Lúc này, một quý ông dắt theo một vị tiểu thư trẻ tuổi đi tới, giới thiệu với chúng tôi.
“Chào ngài Pence, quý cô đây là tiểu thư Linda Lydius.” Người đàn ông này là một vị quý tộc, phụ trách việc giúp những cặp nam nữ xa lạ có thể quen biết nhau, mục đích chính là để mọi người có thể liên tục khiêu vũ, vũ hội sẽ không trở nên tẻ nhạt, cũng tránh để cho các quý cô phải cảm thấy cô đơn vì không có bạn nhảy.
Mike không buồn chú ý, ánh mắt hẹp dài chăm chăm nhìn về một nơi nào đó trên sàn nhảy, dường như không hề biết có người đứng trước mặt, chẳng hề liếc nhìn bọn họ lấy một lần. Hai người lập tức trở nên xấu hổ lúng túng, bị người ta không đếm xỉa, đương nhiên họ vô cùng tức giận.
Tôi vội vàng bước qua, vươn tay về phía vị tiểu thư kia, xoay người nói: “Tôi có thể mời nàng nhảy một điệu không?”
Tiểu thư Linda đang tức giận, đành miễn cưỡng cười, cao ngạo đặt tay lên tay tôi. Vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã vô cùng mất mặt, tuy rằng do Mike thất lễ trước, nhưng cô là do người ta dẫn tới giới thiệu, lại không có bạn nhảy, có thể thấy rằng vị tiểu thư này không được người khác yêu thích, sớm muộn cũng thành trò cười trong vũ hội.
Vừa bước vào sàn khiêu vũ, tôi vội vàng giải thích: “Xin thứ lỗi, bạn của tôi có chút không khỏe trong người, cậu ta không phải cố ý…”
“Ngài không cần giúp ngài ấy giải thích.” Tiểu thư Linda hất cao cằm: “Tôi biết ngài Pence kia, ngài ấy khá nổi tiếng ở London, tuy là mục sư, nhưng rất được các cô gái mến mộ, người thích ngài ấy nhiều vô số, có kiêu ngạo một chút cũng là lẽ thường.”
Tôi xấu hổ cười cười, lời nói của vị tiểu thư này cũng không phải không đúng.
Mike mang dòng máu Pháp, tuy đã di cư sang Anh từ lâu, nhưng vừa nhìn đã nhận ra cậu ta chính là người Pháp thuần chủng. Mái tóc vàng kim ánh đỏ, dài ngang vai, khiến gương mặt gầy yếu lại trở nên vô cùng tuấn mỹ. Bề ngoài phong lưu anh tuấn ấy đã cướp đi trái tim của biết bao nữ nhân. Hơn nữa hắn còn đào hoa đa tình, từ khi 10 tuổi đã theo cha đến chốn trăng hoa tửu sắc. Thế nhưng sau khi vào học tại thần điện, cậu ta đã thay đổi tính tình, sau khi trở thành mục sư cũng chưa từng có quan hệ yêu đương với bất cứ ai.
Nhưng phụ nữ gạt bỏ sĩ diện theo đuổi cậu ta không hề ít, thậm chí có cả những phu nhân đã kết hôn cũng đeo bám lấy Mike.
Có lẽ đàn ông càng phong lưu lại càng khiến phụ nữ si mê, nữ nhân Anh quốc thực sự rất khó lòng cự tuyệt đàn ông Pháp, bởi đàn ông nước Anh đa phần đều quá bảo thủ, không biết thế nào là phong tình lãng mạn.
Hơn nữa tuy Mike chỉ là con thứ, nhưng vẫn được thừa kế một mảnh đất và 5000 bảng Anh trái phiếu, cộng với tiền lương hàng năm 100 bảng Anh, như vậy một năm có thể kiếm được tổng cộng khoảng 600 bảng, một quý ông có điều kiện như vậy, phụ nữ không giành giựt mới lạ.
“Vừa rồi không nhìn kỹ, trông ngài rất đẹp trai, hoàn toàn ăn đứt vị Pence kia.” Tiểu thư Linda bỗng nhiên nói.
Tôi nghe vậy liền sửng sốt, không khỏi bật cười, vị tiểu thư này tính tình thực quá thẳng thắn, so với những cô gái tôi từng gặp quả thực khác xa.
“Ngài là địa chủ sao?” Linda nghiêng nghiêng đầu hỏi.
“Không, tôi là mục sư.” Tôi nói.
“Khó trách, nếu ngài cũng là địa chủ, nhất định sẽ được rất nhiều người săn đón, so với ngài Hale trong lời đồn kia còn nổi tiếng hơn.” Nàng vểnh vểnh khóe miệng nói.
“Trong lời đồn?” Tôi hỏi.
Tiểu thư Linda thoáng nhìn về phía quý ngài Carlos nói: “Chưa từng gặp mặt ngoài đời thực, nên dĩ nhiên vẫn là nhân vật được đồn thổi.”
“Xem ra tiểu thư có vẻ hứng thú với ngài ấy?”
“Sao? Ngài ghen à?”
“Ha ha.” Tôi lắc đầu cười nói: “Tiểu thư quả là một cô gái lớn mật.”
“Có lẽ tại tôi vốn xuất thân thương nhân, nên không giống những tiểu thư thượng lưu khác.” Nàng chớp chớp mắt nói: “Tôi có thể biết tên ngài không, quý ngài đẹp trai?”
Tôi đỏ mặt nói: “Có thể gọi tôi là Konstatin.”
“Tên rất hay.” Nàng vui vẻ nói: “Nghe như tên của mấy thiếu gia quý tộc trong tiểu thuyết.”
Thoáng chốc, điệu nhảy đã kết thúc, nàng vẫn đứng im trước mặt tôi, không hề có ý định rời đi. Tôi thực sự không quen giao tiếp với phái nữ, khi ở Ấn Độ chỉ một vài thiếu nữ cũng đã khiến tôi sứt đầu mẻ trán, đây là lần đầu tôi trò chuyện thoải mái với một cô gái như vậy.
Nhưng ngay khi điệu nhạc tiếp theo bắt đầu vang lên, nụ cười của nàng boongc nhiên ngưng bặt, ánh mắt có chút mất mát, sau đó khuỵu gối thi lễ với tôi nói: “Xin lỗi, không thể nhảy cùng ngài nữa.”
Tôi ngẩn người nhìn nàng rời đi, tự hỏi không nhẽ bản thân bị ghét bỏ, nàng ta cũng thật giống một cơn gió, đến nhanh mà đi cũng thật lẹ. Tôi xoay người rời khỏi sàn khiêu vũ, vừa quay đầu lại đã thấy Edward đứng ngay trước mặt.
“Ngài Konstantine có vẻ thấy rất vui khi khiêu vũ.” Hắn lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, ngài hình như cũng đã khiêu vũ rất vui vẻ.” Tôi còn đang giận hắn vừa rồi bỏ tôi một mình, nên đáp lại không chút khách khí.
Hắn vô cùng tức giận nhìn tôi chằm chằm, sau đó không nói một lời quay đi chỗ khác.
Lúc này, tiểu thư Bonnie đi tới, nàng ta khuỵu gối thi lễ nói: “Quý ngài Freamunde, xin mạn phép hỏi, tôi thấy sắc mặt ngài không tốt, có gì không vui sao?”
“Ta không phải họ Freamunde.” Edward nhíu mày, khó chịu nói.
Tiểu thư Bonnie cực kỳ xấu hổ.
Edward cũng tự cảm thấy giọng điệu của mình có phần hơi quá, vì thế hít một hơi, cúi người nói: “Xin lỗi, ta có chút chuyện buồn bực, xin tiểu thư thứ cho.”
“Không sao.” Tiểu thư Bonnie dịu dàng nói, dung giọng điệu hết sức bao dung: “Chúng ta là bạn bè, không cần phải quá khách sáo, ngài có gì không vui cũng có thể tâm sự với tôi.”
“Nàng thực sự rất am hiểu lòng người.” Hắn đưa tay về phía nàng ta nói: “Có thể mời nàng nhảy thêm một bản nữa không?”
“Đương nhiên.” Nàng mỉm cười nói.
Hai người cùng nhau tiến vào sàn khiêu vũ, Edward không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.
Tôi đứng một mình trong góc khuất, cảm thấy khó chịu trong lòng, tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện của hai vị phu nhân.
“Nam tước Hale nhìn vậy nhưng thực ra lại là một kẻ hèn mọn, nghe nói hôn sự của con lão đã được định đoạt, là con gái của một thương nhân giàu có, họ Lydius.”
“Thương nhân.” Một phụ nữ khác thảng thốt nói: “Bọn họ chẳng phải rất tự hào với thân phận quý tộc của mình sao? Sao lại có thể kết thông gia với thương nhân?”
“Vị thương nhân kia cũng không phải dạng tầm thường, nghe nói con gái họ có mười ngàn bảng Anh của hồi môn. Con trai nam tước tìm đối tượng kết hôn mất nhiều năm như vậy, chọn trái chọn phải vẫn không vừa ý ai, vậy mà vừa nghe nói cô gái kia có mười ngàn bảng Anh, liền tiếp cận ngay lập tức. Lấy đủ thứ lý do này nọ, chẳng qua cũng chỉ muốn nhắm vào túi tiền của người ta.” Bà ta tiếp tục nói: “Cô cứ nhìn con gái của họ là biết, cả đêm quấn lấy cái tên xấu xí kia, chẳng buồn để ý đến danh dự và nhân phẩm bản thân. Bình thường cô ta vô cùng kiêu ngạo, không để ai vào mắt, mà bây giờ lại ra sức lấy lòng một tên quái dị.”
“Tên đó không phải là tội phạm giết người sao? Hắn ta thì có gì tốt chứ?” Một phu nhân khác khinh thường nói.
“Nghe nói hắn ta có điền trang rất lớn ở Ấn Độ, hàng năm thu vào ba ngàn bảng Anh, quan trọng nhất là…” Người phụ nữ hạ giọng nói: “Không biết hắn ta sử dụng thủ đoạn gì vào được nghị viện, rất được trọng dụng, ngay cả cha hắn cũng đánh tiếng muốn nhận lại đứa con này.”
Một vị phu nhân chua ngoa nói: “Tên đó nghe nói luôn ra vẻ lạnh lùng, rất khó lấy lòng. Nhưng trông hắn có vẻ như rất thích tiểu thư Bonnie, đã nhảy chung với nhau đến ba điệu nhảy”
Vũ hội kết thúc, đám đông dần giải tán. Bốn người chúng tôi ngồi trên xe ngựa, ai nấy đều cúi đầu trầm tư, khác hẳn vẻ hồ hởi phấn chấn lúc đi.
Daisy thở dài, gượng cười nói: “Vũ hội đêm nay thật sự không tồi.”
“Không tồi cái gì!” John bỗng nhiên phẫn nộ gào lên, khiến cả ba người chúng tôi đều giật mình.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Tôi hỏi.
John oán giận nói: “Cái lũ mắt cao hơn đầu đó thực khốn kiếp, một tên bồi bàn cũng dám đuổi tôi ra ngoài, chính là lũ khốn trong tòa án, tôi đi đến đâu cũng bị lũ đó chặn lại, vậy mà bảo là không tồi sao, hả?”
Daisy dường như cũng không nhẫn nhịn được nữa, hét lên với John: “Ngài nghĩ rằng tôi vui vẻ lắm sao? Toàn bộ vũ hội không có lấy một người chịu nói chuyện với tôi, nhưng tôi có kêu ca gì không?”
Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, tôi vội vàng khuyên can: “Lạy Chúa, xin hai người đừng như vậy.”
Hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau một cái, rồi không nói gì nữa. Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng cũng không mở miệng lấy một lời, John thậm chí còn ôm chăn nệm mang ra phòng khách.
Anna ngồi trên sô pha rầu rĩ, tôi bước qua ôm con bé hỏi: “Không vui sao?”
Anna lắc đầu nói: “Không, tối nay em rất vui, chỉ là…ngài Carlos cùng một tiểu thư khác nhảy liên tiếp bốn điệu nhảy, nghe nói cô ấy chính là vợ sắp cưới của ngài ấy. Em…em sẽ chúc húc cho họ…”
“Đi ngủ đi.” Tôi nhìn con bé nói: “Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới.”
“Anh cũng ngủ sớm đi.” Anna mỉm cười nói.
Sau khi cô bé rời đi, tôi lại thừ người ra trên ghế, ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa trong lò sưởi. Bên ngoài trời tối đen như mực, gió lạnh gào thét, đập vào cửa sổ “lộp bộp lộp bộp”. Người hầu đều đã đi ngủ, trong nhà vô cùng im ắng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách trong lò sưởi vang lên.
Tôi uống một ngụm rượu lớn, bỗng chốc bật dậy, cầm áo choàng và roi ngựa lao ra cửa, trong đêm tối một mình cưỡi ngựa đến nhà Edward.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng vó ngựa trở nên thật vang dội, những tòa nhà hai bên đường vùn vụt mất hút về phía sau, gió lạnh như những lưỡi đao cắt lên da mặt, nhưng tôi lại không hề cảm thấy lạnh, tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
Ngựa chạy một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trước nơi Edward ở tại London. Bên trong tối như mực, người trong nhà đều đã ngủ say. Tôi ngồi trên lưng ngựa, ngước nhìn lên các tòa nhà.
Bầu trời hôm nay thật đẹp, dải ngân hà rực rỡ khác thường, các ngôi sao trông có vẻ gần nhau là vậy, nhưng thực ra lại cách xa vạn dặm, cũng không khác mấy so với chuyện tinh cảm giữa người với người.
Một lần được tái sinh, tôi tự nhủ với lòng, yêu, là phải nói ra, vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy, tôi nghe theo trái tim mách bảo, làm những gì tôi muốn làm, chăm sóc cho những người tôi yêu thương, tôi thậm chí làm những việc mà kiếp trước chỉ tưởng tượng tôi cũng không dám, tôi đã nói với Edward tôi yêu hắn.
Nhưng ý định đó sau khi trở về Anh đã dần biến mất.
Tôi bỗng ý thức được việc hai chúng tôi ở bên nhau có lẽ không đơn giản như tôi tưởng, từ khi đồng ý ở bên Edward, tôi muốn chia sẻ cả cuộc đời sau này cùng hắn. Tuy chúng tôi đều là đàn ông, không thể kết hôn giống như những cặp vợ chồng khác, nhưng tôi đã coi hắn là một nửa của cuộc đời mình, trong tâm trí tôi mối quan hệ này cũng thiêng liêng không khác gì hôn nhân. Nhưng hắn coi tôi là gì? Người yêu? Hay là tình nhân? Liệu hắn có coi tôi là một nửa của hắn, có cảm thấy mối quan hệ này thật sự thiêng liêng?
Tôi không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Hắn nói hắn yêu tôi, tôi cũng có thể cảm nhận được tình cảm nồng cháy đó, nhưng liệu đoạn tình cảm này kéo dài được bao lâu? Mười năm sau sẽ như thế nào?
Hắn không phải người thích cuộc sống an nhàn bình đạm như tôi, hơn nữa thân phận cao quý cũng đã được khôi phục, lại có tiểu thư sẵn lòng gả cho hắn. Hắn không còn là kẻ đơn độc, giờ đây mọi điều tốt đẹp đều đang rộng mở.
Mà quan hệ của chúng tôi lại giống như lũ chuột cống lén lút, không được để bất cứ ai biết. Nam nữ kết hôn dù tình cảm có nhạt phai, cũng còn có con cái làm mối dây liên kết. Còn chúng tôi chẳng có gì, nếu một ngày thực sự hắn muốn ra đi, tôi cũng không có cách nào níu giữ.