Lời nói của Edward lập tức khiến tôi tỉnh ngộ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Anna, tôi lập tức buông bỏ toàn bộ sự phản kháng, ôm cô bé vào lòng nói: “Đừng buồn, anh sẽ khiến cho bọn chúng phải trả giá.”
“Không! Không! Anh đừng làm gì hết! Hứa với em!” Anna vừa khóc vừa nói: “Anh hứa với em, không được kích động để xảy ra chuyện, nếu không em sẽ không sống nổi mất.”
Tôi hít sâu một hơi nói: “Anh sẽ không làm chuyện gì dại dột nữa.”
Anna lau sạch nước mắt, nhìn tôi cười: “Em không sao, em quả thực không sao, sẽ không có ai tin lời bọn họ. Anh phải cam đoan với em, anh sẽ không làm gì hết!”
Nhìn nụ cười gắng gượng của Anna, trong lòng tôi vô cùng đau đớn, đành vuốt má cô bé nói: “Anh sẽ không làm gì hết, anh hứa với em.”
Sau đó tôi dặn dò Martha: “Đưa tiểu thư về phòng, chăm sóc cô bé cho tốt.”
Sau khi Anna đi rồi, tôi và Edward đi vào phòng làm việc. Trong phòng làm việc không có lò sưởi, nên có phần âm u lạnh lẽo, bầu trời bên ngoài xám xịt, không có lấy một tia nắng, dường như sắp xảy ra một trận tuyết lớn.
“Tôi sẽ không để yên cho bọn họ! Việc này chưa xong đâu!” Tôi tức giận đấm mạnh xuống bàn.
Edward thở dài: “Không xong thì em định làm thế nào? Hiện này chúng ta hoàn toàn không làm được gì, thực ra cũng có thể đưa ra tin đồn gièm pha hạ thấp bọn họ, nhưng bản thân họ còn chút danh dự nào để hạ nhục đâu? Chúng chẳng khác nào lũ chuột cống ven đường, căn bản không quan tâm đến danh tiếng nữa. Với lại càng dính líu nhiều tới những người đó, người ngoài sẽ cho rằng em với họ là cá mè một lứa, sẽ lại liên lụy đến thanh danh của anh em hai người. Đối đầu với bọn chúng là điều không sáng suốt.”
Tôi bưng trán, trong lòng vô cùng mệt mỏi, Edward nói đúng, chúng tôi không có cách nào đối phó với hai chị em họ, chẳng lẽ đến tìm họ tranh luận đúng sai, sau đó đánh nhau một mất một còn?”
“Không nên gấp gáp, kích động sẽ không có kết quả tốt, chúng ta cứ từ từ chờ, sẽ luôn có cơ hội để phục thù.” Edward nói một câu đầy thâm ý: “Một quý tộc chân chính tuyệt đối không bao giờ quên kẻ đã vũ nhục mình, quý tộc là phải đáp lại hào phóng tấm lòng của tất cả mọi người.”
Nói xong câu đó, Edward im lặng nhìn tôi, dường như đang đợi tôi trả lời.
Tôi nhìn hắn một lát rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ không làm gì manh động nữa.”
“Vậy thì tốt rồi, tất cả mọi chuyện cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho em một đáp án thỏa mãn.” Edward nói.
“Đáng ra từ đầu tôi nên nghe lời cậu, cái tên Laurent ấy quả thực ngu hết thuốc chữa.” Tôi ảo não nói.
“Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, em cũng không cần tự trách mình. Huống hồ chuyện này cũng không phải không tốt, ít ra cũng giúp chúng ta sớm nhận ra Laurent là hạng người gì, còn đỡ hơn để đến khi Anna gả cho hắn rồi hối hận thì đã muộn, lựa chọn một vị quý tộc tài đức vẹn toàn khác cho cô bé chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần người thông minh một chút sẽ biết ngay toàn bộ những chuyện này là bịa đặt.” Edward nói.
Có lẽ vì muốn tôi an tâm, Anna mỗi ngày đều vui vẻ hoạt bát, hoàn toàn không nhìn ra có chút gì đau lòng mất mát. Thế nhưng tôi hiểu rõ hết thảy đều là diễn cho tôi xem, Martha nói với tôi, tiểu thư mỗi tối đều lén khóc một mình trong phòng. Tôi không biết phải làm sao để an ủi cô bé, vì thực sự Anna chưa từng than thở trách móc gì với tôi, thiếu điều dán trên mặt tờ giấy viết em rất tốt, không cần lo cho em. Còn phu nhân Daisy từ khi tìm được việc đã dọn ra khỏi nhà tôi, nên hiện tại trong nhà chẳng còn ai có thể giúp Anna giãi bày tâm sự.
Một đêm tuyết rơi nhẹ, đường sá trở nên vô cùng lầy lội, một vị khách không tưởng xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi.
Ngài Laurent hổ thẹn đứng ở bậc thang ngoài cửa, cúi đầu nói: “Thưa ngài Konstatin.”
“Cậu còn tới đây làm gì? Muốn ăn đòn sao?” Tôi căm tức nhìn cậu ta nói: “Chỉ mong cậu đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa, chúng ta vẫn có thể chung sống hòa bình. Mau cút lên xe ngựa rồi biến khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Ngài Konstatin, xin ngài tha thứ cho tôi, tôi quả thực không còn cách nào khác.” Laurent khổ sở nói: “Tôi thực sự yêu tiểu thư Anna, cũng không hề tin tưởng mấy lời dối gạt kia, thế nhưng quả thực là cha tôi không đồng ý. Danh dự của gia đình không cho phép tôi kết hôn với một cô gái có bất cứ vết nhơ nào, công việc của tôi cũng không cho phép có bất kỳ lời đàm tiếu nào. Huống hồ cha tôi lại cật lực phản đối, tôi bắt buộc phải nghe lời ông ấy, cho nên xin ngài và tiểu thư tha thứ cho tôi.”
“Cút! Cút ngay cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa!” Tôi tức giận quát to.
“Tôi cũng không muốn xuất hiện khiến ngài tức giận…nhưng mà, tôi nhận được một phong thư, thật sự vô cùng khó xử…” Laurent vừa nói vừa lấy trong túi ra một bức thư: “Đêm hôm qua, có người đến đưa tôi lá thư này, cái vị Pence kia muốn hẹn tôi quyết đấu, việc này quả thực quá hoang đường! Quyết đấu cái quái gì chứ!”
Tôi nhìn lướt qua lá thư, cười lạnh nói với Laurent: “Nếu đã là thư quyết đấu, hoặc là cậu nhận lời, hoặc là đi tìm quan bảo an mà báo, chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Laurent nói: “Xin ngài đừng đùa như vậy, sao tôi có thể đi báo quan bảo an chứ? Để người ngoài biết được thật không hay. Không phải là tôi nhát gan, nhưng tôi nào có tội gì đâu, ngài Pence làm vậy có phải là rất quá đáng không, chuyện này xảy ra tôi cũng đâu có muốn, chuyện xích mích trong nhà của ngài có phải là lỗi của tôi đâu. Em trai tiểu thư Anna đang yên đang lành tự nhiên bôi nhọ thanh danh chị mình, nào có ai muốn kết thông gia với một gia đình phức tạp như vây?”
“Được rồi, đủ rồi! Đừng bắt tôi phải ra tay đánh cậu! Cút!” Tôi nắm cổ áo Laurent quăng cậu ta ngã xuống đất.
Laurent chật vật bò dậy: “Vậy…vậy…chuyện đấu súng…”
“Cút!” Tôi bước xuống bậc tháng đá cậu ta một cái.
Lúc này Laurent mới hốt hoảng leo lên xe ngựa, vừa ra lệnh cho người hầu đánh xe rời đi, vừa ngoái lại hét lớn: “Xin lỗi, xin ngài tha lối cho tôi. Ngài nhất định phải khuyên bảo ngài Pence, trước khi ngài ấy bình tĩnh lại, tôi sẽ không gặp ngài ấy đâu!”
Tôi bực tức quay vào trong nhà, Anna chạy từ trên lầu xuống, lo lắng hỏi: “Là ngài Laurent sao? Ngài ấy đã nói gì?”
Cái cô nhóc ngu ngốc này, chẳng nhẽ còn trông chờ cái tên Laurent kia hồi tâm chuyển ý hay gì? Tôi đưa lá thư quyết đấu cho Anna xem: “Cậu ta gửi lá thư này từ Pháp về, thư tới rồi, anh nghĩ không mấy chốc người cũng tới cho xem, để đề phòng đấu súng thật sự xảy ra, anh phải ra ngoài một chuyến.”
Không đợi Anna trả lời, tôi lấy vội áo khoác mặc vào rồi lập tức lên đường.
Ngoại trừ Edward ra, thì còn ai có thể báo chuyện gia đình của chúng tôi cho Mike biết nữa chứ.
Khi tôi đến nhà hắn, hắn đang nói chuyện với một quý ông trong phòng làm việc, tôi đợi rất lâu người khách kia mới đi ra, Edward cũng ra khỏi phòng làm việc.
“Chuyện gì vậy? Sao bộ dạng em trông lạ thế?” Hắn hỏi.
“Cậu đã gửi thư cho Mike đúng không?”
“Đúng vậy.” Hắn nói: “Trước khi Mike đi đã giao phó cho tôi, sau khi tiểu thư Anna kết hôn xong thì viết thư cho cậu ta, Mike muốn biết cô bé có sống hạnh phúc hay không. Có điều hôn sự lại bị hủy bỏ, tôi cũng nên báo cho cậu ta một tiếng.”
“Nhưng mà Mike lại gửi cho Laurent một lá thư quyết đấu, sự tình đã đến nước này rồi, cậu còn muốn khiến nó rắc rối thêm sao?”
Edward nhíu mày nói: “Thư quyết đấu? Đây không phải chuyện tốt sao? Tôi còn đang lo lắng em sẽ nhất thời xúc động mà làm ra chuyện dại dột gì. Hiện tại đã có người thay em vào tù, tôi cũng yên tâm.”
“Chuyện này không buồn cười tí nào.” Tôi bực tức nói.
Edward lắc đầu cười: “Đừng lo lắng quá, Mike sẽ không làm loạn đâu, cậu ta còn đang mong chờ được sánh bước bên tiểu thư Anna, cùng nàng trải qua những ngày tháng hạnh phúc mỹ mãn, làm sao có thể vì vài chuyện cỏn con mà làm cho bản thân bị liên lụy, cùng lắm chỉ là hù dọa tên kia một chút thôi…”
Hai ngày sau, Mike vừa về tới London đã chạy thẳng tới nhà tôi.
Cậu ta trông có vẻ rất lo lắng, vội vàng hỏi tôi tình hình của Anna: “Nàng ấy có khỏe không? Tôi có thể gặp nàng được không?”
Tôi nhìn về phía Martha, Martha lắc đầu, có vẻ như Anna không muốn gặp Mike lúc này.
“Cậu đừng vội, tôi lên lầu xem thế nào.” Tôi nói với Mike.
Là do tôi quá nôn nóng, tôi chỉ muốn thăm tiểu thư Anna một chút, xác nhận nàng ấy thực sự không có chuyện gì. Nếu nàng ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ đi ngay, sẽ không khiến nàng ấy phải phiền lòng.” Mike nói.
Tôi đi lên lầu, gõ cửa phòng cô bé, nói: “Anna, anh đây, mở cửa cho anh vào.”
Người trong phòng chần chờ một chút, sau khi xác nhận bên ngoài thực sự chỉ có một người, mới mở cửa phòng, nói với tôi: “Em…em vẫn chưa sẵn sàng gặp ngài Pence…”
Vừa nói xong, Anna liền khóc, cô bé vừa gạt nước mắt vừa nói: “Em xấu hổ lắm, có phải ngài ấy đến để cười nhạo em không?”
“Không, không, sao em lại nghĩ như vậy.” Tôi vội vàng an ủi Anna.
“Em đã chọn ngài Laurent, còn chắc chắn mình sẽ hạnh phúc, lại còn vô lễ cự tuyệt ngài Pence, mọi chuyện đều do em tự mình chuốc lấy, ngài ấy đương nhiên sẽ cười nhạo em là đứa ngu xuẩn, em không muốn gặp ngài ấy, cũng không muốn gặp bất kỳ ai hết.” Anna khóc nói.
Thời gian gần đây, Anna luôn tỏ ra mình không sao, đến cuối cùng, cũng không chịu đựng nổi nữa, việc Mike đến đây giống như một mồi lửa, châm ngòi cho cảm xúc của cô bé ào ạt tuôn ra.
“Đừng sợ, Anna, em là em gái của một quý ông, là một tiểu thư xinh đẹ thùy mị, dù gặp phải chuyện gì cũng phải ngẩng cao đầu, dung cảm đối mặt. “ Tôi an ủi cô bé nói: “Nhưng nếu em thực sự sợ phải gặp Mike đến vậy, anh sẽ xuống kêu cậu ta đi.”
Anna nhìn tôi một lát, thẫn thờ ngồi trên giường: “Em không biết nữa, anh Adam, em không biết nên làm gì bây giờ. Em không còn mặt mũi nào để gặp ngài Pence nữa, tại sao ngài ấy lại đến tìm em…”
“Anna, em không cần phải vì chuyện này mà lo lắng, cũng không cần vì hôn sự với ngài Laurent bị hủy bỏ, mà phải ép mình chấp nhận Mike, cho dù em chọn ai anh cũng sẽ ủng hộ em, em không muốn kết hôn, anh cũng có thể nuôi em cả đời. Thế nhưng có khách đến nhà thăm, chúng ta không nên nhát gan trốn trong phòng. Xuống gặp cậu ấy một chút, vì lễ nghĩa thôi cũng được…”
Anna do dự chốc lát, gật đầu với tôi, sau đó rời khỏi phòng.
Thế nhưng khi tôi xuống tới phòng khách, chỉ còn một mình Anna.
“Mike đâu? Cậu ta đi rồi sao? Cậu ấy có nói gì không?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Anna đứng đó, mặt đỏ bừng, sau đó lắp bắp nói: “Ngài ấy…không nói gì hết…Ngài Pence chỉ nói là…nói là…ngày mai sẽ đến thăm…”
Nói xong, không chờ tôi đáp lời, Anna chạy vụt lên lầu nhanh như một cơn gió.
Tôi giật mình nhìn, thắc mắc không hiểu có chuyện gì xảy ra, sao chỉ trong chốc lát, Anna đã hoàn toàn không còn trốn tránh Mike nữa.
Từ lúc đó, ngày nào Mike cũng đến nhà tôi, cậu ta chỉ đến một lát, hoặc là đưa Anna chút quà, hoặc chỉ đơn thuần là ghé thăm, đôi khi đến nói đôi ba câu rồi đi. Dần dần, Anna cười ngày một nhiều. Cuối mùa xuân, chúng tôi trở về tiểu trấn Vernon, Mike cũng đến đây thuê một căn nhà, nằm trên trục đường chính thuận tiện đi đi về về giữa tiểu trấn và London.
Một ngày nọ, Anna tới phòng làm việc của tôi, ngượng nghịu nói: “Sáng nay, ngài Pence đã cầu hôn em…”
“Hả?” Tôi nhìn cô bé hỏi: “Vậy em có đồng ý không?”
Mặt Anna đỏ như quả táo, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Phải được anh đồng ý trước…”
“Kỳ thực anh không có ý kiến gì, chỉ cần em thấy tốt, anh sẽ cho là tốt, em nói không tốt, anh cũng sẽ cho là không tốt.” Tôi trêu chọc cô bé, nói: “Vậy ý của em như thế nào?”
Anna mím môi liếc mắt nhìn tôi, mất một lúc lâu, mới lí nhí nói: “Em…em…đồng ý…”
Tôi cười ha hả, đi tới bên cạnh cô bé nói: “Lần này em suy nghĩ kỹ chưa? Anh chỉ hy vọng em có thể được gả cho người mình thích, chứ không phải là quyết định vội vàng, nếu còn chút băn khoăn trong lòng, thì không nên gắng gượng đáp ứng. Tuy chuyện với ngài Laurent rất đáng tiếc, nhưng nếu em không thực sự thích Mike, chúng ta cũng không cần vì tìm kiếm một cuộc hôn nhân mà chấp nhận đại, em hiểu không?”
Anna ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Em suy nghĩ kỹ rồi, ngài Pence nói với em, ngài ấy sẽ chờ, chờ một ngày em có thể tin tưởng ngài ấy, nếu em vẫn không đồng ý, ngài ấy có thể đợi em cả đời.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Anna, thấy được sự quyết tâm trong mắt cô bé, lần này Anna quả thực đã suy nghĩ kỹ, không hề lưỡng lự giống như lần trước.
Tôi cười nói với cô bé: “Được rồi, em đi nói với Mike, anh đợi cậu ta ở phòng khách. Khiến cho bạn bè đồng trang lứa phải đến xin phép mình quả là một điều thú vị, anh phải suy nghĩ một chút xem nên làm khó cậu ta thế nào.”