1.
Tống Thành Giang một mình đứng bên bờ sông, trong tay bưng một bát bánh lương mới mua, chầm chậm ăn. Nước đường lành lạnh khiến bờ môi cậu ửng đỏ.
“Tiểu Tống!” Vương Tùng gọi cậu.
Tống Thành Giang nghiêng đầu, mỉm cười cười với ông: “Ăn bánh lương không? Tôi mua cho anh một bát.”
“Cậu…” Vương Tùng đi về phía trước: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, lúc này chắc anh ấy đã tới Trùng Khánh rồi.”
“Cậu nói cậu xem, haizz, cậu ấy, dọa chết tôi rồi!” Vương Tùng nắm chặt vạt áo sơ mi, quạt gió: “Sao lại cùng với người bình thường… lại còn là một chàng trai…”
“Tôi cũng không nói cho anh ấy biết.” Tống Thành Giang nhàn nhạt nói: “Trước khi chết không phải Tiểu Duyệt cũng yêu đương qua mạng với người ta hay sao?”
“Tiểu Duyệt…”
Vương Tùng thở dài một hơi, vành mắt ông có hơi đỏ, ông xoay người nhấc cánh tay mập mạp lau nước mắt.
“Tôi tới Trùng Khánh nhờ quan hệ nghe ngóng cho, nghe được đều đã nghe rồi, người phụ trách khai thác mỏ đá là con trai của cục trưởng gì gì đó.” Vương Tùng nức nở nói: “Chúng ta không quản được bọn họ! Tôi bảo, ngọn núi đó các người muốn phá là phá sao? Bọn họ nói với tôi, ngọn núi bé tí thế, liên quan gì đến ông…”
Tống Thành Giang vỗ vỗ vai Vương Tùng: “Anh, đừng buồn nữa, giữa tháng bảy thì đốt thêm giấy cho Tiểu Duyệt, con bé vẫn còn oán khí, bằng không hôm đó Đặng Duy đụng phải chuyện tang của con bé cũng không bị dọa đến mức như vậy.”
“Ài, nghiệp chướng! Cậu nói xem chúng ta làm thần núi có nghĩa lí gì chứ! Nghiệp chướng! Cả cậu nữa…” Vương Tùng cứ nói mãi, nói rồi lại rơi lệ.
“Tôi bình thường mà, cũng không phải lần đầu tiên nữa. Trước đây xây nhà sửa cầu này… đều phải phá núi, giờ cần xây nhà máy xử lí rác, thế thì dọn chỗ cho bọn họ xây thôi, rất bình thường.”
“Cậu nói nghe nhẹ nhàng lắm! Thành Giang, ai chẳng muốn được sống? Ai chẳng muốn được sống cho tốt? Nếu như cậu thực sự nhìn rõ rồi, cậu còn đụng chạm đến cậu trai kia làm gì?”
“Anh ấy là ngoài ý muốn.” Giọng điệu của Tống Thành Giang đột nhiên trở nên dịu dàng: “Hồi nhỏ anh ấy ở nhà bà cô hai năm, anh cũng từng đến xem rồi đó. Nhà của dì Long ngay kề núi của tôi, lúc ấy tôi từng gặp anh ấy, còn chơi với anh ấy mấy lần… Chỉ có điều anh ấy không còn nhớ nữa. Lần này anh ấy về lĩnh tiền, ở cổ trấn gặp phải quỷ đả tường, tôi đi tìm anh ấy, nhìn cái là đã nhận ra.”
“Cậu giúp cậu ta thì giúp, lại còn đưa cậu ta về nhà…Vài hôm nữa cậu ta mà quay lại tìm cậu thì phải làm thế nào? Cậu ta tới tìm tôi hỏi cậu, tôi phải nói làm sao? Một người đương êm đẹp tốt lành là thế, nói mất là mất, sao cậu ta tin cho được?”
“Anh ấy sẽ không quay lại đâu.” Tống Thành Giang mỉm cười: “Thời gian lâu rồi sẽ lại quên. Nhưng chỉ cần anh còn nhớ Tùng Khái, thỉnh thoảng nhớ rằng Tùng Khái là quê nhà của mình, vậy là đủ.”
“Cậu… haizz!” Vương Tùng lại thở dài, không nói chuyện nữa.
“Lá bùa tôi cần anh có đem tới không?”
“Cậu muốn chắn họa cho cậu ta thật à? Cậu ta dựa vào đâu chứ! Lấy được tiền là đi luôn, một buổi tối cũng không ở lại thêm với cậu!”
“Anh ấy cũng hết cách mà, phải về đi làm chứ, hơn nữa Tùng Khái nơi này, anh muốn ở lại cũng không ở lại được.” Tống Thành Giang như đang an ủi, vỗ vỗ vai Vương Tùng: “Anh, đưa bùa cho tôi đi, anh cũng đừng buồn… gì mà chẳng là chết, tháng sau là san núi rồi, cũng không hơn kém mấy ngày.”
Vương Tùng một tay lau nước mắt, một tay mò vào túi lấy ra một cái túi nho nhỏ: “Thành Giang, cậu…”
Tống Thành Giang nhận lấy cái túi, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: “Tôi là ngọn núi nơi quê nhà anh ấy, tiếc rằng chẳng thể cho anh được thứ gì, vậy thì để tôi thay Tùng Khái, giúp anh một lần này đi.”
2.
Mười lăm ngày sau.
Đã tới giữa hè, đương lúc thích hợp để uống rượu và ăn xiên nướng. Hôm đó tan làm, Đặng Duy cùng với Lư Tiểu Ý và A Khoan hẹn nhau tụ tập.
“Các cậu ngày ngày tăng ca, tới công trường dọn gạch hả?” A Khoan nhìn Đặng Duy, giọng điệu kinh ngạc: “Sao cậu đen đi nhiều thế kia!”
“Cậu ấy đi phơi nắng đấy!” Lư Tiểu Ý tựa bên người A Khoan cười ha ha: “Đặng Duy thì vui rồi, đi chơi một chuyến trở về, Vương Đông Tín cũng cút luôn, hôm nay Trương Luy còn tăng lương cho cậu ấy, mĩ mãn quá.”
“Không sai không sai.” A Khoan rót đầy bia cho Đặng Duy: “Nào, Duy Duy, chúng ta nâng ly… Chúc cậu, ờm, đen đường tình đỏ đường công danh!”
Lư Tiểu Ý phát hoảng: “Không biết nói chuyện có thể im miệng!”
Đặng Duy cười cười, chạm cốc với A Khoan: “Cảm ơn nhé, hôn lễ của hai cậu tính đến đâu rồi?”
A Khoan: “Tổng thể thì không có vấn đề gì, chỉ là…”
“Anh cứ nói vớ vẩn không chớp mắt đi!” Lư Tiểu Ý trợn mắt ngắt lời A Khoan: “Tớ nói với cậu này Duy Duy, chúng tớ xuất hiện một bất đồng cực lớn!”
A Khoan nhìn Lư Tiểu Ý, ánh mắt đầy vẻ bất lực, còn ân ẩn chút ý cười.
“Tớ thì thích hôn lễ kiểu du lịch, mùa này đi Hokkaido thì thoải mái biết bao! Ảnh không đồng ý! Cứ đòi tổ chức tiệc rượu!”
A Khoan nhỏ giọng nói: “Là bố mẹ anh muốn tổ chức tiệc rượu, anh thế nào cũng được…”
“Tổ chức tiệc rượu rõ phiền phức, kết hôn thôi còn chưa đủ mệt hả! Hơn nữa anh biết không, giờ mở tiệc rượu, tiền thu lại không hề nhiều hơn tiền bỏ ra đâu, vừa phí sức vừa phí tiền!”
A Khoan cãi lại: “Chúng ta có thể tổ chức tiệc rượu quy mô nhỏ thôi, chỉ mời thân thích với bạn bè, không mời người khác là được chứ gì…”
Đặng Duy vừa nghe vừa rót bia cho Lư Tiểu Ý và A Khoan: “Tớ thấy đều được, dù sao tiền lì xì đều chuẩn bị cho hai cậu cả rồi.”
Ba người ăn uống trò chuyện, bầu không khí vừa thoải mái vừa náo nhiệt, tâm tình của Đặng Duy cũng trở nên tốt hơn. Khoảng thời gian này anh thường nhớ đến Tống Thành Giang, trong lòng vẫn luôn không nỡ. Cũng may sau khi Vương Đông Tín rời đi, anh lại bận bịu, rất nhiều những suy nghĩ rối loạn khi bận đều quên hết trơn. Tối nay cùng Lư Tiểu Ý và A Khoan ăn cơm, nghe bọn họ kể những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống cũng rất vui vẻ.
Tụ tập kết thúc, Đặng Duy có hơi say. Lư Tiểu Ý thanh toán xong thì đỡ anh đi ra ngoài. Ánh đèn lấp lánh, ngựa xe như nước, Bắc Kinh vào ban đêm biến thành một mảnh màu sắc lộng lẫy trong đôi mắt nhuốm hơi men của Đặng Duy.
“Chúng ta qua đường thôi, cậu đứng cho vững!” Lư Tiểu Ý nói.
“Ừm…” Đặng Duy chỉ cảm thấy choáng đầu: “Tớ đứng vững rồi.”
“Ài, này, anh đâu rồi?” Lư Tiểu Ý gọi điện thoại cho A Khoan: “Chúng ta lên xe ở chỗ nào thế? Em với Duy Duy mới vừa… A!!!”
Con đường nhỏ đối điện đột nhiên xuất hiện một chiếc xe con màu đèn, chiếc xe như phát điên quẹo thành đi ngược chiều, băng qua trước mặt hai người… Khoảng cách đó gần đến mức tóc mái của Lư Tiểu Ý cũng bị kéo theo!
Lư Tiểu Ý đờ đẫn mất mấy giây mới bừng tỉnh phản ứng lại, chửi lấy chửi để: “Đậu má thằng đần nào lái xe thế không biết!”
Trong điện thoại, A Khoan đang kinh hãi nói: “Tiểu Ý em làm sao vậy?!”
Đặng Duy thì vẫn ngây ngẩn từ đầu đến cuối.
Không biết tại sao, khoảnh khắc chiếc xe lao tới trước mặt hai người, cơ thể anh hình như có thứ gì đó bị rút ra, ngay sau đó lại như được ấn trở về. Khoảnh khắc ấy máu trong người anh như chảy ngược lại, Đặng Duy nắm chặt bàn tay, phát hiện lòng bàn tay anh nóng hôi hổi.
Đột nhiên anh rất muốn gọi điện cho Tống Thành Giang, nhưng Tống Thành Giang không có điện thoại, hơn nữa anh cũng không lưu số máy bàn ở nhà cậu.
Một trận gió mát thổi tới, mang theo mùi đồ nướng thoang thoảng, mùi vị này nhắc nhở Đặng Duy, rằng anh không còn ở Tùng Khái nữa, không còn bên bờ sông nữa, anh đang ở Bắc Kinh, gió nơi này không có mùi tanh, cũng chẳng thấy mùi ẩm ướt.
Đặng Duy xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng thầm nhủ, đúng là uống nhiều quá rồi.
3.
Hai mươi ngày sau, một tiếng ầm cực lớn vang lên, năm đội thi công đang phá núi ở Tân Nhai Tử. Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TгЦмt гuуen.м E _
Hoàng hôn bao phủ, Vương Tùng xách một bao tiền giấy tới bên bờ sông, dùng phấn vẽ một vòng tròn trên nền bê tông, để lại một khoảng cách nho nhỏ đối diện với sông Trường Giang.
Ông đặt tiền giấy vào trong vòng tròn, châm lửa, ngồi xuống.
“Cậu không giống với Tiểu Duyệt, cậu đi một cách cam tâm tình nguyện.” Vương Tùng lẩm bẩm một mình: “Không biết khi nào tới lượt tôi đây?”
“Tống Thành Giang à Tống Thành Giang, tên của cậu còn là tôi đặt cho đấy, Tống là “tùng”, còn Thành Giang là “khái thủy”… Trong sạch như lụa, tôi còn tưởng có thể chờ mong cậu lo ma chay cho tôi nữa, hừ.”
Vương Tùng rút một tờ giấy trắng đã gấp thành mấy bận từ trong túi ra, là tấm phác họa đó, bức tranh mà Đặng Duy đã vẽ. Vẻ mặt Tống Thành Giang trong tranh nhuốm ý cười, lúm đồng tiền lộ ra, bên tay là một đĩa mận, sau lưng cậu là sân nhà, xe điện, sào trúc và áo T-shirt.
Vương Tùng trầm mặc, bỏ bức tranh vào trong ngọn lửa.
Tay trái cậu là cổ trấn Tùng Khái mái ngói hiên hè trập trùng chạy dài, tay phải là dòng Trường Giang nước chảy chầm chậm dưới bóng hoàng hôn. Chim ác lười bay, lau sậy đong đưa, Tùng Khái khoảnh khắc ấy tựa như một bức tranh sơn thủy thời xưa cũ, người trong tranh, thế sự cũng chỉ là một khắc đã định sẵn.
Vương Tùng nghĩ, có lẽ chàng trai tên Đặng Duy ấy sẽ quên Tống Thành Giang, nhưng không sao, chỉ cần anh còn nhớ Tùng Khái, cũng là nhớ Tống Thành Giang rồi.
4.
Tùng Tử Khái, trấn thủ trong huyện. Thương khách tề tựu, thiết lập Thủy Đường Tấn, tra bắt gian đạo. Lại nói Đông Nhạc Đà, độ sâu mười trượng, đá khắc bốn chữ “trong sạch như lụa”.
“Vĩnh Xuyên huyện chí·dư địa·sơn xuyên”Hoàn