"Mẫu hậu bên trong thế nào rồi?" Phúc Đảm vừa hạ triều liền đến cung hoàng hậu, nhìn thấy Phương Tần hắn liền giữ lại hỏi.
Phương Tần cúi đầu vái một cái rồi nói: "Dạ bẩm Ông hoàng, Hoàng hậu vừa tỉnh đang ngồi ở bên trong ạ."
Phúc Đảm gật đầu rồi vén rèm đi thẳng vào trong, Hoàng Hậu đang thêu túi thơm cũng nhìn thấy hắn bước vào, bà cũng ngừng tay lại ngước mắt lên nhìn hắn, mỉm cười nói: "Phúc Đảm đến rồi sao, ban sáng thượng triều có mệt lắm không?"
"Dạ không, phiền mẫu hậu lo lắng rồi", nói xong Phúc Đảm cũng nở nụ cười nhìn bà, hắn đến ghế bên cạnh ngồi xuống, thân thiết hỏi thăm bà: "Mẫu hậu thân thể không tốt, mấy chuyện thủ công này người không cần động đến, nằm tịnh dưỡng để cho cung nữ làm là được rồi."
"Nằm nhiều thân già ta cũng chán, làm chút việc vặt vãnh không phải tốt hơn, nghe nói trong điện của con lại xảy ra không tốt, giải quyết xong hết chưa", Hoàng hậu vừa nói vừa tiếp tục thêu túi thơm, mỗi đường chỉ đều chuẩn xác không trật một nhịp.
Phúc Đảm ánh mắt nhìn theo từng đường khâu của bà rồi mở miệng nói: "Dạ, con trai đã giải quyết xong hết rồi, mẫu hậu không cần quan tâm đến đâu."
Hoàng hậu khựng lại một chút, rồi tiếp tục hạ xuống mũi kim, bà không nhìn hắn chỉ hơi cười nói: "Vậy thì tốt, không nói những chuyện này nữa. Nguyên cơ của con lúc này sao rồi, ta nghe nói nàng ta mang thai không được tốt, bây giờ ổn hơn chưa."
"Ân", Phúc Đảm chỉ nhẹ nhàng rồi thôi, hắn đưa mắt nhìn chén thuốc bên cạnh khó hiểu hỏi: "Chén thuốc sao lại để ở đó, mẫu hậu người chưa dùng thuốc à!''
Hoàng hậu biết hắn đang lảng sang chuyện khác, bà cũng không chấp nhất với hắn, con trai lớn tự có suy nghĩ riêng huống hồ Phúc Đảm cũng không phải con trai do bà sinh ra, xa cách cũng là lẽ đương nhiên, bà nhàn nhạt nhìn chén thuốc rồi nói: "Là ta cho người đặt ở đó, bệnh cũ uống cũng vô ích, không bằng bỏ đi."
"Mẫu hậu người không nên nói mấy lời đó, người phải mau chóng khoẻ lại, Vua cha còn đang chờ người trở lại", Phúc Đảm vừa nghe bà nói xong có chút không vui, vội lên tiếng khuyên bà.
"Hắn chờ ta khỏe lại để trở về làm hoàng hậu à! Cái chức đó ta ngồi phát chán rồi, con không cần phí lời khuyên ta đâu", Hoàng hậu cười buồn bã nói.
"Mẫu hậu người..." Phúc Đảm còn muốn nói ra tiếng khuyên ngăn nhưng bà phớt lờ né tránh: "Túi thơm may xong rồi, cái này cho con, còn cái này con mang về đưa cho Nguyên cơ của con giúp ta, bảo với nàng ta cố gắng giữ gìn sức khỏe, sinh hạ một đứa béo tròn mập mạp cho ta", bà nói xong nhét hai cái vào tay Phúc Đảm, Phúc Đảm cầm hai cái nhìn kỹ, tay nghề của mẫu hậu rất tốt, nhan sắc cũng đẹp, bà chọn hai cái đều là màu xanh nhạt, bên trên thêu hoa sen, hắn nhận lấy gật đầu: "Vâng, con trai đa tạ mẫu hậu ban tặng."
"Thích là được không cần đa lễ", bà nhìn canh giờ không còn sớm, vội mở lời bảo Phúc Đảm mau trở về, bà muốn nghỉ ngơi. Phúc Đảm cũng không muốn cãi lại lời bà, mau chóng đứng dậy, nói vài câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Hoàng hậu nhìn thấy trong phòng không còn ai nụ cười trên môi hạ xuống, bà bước xuống giường cầm chén thuốc lên mang đi đổ xuống cái cây bên cạnh, rồi đặt chén thuốc về vị trí cũ, Phương Tần tiễn xong Phúc Đảm, liền quay trở lại vào trong, nàng nhìn hoàng hậu nói: "Hoàng hậu người không nằm trên giường nghỉ ngơi đi bước xuống đất làm gì thế?"
"Ta muốn đi ra ngoài dạo một chút, ngươi đi cùng ta đi", Hoàng hậu chỉ đơn giản nói thế với Phương Tần, Phương Tần gật đầu đi theo sau lưng bà.
Hoàng hậu đi ra ngoài vườn hoa, tâm tình cũng thoải mái hơn hẳn, đi lại gần chỗ mấy chậu hoa bà ngẩng đầu nhìn bầu trời hít vào thật sâu rồi nói: "Mấy tháng không ra khỏi cửa, cảnh sắc nơi này vẫn không thay đổi nhỉ?"
"Dạ vâng, thời tiết đang vào xuân, người đi nãy giờ có mệt không, nô tì lấy ghế cho người ngồi", Phương Tần nhìn sắc mặt hoàng hậu hơi tái, vội bước lên nói.
"Ừ, đi nhiều cũng mệt", Hoàng hậu không từ chối, bà đứng chờ Phương Tần mang ghế đến, rồi đặt người ngồi xuống, nhìn Phương Tần hỏi: "Phương Tần ngươi còn nhớ ngươi đã đi theo ta bao lâu rồi không?"
Phương Tần ngồi xuống đưa tay xoa bóp hai chân cho bà rồi đáp: "Dạ gần tám năm rồi ạ!"
"Tám năm đã lâu như thế rồi sao? Vậy ngươi có muốn xuất cung lấy phu quân không?" Hoàng hậu cảm thán rồi cúi đầu xuống nhìn nàng hỏi thử.
Phương Tần ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn bà rồi nói: "Dạ thưa nô tì không muốn xuất cung, nô tì chỉ muốn theo hầu người cả đời mà thôi, hoàng hậu đừng có không cần Phương Tần.''
"Ngươi ngốc à! Ta nói không cần ngươi lúc nào, ta chỉ muốn hỏi chút ý kiến của ngươi thôi, dù gì chúng ta cũng là chủ tớ lâu năm, lo cho ngươi yên bề gia thất ta cũng thấy vui lòng", Hoàng hậu xoa đầu Phương Tần thở dài nói, Phương Tần rưng rưng nước mắt kiên quyết lắc đầu, bà cũng không hỏi chuyện đó nữa.
Hoàng hậu nhìn cảnh sắc tự nhiên bật cười nói: "Trước kia thời trẻ ta cùng phụ thân phiêu bạt, lúc đó chiến loạn ta phải cùng người nhà chạy đông chạy tây trốn tránh quân tây sơn suýt chết không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhớ đến ta đều nghĩ thầm thật may mắn, ta gặp hoàng thượng năm mười tám, khi hắn đưa sính lễ qua dạm ngõ ta đã rất vui mừng, cùng hắn trốn đi đất khách ta cũng không sợ, dù bị truy đuổi ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, vì ta biết rõ hắn sẽ bảo vệ ta."
Hoàng hậu nước mắt rơi xuống, bà như nhớ lại chuyện buồn, vừa cười vừa khóc nói: "Ta ngu dốt không bảo vệ được đứa con đầu lòng để nó chết thảm là lỗi của ta, biết rõ tình cảnh nguy hiểm vẫn chọn sinh nó ra, đến khi Phúc Cảnh ra đời, ta đã nghĩ thật tốt nó đã trở lại, nhưng không bọn chúng bắt nó làm con tin, ta vốn dĩ có thể lên tiếng ngăn cản, ngược lại ta chọn cách bảo vệ hắn, đưa con trai đi, là ta nhẫn tâm ta không xứng làm mẫu thân của bất kỳ ai."
Phương Tần cũng khóc, nàng vội lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, Hoàng hậu hít một cái rồi nói tiếp: "Phúc Cảnh cũng không còn nhưng ta vẫn lo lắng, Phương Tần ngươi nghĩ Phúc Đảm là người thế nào?"
Phương Tần không tiện nhận xét chủ tử, nhưng hoàng hậu đã hỏi nàng nhất định phải trả lời, nàng mở miệng nói thẳng: "Dạ, theo nô tì thấy Ông hoàng Tứ là người chính trực, ít nhất ngài ấy rất hiếu thảo với ngài.''
Hoàng hậu cười khổ nói: "Hắn hiếu thảo ta biết nhưng hắn sẽ không vì ta mà dị tình riêng, ta đã lớn tuổi không còn sống được bao lâu nữa..." Phương Tần vừa nghe xong đã vội cắt ngang lời bà: "Hoàng hậu đừng nói bậy người nhất định sẽ sống tới trăm tuổi."
Hoàng hậu lắc đầu nói: "Không ta biết thân thể của mình ra sau, ngươi cứ im lặng nghe ta nói hết, ta mà có nằm xuống ngươi giúp ta nói với Tứ Nguyên cơ, nếu một mai Mỹ Đường có gây ra chuyện tội lỗi tày trời, bảo nàng ta nghĩ tình xưa giúp ta bảo toàn mạng sống cho nó."
Phương Tần gật đầu chắc chắn nói: "Dạ người cứ yên tâm, nô tì dù có chết vẫn liều mình nói lại với Tứ Nguyên cơ."
Hoàng hậu mỉm cười nhẹ nhõm nói: "Vậy ta đã yên tâm rồi, chúng ta trở vào thôi, ta mệt mỏi rồi."
Bà đưa tay ra để Phương Tần nâng mình trở về, trước khi đi bà còn nhìn cảnh sắc nơi này lần cuối, nở nụ cười rồi quay đầu bước đi.