Ba ngày tiếp theo đều nắng to, tới sẩm tối ngày thứ ba, trời cuối cùng cũng đổ mưa, mang theo từng trận từng trận gió mát.
Tám, chín giờ mưa mới tạnh, Đặng Duy nghịch điện thoại, Tống Thành Giang xem tivi, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới vài tiếng chim kêu trong vắt.
Tống Thành Giang nhìn Đặng Duy, lẩm bẩm: “Là chim cuốc.”
Trong khung trò chuyện wechat, Lư Tiểu Ý nói: “Hôm nay vợ Vương Đông Tín lại tới làm loạn nữa, còn đưa theo hai người đàn ông tới đánh Vương Đông Tín một trận, quai hàm sưng như con cóc luôn!”
Đặng Duy bỏ điện thoại vào trong túi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Được.” Tống Thành Giang mỉm cười, đứng dậy mặc áo T-shirt: “Đúng lúc tối nay mát mẻ.”
Trăng lên, nhưng có lẽ do mới tạnh mưa nên ánh trăng mờ mịt ướt át quá đỗi. Con đường đá đã nhiều năm gồ ghề, vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn lồng đo đỏ và ánh trăng bàng bạc.
“Đi đâu đây?” Đặng Duy hỏi.
“Dạo bờ sông nhé? Hay là…ôi.” Tống Thành Giang đột nhiên vỗ hai tay: “Có phải anh chưa qua huyện nha đúng không?”
“Huyện nha gì cơ?”
“Huyện nha Vĩnh Xuyên, ôi thật là, nhiều ngày vậy rồi mà tôi quên không đưa anh đi!”
“Thế thì đi thôi.”
Trời tối đường lại trơn, hai người đi rất chậm, độ khoảng mười lăm phút sau, Đặng Duy theo Tống Thành Giang bước lên một đoạn bậc thềm dài.
“Tới rồi.” Tống Thành Giang nói.
Hóa ra là một tòa huyện nha giả cổ, kết cấu bằng gỗ, màu sắc tối trầm như máu heo, bên trên treo biển hiệu màu đen, trên biển hiệu là bốn chữ giản thể “huyện nha Vĩnh Xuyên” mạ vàng, cột hai bên sườn cửa có treo câu đối, chữ cũng là màu vàng kim.
Vế trên: Môn hộ trùng khai cố thự thâm thâm tàng cố sự
Vế dưới: Vân hà úy khởi trường giang cổn cổn động trường phong
Cửa đang khóa.
“Mới sửa mấy năm trước, không có gì thú vị.” Tống Thành Giang ôm vai Đặng Duy kéo anh quay lại: “Anh nhìn bên này nè.”
Quay người lại, Đặng Duy phát hiện nơi bọn họ đang đứng là nơi cao nhất trong cổ trấn Tùng Khái.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt, Đặng Duy thấy được những nóc nhà nhấp nhô chằng chịt, thấy được góc mái hiên cong lên, ánh đèn lồng như một viên ngọc đỏ tản ra hương núi rừng say mê. Nóc nhà cứ kéo dài mãi đến bên bờ sông, sắc trời tối om, bóng dáng Trường Giang một mảnh mơ hồ.
“Thời tiết mà tốt thì khi đến đây có thể nhìn rõ ngọn núi phía đối diện đấy.”
Đặng Duy nhẹ giọng hỏi: “Cậu thường một mình tới đây à?”
“Ừm, ngày thường cũng không ai tới, một mình tôi tới hóng gió.”
Cậu dứt lời, một trận gió mát thổi tới thật, nhẹ nhàng dạo qua gò má Đặng Duy. Gió chốn này kèm theo chút hương vị của sông Trường Giang, có chút tanh, có chút mùi cát đá, có chút mùi ẩm ướt… có lẽ do đương mùa nước lên.
“Cảnh sắc chỗ này đẹp không?” Giọng điệu Tống Thành Giang có phần đắc ý.
“… Ừm, đẹp lắm.”
Tống Thành Giang không tiếp lời nữa, yên lặng đứng bên cạnh Đặng Duy, hai người đồng thời nhìn về phía dưới.
Đặng Duy ngẩn ngơ nghĩ, tiếp theo thì sao?
“Thành Giang, ở đây có camera không?”
“Hửm? Tôi không biết… Chắc là có, huyện nha này là cái gì mà bảo vệ di sản văn hóa ấy.”
“Nếu có camera thì bình thường có ai canh không?”
“Đâu đến mức đó? Có việc gì mới điều động ghi hình.” Tống thành Giang ngừng hai giây, đột nhiên phản ứng lại: “Anh muốn làm gì?”
“Cho tôi hôn một cái.” Đặng Duy khẽ nói.
“Anh…”
Tống Thành Giang quay người, nhẹ nhàng áp sát anh.
Đặng Duy cúi đầu, hôn một cái bên má cậu.
Nụ hôn này không phanh lại được, một tay Đặng Duy bưng mặt cậu, một tay đỡ gáy cậu, cánh môi từ từ chà xát cánh môi cậu. Tình này cảnh này, trừ ôm và hôn ra thì dường như không làm được gì khác nữa.
Hơi thở dồn dập của Tống Thành Giang phả lên mặt Đặng Duy, rất nóng.
Có ánh trăng nhàn nhạt, có nước sông mờ mịt, có trấn cổ mơ hồ, giữa bóng tối, đến gương mặt Tống Thành Giang cũng không còn rõ ràng nữa. Đặng Duy cảm thấy tất cả dường như chỉ là một giấc mộng lửng lơ. Thấy trăng thoạt mới là ai, trăng sông thoạt mới soi người năm nao[1] chắc cũng là nghĩa ấy? Ở một nơi tĩnh lặng ngăn cách với cuộc sống phồn hoa thế này, dường như đây là lần đầu tiên anh đứng dưới ánh trăng từ xưa đến nay như vậy.
[1] Hai câu thơ trong bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, bản dịch của Tản Đà
Bàn tay Đặng Duy duỗi vào vạt áo T-shirt của Tống Thành Giang.
“Đặng Duy…” Hình như Tống Thành Giang muốn ngăn anh lại, cậu bị anh chặn miệng cắn một cái bèn không hé môi ra nữa.
“Thành Giang, có được không?” Đặng Duy khàn giọng nói: “Bây giờ ấy.”
Có biết tại sao lại có câu thơ “muốn theo trăng trôi chảy đến chàng” không? Bởi lẽ trăng và nước đều là vĩnh hằng, mà giờ này khắc này, trừ cơ thể ấm áp của Tống Thành Giang ra, Đặng Duy chẳng nắm chắc được thứ gì cả.
Tống Thành Giang ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nhưng mà ở chỗ này thì làm kiểu gì… Là tiếng điện thoại của anh sao?”
“Điện thoại?”
Đặng Duy lơ mơ chút rồi mới phản ứng được, điện thoại trong túi của anh đang rung.
Anh không muốn nghe, nhưng như phản ứng theo bản năng, anh vẫn lấy nó ra.
Màn hình sáng đến chói mắt, người gọi đến là Trương Luy.
“Đàn em, đang chơi đâu đấy?” Giọng điệu Trương Lụy vô cùng thân thiết.
Đặng Duy cười gượng: “Về quê một chuyến.”
“Ò, về quê à, có chuyện gì hả?”
“Đàn chị, bên em còn có chút…”
“Chị bảo này, nói riêng đấy, đừng truyền ra ngoài nhé.” Trương Luy ngắt lời anh: “Vương Đông Tín sắp sửa từ chức rồi.”
Đặng Duy chau mày, gần như muốn thẳng thừng cúp điện thoại.
Không phải bởi đương nồng thắm lại bị cáng ngang mà là bởi anh không muốn nhận cuộc gọi này trước mặt Tống Thành Giang. Anh không muốn ở trước mặt cậu nghe điện thoại liên quan đến việc trở lại Bắc Kinh.
Tống Thành Giang buông lỏng cái ôm, lùi về phía sau hai bước.
“À, vậy sao.” Giọng nói của Đặng Duy rất nhẹ: “Ông ta sao thế?”
“Qua lại với đàn bà hư hỏng! Ôi chao chị buồn cười chết mất!” Giọng nói của Trương Luy không hề hạ thấp theo Đặng Duy một tí nào: “Lăn lộn với cái cô quầy lễ tân, lại còn thề thốt tặng nhà cho con gái người ta chứ! Kết quả vợ lão tìm đến, sợ đến mức tè cả ra quần!”
“Ồ… thế ông ta…”
“Lão không đợi được nữa, hôm nay nộp đơn từ chức cho chị rồi, ngày mai cho lão cút xéo!” Trương Luy cười rất sảng khoái: “Chuyện của em giải quyết sao rồi? Định khi nào về?”
Yên tĩnh quá, bốn bề yên tĩnh quá, giọng nói của Trương Luy vang dội quanh quẩn trong không khí.
“Em… vẫn chưa xong chuyện.” Trong bóng tối, Đặng Duy không tài nào nhìn được vẻ mặt của Tống Thành Giang, nhưng anh vẫn chột dạ cúi đầu, không nhìn cậu nữa: “Phải thêm mấy hôm nữa.”
“Ài, được, khoảng thời gian này em cũng vất vả rồi, cứ thư giãn cho tốt đi!” Ngừng một lát, Trương Luy lại dặn dò: “Nhưng mà thư giãn đủ rồi thì phải về sớm nhé, em cũng biết mà, công việc của tổ mĩ thuật không có em là không được!”
“Ừm, được.”
“Ok, cứ thế đã nhé, đợi em về rồi chị mở tiệc đón gió cho.”
Đặng Duy cười: “Cảm ơn đàn chị nhé.”
“Hầy, khách khí với chị làm chi?”
Đặng Duy cúp điện thoại, hứng thú gì đó cũng bay sạch. Tống Thành Giang ôm cánh tay, bình tĩnh hỏi: “Chúng ta về nhé, ở đây nhiều muỗi.”
“Được.”
Hai người theo đường cũ trở về, lúc xuống cầu thang Đặng Duy đi đằng sau Tống Thành Giang, ánh đèn đường phía trước rọi lên người cậu, từ góc nhìn của Đặng Duy có thể thấy được đường nét mái tóc cậu dưới ánh đèn, rầm rậm, khiến anh rất muốn hôn một cái.