Thế là Peko đã vào nhà Nobi sống, dĩ nhiên Peko là tên Nobita đặt cho con chó nhỏ, hoàng tử chó á. Tắm rửa xong xuôi quả nhiên nó cũng trắng hẳn ra, quả nhiên là hoàng tử có giống nòi tốt có khác, ngoài tài năng và trí thông minh ra còn có thể bán manh mà sống a…
Một ngày đơn giản thế mà qua đi, giữa lúc đó thì cũng có chút dấu chấm nho nhỏ lúc bố Nobi đi làm về phát hiện có con chó nhỏ trong nhà thì có hơi chút kinh ngạc, cơ mà biết là mẹ Tamako đã cho phép thì cũng không quá để tâm, dẫu sao cái luật không cho nuôi chó mèo trong nhà là mẹ Tamako đưa ra á.
Sáng sớm tỉnh dậy, cùng nhau đi xuống lầu đánh răng rửa mặt, cả một người, một mèo máy, một chó cùng nhau rửa mặt, đánh răng, không nói chứ hình ảnh này mà được đăng lên Tiktok hay Youtube thời hiện đại chắc chắn sẽ nổi như cồn á.
Nobita thì vốn đã biết hoàng tử chó thân phận nên cũng không quan tâm cái cử chỉ khác “cẩu” của nó cho lắm, trong khi Doraemon không biết nên hai mắt trừng lên rõ to, có cảm giác như tam quan bị sụp đổ vậy.
Cùng nhau ăn cơm, Nobita và Doraemon vẫn như thường ngày ăn á, vốn cũng chả sao, cơ mà như ông cha ta thường nói: “Không có so sánh, không có tổn thương.”
Động tác ăn uống thường ngày của hai người khi so sánh với điệu ăn ưu nhã quý tộc của con Peko thì bỗng thấy kém xa… Mẹ Tamako thật không nhìn được, lại một tràng giáo huấn “người không bằng chó” làm Nobita và Doraemon có cảm giác bữa cơm đang ngon bỗng tẻ nhạt đi trông thấy.
Ăn xong cơm thì Nobita và Doraemon dẫn theo Peko lên lầu tiếp tục công việc, vì biết trước nội dung cốt truyện, Nobita cũng không muốn dài dòng tìm kiếm nơi này nơi khác nữa mà di thẳng vào địa điểm chính.
Rút ra quyển atlat địa lí châu phi từ giá sách ra, Nobita chỉ vào một vùng chỉ toàn là mây nói với Doraemon:
“Nơi đây được các nhà khoa học thám hiểm gọi là “Khu rừng sương muối” bởi vì nơi đây bao phủ toàn sương mù nên vệ tinh nhân tạo chưa thể nào chụp được cảnh tượng bên trong. Vệ tinh mini của cậu nếu có thể chụp được cảnh tượng bên trong thì sẽ đơn giản vô cùng tìm ra nơi con người chưa từng biết tới đấy!”
Nghe Nobita nói, con Peki rõ ràng có vểnh vểnh lên đôi tai, coi bộ nó cũng biết “khu rừng sương muối” là ý chỉ quốc gia của nó a…
Doraemon nghe thế thì nhanh chóng thao tác vệ tinh chuyển hướng vừa nói:
“Đơn giản! Cậu cứ yên tâm đi! Vệ tinh của tớ tuy chỉ là dạng Mini, nhưng công nghệ bên trong tân tiến ngang tầm trình độ khoa học thế kỉ 22 về vệ tinh mà, sương mù đâu thể chắn được tầm mắt nó!”
Thế là công cuộc tìm chụp “khu rừng sương muối” được hai người tiến hành. Chính xác ra có thêm con Peko nữa, cơ mà dẫu sao nó vẫn là không có việc gì chỉ đơn thuần ngồi đó yên lặng xem Nobita và Doraemon phiên từng tấm ảnh.
“Dừng lại đi Doraemon! Tớ nghĩ chúng ta đã tìm thấy điều cần tìm rồi.”
Đang nhìn một bức ảnh thì Doraemon quay đầu qua thấy Nobita đưa đến một bức ảnh rừng già châu phi, nhưng giữa khu rừng già lại có một kiến trúc vuông vức không giống tự nhiên tạo thành, Doraemon vội vàng chạy lại máy phóng to bức ảnh ra.
Nhìn bức ảnh vẫn khó nhận ra đây là cái gì, bởi vì hướng chụp là trên xuống, bởi vậy khó mà biết được thứ bản thân chụp là cái gì á, nên Doraemon lại lôi ra thêm “máy chụp ảnh sáu chiều” ra để chụp xem đó là cái gì nữa.
Một bức ảnh đi ra, đó là mặt trước của kiến trúc kì lạ nằm trong trung tâm khu rừng, đó chính là một pho tượng cao lớn, các cây cổ thụ của khu rừng nguyên sinh cũng chỉ cao quá mắt cá chân của nó mà thôi, quả là một đại kiến trúc kì vĩ.
Mọi người nên biết loài cây cao nhất thế giới được nhận định là cây tùng gỗ đỏ sinh trưởng tại Châu Mĩ có độ cao lên tới 115m khoảng chừng trong khi các cây tại Phi Châu này đều là cây nguyên sinh, dẫu cao chưa đến từng đó nhưng hơn 50m là điều chắc chắn á.
Bức tượng nữ thần tự do tại Mĩ cao 93,1 m còn tòa tháp Bigbeng thì lại là 96m, thế có nghĩa là hai kiến trúc đình đám thế giới này còn chưa đến được đầu gối của bức tượng này kia đấy, quả nhiên là choáng ngợp trước sự kì vĩ nơi đây á.
Nhanh chóng liên tưởng đến một pho tượng to lớn già thiên lấp địa đứng nơi đó, chỉ nghĩ đến công phu tạo ra nó thôi mà Nobita đã kinh vì thiên nhân rồi á, nên nhớ đó là thời xa xưa kiến tạo a… Ai cập cổ đại làm ra kim tự tháp làm người văn minh Châu Âu phải hô to “Không thể nào”, trong khi kim tự tháp mà đem so với pho tượng này thì đơn giản chỉ là một “tiểu bất điểm” mà thôi á.
Nhanh chóng chạy đến nhà Suneo, thấy Jaian vốn cũng đang ở nơi đó, Nobita cười nói:
“Tớ đã tìm ra mục đích tới của chúng ta, ngày mai tập hợp nơi khu đất trống nhé!”
Nghe thấy Nobita nói vậy, Jaian và Suneo là một mặt hưng phấn truy hỏi:
“Đâu? Cậu có chắc là chưa có ai biết nơi đó không đấy?”
Nobita một mặt thần bí nói:
“Chưa có ai biết là chắc chắn! Nhưng nơi nào thì mai tớ mới nói… Ya! Mai gặp lại.”
Để lại một bộ mặt tò mò, bứt rứt vì không có lời giải Jaian và Suneo phía sau, Nobita chạy đến nhà Shizuka đi. Đối với Shizuka thì Nobita chả thèm giữ bí mật làm gì mà nói hết cả.
“Cậu nói sao? Có pho tượng khổng lồ vậy kia à? Lại ngay giữa rừng già Châu Phi nữa? Mà các nhà khoa học lại chưa từng phát hiện?”
Shizuka cũng một mặt kinh ngạc mà nói.
“Đúng vậy đấy! Mai tớ sẽ dẫn đầu đoàn thám hiểm đi tìm hiểu điều kì bí này! Cậu có muốn đi cùng không Shizuka-chan?”
Nobita một mặt tự hào vỗ ngực mà nói, Shizuka cũng muốn đi chơi lắm nên nhanh chóng gật đầu lia lịa.
Đi về nhà ăn bữa trưa, Nobita quay qua bố mẹ mà nói:
“Bố mẹ ơi, mấy ngày đầu hè này bố và mẹ cũng chưa sắp xếp được lịch để cùng du lịch nơi đâu phải không? Vậy con xin phép cùng mấy đứa bạn Jaian, Suneo và Shizuka cùng đi cắm trại picnic chút đươc không ạ?”
Nghe đến Nobita nhắc đến di lịch cái gì bố Nobi đã định “bỏ của chạy lấy người” rồi, dẫu sao gia đình tuy cũng ăn nên làm ra đấy, cơ mà bản tính tiết kiệm nó ăn vào máu rồi, nghe đến phải chi tiêu nhiều là chùn bước à.
Nhưng lại vừa đúng Nobita xin đi cắm trại cùng các bạn thì bố Nobi nhanh như chớp nói:
“Con biết đấy! Gần đây công ti bố rất nhiều việc bận nên chưa thể sắp xếp công việc mang cả nhà đi chơi được, bởi vậy nếu con muốn thì hãy đi đi, có Doraemon đi cùng thì bố mẹ cũng yên tâm.”
Thế là đơn giản giải quyết chuyện bố mẹ, Nobita nhanh chóng cùng Doraemon ăn xong xuôi rồi lên lầu.
“Trước hết là để chuẩn bị cho các tình huống cấp bách không thể không qua bữa ăn dã ngoại, cậu hãy kiếm các bảo bối tạo món ăn tại thế kỉ 22 trước đi Doraemon! Tài chính tớ lo! Gì chứ tiền tớ không phải là quá thiếu.”
Nobita bắt đầu lên kế hoạch trước cho chuyến chu du, Nobita không muốn bản thân cần phải chịu khổ như hồi tiền sử, đi truy bắt động vật ăn thịt nướng nữa nên đơn giản nhất là Doraemon cầm theo đồng hồ được Nobita trao quyền lên cỗ máy thời gian đi mua sắm đi.
Nobita cũng nhanh chóng đi ra ngân hàng rút tiền rồi đi mua vật dụng đi, nào là dụng cụ neo móc khi leo núi a, các thực phẩm đồ hộp a, dù nhảy khi cần kíp a, thuốc xịt đuổi côn trùng a, cả camera để quay chụp các nơi cả bọn sẽ đi qua nữa…vv… Nobita mới không hoàn toàn dựa vào Doraemon đấy, cái tính cậu ta Nobita hiểu quá mà… Thấy rẻ là mua, lại tiếc tiền, không biết cậu ấy có kiếm được cái gì ra hồn không nữa.
Mang cả một tòa núi nhỏ đồ dùng về, Nobita mang theo Peko đi dạo công viên đi, người ta còn mang xích đưa chó đi dạo nhưng Nobita biết Peko không phải chó thường nên cũng không có ý định đeo xích cái gì, nó là hành động không tôn trọng á.
Đi dạo công viên, chơi cút bắt với Peko, là Nobita ném xúc xích đi, Peko chộp được mang lại cho Nobita, rồi Nobita bóc cây xúc xích cho Peko ăn luôn coi như là tưởng thưởng.
Cuộc chơi vui của một người một chó khiến thời gian trôi qua là nhanh chóng, thấy trời bắt đầu chuyển tối thì Nobita cũng kiếm đường về nhà ăn cơm đi.
Doraemon cũng đã về đến, trả lại Nobita chiếc đồng hồ rồi vỗ ngực tự đảm bảo đã mua sắm đầy đủ vật dụng để phiêu lưu, Nobita nhìn số tài khoản trước sau gần như bất biến mà khóe miệng giật giật, đã bảo là không cần tiết kiệm cơ mà cậu ta vẫn chứng nào tật nấy chỉ mua không đến số lẻ trong tài khoản ngân hàng của Nobita mà thôi á.
Một đêm không có gì lạ, sáng sớm hai người đã nhanh chóng xuất phát đến bãi đất trống.
“Cái gì??? Thật sự có một bức tượng to đến thế sao? Nhanh nhanh xuất phát nào! Tớ đã không thể ngăn được cái xung động trong mình rồi!”
Jaian nghe Nobita giải thích thì nhanh chóng thúc giục cả bọn, cũng không đợi gì nữa, mấy người một chó nhanh chóng xuất phát, điểm đến là cách bức tượng 100km.
“Nobita-kun à, sao đi thám hiểm cậu lại dắt chó đi dạo thế?”
Chuẩn bị đi qua cửa thần kì, Suneo quay qua Nobita hỏi.
Nobita cười cười trả lời:
“Peko rất thông minh, vả lại chúng ta đi đến là giữa rừng già Châu Phi đấy, có nó sẽ thêm một người cảnh giác báo động cho ta khi gặp nguy hiểm.”
“Đúng thế! Sao cậu có thể nói vậy với Peko-san được chứ? Nó đáng yêu vậy mà…”
Shizuka cũng thêm vào, dĩ nhiên lí do cậu ấy thêm vào hoàn toàn không được tính là lí do.
Không nói nhiều nữa mà cả đám người cùng nhau xuất phát, phía sau cánh cửa là một khoảng tùng lâm rậm rạp, vượn hót chim kêu khắp nơi, không khí trong lành không như nơi đô thị ô nhiễm làm cho cả bọn có cảm giác như đến một thế giới khác vậy.
Peko thì đã nhanh chóng xác định phương hướng, sủa lên một tiếng dẫn đầu mở ra cuộc phiêu lưu hứa hẹn sẽ đầy thú vị của cả đám.