Sau đó, Nguyệt Hoa bị gọi đến chỗ Bà Nhị Phi, nàng cũng không biết chuyện gì mà mình bị gọi đi nữa, nàng tự nói không lẽ là chuyện của Ông hoàng tứ.
Khi Nguyệt Hoa đến cung Tả cung tần nàng theo quy cũ quỳ xuống vái một cái nói: "Bẩm bà Nhị phi cho gọi con không biết là Nguyệt Hoa đã làm chuyện gì để cho bà phiền lòng."
Nhị phi nhìn thấy Nguyệt Hoa đã đến nhanh kêu cung nữ đỡ nàng lên ghế ngồi, bà thân thiết nói : "Nguyệt Hoa con đã ở trong cung này cũng đã lâu rồi đi, Hồ phu nhân chắc cũng nhớ thương con lắm không bằng ngày mai ta cho con về nhà thăm gia đình con thấy như thế nào."
Nguyệt Hoa nghe bà Nhị phi nói như vậy nàng vui mừng lắm nở nụ cười nói: "Người cho con về nhà thật sao, Nguyệt Hoa tạ ơn bà Nhị phi" , nàng đứng lên nhún người xuống hơi cúi đầu chấp tay vái tạ bà.
Nhị phi thích Nguyệt Hoa nhất là ở chỗ lễ phép cho dù chuyện vui hay chuyện buồn nàng vẫn giữ được lễ nghi tối thiểu cần thiết không bao giờ thất nghi trước mặt bà, đều này làm bà rất hài lòng bà nắm tay nàng nói: "Về nhà có thiếu gì hãy nói với ta, ta xem con như con gái mình vậy, con về nhà rồi trong cung chỉ còn lại bà già như ta thôi" , bà ưu thương lấy khăn lau khóe mắt, Nguyệt Hoa cụp mắt xuống nàng cũng không nỡ để bà ở đây một mình, nàng cười nói chọc cho bà Nhị phi vui: "Ai nói bà Nhị phi già đâu bà trong trẻ đẹp thế cơ mà, Nguyệt Hoa hứa khi rảnh rỗi sẽ vào cung thăm bà, chỉ sợ đến lúc đó bà chê Nguyệt Hoa phiền phức thôi."
Bà Nhị phi phì cười chỉ cái mũi của nàng mắng: "Ngươi nha cái miệng ngọt sớt hà, ai dám chê ngươi phiền."
Cáo từ bà Nhị phi Nguyệt Hoa trở về biệt viện thu thập hành lý, tâm tình của nàng rất vui vẻ nàng nhìn cành hoa trên bàn, nàng đi lại cầm lên xem: "Mới có mấy ngày mà hoa đã khô héo rồi."
Thúy Liễu nhanh nhẹn nói: "Cành hoa bẻ xuống tiểu thư không để vào bình hoa nó khô héo úa là đúng rồi."
Nguyệt Hoa ngẩn người hỏi: "Là vậy sao?"
Thúy Liễu cười gật đầu, nàng ngồi xuống bàn nhìn hoa khô cười lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều nàng đi lại cửa sổ ngắm hoa rơi, nàng nói: "Hoa đẹp khi ở trên cành bị người hái xuống lúc đầu tuy đẹp nhưng nó sẽ khô tàn, Thúy Liễu lần sao đừng hái hoa xuống nữa."
Thúy Liễu cúi đầu đáp nhẹ: "Vâng."
Nguyệt Hoa không biết những lời nàng nói hôm nay đều được người khác kể lại cho ông hoàng tứ, hắn đang vẽ tranh nghe thuộc hạ báo cáo lại toàn bộ câu nói của Nguyệt Hoa và Thuý Liễu hắn ngừng bút lại một chút mở miệng: "Truyền lệnh xuống người trong cung sau này không được tự tiện hái hoa xuống."
Lê công công cúi thấp đầu nói: "Dạ."
Hắn tiếp tục vẽ tranh miệng cười nói: "Nếu nàng không thích hoa bị người hái xuống vậy thì ta thành toàn cho nàng" , hắn vẽ một bức mỹ nhân đang đi hái măng trên lưng đeo giỏ trúc nghiêng đầu nhìn lại trên môi nở nụ cười nhạt, đó cũng chính là lần đầu hắn gặp được nàng.
Sáng hôm sau, Nguyệt Hoa trở về nhà mẫu thân vui mừng ôm nàng vào lòng, bà đánh giá nàng từ trên xuống dưới bà nói: "Gần hai năm không gặp Nguyệt Hoa đã cao lên rất nhiều, cũng càng xinh đẹp hơn xem này khuôn mặt nhỏ cũng thon gọn hơn rất nhiều."
Nguyệt Hoa ở bên mẫu thân luôn tỏ ra bẽn lẽn nàng làm nũng với bà: "Mẫu thân Nguyệt Hoa đói rồi Nguyệt Hoa muốn ăn thức ăn do chính tay mẫu thân nấu."
Bà cười trêu chọc: "Mới về đã than đói không lẽ thức ăn trong cung không ngon hay sao, mà cứ đòi đích thân mẫu thân nấu."
Nguyệt Hoa bĩu môi nói: "Thức ăn trong cung ngon thì có ngon nhưng sao bằng mẫu thân được, con muốn ăn canh sườn và thịt xào chua ngọt đi mà mẫu thân."
Bà bắt đắc dĩ lắc đầu nói: "Thôi được rồi, để ta đi làm là được chứ gì? Nữ nhi lớn rồi cứ như con nít sao này còn phải lập gia thất không được làm nũng như vậy biết chưa."
Nguyệt Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ mà chờ thêm mấy năm nữa tuyển chọn phu quân cũng không muộn mà."
Hồ phu nhân thở dài: "Năm nay con đã 15 chờ vài năm nữa không phải là gái lỡ thì, thôi ta xuống phòng bếp làm thức ăn đây, ngồi yên ở đây chờ."
Nguyệt Hoa làm gì chịu ngồi yên nàng chạy theo mẫu thân nói: "Nguyệt Hoa muốn giúp mẫu thân làm thức ăn."
Hồ phu nhân cũng không nói gì, bà nắm tay nữ nhi của mình đi vào phòng bếp.
Anh cả của Nguyệt Hoa là Hồ Văn Lưu hiện vẫn chưa cưới nương tử, đang làm chức chưởng vệ ở trong triều, Hồ phu nhân lo lắng không thôi có ba người con mà tới giờ chưa có đứa nào thành gia lập thất bà không lo làm sao được, mỗi lần nhắc chuyện cưới xin là y như rằng bọn nhỏ nhảy cẩng lên, người thì nói bận việc triều chính, đứa thì nói còn nhỏ dại, đứa thứ ba thì chỉ mới lên 5 tuổi, bà mệt mỏi thở dài tự nói: "Lão gia ông nói tôi phải làm sao với bọn nhỏ, lớn như vậy rồi mà không có đứa nào chịu thành thân ông bảo tôi phải sống sao đây."
Nguyệt Hoa thấy mẫu thân cứ than ngắn thở dài nàng cũng ưu tư vội kéo áo anh trai nói: "Anh cả sao tới giờ không chịu thành thân đi, anh hơn hai mươi tuổi rồi tính ở giá cả đời hay sao."
Hồ Văn Lưu nhíu mày nói: "Nói bậy cái gì vậy, thân là nam nhi chưa có công danh trong người sao dám thành thân được cơ chứ, vả lại sự vụ huynh mới bắt đầu làm, huynh chưa muốn phải bị phân tâm vào chuyện nhi nữ thường tình."
Hồ phu nhân để tay lên trán tự nhiên bà cảm thấy đau đầu quá lúc nào nghe con trai trưởng của mình nhắc chuyện triều chính bà lại đau đầu, bà vỗ tay lên bàn nói: "Được rồi chuyện này nói sau Nguyệt Hoa vừa trở về không cần bàn việc khác, bây giờ chuẩn bị ăn cơm đi."
Bốn người tề tụ ăn bữa cơm gia đình viên mãn đoàn viên, ánh trăng treo trên cao chiếu xuống cả kinh thành.