“Cậu là Nobita… kun?”
Đứng trước một cô bé xinh đẹp như thiên sứ hỏi tên mình, nhưng Nobita lại hoàn toàn không có một chút xíu vui sướng.
Có cũng chỉ là lạnh cả người… hắn cũng thật sự không ngờ ngàn tránh vạn tránh cuối cùng chuyện cần đến vẫn sẽ đến.
Nobita và Shizuka đang trên đường đi học về nói chuyện với nhau, không hề ngờ rằng bỗng có cô bé xinh đẹp người ngoại quốc chặn lại hỏi Nobita tên.
Vốn dĩ được một người con gái xinh đẹp hỏi tên là một chuyện đáng để khoe khoang, nhưng nhìn đến cô nàng phía trước mặt có một đôi mắt xanh dương, mái tóc bồng bềnh màu hồng cùng với một vẻ ngoài lạnh lùng cao quý như nữ thần thì Nobita có hơn phân nửa khẳng định đây chính là Lilulu.
Hai hàng lông mi nhăn lại thành một đường, Nobita vẫn không tài nào hiểu được là tại sao cô nàng lại có thể tìm ra được bản thân, phải biết là bây giờ không như nguyên tác, Nobita không hề đưa Judo bộ não về Nhật Bản mà vẫn đang giam lỏng tại băng thiên tuyết địa vùng cực bắc.
Mọi hành động của Nobita và Doraemon chuẩn bị cho cuộc chiến tranh với binh đoàn robot cũng đều tại nơi đó.
Nobita cũng thường xuyên cùng Doraemon cùng cái đầu não trò chuyện khai thông tâm lí, ước muốn biến kẻ địch này thành bạn, tăng lên chút sức mạnh cho phe cánh địa cầu, chỉ tiếc Judo cả đầu cũng chỉ nghĩ đến Lilulu, lo lắng cô nàng nguy hiểm, nói gì cũng không vào.
Khu căn cứ là Nobita bỏ tiền tại cửa hàng thế kỉ 22 mua về vật liệu kiến tạo, không những tràn đầy tiện nghi, còn có thể hoàn hảo ngăn cách sóng tín hiệu, bởi thế đảm bảo được tín hiệu không bị truyền bá đi ra.
Nobita cảm thấy bản thân chuẩn bị đã là vạn vô nhất thất, lại khinh thường sự liên hệ giữa hai trái tim của Judo và Lilulu.
Phải biết là Lilulu trước kia đã từng vì cứu Judo mà đã đưa vào cơ thể của cậu ta một phần ba trái tim của bản thân, hai người có một sự liên kết kì diệu, nếu như không có ngăn cách tín hiệu thì hai người có thể không quan tâm khoảng cách thời gian không gian mà có thể dễ dàng nói chuyện với nhau.
Nhưng bởi sự ngăn cách của tín hiệu nên Judo cũng không thể truyền đưa cho Lilulu quá nhiều thông tin, mà chỉ có ảnh chụp cùng với tên của Nobita mà thôi.
Judo cũng không biết bản thân bị giam lỏng tại nơi nào, bởi vậy chỉ có thể hai mắt tối thui truyền cho Lilulu một cái tên để cho cô nàng đi tìm, quả thật là mò kim đáy biển a.
Thế nhưng thế giới chính là tròn, vận mệnh chính là như thế trùng hợp, cô nàng lại chỉ như thế tìm một tìm, cũng không quá đáng mấy ngày đã tìm đến Nobita nơi này.
Shizuka hơi có chút bất ngờ một cô bé ngoại quốc xinh đẹp như vậy lại có thể nói tiếng Nhật tốt như thế, lại còn biết Nobita, cũng cười nói:
“Cậu quen Nobita kun sao”
Hơi nhìn qua Shizuka một cái, Lilulu có chút gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn về Nobita, giọng nói vô tình có chút xíu gấp gáp:
“Nobita kun, cậu có thể nói cho tôi biết Judo đang ở đâu không?”
“Judo?”
Shizuka một mặt mờ mịt nghe đến một cái tên tràn đầy xa lạ, trong khi Nobita nghe đến cái tên này thì đã chắc chắn trước mắt cô bé này chính là Lilulu.
Biết nói quanh co lòng vòng không giải quyết được vấn đề, Nobita cũng biết đứng dưới bóng hình xinh đẹp trước mắt chính là một cỗ máy chiến tranh không hơn không kém, nếu Lilulu bạo lên gây khó dễ, Nobita muốn dẹp đống hỗn loạn cô nàng gây ra cũng phải tốn chút sức lực.
“Sao chúng ta không tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện? Tớ nghĩ cậu cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện phải không?”
Nobita mở lời mời, hắn cũng không muốn gây ra náo động không đáng có, bởi thế cũng muốn cùng cô nàng robot trước mắt đàm thoại đôi lời.
Dĩ nhiên cũng bởi cô nàng là hình dạng một cô bé xinh đẹp, trong nguyên tác Nobita cũng cảm thấy vô cùng hảo cảm nên mới có chuyện ngồi xuống nói chuyện, chứ nếu tên đến đây là một tạo hình giống như gã cơ bắp trong phim kẻ hủy diệt thì đoán chừng vừa gặp mặt Nobita đã cho hắn một quả Kamehameha.
……………………………………………………………………………
Tại khu rừng sau trường học Nobita hơi có chút nhức đầu nhìn về đang nằm hóng mát tại dưới tán cây Mami mà hỏi:
“Mami, cậu sao lại ở đây? Không phải cậu vừa than thở gần đây bài tập bị tăng cường chuẩn bị cho thi cuối kì sao?”
Như là đứa trẻ đang ăn vụng bị phụ huynh bắt gặp, Mami một mặt xấu hổ ỡm ờ nói:
“À thì… tại trong phòng quá bức bí khiến tớ không tập trung được chứ lị. Nên tớ mới ra đây với mục đích tìm kiếm sự tập trung…”
Nhưng nói đến giữa chừng, bỗng nhiên cô nàng chú ý đến đi theo Nobita hai cô bé xinh xắn, Shizuka thì Mami có nhận biết, dẫu sao cũng là cùng nhau cộng tác đóng ra một bộ phim để đời, nhưng Lilulu thì thật sự là lần đầu tiên gặp.
Ánh mắt hình viên đạn bỗng nhiên tập trung về phía Nobita khiến hắn có linh cảm không may, có cảm giác như là hậu cung cháy vậy.
Lắc lắc mấy cái suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu, Nobita cảm thấy nhưng vẫn là an nguy trái đất quan trọng hơn an nguy của hậu cung.
Nhìn về phía Mami, lại nhìn về phía vẫn cứ đi theo Shizuka, Nobita cảm thấy đầu có chút lớn… Hắn thề là không hề muốn kéo mấy cô nàng vào cái chuyện rắc rối này, hắn tình nguyện trọc… cũng không muốn cho mấy cô nàng mất đi một cọng tóc.
Nhưng nhìn thấy biểu lộ ngưng trọng đầy thuốc súng hương vị giữa mấy người, cũng biết để hai cô nàng tránh ra để Nobita nói chuyện riêng với Lilulu là không thể.
Nobita cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều hướng sang vẫn một bộ chờ đợi đáp án Lilulu mà nói:
“Tớ biết về cậu, biết về mục đích cậu và Judo đến đây. Cậu nghĩ, tớ có thể thả hai người đi?”
Khí thế Nobita không ngừng kéo lên, “Úy” của hắn không ngừng dâng trào, cho dù tận lực tránh ra Shizuka và Mami nhưng cũng khiến cho hai cô bé có cảm giác Nobita bỗng nhiên biến thành một vị Thần Đế, uy nghi, không thể mạo phạm.
Nobita hắn đã sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào nếu như Lilulu có hiện tượng chó cùng rứt dậu.
Phải biết Nobita và Lilulu cũng chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, hảo cảm Nobita có dành cho Lilulu cũng chỉ đơn thuần là dàng cho một Lilulu hi sinh tất cả vì hòa bình trong nguyên tác mà thôi.
Ai biết Lilulu suy nghĩ bây giờ có thể nào vẫn tràn đầy cứng nhắc quy tắc, coi mệnh lệnh của Mecatopia là trên hết, bắt Shizuka và Mami làm con tin thì sao?
Mami tuy là có siêu năng lực, nhưng siêu năng lực của cô bé vẫn còn yếu lắm, nếu gặp bất kì một dân liều mạng nào cầm trong tay khẩu súng lục thôi là có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của cô bé rồi, nói gì đến được trang bị tối tân Lilulu.
Còn Shizuka thuần túy là chân yếu tay mềm, như đồ sứ dễ vỡ, nếu như Lilulu không quan tâm hết thảy mà nã một phát súng thì có thể biết được kết cục.
Nói cho cùng con người so sánh với máy móc Robot thì quả thật yếu bạo.
Con người vốn dĩ tạo ra máy móc là để chúng giúp đỡ con người, làm những điều mà con người không thể làm được, ví dụ như hoạt động trong vũ trụ, trong đại dương, trong dung nham…vv
Bởi thế, khi máy móc có trí tuệ, có linh hồn thì trong mắt của chúng con người liệu có đáng chúng tôn trọng? Là nhìn con người như là tạo vật chủ tạo ra chúng hay nhìn con người thành một loại sinh vật hạ đẳng không thể làm những việc mà chúng coi là đơn giản?
Con người không thể nâng vật nặng hàng tấn, không thể dùng bộ não tính nhẩm ra những thuật toán quá mức phức tạp, không thể sống, tồn tại lâu dài như máy móc được.
Từ sinh mạng, thể năng, trí năng… con người không thể phủ nhận được một điều… họ thua bởi chính tạo vật của bản thân.
Cũng không khó hình dung khi một đám tạo vật được gieo vào mầm mống phản loạn, đi qua hàng trăm năm phát triển nảy mầm, chúng đương nhiên sẽ đối với nhân loại ra tay.
Đối với Nobita ánh mắt nhìn ra, đây là tự nhiên.
Nhưng hắn lại không thể để điều tự nhiên đó sinh ra được. Con người kể từ khi có trí tuệ, tạo ra văn minh, vẫn đang không ngừng cùng tự nhiên đấu tranh, cùng với thiên địa tranh đấu, không từng khuất phục.
Vả lại, Nobita cảm thấy chính nghĩa vẫn đang đứng về phía bản thân, bởi dẫu sao một tạo vật quay lại cắn chính người tạo ra nó thì không thể tha thứ.
Nhưng đã chuẩn bị hết tất cả Nobita lại hơi bất ngờ khi Lilulu lạ thường bình tĩnh, cô nàng cũng không phải con người, không cảm nhận được “Úy” của Nobita, có vẻ như Nobita rèn luyện cái “Úy” này có chút chưa hoàn thiện, cô nàng không có chút xíu khẩn trương mà nói.
“Không ngờ cậu lại biết về kế hoạch của binh đoàn Mecatopia của chúng tớ, thế nào? Cậu có thể gia nhập vào chúng tớ, sau khi binh đoàn chúng tớ chinh phục địa cầu thì cậu sẽ là một công thần.”
Nobita tức xạm mặt lại, có ai hội mặt không đỏ tim không đập mạnh mà khuyến khích một người khác phản bội phe mình quy hàng quân địch không? Có cũng chỉ có thể là Robot.
Nhưng khác với Nobita tuy có chút tức giận nhưng không hề kinh ngạc, Shizuka và Mami thì là kinh ngạc hét lên:
“Cái gì? Xâm lược Trái Đất?”
Nhếch lên khóe miệng Nobita có chút không được tự nhiên, nhưngg thoáng chốc lấy lại bình tĩnh mà nói:
“Sao cậu không quay qua bên Trái Đất chúng tớ, ngăn cản binh đoàn Mecatopia? Trông cậu tạo hình hoàn toàn là giống hệt người địa cầu, không phải là thật sự rất có duyên với Trái đất sao?”
Bây giờ đến lượt Lilulu sững sờ, cô nàng vẫn là lần đầu tiên bị người khhác chiêu hàng như vậy, không có chút xíu lợi ích gì cả mà lại đòi người ta phản bội chủng tộc, phản bội tổ quốc?
“Hừ! Mecatopia có đội quân thiện chiến nhất, hùng mạnh nhất, hơn một triệu robot chiến đấu, còn có cả siêu mẫu hạm “Tri chu”, Trái Đất với trình độ khoa học lạc hậu như thế này sẽ không thể trụ được một kích. Nếu như cậu vẫn gian ngoan mất linh thì cứ chờ cùng với tất cả người Trái Đất cùng nhau bị bắt làm nô lệ đi.”
Nghe đến quân đội Mecatopia là cả triệu quân, Shizuka và Mami một mặt tuyệt vọng, Nobita cũng không thể không nhíu mày lại, con số một triệu này quả là một con số nặng nề.
Nobita tính đi tính lại hắn dẫu có cố gắng hết sức cũngg chỉ có thể phân ra 1000 người đi điều khiển Judo nhân bản, có là vẫn chưa tính đến còn có thời gian giới hạn, quá một ngày thì sẽ bị đánh hồi nguyên hình.
Một triệu con số này có nghĩa là một Nobita phân thân cần hạ 1000 tên lính máy móc không sợ chết, vũ trang tận răng… chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy bất khả thi rồi.