Một ngày mới đi học, với Nobita thì là gần mười ngày á, nên cũng có chút nhớ trường nhớ lớp.
Mười ngày tại Kuzakuza, Nobita đã làm cho Raper và Krim cùng Sami trợn tròn mắt, tại dân tộc của Raper thì không tồn tại khoa học quân sự nên cũng không khiến Nobita có cảm giác mạnh mẽ cái gì, nhưng riêng về nền khoa học phục vụ cho sinh hoạt thì Nobita cam đoan!
Hắn có thể làm được chiếc giường ngủ đông tốt nhất… Trái Đất.
Chứ nghĩ sao có thể tốt hơn của hành tinh Kuzakuza được chứ? Họ có cả dây chuyền sản xuất a.
Nhưng sau khi Nobita trổ tài sửa hết tất cả đồ dùng đã cũ hỏng trong nhà Raper thì mọi người mới tin Nobita đã đọc hết cả tàng thư các khu được quyền đọc.
Dĩ nhiên toàn thể công nghệ của hành tinh Kuzakuza không chỉ như vậy, nhưng vì những thứ còn lại thuộc hàng cơ mật nên Nobita không được xem mà thôi.
Dĩ nhiên, tất cả mấy thứ Nobita mất ăn mất ngủ học ra sau khi về lại Trái Đất thì hắn nhận ra, tất cả mấy thứ đó….. cũng có trứng dùng…
Tại sao a? Tại vì cây khoa học kĩ thuật của hai hành tinh sai khác chứ sao, công thức tính khác nhau, quy lượng khác nhau, mạch điện tử cấu trúc hoàn toàn không cùng dạng.
Nobita muốn áp dụng nó vào các công nghệ đã phát triển đến thân cành như Trái Đất cần tốn công quy ước và thử nghiệm lại một lần, Nobita mới không rảnh nhức trứng làm điều đó đấy!
Mấy công việc tạo phúc nhân loại, hi sinh mấy chục thậm chí mấy trăm năm để phá giải một công nghệ cho nhân loại tương lai thì Nobita biểu thị:
“Cám ơn các bậc bác học tài năng, cháu rất thần tượng các bác, rất ngưỡng mộ các bác, rất nể phục các bác, nhưng cháu không muốn như các bác!”
Thế là sau khi đọc hết cả núi sách Nobita lại khổ bức quay về kiếp sống cá ướp muối của bản thân, cần ăn thì ăn a, cần ngủ thì ngủ a, đến trước khi 7h tại Trái Đất trở về đi học là ổn á.
“Reng…. Reng….”
Cuối cùng cũng kết thúc lại một ngày đi học, đang cất đi mấy quyển vở vào cặp, Nobita bỗng cảm thấy có người tiếp cận, ngước nhìn lên thì ra là Sizuka.
“Có chuyện gì không Shizuka-chan?”
“Nobita-kun, cậu định đến hành tinh Kuzakuza nữa đúng không? Cho tớ theo với nhé!”
Shizuka một mặt hi vọng hỏi thăm, cô bé coi bộ thích thú phong cảnh nên thơ và anh em Krim, Raper hiền lành rồi a.
“Ừm, được thôi! Cậu cất cặp đi rồi qua nhà tớ, chúng ta cùng nhau đến đó chơi nào…”
Nobita không có gì quan trọng nói, Nobita cũng muốn chơi với Shizuka bù lại mấy hôm hai người chiến tranh lạnh lắm chứ bộ, chẳng qua Nobita cũng muốn đến Kuzakuza chơi, mà chính xác hơn là lo lắng họ bị người hành tinh đen bắt nạt.
Hai người đi ngang qua bãi đất trống, thấy người đánh bóng là lũ Jaian và Suneo, Nobita nhàn nhạt nói:
“Sao? Cách tớ bảo ổn chứ?”
Đang chơi hăng say nghe tiếng nói, Jaian quay đầu qua thấy là Nobita thì cười híp mắt:
“Ổn! Ổn! Mấy bác hàng xóm đã định cho qua nhưng bọn lớp 6 kia lại dám làm bể kính bác hàng xóm a, thế là chúng tớ lại được chơi tại đây á, Nobita-kun muốn chơi không?”
Nobita cười nhạt nói:
“Không đâu, hôm nay tớ có hẹn rồi á, các cậu chơi vui vẻ.”
Nghe hai người đối thoại Shizuka tò mò hỏi:
“Hai cậu nói về việc gì đấy? Gì mà lại có mấy senpai lớp 6 ở đây?”
Nobita mới cười cười kể lại vụ việc của Jaian, Suneo với mấy anh lớp 6 vì tranh đoạt sân bóng mà sứt đầu mẻ trán.
Dĩ nhiên khi nói đến quyết sách đầy âm hiểm của bản thân thì Nobita hạ thấp bọn kia tí ti, nâng cao phẩm hạnh bản thân tí ti, tóm lại lập ra một viễn cảnh nơi Nobita là anh hùng cần tìm đủ mọi cách để đánh bại bọn xấu.
Chứ mới không phải tên tiểu nhân ti tiện không từ thủ đoạn để đạt mục đích đâu, tóm lại khi Shizuka nghe xong chỉ cảm thấy Nobita thật cao thượng và thông minh là đủ rồi.
Hai người thu xếp xong xuôi rồi cùng nhau đi đến Kuzakuza chơi đi, còn tên trọng sắc khinh bạn Doraemon đã chuồn đi cả ngày hôm nay đi chơi với Sami-chan của cậu ta rồi.
Cùng chui qua cánh cửa của căn cứ dưới lòng đất thì Nobita và Shizuka trợn tròn mắt lên, bên kia khu rừng vẫn được giữ gìn và bảo vệ, tuy nhiên xung quanh đều được bao bọc bởi bê tông cốt thép, chỉ mới không lâu đang là dân cư thưa thớt hộ gia đình cách nhau cả trăm mét, đùng cái biến thành một khu đô thị sầm uất, không thể không kinh ngạc á.
Hai người chui ra đi trong khu thành thị đầy màu sắc khoa huyễn, Nobita cũng suy tư bản thân có nên nghiên cứu chút chút áp dụng khoa kĩ này vào Trái Đất cho hoành tráng hay không, nhưng lại nhìn số năm các phát kiến cần sử dụng thì lại chùn bước.
Quả nhiên a, ta vẫn là nên tắm một cái rồi đi ngủ a, khoa học gia cái gì ta không phải là tài liệu tốt á.
Đang thơ thẩn nhìn ngắm xung quanh, bỗng thấy một phương tiện di chuyển hình cầu chở Raper và Krim đến, phía sau còn có Doraemon và Sami cũng cưỡi phương tiện tương tự, gặp Nobita và Shizuka hai người vui vẻ chào:
“Chào Nobita-kun, Shizuka-chan, hai cậu vừa đến đấy à?”
“Chào hai cậu, Raper-kun, Krim-chan, dân tộc các cậu thật tài tình, chỉ mới thời gian ngắn ngủi đã phát triển đến như thế này a.”
Nobita và Shizuka cũng chào lại, tiện thể phát tiếng cảm khái.
Cả đoàn người cùng nhau cười nói đi lên chiếc phi thuyền nhà Raper xuất phát, vừa đi Raper vừa giải thích:
“Chúng tớ có một quy trình công nghệ cực kì tân tiến, muốn làm được quy trình đó thì cần một loại kim loại quý hiếm mà chúng tớ đã phát hiện được. Loại quặng và quy trình này nằm trong mục bí mật quốc gia nên thứ lỗi tớ không thể giới thiệu cặn kẽ hơn.”
“Bây giờ chúng ta đang đi đến một nơi đang khai thác loại quặng quý đó để mang hàng về.”
Nobita bắt lấy từ mấu chốt trong lời nói của Raper:
“Mang hàng về từ mỏ quặng? Tức là cậu làm công nhân vận tải?”
Hơi chút xấu hổ, nhưng Raper cũng không phản bác, thấy anh trai khó xử ngồi một bên Krim giải vây nói:
“Thực ra chúng em cũng không có cách nào khác anh Nobita à, bố chúng em bị lũ hành tinh đen độc ác sát hại, cả hai anh em chúng em đều còn nhỏ chưa thể làm gì ra tiền, tất cả chi phí sinh hoạt cả gia đình đều đè nặng lên vai mẹ em, em và anh Raper chỉ muốn làm thêm kiếm thêm chút thu nhập giúp đỡ mẹ thôi.”
Vừa nói hết lời thì mắt Krim đã toàn là nước, vô tình đâm trúng nỗi đau của hai anh em. Nobita cuống quýt xin lỗi:
“Anh xin lỗi, anh không hề có ý kì thị bất kì ai, anh chỉ có chút ngạc nhiên thôi à. Em yên tâm! Có anh đây sẽ giúp đỡ gia đình em! Cũng là để trả công cho mấy hôm liền ăn nhờ ở đậu nhà hai người á.”
Đã xúc động mắt rưng rưng Shizuka cũng nói thêm vào:
“Cả tớ nữa! Tớ cũng sẽ giúp được gì thì cố giúp gia đình cậu! Nhất định các cậu sẽ vượt qua!”
Doraemon cũng cười to nói:
“Cả tớ nữa nhé! Các cậu sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều nếu sử dụng bảo bối của tớ!”
Raper và Krim cảm động mắt rưng rưng, còn Sami-chan đã khóc thành nước mắt người, à nhầm nước mắt miêu thỏ, nhào vào lòng Doraemon rồi.
Chưa kịp dư vị chút cái màn cảm động này thì bỗng còi báo động của phi thuyền réo lên ầm ĩ.
“Không hay! Có vật thể có quỹ đạo đâm hướng phi thuyền!”
Raper đầy mặt lo lắng nói, nói đoạn Raper chạy lại ngồi vào vị trí lái.
“Nguy rồi! Là phi thuyền bọn Hành Tinh Đen! Chúng ta sẽ bị đâm mất!”
Thấy chiếc phi thuyền to lớn của lũ hành tinh đen đang ngày một gần, Raper và Krim một mặt hoa dung thất sắc, Shizuka tuy cũng hồi hộp và có chút lo lắng, nhưng Nobita bên kia không tỏ ra chút lo lắng nào khiến cô yên lòng phần nào.
Dẫu sao thì Nobita cho cô cảm giác nếu trí thông minh online thì sẽ luôn là kẻ tính trước mọi thứ, dĩ nhiên trừ lúc nhắc đến ngủ hay đại loại việc đó thì IQ cậu ta liền tụt không còn một mống.
Định bụng chạy ra cho phi thuyền kia một quả Hamehameha thì liếc thấy một bên định lao ra Doraemon, Nobita bỗng dừng lại, có giải pháp tốt hơn nhiều không phải sao:
“Doraemon! Chú ý vật bám chắc kẻo rơi! Cùng khăn!”
Liếc về phía Nobita làm một thủ thế yên tâm, Doraemon chạy ngay đến bên cánh cửa thông bên ngoài của phi thuyền rồi ấn nút mở.
Thấy Doraemon lại chạy ra phía ngoài vũ trụ đầy nguy hiểm thì Sami-chan hét lên:
“Anh Doraemon! Không! Anh đừng hành động như vậy, nguy hiểm lắm!”
Liếc nhìn Sami-chan một cái, Doraemon cười tươi rạng rỡ nói:
“Tin tưởng vào anh! Doraemon của em cực kì mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều!”
Nói xong Doraemon đi ra bên ngoài không gian vũ trụ rồi đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, Sami-chan nói như thể có thể nhìn xuyên thấu qua sắt dày mấy chục li thấy Doraemon đang gian nan không nề hà đứng trước phía sắp phải va chạm với tư thế hiên ngang kia:
“Anh Doraemon, em tin anh mà. Hãy an toàn trở về nhé!”
Nhìn pha cảm động như mấy bộ phim ngôn tình, không khí còn tản ra cái mùi người ta gọi là mùi của son sắc, bền lòng vững dạ kia, không hiểu sao Nobita chỉ có thể nghe ra mỗi một mùi…… Mùi thức ăn chochó.
Nhìn về bên cạnh Sizuka, lại nhìn xa xa đang lo lắng Krim, Nobita lại bắt đầu ảo tưởng không biết nếu người đi ra là mình thì không biết hai cô nàng có thể lo lắng cho mình hơn Sami lo cho Doraemon không a?
Là ai sẽ lo lắng cho mình hơn ai a? Là Shizuka là bạn lớn lên từ bé? Hay em gái Krim thần tượng bản thân?
Không thể không nói đứng trước lũ hành tinh đen khét tiếng toàn vũ trụ, cái tên mà chỉ cần nhắc lên cũng khiến đứa trẻ ba tuổi phải ngừng khóc, cuộc rượt đuổi của chúng với phi thuyền khác chỉ là của kẻ đi săn với con mồi, Nobita biểu hiện bình tĩnh đến mức nghĩ vẩn nghĩ vơ.
Dẫu sao thì trong mắt Nobita, lũ khét tiếng toàn vũ trụ, âm mưu to tổ bố, ác độc hơn mẹ kế… a cái so sánh này hơi khập khiễng á, nhưng đại loại vậy, trong mắt Nobita chỉ đơn giản là “Đến năm sức chiến đấu cũng không đến lũ nhược gà” a.