1.
“Tôi ấy à, haiz, người thành phố các anh có thể không tin.” Tống Thành Giang nhún vai: “Tôi là thầy xem phong thủy đó.”
Đặng Duy: “… Đúng là không nhìn ra.”
Tống Thành Giang cười đáp: “Vậy sao?”
“Nhìn cậu trẻ thế kia… người xem phong thủy trong phim không phải đều là mấy ông già bà già sao?”
“Nghề này thực ra không phân biệt tuổi tác, chủ yếu là xem năng lực. Ò, mà thực ra bình thường tôi cũng không làm gì đâu, chỉ giúp người ta chọn mồ chọn mả, tính ngày lành tháng tốt gì đó thôi.”
Đặng Duy: “Thu tiền không?”
Tống Thành Giang: “Thì cũng phải thu một tí tượng trưng…”
Đặng Duy vội vã đứng dậy: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi ra ngoài, giờ trong người tôi không có nhiều tiền mặt, ngày mai tôi tới ngân…”
Tống Thành Giang một mạch kéo Đặng Duy trở lại sofa: “Không cần! Anh là khách kia mà!”
Bàn tay cậu giữ chặt trên vai Đặng Duy, sức lực rất lớn.
Đặng Duy lặng người hai giây, đoạn bảo: “Vậy cũng phải trả tiền thuê phòng tối nay chứ, bao nhiêu vậy?”
Tống Thành Giang: “… Mười đồng?”
Đặng Duy: “Bao nhiêu?”
“Thế này đi, anh cứ theo tôi đi xem phòng cái đã rồi coi trả bao nhiêu thì được.” Tống Thành Giang mân môi, nhìn có vẻ hơi ngại: “Tôi cũng không biết giá cả bên ngoài như thế nào.”
Đặng Duy thầm nhủ, này là có ý gì?
“Không phải cậu… cho thuê trọ sao?”
“Haiz, nói thì nói là vậy.” Tống Thành Giang dẫn đường tới lầu hai: “Nhưng chỗ chúng tôi cũng chẳng ai đến du lịch, vậy nên anh là người đầu tiên đấy.”
“Người, đầu, tiên?”
“Người đầu tiên đến ở nhà tôi.” Tống Thành Giang đẩy cửa, lạch cạch một tiếng: “Căn phòng này, anh coi xem có được không?”
Đặng Duy: “…”
Thực ra thì phòng ốc cũng sạch sẽ chỉnh tề đấy: một khung cửa sổ, một chiếc giường đơn, một cái tủ đứng, ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác.
Đặng Duy đứng trước cửa phòng, im lặng trong chốc lát.
“… Buổi tối ở đây có nóng không?”
“Bình thường thì cũng được, nhưng mấy hôm nay trời nóng lắm.” Tống Thành Giang than thở: “Cũng chẳng thấy mưa.”
Đặng Duy: “…”
Căn phòng này không có điều hòa.
Liếc nhìn một cái, đến quạt điện cũng không có luôn.
Đặng Duy nhớ lại cuộc đối thoại giữa anh và bà chủ nhà khách, anh hỏi, ở đây có nhà trọ nào khác không? Điều kiện tốt tốt tí.
Bà chủ dứt khoát trả lời, có chứ!
… Điều kiện tốt tí.
“Chỗ tôi vẫn luôn không ai tới thuê nên không lắp điều hòa.” Tống Thành Giang lại gần Đặng Duy, mỉm cười với anh: “Ở đỡ chút được không?”
Nụ cười này của cậu dường như mang theo cả hàm ý xin lỗi và lấy lòng, không chỉ ánh mắt đuôi mày cong như trăng khuyết, đến cả lúm đồng tiền không rõ ràng lắm cũng hiện ra như thể đang chào hỏi với Đặng Duy. Cậu đứng gần anh quá, thế nên anh phát hiện cổ áo vốn dĩ phải chỉnh tề của cậu giờ này lại hơi bị lệch.
Trong đầu Đặng Duy đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ buồn cười: bà chủ nói “điều kiện tốt”, chẳng lẽ không phải chỉ nhà trọ, mà là chỉ ông chủ của nhà trọ?
Đặng Duy hỏi: “Thầy Tống, nhà cậu có phòng nào lắp điều hòa không?”
“Có thì có… phòng của tôi lắp.”
Rất tốt. Lòng bàn tay Đặng Duy bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thế tối nay tôi ngủ với cậu.” Đặng Duy cười nói: “Ở đỡ chút được không?”
“Không thành vấn đề!” Tống Thành Giang cực kì sảng khoái: “Đi thôi.”
Nhà của Tống Thành Giang gồm hai tầng lầu nho nhỏ, đến gạch men cũng không lát. Đặng Duy theo cậu xuống lầu, đi qua tủ lạnh và phòng bếp bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ có một chiếc giường đôi, bên trên trải chiếu, nhưng chỉ có một chiếc gối đầu.
“Anh đi tắm trước đi, tôi lau chiếu rồi lấy cho anh gối đầu… À, tôi phải dẫn anh đi chứ nhỉ.”
“Được.” Đặng Duy đáp nhẹ tênh.
2.
Đặng Duy thay đổi chủ ý.
Ban đầu anh chỉ định ở Tùng Khái một đêm, ngày mai dẫu anh có lấy được tiền bồi thường hay không cũng phải rời đi, vậy nên khi Tống Thành Giang nói “anh là khách”, anh thậm chí còn lười đến mức khỏi thèm giải thích thực ra Tùng Khái là quê nhà của anh.
Đặng Duy cảm thấy bản thân anh đích thực nên nhanh chóng rời khỏi Tùng Khái. Chuyện quỷ đả tường hồi tối đã dọa anh chết khiếp, mà lời giải thích của Tống Thành Giang càng làm sống lưng anh lạnh toát. Ra ngoài lại gặp phải kiểu chuyện tà môn như thế đủ để chứng minh nơi này không nên ở lâu.
Cơ mà.
Đặng Duy vừa cầm vòi hoa sen đã hơi gỉ sét tẩy rửa thân thể, vừa biện lý do cho chính mình:
Đầu tiên, Tống Thành Giang là một thầy phong thủy đáng tin, ở nhà cậu ấy rất an toàn: cậu đích thân đưa anh ra khỏi “quỷ đả tường”, đồng thời khẳng định rằng “ở chỗ tôi chẳng đứa nào dám động vào anh đâu”. Lúc Đặng Duy theo cậu bước vào phòng ngủ, chú ý tới trên cửa phòng dán một lá bùa dài mảnh, đây đúng là một chuyện mà thầy phong thủy sẽ làm.
Tiếp đó, Tống Thành Giang không phải trai thẳng. Cái “radar” gay của Đặng Duy trước nay đều rất chuẩn, hồi học đại học viện mĩ thuật chỗ anh rất nhiều gay, Đặng Duy nhìn người nào là chuẩn người đấy. Hơn nữa, Tống Thành Giang và anh tuổi tác cũng không cách biệt mấy, là nam với tầm tuổi này mà ở chỗ thôn quê, sớm đã kết hôn sinh con rồi.
Cuối cùng, Đặng Duy hơi hổ thẹn nghĩ, anh cần phát tiết tâm tình một chút. Cổ trấn Tùng Khái là một nơi rất đẹp, Tống Thành Giang lại là một chàng trai anh tuấn, càng quan trọng hơn là ở nơi đây, không có ai quen biết anh cả. Đây đúng thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, Đặng Duy cảm giác bản thân anh đã đè nén quá lâu, có mà nén nữa sợ rằng anh sẽ bị bệnh tâm lý mất.
Đặng Duy bước ra khỏi phòng tắm, trên vai đắp khăn lông mới mà Tống Thành Giang tìm cho anh. Anh tắm đến mức có hơi nóng, vốn đang loạng choạng đi về phía phòng ngủ, tới cửa phòng bỗng đứng sựng lại.
Tống Thành Giang cong mông nhoài người trên giường, trong tay nắm một chiếc khăn lau đang lau chùi tấm chiếu. Thuận theo động tác trên tay, cặp mông gầy gầy của cậu xoay qua xoay lại, xương bả vai cũng hở ra, tạo thành một đường cong trập trùng lên xuống.
“Tắm xong rồi hở?” Tống Thành Giang nghiêng đầu hỏi Đặng Duy.
“Tắm xong rồi.” Hầu kết anh khẽ chuyển động: “Có nước không? Tôi muốn uống nước.”