Cha tôi nói ngày mai sẽ gọi luật sư đến kí hiệp ước, nên tôi được ngủ lại điền trang một đêm, nhưng kí xong phải đi ngay lập tức, cắt đứt mọi quan hệ với ông ta.
Tôi gặp được cái gọi là mọi người trong nhà.
Anh trai William nhìn qua cực kỳ suy sút, rượu và gái đã làm tàn tạ một thanh niên bừng bừng sức sống, anh ấy chỉ kể lể với tôi rằng cha hà khắc bỉ ổi thế nào.
“Lão già kia không cho anh một xu, quá keo kiệt, lại đem toàn bộ tiền cho mẹ con ả đàn bà thối kia, để xem tương lai bọn chúng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, đợi ông ta chết, anh sẽ đuổi hết bọn họ đi!” William vừa uống rượu vừa nói.
Ban ngày ban mặt đã say sưa, thật không còn cách nào cứu chữa, tôi nói với anh ta: “William, anh uống ít thôi, hại sức khỏe.”
“Câm miệng! Không cần quản anh!” Anh ta lớn tiếng nói.
Tôi cướp chai rượu trên tay anh ta, thoáng ngửi thấy mùi kỳ lạ.
“Đây là rượu gì? Mùi có vẻ lạ.” Tôi hỏi.
William nói: “Rượu nha phiến, có thể nâng cao tinh thần, muốn thử không?”
“Chúa ơi! Loại rượu này sẽ gây nghiện, uống nhiều còn ảnh hưởng tới đầu óc, anh sao lại uống thứ này!”
“Không biết, thấy trong nhà nên lấy uống.” Anh ta cười hì hì nói.
“Chắc chắn là bà ta cố ý để loại rượu này trong nhà.” Tôi oán hận nói: “Phu nhân Janet quá nham hiểm.”
Tôi tức giận đổ hết rượu ra ngoài cửa sổ, cảnh cáo William: “Loại rượu này tuyệt đối phải từ bỏ. Sau đó rời khỏi điền trang, tránh xa người đàn bà đó ra.”
Khi xoay lại đã thấy William say rượu ngã xuống sô pha.
Tôi xuống dưới lầu tìm hầu nữ Sarah, cô ta từ khi mười mấy tuổi đã là tình nhân của William, tôi kêu cô ta đưa William về phòng nghỉ ngơi. Nhân tiện hỏi: “William và phu nhân Helena tại sao lại thành thế này? Phu nhân sao có thể ngoại tình?”
Sarah bỗng nhiên khẩn trương, liều mạng lắc đầu nói: “Tôi không biết, tôi không biết.”
“Phu nhân Helena đâu rồi?” Tôi lại hỏi.
“Phu nhân chuyển ra ngoài ở, không ở chung với cậu chủ.” Cô ta sợ hãi nói.
“Cái gì?” Tôi không thể tin nổi: “Ở riêng? Bọn họ cuối cùng là muốn gì? Ở riêng làm sao có thể sinh con nối dõi?”
Sarah không trả lời, trong phòng chỉ có tiếng ngáy của William.
“Tiểu thư Anna đâu? Ta từ lúc về không thấy con bé.” Tôi hỏi.
“Tiểu thư Anna đi học.” Cô ta nói: “Đã đến trường nữ sinh Turner được một năm rồi.”
Tôi mệt mỏi thở dài, cha tôi không ngờ có thể nhẫn tâm đưa con gái mới mười tuổi đến trường nội trú.
Tối nay phu nhân Janet tiếp đón tôi, cha tôi không muốn nhìn mặt thằng con này nên không lộ diện.
Phu nhân Janet phe phẩy quạt lụa, ôn nhu khéo léo ‘hỏi han ân cần’.
“Con học hành bên ngoài thực vất vả, về nhà nên nghỉ ngơi một thời gian, ta sẽ chiêu đãi con.” Bà ta tươi cười nói.
Bà ta lúc này vô cùng đắc ý, đối đãi với con của vợ trước như khách, còn làm bộ cao cao tại thượng chiêu đãi tôi, tỏ vẻ mình mới là chủ nhân lâu đài. Lời này để lọt vào tai William có lẽ sẽ gây ra một cuộc đại chiến, nếu tôi cũng vì chuyện này mà tức giận, có khi một ngàn bảng kia sẽ bị lật lọng không đưa.
“Ha ha, phu nhân quá khách khí rồi, có thể được phu nhân khoản đãi là vinh hạnh của tôi, tiếc là tôi còn có việc, không bao lâu phải rời đi, lần sau có dịp sẽ để phu nhân mời.” Tôi mỉm cười nói.
Phu nhân Janet cũng cười cười đung đưa quạt, nhất thời phòng ăn im ắng chỉ còn lại tiếng thở của mỗi người.
“À, chị và em trai con được một vị bạn thân của cha con mời tới London chơi> Joseph năm nay cũng 12 tuổi, sẽ vào trường quý tộc tốt nhất ở đó học, mỗi năm tốn gần 200 bảng Anh, quả là tốn kém, nhưng cha con nhất quyết cho nó tới đó. Tội nghiệp con phải học ở trường từ thiện, thật không công bằng, nhưng tại cha con cứ một mực làm như vậy, ta cũng không còn cách nào khác. Nhưng xin con đừng oán hận ông ấy, ông ấy vẫn rất yêu thương con, nên mới cho con đi học, chỉ sợ hiện tại một công việc lương mấy bảng con cũng không tìm được, chỉ có thể đi ăn xin, thật đáng thương.” Bà ta vừa cười vừa nói.
“Đến học trường quý tộc sao? Thật là tốt, tôi cũng vinh dự lây, hy vọng cậu ấy tiền đồ rộng mở.” Tôi nhấc ly rượu kính bà ta, không muốn nói dư thừa, người phụ nữ này thật giỏi chọc giận người khác, tôi thiếu điều giận run, may mà sau này cũng không cần nhìn mặt bà ta nữa.
Phu nhân Janet không thể làm tôi nổi giận, không muốn ở lại bàn ăn nữa, nói một tiếng thất lễ, rồi đùng đùng bỏ lên lầu.
Hôm sau, tôi và cha trước mặt luật sư ký hiệp nghị.
Tôi được nhận một ngàn bảng Anh đồ cưới của mẹ, đồng thời cắt đứt mọi liên quan với tài sản của cha. Sau đó, tôi trả lại cho ông ấy một ít ghi chép của Simon, số giấy tờ này lập tức bị đốt sạch. Thật ra trong đó toàn là giấy trắng, chẳng có giá trị gì, chỉ tại ông ta có tật giật mình, nên tôi mới có cơ hội lợi dụng.
Ký xong hiệp ước, cha tôi không chút do dự đuổi tôi ra, ông ta nói với tôi: “Có hai thằng con như tụi mày tao thật quá bất hạnh, cầu Chúa một ngày nào đó thằng William cũng sẽ cút khỏi đây như mày.”
“Thật khéo, tôi cũng rất vinh dự được cắt đứt quan hệ với cái nhà này. Về phần anh William, anh ấy là người thừa kế điền trang đã được luật pháp công nhận, ông cút cậu ấy cũng không cút.”
“Mau đuổi thằng khốn này ra ngoài!” Cha tôi quát lên với người hầu.
Một hầu nam đưa tôi tới ra ngoài, tôi nhìn cánh cổng điền trang từ từ khép kín, căng thẳng trong lòng mới dần dần hạ xuống.
Thực ra tôi rất sợ hãi nơi này, tôi từng chết rất thê thảm trong phòng, vĩnh viễn không bao giờ muốn bước chân vào lần nào nữa.
Tôi lắc đầu, leo lên xe ngựa đang chờ sẵn.
“Đến trường nữ sinh Turner.” Tôi nói.
…
Trường nữ sinh Turner là một nơi giáo dục nữ sinh địa phương. Những đứa con gái sinh ngoài giá thú thường sẽ được đưa đến nơi này, đóng một khoản tiền, sau đó phó mặc trường học nuôi dạy chúng từ khi còn đỏ hỏn cho đến khi tốt nghiệp. Những đứa bé này vĩnh viễn không biết cha mẹ mình là ai, chỉ có tên tuổi và thân phận con ngoài giá thú đến cuối đời.
Vì thế tiếng tăm của trường không phải tốt lành gì, gia đình quý tộc cao quý sẽ không bao giờ đưa con gái đến đây học. Mỗi năm đóng vài bảng Anh là có thể vứt bỏ một đứa con gái, không cần hỏi tới.
Trời đã vào xuân, vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở, rất nhiều cô bé đang chơi đùa trong sân. Các em mặc váy đơn giản, nhìn qua như một nhóm nữ tu thu nhỏ, nhưng trên khuôn mặt ai cũng nở nụ cười tươi tắn, khiến khung cảnh trông như sáng hẳn lên. Một thanh niên độc thân như tôi đi vào khiến tất cả mọi người đều chú ý, gần như trở thành tiêu điểm của cả trường, bọn họ ghé vào tai nhau thì thầm to nhỏ, đoán già đoán non xem tôi là ai, có vài thiếu nữ lớn một chút thậm chí còn đỏ mặt.
Từ rất xa, tôi đã nhìn thấy Anna, cô bé đang ngồi chung với vài người bạn, cùng xem một quyển sách rất chăm chú.
Mãi cho đến khi mẹ bề trên gọi: “Anna, Anna, có anh con đến thăm.”
Anna ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, dường như không dám tin vào mắt mình, sững sờ không chớp mắt.
Đến khi có một người bạn đẩy cô bé một cái, nó mới chạy như bay ra chỗ tôi, vừa chạy vừa kêu: “Adam, anh Adam.”
Đợi đến khi con bé chạy tới chỗ tôi, đã khóc đến mờ cả mắt.
Tôi ôm nó vào lòng, lau nước mắt cho nó. Con bé có vẻ gầy đi nhiều, có lẽ đến tuổi phát triển chiều cao, xương cốt cũng cứng rắn hơn. Mái tóc dài búi sau đầu như mấy bà già. Da hơi ngăm đen, mũi xuất hiện vài nốt tàn nhang, xem ra sống ở đây cũng không dễ dàng gì, từ một tiểu mỹ nhân lại thành ra như vậy.
Anna vừa khóc vừa nói: “Em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh.”
“Anh không phải đã đến đón em rồi sao? Chúng ta cùng về nhà.” Tôi lại lau nước mắt trên mặt Anna.
“Thưa ngài, ngài muốn dẫn cô bé đi sao?” Mẹ bề trên có chút chần chừ: “Chúng tôi cần được ngài Konstatin cho phép.”
“Điều này tôi đảm bảo.” Tôi vừa nói vừa đưa cho bà một bức thư.
Trong hiệp ước giữa tôi và cha còn có quyền giám hộ của Anna, chỉ cần ông ấy giao quyền giám hộ này cho tôi, đến khi Anna đủ 18 tuổi, sẽ không đòi một ngàn bảng thừa kế của con bé.
Anna là một cô gái nhát gan yếu đuối, bị cha đem bán cũng chỉ biết trơ mắt nhìn, không bằng đi với tôi. Về phần một ngàn bảng di sản kia, thực ra muốn lấy cũng không dễ, thân là con gái, đi kiện cáo chính cha mình sẽ bị người đời ít nhiều gièm pha, thà không đụng vào.
“Chúng ta phải đi sao? Nhưng…” Anna do dự nhìn phía sau, hai cô bé cùng tuổi đang đi tới, ôm cô bé một cái.
“Cậu sẽ về nhà sao? Chúc mừng cậu Anna, quá tốt rồi.” Bé gái tóc đen tươi cười chúc mừng Anna, cô bé kia thì lại khóc: “Tớ sẽ rất nhớ cậu Anna.”
Anna nhìn tôi, ánh mắt không nỡ.
Cô bé quả thực rất thiện lương, dễ mủi lòng, sống chung đã hơn một năm, ít nhiều cũng có tình cảm, nên lưu luyến cũng là điều dễ hiểu. Nhưng tôi nhất định không thể để nó sống ở đây, nói: “Tạm biệt bạn em đi, sau đó thu dọn đồ đạc, chiều nay chúng ta phải đi London.”
Anna chào các bạn xong, xách một cái rương nhỏ lên xe.
Mẹ bề trên ôm cô bé, chúc phúc nói: “Xin Chúa nâng đỡ con, sau này nhớ viết thư về.”
“Vâng ạ, thư mẹ bề trên, tạm biệt.” Anna vẫy khăn từ biệt nữ tu sĩ.
Anna cứ nhìn mãi về phía trường học cho đến khi khuất dạng hẳn. Tôi nghĩ Anna thật lòng thích nơi đó, cho dù cuộc sống đạm bạc, nhưng lại được bạn bè và giáo viên yêu mến, so với gia đình Quinto máu lạnh vô tình kia quả thực tốt hơn rất nhiều