Nguyệt Hoa không phải không biết ghen, mà nàng quá lý trí, nàng luôn đặt lý trí lên hàng đầu rồi mới tính đến chuyện tình cảm, với nàng làm một người hiện đại kiếp trước lại là nam nhân, nàng không thể nào trách Phúc Đảm được.
Đặt mình vào vị trí của hắn bây giờ nàng cũng sẽ hành xử y như vậy, lấy lợi ích của mình ưu tiên lên hàng đầu còn chuyện cá nhân để sang một bên, vì điểm đó cho nên Nguyệt Hoa luôn tỏ ra không hay biết gì, cố ý giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, chỉ là trong thâm tâm nàng mới biết được, bản thân đau buồn đến mức độ nào khi chịu kiếp chung chồng này.
Đôi lúc nàng cũng từng nghĩ nếu bản thân là một người bình thường, Phúc Đảm cũng như vậy thì tốt biết mấy, nhưng đời này làm gì có chuyện nếu, nàng chỉ còn cách chấp nhận sự thật thôi, miễn sao trong tâm hắn có nàng cùng hài tử vậy thì nàng đã mãn nguyện lắm rồi, không yêu cầu mấy chuyện xa vời khác.
_________________________
Nguyệt Hoa từ lúc mang thai khẩu vị thay đổi, nàng thường ăn đồ chua đôi khi lại đòi ăn đồ cay, biểu hiện này càng rõ ràng khi mang thai vào tháng thứ năm.
Có nhiều khi nửa đêm Nguyệt Hoa giật mình tỉnh giấc, nàng ngồi trên giường sai người đi lấy mơ chua cùng kẹo chua đến, ngồi trên giường ăn đến vui vẻ, Phúc Đảm thấy nàng như vậy hắn cũng rất lo lắng, vội vàng hỏi thái y.
Cố thái y lắc tay trả lời: "Chuyện này bình thường thôi, nữ nhân mang thai luôn là như vậy, Nguyên cơ thích ăn cái gì cứ cho nàng ấy ăn, nhưng nhớ tránh mấy món lạnh thân thể Nguyên cơ thiên hàn ăn lạnh không tốt cho hài tử trong bụng."
Lúc này Phúc Đảm mới yên tâm, bây giờ hắn đang ngủ bị nàng đánh thức, giật mình ngồi dậy nhìn Nguyệt Hoa sai bảo cung nữ: "Mau lấy mì chua cay lúc sáng ta chỉ các ngươi làm đó, mau mang lên đây ta muốn ăn."
Phúc Đảm dụi mắt hỏi: "Sao thế, nàng lại đói bụng à?"
Nguyệt Hoa cười tươi gật đầu: "Ừ, lúc tối không cảm thấy đói, bây giờ tự nhiên thèm ăn mì chàng ăn luôn không."
Phúc Đảm nhìn đồng hồ treo, mới qua giờ tý, hắn che miệng ngáp một cái nói: "Ta không cảm thấy đói nàng ăn đi", Nguyệt Hoa gật đầu cười.
Thúy Liễu đi vào bếp nhỏ, hâm nóng mì lúc tối rồi bưng đi ra cho Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa vừa thấy bát mì nóng liền vui vẻ nhận lấy, cầm lấy đũa gấp ăn liên tục, Phúc Đảm dựa lưng vào thành giường nói: "Ăn từ từ coi chừng nghẹn, có ai dành ăn với nàng đâu."
Nguyệt Hoa mặc kệ lời hắn nói quay mặt sang hướng khác ăn mì của mình, Phúc Đảm hết biết nói gì, hắn lấy tay vuốt mặt mình thở dài.
Nguyệt Hoa ăn hết bát mì, nàng lại đòi ăn tiếp mơ chua, Phúc Đảm thấy nàng ăn ngon như vậy cũng ghé đầu lại hỏi: "Ăn có ngon không?"
Nguyệt Hoa gật đầu đáp: "Ngon lắm, chàng muốn ăn thử một trái không?"
Phúc Đảm nghi ngờ nhìn Nguyệt Hoa, thầm nghĩ chắc nàng ấy sẽ không lừa hắn đâu, đưa tay lấy một quả mơ chua ăn thử, mới bỏ vào miệng hắn đã nhả ra ngay lập tức, che miệng nói: "Cái gì mà chua giữ vậy!"
Nguyệt Hoa chớp mắt nói: "Ừ, chua mới ngon, chàng bị ngốc à! Đã gọi là mơ chua tức nhiên nó phải chua rồi."
Phúc Đảm bĩu môi khinh bỉ nói: "Nàng mới ngốc, không phải thấy nàng ăn ngon như vậy ta mới không thèm động vào đâu, chua muốn chết không biết sao nàng lại thích ăn mấy thứ này."
Nguyệt Hoa lại muốn cười, cố tình nói mấy lời chọc cười hắn: "Chàng đừng có càu nhàu, là lỗi tại thần thiếp hết được chưa, nè cười lên cái đi."
Phúc Đảm bị nàng chọc cười cũng không giận nàng nữa, hắn cười nói: "Thật không biết ra làm sao với nàng luôn, mà cũng ngộ nha... Lúc Ngô Thị mang thai ta có thấy nàng ta ăn chua nhiều như nàng đâu."
"Có thể mỗi người mỗi khác, đâu người nào giống người nào được đâu, mà chàng này... Cả tháng qua chàng không đến chỗ thần thiếp rồi đấy, bộ bị vua cha nói gì rồi hả?", Nguyệt Hoa quay đầu lại hỏi Phúc Đảm trên tay còn cầm theo trái mơ chua.
Hắn nhìn Nguyệt Hoa như vậy, tự nhiên bật cười haha nói: "Nàng để ta cười xong đã, nhìn nàng là ta không nhịn được cười rồi ."
Nguyệt Hoa tức giận đấm vào tay hắn một cái, thấy ghét cứ suốt ngày chọc người ta, đúng là không thể thương nổi cái người này.
Phúc Đảm cười đủ rồi, nhìn sắc mặt nàng âm trầm hắn cũng không dám chọc ghẹo nàng nữa, lỡ làm nàng giận lên động đến thai khí thì không hay, lấy hai tay bẹo hai má nàng nói: "Ừ thì vua cha giữ ta lại hỏi việc trong phủ, người nói mấy vị đại thần dâng sớ nói ta sủng thê diệt thiếp, chỉ cần con vợ cả không quan tâm con vợ lẽ, vua cha lo sợ danh tiếng hoàng thất bị tổn hại, nên triệu ta vào nói nhỏ, có đích tử rồi thì cũng cần thêm nhiều hài tử khác, ta cũng hết cách rồi, nàng giận ta sao?"
Nguyệt Hoa bị hắn bẹo má khó chịu nói: "Làm sao trách chàng được, khi thành thân với chàng thần thiếp đã đoán trước rồi, vua cha nói cũng đúng mấy phủ thiếp trong phủ cũng đáng thương, chàng tự mà lo liệu đi, thần thiếp mệt mỏi không lo được mấy chuyện này". Nàng đau má quá đánh lên tay hắn một cái, ý bảo hắn lấy tay ra.
Phúc Đảm lấy tay xuống thở dài nói: "Ta đoán trước nàng sẽ không ghen, chán thật còn tưởng nàng sẽ giận dữ như vầy hết vui rồi, đi ngủ", hắn buồn bực nằm xuống lấy chăn đắp che hết đầu mình.
Nguyệt Hoa bất đắc dĩ nhìn hắn, cúi người xuống năn nỉ: "Thôi mà, có nhiêu đó mà cũng giận, chàng là trẻ con sao? Như vậy không tốt hơn sao, chàng thích thần thiếp cứ suốt ngày ngồi trách móc, than phiền như vậy mới vui à!. Hài tử trong bụng còn chưa sinh đâu, ngộ nhỡ thần thiếp có mệnh hệ gì không phải càng mệt à!"
Phúc Đảm lườm Nguyệt Hoa một cái, nhíu mày nói: "Không được nói bậy, ta không giận là được chứ gì? Mà ta chỉ thắc mắc ai là người đã dâng sớ, chuyện trong phủ ta lại có người còn rành hơn cả ta nữa, nàng thấy có tức cười không?"
Nguyệt Hoa gật đầu: "Ừ, rốt cuộc là ai đã nói ra, không phải mấy cung nhân trong phủ to mồm đấy chứ."
Phúc Đảm lắc đầu nói: "Ta không nghĩ là cung nhân, trong phủ toàn là tai mắt của ta nếu có người muốn ăn cháo đá bát thì ta đã biết trước rồi, không có chuyện tới tai vua cha, trừ phi..."
Nguyệt Hoa thấy hắn nói nửa chừng tự nhiên ngừng lại, bị khơi dậy lòng tò mò nàng cũng hỏi lại: "Trừ phi cái gì?"
Phúc Đảm cười nói: "Nàng đoán đi, đoán trúng ta thưởng."
Nguyệt Hoa ghét nhất cách nói này của hắn, nàng lập tức âm trầm mặt nói: "Chàng không nói thì thôi còn bắt thần thiếp đoán, thần thiếp đâu thông minh đến độ lúc nào cũng đoán ra được đâu."
Phúc Đảm sợ nàng giận, kéo Nguyệt Hoa nằm xuống, vuốt ve bụng nàng nói: "Được rồi ta nói, ta nghi ngờ mấy phủ thiếp trong phủ đưa tin ra ngoài, chỉ có mấy nàng ta mới có thể gửi thư về nhà mà không ai hay biết, Thực Nhi nàng phải cẩn thận mấy nàng ấy cũng không tầm thường đâu."
Nguyệt Hoa nằm yên cho Phúc Đảm mát xa bụng mình, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trong đầu lại nghĩ bình thường nàng sẽ không làm gì bọn họ, ngược lại nàng sẽ giúp đỡ bọn họ một vài chuyện, nhưng nếu mấy nàng ấy không chịu an phận lại có ý muốn làm hại hài tử của nàng, vậy đừng trách nàng ra tay không nhân nhượng.
Phúc Đảm cũng cùng suy nghĩ với nàng, với hắn không gì quan trọng bằng hài tử của hắn và Nguyệt Hoa, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào dám động vào hai mẹ con bọn họ.
Hiện giờ hắn chưa biết được người nào, nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, để hắn bắt được rồi đến lúc đó... nghĩ đến đây hắn nhếch miệng cười, nhẹ nhàng mát xa bụng cho Nguyệt Hoa cùng hài tử trong bụng nàng cho dễ ngủ, bản thân đợi khi Nguyệt Hoa nhắm mắt lại lại rồi, hắn mới nhẹ nhàng nằm xuống đắp chăn thật kỹ cho cả hai rồi cũng nhắm mắt đi ngủ.