Phạm Thị mất mặt không thể rời đi được nữa, Phỉ Thúy nhìn thấy rất là đắc ý nhưng nàng ta lại giả vờ lo lắng, nâng Phạm Thị trở về Tây Lê Xuân Viện.
Trời ngã tối, Nguyệt Hoa đang định dùng bữa chợt nhìn thấy cung nữ chạy vào thông tri với nàng: "Bẩm Nguyên cơ, ông hoàng đang trên đường đến đây ạ".
Nguyệt Hoa vội bỏ đôi đũa xuống đi ra ngoài cửa chờ sẵn, Phúc Đảm vừa mới đi vào Nguyệt Hoa đã cười nói: "Sao chàng lại đến đây, không phải lúc sáng chàng nói sẽ qua bên tây viện gặp mặt hai vị phủ thiếp mới nhập phủ thử ra sao à", nàng vừa nói vừa giúp hắn cởi áo ngoài ra.
Phúc Đảm tâm trạng không mấy thoải mái, hắn nhăn mặt hừ lạnh đi thẳng vào bên trong.
Nguyệt Hoa buồn bực, hôm nay ai lại chọc giận chàng ấy nữa rồi, lúc sáng không phải tâm tình rất tốt hay sao, này lại làm sao nữa thật là, chàng ấy cũng đâu phải nữ nhân, tâm tình cứ thay đổi liên tục nàng biết đâu mà lần.
Nguyệt Hoa thông minh vội sai người mang Phúc Dung đến, có Phúc Dung ở đây hắn sẽ không khó dễ nàng.
Rất nhanh bà vú mang Phúc Dung đến, Phúc Đảm nhìn thấy con trai kháu khỉnh tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, hắn ôm con trai vui đùa trong chốc lát, Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh phụ họa theo sau, đợi đến khi Phúc Dung ngáp dài, hắn trả hài tử về chỗ bà vú.
Nguyệt Hoa nhìn Phúc Dung bị mang đi, đáng thương nhìn bàn đồ ăn, nàng còn chưa dùng bữa tối, đói bụng chết đi được.
Nguyệt Hoa ngồi ưu thương, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan: "Khụ khụ."
Nguyệt Hoa hoàn hồn nhìn về hướng phát ra âm thanh lạnh lùng, Phúc Đảm liếc xéo nàng nói: "Sao không gấp thức ăn cho ta, nàng quên lễ nghi rồi à!"
Nguyệt Hoa cười tươi tiếp nhận đôi đũa từ tay Lê Tức, cố tình kẹp mấy món Phúc Đảm thích ăn cho hắn, sau đó mới tới lượt nàng.
Phúc Đảm cảm thấy ăn no rồi nên kêu Lê Tức: "Đem này triệt xuống hết đi". Nguyệt Hoa không thể làm gì khác hơn là bỏ đũa xuống.
Đợi cung nữ đem đồ ăn triệt xuống hết, hai người nhận lấy tách trà súc miệng, cho hết mọi người lui ra ngoài Nguyệt Hoa mới hỏi: "Bữa nay chàng sao vậy, từ lúc về tới giờ luôn mặt mày cau có, ai lại chọc giận chàng à!"
Phúc Đảm đặt chung trà xuống đáp: "Ừ, Bắc Hà đưa tin loạn dân tạo phản, vua cha tức giận sai Nguyễn Huỳnh Đức dẫn binh ra ngoài đó dẹp loạn."
Nguyệt Hoa ngạc nhiên nói: "Lại là loạn dân tạo phản, không phải hai năm trước mới vừa bình ổn à, chàng nói lần này lại là tại sao?"
Phúc Đảm đáp: "Có liên quan đến Đặng Trần Thường, ta cùng vài đại thần đã dâng tấu xét xử ông ta, Vua cha nhân từ không đưa ra phán quyết, còn nói đợi điều tra rõ rồi định tội sao?"
Nguyệt Hoa cười nhẹ nói: "Phúc Đảm, thần thiếp biết chàng không thích ông ta, nhưng bây giờ chưa phải là lúc chàng diệt trừ ông ta được, Đặng Trần Thường dù sao cũng là một công thần, hoàng thượng sẽ không kết tội ông ta dễ dàng như vậy đâu."
Phúc Đảm nóng nảy nói: "Vậy nàng bảo ta phải làm gì bây giờ, loạn dân ngoài kia cứ suốt ngày đòi tạo phản, dân chúng thì lầm than, tham quan thì đầy rẫy, triều đình căn cơ chưa vững chắc, lại thêm một đám công thần suốt ngày hống hách phách lối trước mặt ta, luôn gây sức ép đối phó ta, ta bị bọn họ bức đến sắp phát điên lên đi được."
Nguyệt Hoa giật mình một chút, nàng không nghĩ hắn kích động như vậy, có lẽ như lời hắn nói hắn sắp bị bức tới phát điên rồi, nàng vội vàng rót chung trà cho hắn thuận khí, vỗ lưng Phúc Đảm dịu giọng nói: "Đừng nóng giận ảnh hưởng tới thân thể, thần thiếp biết nổi khổ của chàng, nhưng việc loạn dân tạo phản cũng vì đô thuế quá cao, người dân ở Bắc Hà nộp thuế không nổi, gặp thêm có người giật dây phản loạn là phải rồi, không mấy chàng tấu với hoàng thượng giảm xuống một chút thuế đinh, thuế điền chàng thấy thế nào?"
Phúc Đảm nhìn nàng một cái rồi lắc đầu: "Không được, giá thuế giảm nữa thì quốc khố phải làm sao, quân đội lấy cái gì mà ăn."
Nguyệt Hoa nghĩ cũng đúng vốn dĩ thuế điền nước ta bây giờ cũng không bằng một góc của Đại Thanh bên kia, chủ yếu do người dân quá nghèo khó, nghề nông sản bây giờ không kiếm được bao nhiêu tiền, nàng phải nghĩ cách gì cải thiện đây.
Nguyệt Hoa nghĩ một lúc tự nhiên nảy ra sáng kiến mới, nàng cười tươi nói: "Không bằng như vầy đi, chúng ta mở thêm mấy xưởng sản xuất, tơ tằm, đồ gốm, trà cùng nhiều thứ khác nữa, sau đó bán cho người phương tây, kiếm ít tiền cho người dân có việc làm, còn bao nhiêu giữ lại làm vốn, tiếp tục mở rộng thị trường, chàng thấy thế nào?"
Phúc Đảm nhíu mày nói: Xưởng sản xuất đó là gì?"
Nguyệt Hoa đơn giản đáp: "Nó giống như một ngôi nhà, chúng ta cho người vào làm việc, hàng tháng trả lương, cuối năm lại ban thưởng thêm tiền Tết."
Phúc Đảm nghi ngờ nói: "Cách của nàng được không đó, lỡ bọn người Tây không mua thì làm sao?"
Nguyệt Hoa vỗ ngực mình bảo đảm: "Chàng cứ yên tâm, thần thiếp đã ra tay thì làm sao mà lỗ vốn được, chỉ là hoàng thượng nơi đó."
Phúc Đảm phì cười nhìn nàng nói: "Để ta ra mặt nói với vua cha, nàng ở sau lưng ta là được rồi, cùng lắm bị mắng thì chỉ mình ta nhận, nàng thấy như thế có được không?"
Nguyệt Hoa gật đầu: "A, vậy thần thiếp cho người đi làm ngay". Nàng đứng lên định kêu người đến.
Phúc Đảm đã kéo Nguyệt Hoa lại, bế ngang Nguyệt Hoa lên nói: "Có chuyện gì để sáng mai làm, bây giờ tối rồi chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Từ lúc sinh Phúc Dung tới giờ, Nguyệt Hoa và hắn cũng chưa gần nhau, bây giờ bất thình lình bị hắn ôm lấy Nguyệt Hoa lúng túng, nàng vội vàng vùng vẫy nói: "Chàng chờ đã, chúng ta chưa tắm rửa mà, còn nữa bây giờ chưa phải tối quá chuyện này để sau đi, nè có nghe thần thiếp nói không hả?"
Phúc Đảm mặc kệ Nguyệt Hoa nói gì, hắn chuyên tâm cởi y phục của cả hai: "Ừ, ta đang nghe nàng nói, nàng nói nhiều thật", không đợi Nguyệt Hoa đáp lại, hắn đã cúi đầu hôn xuống che kín miệng nàng.
Nguyệt Hoa bị hôn đầu óc quay cuồng, nàng nhắm mắt ôm lấy cổ Phúc Đảm, nhận mệnh chiều lòng hắn, nhưng thời gian trôi qua Nguyệt Hoa lệ chảy ròng.
Nàng bị hắn lăn qua lộn lại đến tận giờ tý, Nguyệt Hoa cắn răng khóc nức nở, vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng đau lòng thay nàng càng cầu xin hắn càng ra sức.
Cũng không biết gần đây, Phúc Đảm ăn cái gì cường thân kiện thể dược, so trước kia muốn uy mãnh rất nhiều, lâu không trải qua chiến trường nàng chịu không nổi a!.
Ngày hôm sau, Nguyệt Hoa không biết ngủ bao lâu mới tỉnh lại, nàng lấy tay chống eo cả người đau nhứt, vội sai người mang nước rửa mặt.
Nhớ tới chuyện tối qua, Nguyệt Hoa ngồi lên ghế bắt đầu vẽ bản thảo xây nhà xưởng, gần trưa nàng mới hoàn thành xong dự án, đưa cho Trịnh ma ma mang ra phủ nhờ huynh trưởng giúp nàng tìm người làm giúp, xong xuôi mọi thứ nàng tâm tình tốt đi tìm con trai đùa giỡn.