Cứ như thế vài ngày, phía sau có Nguyệt Hoa bao che Phúc Dung cùng Phúc Yến ban ngày ra ngoài đi chơi, trước khi trời tối lại trở về hoàn thành bài tập. Nguyệt Hoa cảm thấy việc này có chút vất vả, nhưng hai đứa nhỏ ngược lại rất hưng phấn, không chịu từ bỏ ngược lại càng kiên quyết đi ra bên ngoài chơi.
Phúc Đảm hôm nay không đi ra ngoài cùng các quan lại, rảnh rỗi cố tình gọi hai đứa nhỏ lại kiểm tra công khóa.
Phúc Dung cùng Phúc Yến bị gọi đến nghiêm chỉnh đứng bên dưới, mặt đỏ bừng nhưng không kiềm chế được sự hưng phấn, tay nhỏ một múa bút lông trên trang giấy trắng, tập trung háo hức viết chữ của mình. Phúc Đảm ngồi trên ghế nheo mắt đánh giá mà vẫn không hay biết.
Nhìn một hồi lâu Phúc Đảm lại cảm thấy kỳ quái, nếu như ngày thường khi bị hắn gọi đến Phúc Dung cùng Phúc Yến không mặt nhăn, mày nhó cũng là im lặng không vui, đâu giống như bây giờ ngoan ngoãn đứng viết, không lẽ hôm nay hai đứa này đổi tính hay là bị người hạ dược... Phúc Đảm tâm không khỏi căng thẳng.
Nghĩ đến con mình bị người hạ dược Phúc Đảm nổi giận đùng đùng, ánh mắt không khỏi tỏa ra sát khí, vẫy tay cho Lê Tức đi tìm thái y đến xem thử.
Phúc Dung có chút tinh ý dừng bút, ngước mắt lên nhìn phụ thân nghi hoặc hỏi: "Phụ thân sao thế?"
"Không có gì, con cứ tiếp tục viết tiếp của mình đi", Phúc Đảm thoáng đáp lại nhẹ nhàng, không lạnh lùng hay nghiêm khắc như thường ngày.
"Ân, nhưng con đã viết hết rồi a", Phúc Dung gật đầu, mỉm cười hưng phấn nói.
"Hoàn thành rồi", Phúc Đảm tiếp tục nhíu mày, sao có thể, ít nhất cũng phải mất thêm nửa canh giờ nữa mới hoàn thành chứ!
Phúc Yến cũng cười tươi nói: "Con cũng hoàn thành luôn rồi ạ!"
Phúc Đảm hạ mi mắt: "Ân", hắn có chút lo lắng.
Không thấy phụ thân phát ra tiếng cho lui, Phúc Dung đôi mắt trông mong nhìn phụ thân nói: "Phụ thân hoàn thành!" Thời điểm nói Phúc Dung ngón tay thoáng giật giật vài cái, bất giác khẩn trương, chờ đợi phụ thân cho hắn cùng tam đệ ra ngoài tận tình vui chơi.
Phúc Dung thoáng lắc đầu, nhầm không phải đi chơi, chỉ cần không ở trong đây viết tiếp thế là tốt rồi.
Không khí trong phòng thoáng chốc im lặng, Lê Tức dẫn theo thái y trở lại, hắn không nói nhiều đưa tay ra hiệu cho thái y khám thử hai đứa nhỏ.
Phúc Dung cùng Phúc Yến không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra cho thái y bắt mạch.
Thái y bắt mạch hết tay trái rồi lại đến tay phải, cuối cùng đưa ra kết quả: "Thưa ông hoàng tứ, hai tiểu hoàng tôn thân thể khỏe mạnh không bị trúng dược, nhưng theo thần thấy hai vị vài ngày nhiễm nắng, thân thể nhiều hoả cần thiết tiết chế không khéo lại nhiễm bệnh thì không hay, thần xin hết ạ".
Phúc Đảm nghe xong khuôn mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi Phúc Dung: "Như thế nào nhiễm nắng, Phúc Dung trả lời?"
Phúc Dung tâm hoảng sợ, cúi thấp đầu ấp úng nói: "Dạ, phụ thân... Con", Phúc Dung cứ ngập ngừng mãi vẫn không nói được ra lời nào.
Phúc Đảm mặt mày càng đen, "Bang" một tiếng, Phúc Đảm tức giận một chưởng đập mạnh vào bàn, chung trà lung lay ngã xuống đất vỡ làm mấy mảnh, hai thân hình nho nhỏ không khỏi đứng nép vào nhau.
Lê Tức cùng thái y ăn ý cúi thấp đầu xuống, giả vờ không nghe thấy tiếng động nào.
Phúc Dung không khỏi khóc thầm: Ô, ô mẫu thân mau đến cứu con, phụ thân thật đáng sợ, bây giờ hối hận có được không nhỉ? Hức.
Phúc Yến lại càng hoảng sợ hơn, hắn lần đầu nhìn đến phụ thân như thế, nước mắt kiềm không được rơi xuống, nhưng không dám phát ra tiếng động chỉ biết nắm chặt tay đại ca.
Phúc Dung ăn đau vội nhìn Phúc Yến nước mắt chảy dài, thân là huynh trưởng không thể để tam đệ bị phạt được, cắn răng bước lên nhận tội với phụ thân. Sau khi một mình nhận hết tội, Phúc Dung lén nhìn lên, Phụ thân đang mặt lạnh nhưng lại nở nụ cười với hắn, Phúc Dung không cấm rùng mình.
"Phúc Dung giỏi lắm, biết lén giấu phụ thân dẫn đệ đệ ra ngoài, tốt rất tốt, Lê Tức đem thước lại đây", Phúc Đảm nói xong đưa tay ra chờ Lê Tức mang thước cây lại.
Phúc Dung đã dự triệu từ trước, nhưng vẫn như cũ bị dọa cho cả người run rẩy, lắp bắp mở miệng: "Phụ, phụ, phụ thân", tiếp theo miệng giật giật đối diện với con ngươi đen láy cùng thâm trầm của phụ thân, Phúc Dung chỉ có thể đông cứng lại lời nói, thân mình co rúm lại.
"Ân", Nguyệt Hoa đang ngồi thêu tranh chữ, nghe tiếng động không cẩn thận bị kim đâm vào tay, máu tươi đổ xuống, vội bỏ ngón tay vào miệng ngậm lấy.
"Nguyên cơ, người không sao chứ?" Thúy Liễu lo lắng bước lên hỏi.
Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Ta không sao, mà tiếng gì thế nhỉ?"
Thúy Liễu nhìn hướng phát ra thanh âm lên tiếng: "Nô tì nghe hình như là bên hướng ông hoàng, chủ tử có cần qua đó xem thử không ạ."
"Thôi đi, qua đó không tốt lắm, cứ đợi xem sao?" Nguyệt Hoa lắc đầu nói, Thúy Liễu là cung nữ nếu qua đó nghe được cái gì không nên nghe, như vậy cũng không tốt.
Nguyệt Hoa tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tâm lại lo lắng không yên, nàng đứng lên chân một dịch, ngóng trông nhìn hướng phòng đối diện, nàng nhớ rõ lúc nãy hình như Phúc Dung cùng Phúc Yến qua bên chỗ Phúc Đảm, không bằng nàng qua đó xem thử.
Mới bước lên được một bước Nguyệt Hoa chợt khựng lại, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng chớp mắt xinh đẹp mỉm cười nhìn mâm trà bánh để trên bàn, thầm nghĩ: Đi tay không qua đó thì không được tốt lắm, mang theo cái này vẫn tốt hơn. Tiếp theo một cái xoay người bưng lên mâm trà bánh, tự nhiên rạng rỡ đi qua bên Phúc Đảm.