1.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đặng Duy ngủ dậy đã thấy Tống Thành Giang không còn ở bên cạnh nữa. Điều hòa vẫn mở, làn gió mát mẻ từ cửa sổ lùa vào, thổi tấm bùa “luôn luôn vui vẻ” bay tới bay lui.
Đặng Duy cởi trần bước ra khỏi phòng ngủ, anh ngửi được mùi hành nóng hổi.
Đặng Duy đứng trước cửa phòng bếp nhìn Tống Thành Giang cũng đang cởi trần, ở trước bếp xào nấu gì đó.
“Nấu gì thế?” Đặng Duy cảm giác hương vị này cực kì quen thuộc, nhưng nhất thời anh không nhớ ra được.
Tống Thành Giang nghiêng đầu cười với anh: “Cơm hâm*, có ăn không?”
*烫饭: một kiểu món ăn có nguồn gốc từ Bắc Kinh, Thượng Hải, Vũ Hán, nấu rất tiện, nguyên liệu có thể phức tạp hoặc đơn giản, nấu từ cơm thừa và đồ ăn thừa.
“Ăn.” Đặng Duy nhìn chằm chắm vệt hồng hồng trên eo Tống Thành Giang, có hơi thất thường: “Cậu hết khó chịu rồi?”
“… Tôi cũng đâu phải con gái!”
“Được rồi.” Đặng Duy bật cười, học theo cậu dùng giọng Tứ Xuyên: “Cậu còn ngoan hơn nhiều so với con gái mà tôi biết.”
Đợi Đặng Duy tắm rửa xong, Tống Thành Giang đã bày tươm tất cơm và bát đũa. Cơm thực sự rất nóng, bốc hơi nghi ngút lại còn ngâm trong nước canh hôi hổi, cũng may giờ mới bảy rưỡi, gió thổi hiu hiu, ăn cũng không quá nóng. Đặng Duy gắp một cọng đỗ ngâm bỏ vào miệng.
“Sao thế?” Tống Thành Giang cười hỏi: “Y chang thử độc.”
Đặng Duy thở phào một hơi: “Lâu lắm tôi không ăn dưa chua rồi.”
“Người miền Bắc các anh cũng ăn dưa chua sao?”
“… Ừ.” Đặng Duy nuốt đỗ xuống: “Thực ra quê tôi không phải ở Bắc Kinh.”
Tống Thành Giang: “Hửm?”
“Quê tôi ở Tùng Khái, hồi nhỏ tôi ở đây hai năm.” Đặng Duy nói: “Nhưng những khi khác thì tôi ở Bắc Kinh. Cái món đỗ ngâm này trước đây ông bà nội tôi hay làm, nhưng sau khi bọn họ mất thì trong nhà không ai làm nữa.”
Hình như Tống Thành Giang có hơi kinh ngạc: “Quê của anh là chỗ này ư?”
Đặng Duy: “Ừm, chỉ có điều đã lâu lắm rồi tôi không về quê… Bằng không một người miền Bắc sẽ đặc biệt chạy tới đây du lịch sao?”
Tống Thành Giang nắm đũa gật gật đầu: “Nói cũng phải, thế lần này anh về làm gì?”
“Nhà cũ của bà cô tôi có tiền bồi thường dỡ nhà, tôi đến lấy.”
“Nhà ở đâu?”
“Tân Nhai Tử.”
“Ồ, chỗ đó… nghe nói là đang phá dỡ, hình như định xây nhà máy xử lí rác gì đó.”
Đặng Duy khựng người chốc lát: “Nhà máy xử lí rác?”
“Đúng thế.” Tống Thành Giang đáp.
2.
Ăn xong bữa sáng, Đặng Duy bèn ra ngoài tới Tân Nhai Tử, Tống Thành Giang đi cùng anh. Ban đầu Đặng Duy sợ làm lỡ công việc của Tống Thành Giang, song cậu lại nói gần đây nhàn rỗi lắm, vừa khéo Đặng Duy cũng không quen đường nên dẫn anh đi.
Vậy nên hai người cùng nhau ra ngoài, trời hôm nay đầy mây, nhiệt độ thấp hơn so với hôm qua một chút.
Đặng Duy không ngừng đánh giá cổ trấn, trong lòng thầm nghĩ nơi này thực sự xanh mát và sạch sẽ, dệ đường mọc rêu xanh, phần lớn nhà cửa đều cũ kĩ nhưng không hề rách nát. Tống Thành Giang đẩy xe điện đi phía trước, Đặng Duy bước theo cậu, hai người chuyển qua mấy khúc rẽ, lại tới bên dưới ngọn đèn đường tối qua.
Đứng dưới đèn đường, liếc cái là thấy lối vào cổ trấn nhỏ hẹp.
“Tối qua là con đường này đấy.” Đặng Duy nói: “Đi kiểu gì cũng không tới được chỗ ngọn đèn này… Hóa ra đường lại ngắn có vậy.”
“Vẫn sợ à?”
“Không sợ nữa.”
“Thật hả?” Tống Thành Giang nghiêng đầu nhìn Đặng Duy.
“Không phải có cậu ở đây rồi sao?” Đặng Duy bật cười: “Đại tiên.”
Tống Thành Giang ngồi lên xe điện: “Lên nào, đại tiên đưa anh đi lấy tiền thôi.”
Có lẽ do tối qua Tống Thành Giang ra vẻ thần thông quảng đại quá nên giờ khi đi qua nơi “quỷ đả tường”, Đặng Duy thực sự không cảm thấy sợ nữa.
Đặng Duy ngồi phía sau xe điện, hai tay đỡ lấy eo của Tống Thành Giang, thong thả ngắm nhìn cảnh sắc dọc đường.
Đặng Duy: “Tối qua tôi ăn tào phớ mét ở quán kia kìa.”
Tống Thành Giang: “Quán đó mùi vị cũng được.”
Đặng Duy: “Đợi tí trên đường về tạt qua hiệu thuốc một lát.”
Tống Thành Giang: “Hả? Anh làm sao thế?”
Đặng Duy: “Là cậu làm sao ấy.”
Tống Thành Giang: “…”
Tân Nhai Tử cách cổ trấn Tùng Khái bốn, năm cây, Tống Thành Giang lái xe ra đường quận, phong cảnh bên đường biến thành ruộng đồng và nông trại. Lúc này mặt trời ló ra từ tầng mây, hơi chói, Đặng Duy bèn áp trán lên xương sống của Tống Thành Giang.
Đặng Duy: “Ôi, mới nãy bên đường có xếp quan tài.”
Tống Thành Giang: “Tiệm quan tài đó.”
Đặng Duy: “Tôi vừa mới thấy biển báo của Tùng Khái rồi, ở đây có xe buýt?”
Tống Thành Giang: “Là biển báo của trạm xe đấy… có điều chỗ chúng tôi xe khách cũng coi như xe buýt, tùy ý lên xuống.”
Đặng Duy: “Ồ, xe ở đây đi được đến đâu?”
Tống Thành Giang: “Vĩnh Xuyên, Chu Đà, Giang Tân… nhiều lắm.”
Không lâu sau, hai người đi qua một ngôi chùa, cửa chùa viết ba chữ vàng “chùa Thanh Khiết”, bức tường màu đỏ sậm có hơi bong tróc.
“Tới rồi, Tân Nhai Tử.” Tống Thành Giang nói.
Ngước mắt nhìn, Tân Nhai Tử có rất nhiều nhà gạch cao ba bốn tầng. Tống Thành Giang rẽ một cái, hỏi: “Anh có ấn tượng với nơi này không?”
“Không, hoàn toàn không.” Đặng Duy ló đầu nhìn về phía trước: “Hồi nhỏ tôi ở đây hai năm, hồi đó toàn ở nhà cũ, giống kiểu nhà của cậu bây giờ ý.”
“Thế thì chắc chắn đã bị dỡ từ lâu, những nhà cũ đều đã phá dỡ rất nhiều năm rồi…” Tống Thành Giang cảm thán: “Trước đây nơi này đều là nhà cũ, là cổ trấn… Biết vậy giữ gìn lại thì tốt biết mấy, có thể phát triển du lịch.”
Đặng Duy đáp: “Cũng tiếc thật.”