Tranh, cả hành lang đều là tranh.
Từ tranh phong cảnh đến tranh chân dung, còn có cả tranh người mẫu khỏa thân… Ách! Nobita cảm thấy cái mũi có chút nóng nóng, khuôn mặt đỏ rần lên.
Người làm mẫu cho bức tranh lại chính là Mami. Thật không ngờ mới năm nhất sơ trung một cô bé thế mà đã là có đầy đủ mông và ngực, vả lại bút lực của người vẽ cũng thật không tệ, phác họa rra được đầy đủ tinh tế cái đẹp của người con gái, chậc chậc, quả là nhân tài a.
Nhìn thấy Nobita dừng chân ngắm nhìn bức họa vẽ bản thân, Mami ngược lại không xấu hổ mà lại tự hào mà nói:
“Thế nào? Lúc rảnh rỗi tớ làm người mẫu cho bố tớ để kiếm tiền tiêu vặt đấy.”
“Quả thực là bút lực không tệ, cũng đầy đủ đi vào hàng ngũ họa sĩ đứng đầu… Đáng tiếc.”
Nobita cũng sử dụng ánh mắt chuyên gia cho nhận xét.
“Đáng tiếc cái gì?”
Mami cũng là bị Nobita bán cái nút khiến cho tò mò bạo rạp, không biết cậu bạn nhỏ lại cũng là bậc thầy họa sĩ manga này có cái gì “cao kiến”. Cô cùng với bố cũng đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không biết được vấn đề nằm ở chỗ nào.
“Cậu biết các nhà danh họa trên thế giới chứ? Ví dụ như Van Gogh các loại.”
Nobita cũng không trực tiếp trả lời mà lại nói vòng sang chuyện khác.
Mami cũng không hiểu tại sao Nobita lại chuyển đề tài nhưng cũng trả lời:
“Biết chứ sao không, những bức họa còn lại của ông ấy bây giờ đã bị xào cái giá trên trời.”
Cười nhạt một tiếng, Nobita lại nói:
“Nhưng cậu có biết lúc còn sống, ông hoạ sĩ nổi tiếng thế giới đó lại luôn là sống trong cảnh túng quẫn?”
“Thật? Sao có thể có chuyện đó???”
Mami một mặt ngạc nhiên hét lên.
Lắc lắc đầu, Nobita một mặt nhìn thấu thế sự mà nói:
“Họa sĩ cũng vậy, vĩ nhân cũng thế, phần lớn cũng là sau khi chết đi, được người sau này nâng lên thần đàn. Như tranh của ông Picatso vậy, ông ấy có tài năng nhưng lúc ông còn sống thì người ta là không quan tâm, nhưng khi ông ấy chết đi, số tranh ông ấy đã vẽ sẽ mãi mãi chỉ có hư hỏng hay thất lạc, số lượng sẽ chỉ giảm đi chứ không tăng lên được. Vật hiếm thì quý, bởi vậy nó mới trở nên có giá trị như vậy.”
Mami một mặt nhìn thấy sự tình không thể tin mà thốt lên:
“Sao lại thế?”
Nobita vẫn một mặt cười nhạo thế nhân mà nói:
“Bây giờ có ba loại tranh là có thể bán chạy. Một chính là của các vị họa sĩ tài ba đã qua đời, chúng sẽ chỉ ngày một đắt đỏ chứ khó mà hạ giá.
Hai là của các họa sĩ có chút tài năng, nhưng quan trọng nhất đó là có danh tiếng, danh vọng lớn, ví như nhận bao nhiêu bao nhiêu giải thưởng cái gì, tóm lại nggười ta mua tranh của họ là mua cái danh vọng, cái mặt mũi. Còn loại thứ ba đó chính là trường phát trừu tượng họa sĩ, họ tự cho bản thân là nghệ sĩ, có được khác với thường nhân khả năng cảm nhận nghệ thuật, cảm thấy thế gian tất cả mọi người mắt là mù, không thấy được ẩn ý sâu xa của bức hhọa mà họ vẽ…
Ách! Loại thứ ba quả thật là có chút khó nói, thường là sẽ chết đói đầu đường, nhưng bỗng có một ngày họ gặp được một lão bản giàu sụ nào đó vừa ý tranh của họ thì quả thực là nhất phi trùng thiên, bởi người ta mua những bức tranh đó cũng chỉ muốn thể hiện được một điều rằng người ta cũng là có hiểu nghệ thuật, nhìn thấy ngụ ý mà người phàm mắt thịt không thấy.
Dĩ nhiên đã là bức tranh tràn đầy sâu xa ý nghĩa, có được tinh thần thăng hoa vĩ đại của người nghệ sĩ thì tuyệt không thể rẻ được, cái giá của bức tranh đó là cái giá của mặt mũi, tuyệt đối phải lớn.”
Nhìn một mặt mộng vòng Mami, Nobita một bộ cười trêu mà nói:
“Tranh của bố cậu cũng không theo phái trừu tượng, bố cậu lại không nổi tiếng, bởi vậy muốn tranh bố cậu có giá cả tăng lên chỉ có thể đợi sau khi bố cậu qua đời thì may ra.”
Mami nghe thấy Nobita nói vậy một mặt tức giận mà nói:
“Sao cậu có thể nói như bố ớ như thế!!!”
“Cậu bé nói rất đúng, xem ra cậu bé rất hiểu về thị trường cũng như nhân tâm nha.”
Vốn định bão nổi Mami bỗng nhiên nghe thấy câu nói phát ra từ ngoài cửa khiến cô nàng cứng ngắc lại, một mặt vui mừng gọi:
“Bố, Mẹ, hai người về rồi ạ.”
Thì ra là lo mải diễn thuyết Nobita không chú ý hai bố mẹ của Mami đã về đến nhà, mà người nói chuyện lại chính là vị họa sĩ gia bố của Mami.
Nobita cảm thấy bản thân dược hoàn. Có ai đi đến nhà người khác lại trù ẻo họ có sau khi chết mới có thể phất lên được không kia chứ.
Một mặt ấp úng Nobita chỉ có thể ngượng ngùng đáp lại:
“Chào hai bác, thật xin lỗi vì đã nói lỡ lời, cháy thật không có ý khác.”
Nhưng quả thật là hai bố mẹ của Mami rất hiền lành, hoàn toàn không có chút xíu ý tứ trách cứ gì Nobita, mẹ Mami là một người phụ nữ nhật bản kế thừa cái tính dịu dàng của người Nhật cổ, cô cười hiền lành khoát khoát tay:
“Nào có, cháu là bạn của Mami sao? Quả thực là tuổi trẻ tài cao, kiến thức của cháu về giới họa sĩ quả thực là uyên bác, bác cũng đã từng nói với bác trai nhiều lần, nhưng bác trai vẽ tranh là đam mê bác ấy theo đuổi cả một đời, bởi vậy bác cũng không khuyên bảo gì nữa.”
Bố của Mami cũng có chút nghệ sĩ lãng tử lang thang khí chất, khuôn mặt có chút lai tây với một bộ râu quai nón rất nam tính, ông cũng gãi gãi đầu mà cười nói:
“Thực chất bác cũng có chút biết thực trạng hiện tại của họa sĩ, nhưng bác thực sự không thể từ bỏ được đam mê đã theo đuổi suốt nửa quãng đời, bởi vậy bác cũng chỉ có thể tiếp tục theo đuổi, mong sao thế nhân có một ngày nhìn thẳng vào tác phẩm của bác và thật lòng khen nó thì bác đã mãn nguyện rồi. Cháu đã đến nhà bác chơi tức là khách, sao có thể cứ đứng nơi hành lang được, mau mau vào nhà, con bé Mami cũng thật là.”
Một mặt ngượng ngùng Nobita cũng chỉ có thể đi theo vào nhà.
……………………………………………….
“Thực không ngờ cháu lại là họa sĩ truyện tranh đình đám kia đấy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”
Uống một ngụm trà, bố Mami một mặt ngạc nhiên than thở.
Nobita cũng chỉ có thể ngượng ngùng nhận, bởi hắn quả thực xứng với chức danh họa sĩ đình đám, nhưng mà họa sĩ đình đám hắn cuộc sống ngược lại thua với họa sĩ thất bại bố Mami, quả thực là không có thiên lí mà.
Ho một tiếng, Nobita nghiêm túc nói:
“Thực ra Bác muốn tiếp tục theo đuổi hội họa cũng không phải không có đường.”
“Ồ, xin lắng nghe cao kiến.”
Bố của Mami cũng thực tò mò, không biết cậu bé trước mặt cũng là họa sĩ Manga đình đám này đối với cái khác tuyến lộ họa sĩ có cái gì cách nhìn.
Nhấp một ngụm trà, Nobita bắt đầu nói:
“Họa sĩ tự nhận bản thân theo đuổi là nghệ thuật, bản thân tâm linh cũng như linh hồn là thoát tục, là vượt qua những kẻ tầm thường chỉ có vật chất, tiền bạc. Cái này suy nghĩ đã thâm căn cố đế, nhưng thực ra là sai lầm!!”
Nghe thấy Nobita phê phán như vậy họa sĩ, bố Mami ngược lại nổi lên lòng hứng thú, nghiêm túc lắng nghe.
“Nghệ thuật từ xưa đến nay là con người trong lao động, trong sinh hoạt, gửi tâm linh đi vào tác phẩm, nó mang cả một sắc thái của cả thời kì, là tâm tình của người nghệ thuật gia thời kì đó, dĩ nhiên cũng là người dân thời kì đó.
Nghệ thuật vốn sinh rra là để phục vụ cho mọi người, chứ không chỉ là một người đơn độc tự tạo ra ttác phẩm rồi tự tôn bản thân ý chí tinh thần là cao quý, người khác không hiểu được.
Dẫu không coi bản thân là cao quý, các họa sĩ cũng tự nhận tác phẩm của mình là cao quý, đó là tư tưởng sai lầm, cần sửa đổi.”
Hơi chút nhíu mày, bố Mami phản bác:
“Người nghệ thuật gia bỏ car tâm sức của bản thân vào tác phẩm, mỗi nét bút đều là họ đặt cả tâm tư tình cảm vào đó, là đứa con tinh thần của họ, sao có thể không trân quý nó được?”
Thở dài một hơi, Nobita nói:
“Đành là vậy, nhưng bác hãy thử nghĩ đến thân là một họa sĩ manga, cháu hướng đến là gì?”
Không đợi một mặt mộng bức bố Mami trả lời, Nobita tiếp tục nói:
“Đó là thật nhiều người cùng thấy được tác phẩm của cháu, hiểu được thứ mà cháu truyền đạt, lại trầm trồ trước tài năng mà cháu đã bỏ ra. Tuy các cuốn truyện tranh họ cầm chỉ là máy in in ấn ra vô số bản một trong, không phải là mỗi nét mỗi nét cháu sử dụng công sức và tâm tư cháu vẽ ra bản chính, nhưng mà được mọi người nhận đồng đó chính là thứ một người họa sĩ manga theo đuổi.”
Như có điều suy nghĩ, bố Mami lại nhấp một ngụm trà.
“Bác mỗi ngày chỉ ở trong nhà vẽ cái tĩnh vật này, ra ngoài phong cảnh yên tĩnh vẽ cái phong cảnh khác, rồi bày ra tác phẩm đợi người đến mua, như thế chưa biết đến ngày tháng nào mới có thể bán được tranh.”
“Ý cháu là?”
Nghe thấy lời Nobita nói, bố Mami hai mắt sáng rực lên tiếp lời.
Cười một tiếng, Nobita nói:
“Bác có thể bày giá vẽ tại các khu phố đi bộ, hay nơi có lưu lượng người đi dạo phố nhiều, sử dụng hết 200% tinh lực hoàn thành tác phẩm của bản thân. Giữa phố xá đông đúc ồn ào có thể thách thức được khả năng hội họa của bác, đồng thời người qua đường sẽ nhận thấy tận mắt một bức họa là như thế nào dần dần thành hình, cảm nhận được công phu của người vẽ tranh, cảm thấy được thần vận của bức tranh. Dĩ nhiên nếu may mắn, bác có thể gặp được một người nào đó hiểu được bức họa của bác dẫn đến bác sẽ bán được tranh.”
Nghe lời Nobita nói bố Mami cũng cảm thấy mấy lời trên coi bộ cũng có chút đạo lí, có thể thử thực hiện xem sao.
…………………………………………………….
“Thực cám ơn về bữa ăn, thức ăn rất ngon ạ.”
“Cháu thật khách khí, lần sau lại đến nhé, bác rất chờ đợi.”
Cuối cùng Nobita vãn là không cưỡng được thịnh tình của gia đình Mami mà ở lại ăn cơm tối.
“Để tớ đưa cậu về nhà.”
Mami một bên cười nói một bên bước ra khỏi cổng nhà.
Nobita một mặt cười khổ bước theo, đã bảo cô nàng bao nhiêu lần là bản thân không cần tiễn rồi.
Đang cười khổ Nobita khuôn mặt bỗng nhiên đại biến, chạy tung tăng phía trước Mami thế mà không chú ý, đoạn rẽ ngã tư đang lao đến một cỗ xe ô tô thể thao.
Ô tô tốc độ cự kì nhanh, dẫu có đi qua giao lộ nhưng là một chút giảm tốc cũng không có, chỉ chớp mắt đã tiếp cận bên cạnh Mami, mắt thấy chỉ tích tắc thôi là cô nàng sẽ cùng người thân âm dương tách biệt, Nobita đã vung tay lên chuẩn bị phóng ra phép thuật.
“Chinkara…ách!”
Hô lên phép thuật một nửa Nobita bỗng ách họng. Không thể tưởng nổi sự tình xảy ra, vốn dĩ sẽ bị xe tông phải Mami thế mà như phép thuật bỗng nhiên tại chỗ biến mất, phút chốc xuất hiện tại trên hàng rào phía đối diện cách ban đầu vị trí ít nhất mười mét.
Một mặt mộng bức Nobita trợn mắt ra:
“Đây là đâu? Ta là ai? Ta đang làm gì?”
Hắn tự nhiên biết phép thuật của bản thân chưa hề tung ra, thế nhưng sự kiện như phép màu này lại xuất hiện khiến Nobita lần đầu tiên có cảm giác bản thân đối với thế giới không hiểu nổi.