi, Niếp Vân nở nụ cười xảo quyệt , tiếp theo ở trong ngực rút ra hai tờ giấy viết đầy chữ và một hộp mực lăn tay, lần lượt cầm lấy tay của hoàng thái hậu và hoàng hậu ấn lên mực lăn xong lại ấn lên 2 tờ giấy. Một tờ hắn đặt bên cạnh các nàng, còn một tờ thì thu về cất đi sau đó thì cười lớn, rời khỏi tẩm cung Hoàng hậu.