Thần Phi Truyện

Chương 47: Vô đề



Thời gian Nguyệt Hoa ở cữ không những Nguyệt Hoa chờ đợi ngày ra cữ, mà ngay cả Bà Nhị Phi trong cung cũng chờ đợi tới mức đứng ngồi không yên, bà rất muốn đi qua tẩm cung của Phúc Đảm để thăm cháu trai mình, nhưng bà là phi không thể làm việc cẩu thả như thế được, bà chỉ còn cách chờ đợi lễ đầy tháng rồi xin phép hoàng thượng cho phép bà được qua bên tẩm cung Phúc Đảm chủ trì tiệc mừng lễ.

Nhưng bắt bà ngồi yên chờ tới ngày đó bà lại chờ không được, bà bèn sai công công đến cung ông hoàng tứ xem mặt hài tử trước.

Công công vâng dạ chạy một đường đến Điện Quang Minh, đi vào Chính viện ông gặp Trịnh ma ma cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, hôm nay ta vâng lệnh bà Nhị Phi đến xem mặt Đại hoàng tôn."

Trịnh ma ma mỉm cười niềm nở mời ông vào trong, bà kêu mấy bà vú ôm Đại hoàng tôn ra cho ông nhìn một cái, rất nhanh bà vú ôm hài tử ra ngoài.

Công công đưa tay ôm lấy tiểu hoàng tôn ở trong tay bà vú, thử đo lường trọng lượng, ông hài lòng mỉm cười. Tiểu hài tử mới sinh hơn mười ngày khuôn mặt hơi nảy nở của làn da cũng bớt nhăn nheo, không sợ người lạ để ngón tay lên miệng mình mút, trông vô cùng đáng yêu.

Ông đánh giá thật kỹ khuôn mặt non nớt của tiểu hoàng tôn sau đó trả lại cho bà vú, vui vẻ nói: "Đại hoàng tôn nhìn đúng là vô cùng cường tráng, ta đây biết phải về ăn nói sao với bà Nhị Phi rồi, Bà Nhị Phi mà nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui. À, ta phải trở về phục mệnh rồi", ông khoát tay với Trịnh ma ma: "Được rồi, ta tự đi khỏi tiễn" , sau đó ông nhanh chân trở lại hoàng cung.

Bà Nhị Phi ngồi chờ sẵn trên ghế, công công vừa trở về vội vàng nói: "Bẩm Bà, Đại hoàng tôn thân thể rất cường tráng, bề ngoài chưa nảy nở hết nhưng nô tài lại thấy đại hoàng tôn có vài phần thanh nhã giống Nguyên cơ, lại cũng có nét khôi ngô của ông hoàng, bảo đảm tương lai là một người kiệt xuất tài sắc vẹn toàn ạ."

Bà Nhị Phi nghe công công khen cháu trai mình cười đến mức không nhìn thấy đôi mắt, bà nôn nóng muốn gặp mặt cháu trai ngay lập tức, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngồi chờ tới cuối tháng, bà ưu buồn thở dài.

Nguyệt Hoa ngồi trên giường ôm lấy hài tử chọc ghẹo, nàng đưa ngón tay mình xuống chọc chọc vài cái lên má hài tử, hài tử lại đưa hai bàn tay quơ quơ muốn bắt lấy ngón tay Nguyệt Hoa, nàng lại ác ý rút ngón tay về, hài tử bắt không được cả người bắt đầu run lên, còn phát ra tiếng : A", Nguyệt Hoa nghĩ có lẽ hài tử đang tức giận với nàng, nàng cười ha hả tiếp tục chơi đùa.

Chơi được một lúc hài tử có vẻ mệt mỏi, há miệng ngáp, Nguyệt Hoa thấy vậy vội vàng trả lại cho bà vú, bà vú tiếp nhận hài tử, cúi đầu lui vào phòng bên dỗ hài tử đi ngủ.

Nguyệt Hoa lúc này mới nhớ tới sự vụ trong phủ, nàng hỏi Trịnh ma ma: "Lúc này tình hình trong phủ thế nào rồi.''

Trịnh ma ma đưa cho Nguyệt Hoa tách trà nóng, bà cung kính đáp: "Dạ, tình hình trong phủ rất bình thường, chỉ là hơn nửa tháng trước Phạm chủ tử bên Tây Lê Xuân Viện bị động thai khí, Trần chủ tử cứ suốt ngày nhốt mình trong phòng không chịu đi ra ngoài, luôn lo lắng nghi ngờ người khác sẽ hại mình, ông hoàng vì sợ kinh động Nguyên cơ nghỉ ngơi nên không cho chúng nô tì báo cho ngài biết."

Nguyệt Hoa gật đầu hỏi: "Ừ, vậy bây giờ bọn họ đã ổn hơn chưa?''

Trịnh ma ma đáp: "Dạ, ông hoàng đã giải quyết xong rồi ạ, thái y luôn túc trực bên Lê Xuân Viện chủ tử đừng lo nghĩ nhiều quá mà hại thân mình."

Nguyệt Hoa thở dài nói: "Ta đã biết, ngươi sai người mang theo ít đồ bổ qua đó cho bọn họ, kêu bọn họ cố gắng nghỉ ngơi, hài tử không nên có việc gì mới là quan trọng nhất."

Trịnh ma ma gật đầu, bà tính lui ra ngoài nhưng tâm không yên cúi đầu nói tiếp: "Chủ tử ngài cũng đừng quá tốt bụng như vậy, đồ chúng ta mang qua chưa chắc bọn họ đã dùng tới."

Nguyệt Hoa biết chứ nhưng đây là nghĩa vụ nàng không thể không làm, nàng mỉm cười nói: "Ngươi cứ y như lời ta nói mà làm là được, việc bọn họ có động tới mấy thứ ta đưa qua hay không thì tùy bọn họ, ta cũng không quan trọng mấy thứ này". Trịnh ma ma lúc này mới yên lòng lui ra ngoài.

Buổi tối Phúc Đảm lại đến thăm Nguyệt Hoa, hắn hôm nay có vẻ không được vui, sắc mặt rất xấu, ngay cả khi ôm hài tử cũng nhíu mày, Nguyệt Hoa nghiêng đầu hỏi: "Hôm nay chàng sao thế, có gì phật lòng à?"

Phúc Đảm gật đầu nói: "Ừ, lúc sáng thượng triều gặp phải chuyện không vui.''

Nguyệt Hoa nghe chuyện triều chính giả vờ chơi không quan tâm, nàng cúi đầu với hài tử, Phúc Đảm tưởng nàng sẽ hỏi tiếp ai ngờ tự nhiên im bặt, hắn khó chịu nói: "Nàng sao không nói tiếp?"

Nguyệt Hoa ngây thơ đáp: "Tại sao thần thiếp phải hỏi, việc triều đình chính sự đâu phải việc thần thiếp nên xen vào."

Phúc Đảm liếc mắt nhìn nàng một cái, hạ giọng nói: "Ta cho phép nàng nói, nàng cứ việc nói đi là được, ở đây cũng chỉ có ta với nàng thôi đâu có người ngoài việc gì phải thủ lễ."

Nguyệt Hoa cười tươi chiều lòng hắn: "Vậy chàng cho phép thần thiếp nói đó, thần thiếp hỏi đây, việc triều chính rốt cuộc là việc gì?"

Phúc Đảm nghiêm túc nói: "Nàng có biết Đặng Trần Thường."

Nguyệt Hoa chắc chắn lắc đầu, hắn gật đầu nói: "Ta biết nàng sẽ không biết ông ta, ông ta đang làm chức thượng thư đang ở Bắc Thành thực thi công vụ, bây giờ lại được vua cha cho lên chức Binh bộ."

Nguyệt Hoa một bên ôm hài tử một bên nói chuyện với hắn: "Vậy thì đã làm sao?"

Phúc Đảm thở dài nói: "Ông ta có tài nhưng tính tình lại không ổn trọng, ỷ là công thần ở trong triều cứ thích chống đối chèn ép ta đủ bề, nếu ông ta thật sự có tài ta cũng không trách làm gì, đằng này mới nhậm chức không bao lâu lại nổ ra vụ bê bối trong nhóm các viên quan làm sổ phong bách thần cho những người xứng đáng ở xứ Bắc Hà, mà người đứng đầu nhóm này lại là Đặng Trần Thường, hừ nàng nghĩ xem có tức hay không?"

Nguyệt Hoa suy nghĩ cũng gật đầu đáp: "Thần thiếp thiết nghĩ ông ta ngang nhiên chống đối chàng có nghĩa ông ta không xem trọng chàng cũng không để chàng vào mắt, ông ta đã tỏ thái độ như vậy, tốt nhất chàng không nên trọng dụng."

Phúc Đảm cười lạnh nói: "Cái này tất nhiên ta biết, việc binh bộ đưa tin lúc sáng chưa đủ ghép tội được ông ta, ta đang cho người thu thập đầy đủ chứng cớ, đợi có cơ hội phản đòn cho ông ta biết tay."

Nguyệt Hoa thấy hắn cũng có tính trẻ con như vậy, nàng ôm hài tử không phúc hậu bật cười, Phúc Đảm cũng đã quen với việc bị nàng cười nhạo, hắn không chấp nhặt mấy việc nhỏ này cùng với nàng, nhận lấy hài tử hôn lên má liên tục mấy cái liền.
__________________________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv