Ngô Thị chờ đợi không bao lâu thì Xuân Nhi đã dẫn Nguyễn Thị Trường đến, Ngô Thị đứng lên mỉm cười niềm nở với nàng ta: "Trường muội đến rồi, trời hôm nay nóng muội đi đường chắc cũng mệt mỏi mau ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi, ta có sai người đi làm nước mát mang đến chắc cũng sắp mang ra rồi đi."
Nguyễn Thị Trường cũng nở nụ cười cảm ơn rồi ngồi xuống ghế, nàng đến đây cũng vì nể mặt Ngô Thị vả lại thân phận nàng thấp kém không dám đắc tội nàng ta.
Ngô Thị chờ cung nữ mang nước mát lên rồi mới cười tươi nói với Nguyễn Thị Trường: "Này nước mát có rồi muội mau uống đi."
Nguyễn Thị Trường ngồi đánh giá bát nước mát nàng cảm thấy có chút kỳ lạ ngẩng đầu nói lại với Ngô Thị: "Ngô tỷ không phải muội nói chứ bát nước mát này có chút... Nhìn giống như canh thuốc vậy."
Ngô Thị gật đầu nói: "Thì nó vốn dĩ là canh thuốc mà."
Nguyễn Thị Trường bất ngờ trước câu nói của Ngô Thị nàng chỉ vào trong bát hỏi: "Hả, tỷ nói cái gì?"
Ngô Thị rất bình tĩnh trước phản ứng của Nguyễn Thị Trường nàng mỉm cười nói: "Trước tiên muội hãy bình tĩnh đã, ta gọi muội qua đây là có chuyện muốn nói với muội."
Nguyễn Thị Trường hơi ngập ngừng lên tiếng: "Dạ tỷ cứ nói muội nghe đây."
Ngô Thị hơi ngước nhìn mấy cung nữ đang đứng bên cạnh Nguyễn Thị Trường, nàng hiểu ý quay đầu cho bọn cung nữ lui ra ngoài.
Ngô Thị lúc này mới mở miệng lên tiếng: "Chuyện là như vầy ta biết muội vào phủ cũng đã lâu lại không được ông hoàng sủng ái, ta cũng rất đồng cảm với tâm trạng của muội nên ta dự định ra tay giúp muội một lần, muội cảm thấy thế nào?"
Nguyễn Thị Trường vừa nghe Ngô Thị nói sẽ ra tay giúp mình nàng có chút động tâm, nàng hơi cuối đầu suy nghĩ liệu nàng có nên tin Ngô Thị hay không, biết đâu được nàng ta là thật tâm muốn giúp đỡ mình.
Ngô Thị cũng biết nàng nói như vậy chưa đủ thuyết phục nàng ta, nàng thở dài tiếp tục nói: "Ta biết muội sẽ không tin ta sẽ có lòng tốt mà ra tay giúp đỡ muội nhưng thật sự ta rất muốn giúp đỡ muội, nhớ đến lúc trước khi ta mới nhập phủ ta cũng từng giống muội đây, ngồi một mình chờ đợi ông hoàng ghé thăm nhưng cũng chỉ toàn là vô vọng."
Ngô Thị mỉm cười chua xót: "Đến khi Chính Nhi mất đi ta mới loạt vào mắt ngài ấy, nhưng thì đã sao Chính Nhi cũng không trở lại."
Khi nhìn thấy Ngô Thị lấy khăn tay ra lau khóe mắt Nguyễn Thị Trường cũng cảm thấy bùi ngùi thương tiếc cho nàng ta.
Nhưng Nguyễn Thị Trường cũng không biết nói lời gì để an ủi Ngô Thị cả, nàng chỉ đành cúi đầu thở dài một tiếng.
Đúng lúc này Ngô Thị lại nâng đầu lên nói tiếp: "Ta biết muội rất muốn có một đứa nhỏ, ta có một bài thuốc bí phương không bằng muội cứ dùng thử nói không chừng năm nay sẽ có tin vui."
Nguyễn Thị Trường vui mừng hỏi lại: "Có thật không, tỷ đừng gạt muội đấy nhé."
Ngô Thị che miệng bật cười: "Ta gạt muội để làm gì, nếu không tin muội cứ việc nhìn ta xem không phải là biết có thật hay là không."
Nguyễn Thị Trường vừa nghe đã lập tức tin ngay nàng tính cầm lấy bát trên bàn uống nhưng chợt nghĩ lại lắc đầu từ chối: "Muội nghĩ không bằng thôi vậy, cho dù muội có uống nó vào cũng chỉ vô ích, ông hoàng cũng có đoái hoài gì đến muội đâu uống chỉ bằng thừa."
Ngô Thị mỉm cười cầm bát thuốc đưa cho Nguyễn Thị: "Muội cứ uống đi tin tỷ, tỷ sẽ giúp muội được sủng mà."
Nguyễn Thị Trường không từ chối nữa nàng đưa tay nhận lấy nhắm mắt một hơi uống cạn, nhưng rất tiếc nàng không nhìn thấy ánh mắt Ngô Thị lúc này, nếu như nhìn thấy được nói không chừng nàng sẽ chạy ra khỏi nơi này ngay lập tức.
Nguyễn Thị Trường uống xong nàng cùng Ngô Thị tâm sự một chút nữa rồi cũng đứng dậy cáo từ.
Khi nàng vừa đi Ngô Thị lại nhìn bóng lưng nàng tự nhủ: "Xin lỗi vì đã lôi muội vào chuyện này nhưng ta không còn cách khác, ta chỉ có thể dùng muội làm quân cờ đẩy Trần Thị vào bẫy mà thôi."
Buổi tối như thường lệ Phúc Đảm đến chỗ Ngô Thị để thị tẩm nhưng khi đến Ngô Thị lại giả vờ đau bệnh không thể thị tẩm, Phúc Đảm cũng không nói gì tính trở về tiền viện nghỉ thì lại bị nàng ta giữ lại.
Ngô Thị khóc lóc kể lễ về chuyện Phúc Chính làm Phúc Đảm cảm thấy mũi lòng cũng lên tiếng an ủi lại Ngô Thị.
Ngô Thị lại nhìn hắn đầy thâm tình nhắc đến Nguyễn Thị Trường, Phúc Đảm nhíu mày hỏi: "Nàng nhắc đến nàng ta làm gì?"
Ngô Thị đáp: "Thiếp nhìn nàng lại nhớ đến mình lúc trước."
Phúc Đảm nhếch miệng cười: "Vậy sao?"
Ngô Thị lại thở dài đáp: "Nàng ta cũng đã vào phủ hơn một năm ông hoàng thật sự không muốn đến xem nàng ta thử hay sao?"
Phúc Đảm cũng đã hiểu ý định của Ngô Thị hắn giương mắt nhìn nàng mở miệng: "Ý nàng là muốn ta qua đó xem nàng ta."
Ngô Thị chỉ cười nhẹ mà không đáp, Phúc Đảm đặt bàn tay lên bàn bắt đầu gõ, sau một lúc hắn đứng dậy phủi áo gật đầu: "Được như ý của nàng, trời tối rồi nàng cũng đi nghỉ sớm đi không cần đứng lên tiễn ta."
Phúc Đảm nói xong đi thẳng ra ngoài, Ngô Thị ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa, nàng biết hắn đã đồng ý với yêu cầu của nàng.
Ngô Thị rất thông minh biết dùng Phúc Chính ra làm bàn đạp để thực hiện mục đích của mình, Phỉ Thúy đã từng báo lại nguyên nhân cái chết của Phúc Chính.
Cho nên Ngô Thị luôn lấy Phúc Chính ra nói để nắm bắt tâm của ông hoàng, là do ông hoàng nợ nàng trước chứ không phải do nàng muốn làm những chuyện như thế.
Nàng nhắm mắt lại cười khổ nàng nhất định phải bắt ngài ấy trả nợ lại cho nàng bằng mọi giá.
Ngô Thị bóp chặt tay mình lại mặc cho móng tay đâm phá da thịt, mở mắt mình ra đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.