“Chinkarahoi!!!”
Nhìn con hạc giấy được Nobita điều khiển bay qua bay lại trong phòng không khác gì một con hạc thật mà mọi người một mặt tràn đầy ao ước.
Đã gần nửa tiếng đồng hồ kể từ khi cả đám người đến thế giới phép thuật này, nhanh nhất học hội phép thuật không ai khác chính là Nobita.
Từ đầu tiên đơn giản điều khiển cục tẩy, chiếc bút chì đến đồ nặng như cái bàn, Nobita đã làm cho mấy người còn lại tràn đầy chấn kinh một mặt.
Đầu tiên là Nobita tập luyện nâng được vật càng ngày càng nặng, cứ như vận động viên thể hình mà nâng lên tạ càng ngày càng nặng vậy, nhưng đến khi nhận ra đối với sức mạnh linh hồn của bản thân thì chỉ đơn thuần là vật nặng thì chẳng thể làm đến rèn luyện tác dụng thì Nobita thay vì tập nâng vật nặng thì thay vào đó là điều khiển tỉ mỉ một vật thể.
Từ ban đầu chỉ đơn giản điều khiển con chim giấy cứng nhắc phi hành, đến bây giờ đã có thể khiến con chim kia bay lượn linh hoạt cùng một con chim thực thụ không khác biệt gì cả đã đầy đủ hiểu được “tư chất” của Nobita là bao nhiêu.
Trong khi trong đám nhanh thứ hai là người trưởng thành Sumire, dẫu sao cũng đã từng tiếp xúc đến “nhẫn thuật” mà Nobita từng giày vò ra, dẫu sao cũng coi như đã từng tiếp xúc đến siêu tự nhiên sự vật, cũng chỉ có thể nâng lên quyển sách bay lượn.
Sau đó là Shizuka, cô nàng lại đặc biệt giỏi trong phương diện tỉ mỉ, tuy nâng không được các vật thể nặng nề, nhưng Shizuka đã có thể điều khiển con gấu bông đứng tại sàn nhà múa ba lê, không thể không nói được là thiên tài.
Còn lại Suneo, Jaian và Doraemon thì thực sự làm mất mặt cánh mày râu.
Nhìn Jaian vẫn đang chiến đấu với cục tẩy, cục tẩy kia lúc thì lơ lửng lên lúc lại như đứt dây mà rơi xuống sàn nhà, Suneo thì cũng đang trợn mắt mà nâng một chiếc bút chì bay lên từng cm.
Doraemon thì…. Ách! Cũng không thể nói là thất bại, nhìn cậu ta cực độ thuần thục mở miệng ra, một chiếc bánh rán thoát từ đĩa bánh gọn gàng bay lên rơi vào miệng của cậu ta là biết được tư chất của cậu ấy cũng là không kém.
Cơ mà sau khi hoàn thành cái phép thuật đơn giản đưa bánh vào miệng đó xong thì Doraemon biểu thị “đã đủ”…
Theo như cậu ấy thuyết lí thì mọi việc đã có thể sử dụng bảo bối làm thay rồi, việc đưa bánh vào miệng cũng được phép thuật giải quyết, cậu ấy đã cảm thấy đủ, Doraemon nói đến Nobita á khẩu cả ngày không biết trả lời ra sao nữa.
……………………………………..
Thời gian là từ sự miệt mài làm việc gì đó mà qua nhanh, cả đám cũng thật miệt mài tập luyện phép thuật mà qua thực sự nhanh chóng.
Nobita cũng không có đối chiếu để so sánh tốc độ tu luyện của mọi người với người bình thường của thế giới phép thuật là như thế nào, dẫu sao thì hẳn là khá nhanh a?
Thực chất chứ nếu như có ai đó tại thế giới phép thuật mà nhìn thấy nhóm người này từ phép thuật cơ sở bắt đầu học lên đến phép thuật trung cấp mức độ chỉ với thời gian chưa đến một ngày chắc chắn sẽ há hốc miệng mà không thể tin vào mắt mình được.
Phải biết rằng phép thuật vốn phân chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp và dĩ nhiên trên cùng đó chính là “cấm chú”, nếu mang ra cùng với các mức độ phân chia thì sơ cấp là dùng trong giáo dục tiểu học và trung học cơ sở mẫu giáo, dùng cho đánh vững nền móng.
Còn trung cấp đã là giáo trình dạy cho học sinh trung học phổ thông rồi, đã dính dáng rất nhiều các kiến thức thiên văn địa lí bát nháo toàn diện.
Ai từng học trung học phổ thông sau đó đi lên đại học sẽ không khó khăn phát hiện, lúc bản thân uyên bác nhất không phải là trở thành sinh viên đại học, càng không phải là nhân viên doanh nghiệp nào đó kiếm lương tháng trăm triệu mà chính là lúc bản thân còn ngồi trên ghế nhà trường trung học phổ thông á.
Tại thế giới phép thuật cũng gần như tương tự, cao cấp phép thuật cũng đơn thuần là đi sâu tìm hiểu kĩ càng một nhánh của phép thuật trung cấp, mang cái phép thuật đó tối ưu nhất, phát huy tác dụng nhất có thể.
Nhưng lên đến cao cấp phép thuật thì phần lớn mỗi người sẽ chuyển sang một hệ phép thuật bản thân am hiểu nhất mà đi sâu tìm hiểu về nó.
Như tại thời cấp ba học sinh vô cùng vô tận kiến thức từ lịch sử xã hội nhân văn đến tự nhiên xã hội toán lí hóa, học sinh cấp ba phải nói là “trên thông thiên văn dưới tường địa lí” tương tự, tại phép thuật trung cấp thì cũng bao gồm toàn diện các mặt.
Từ các loại như “phép thuật ứng dụng cơ bản đời sống” cho đến “phép thuật và cách xúc tiến phản ứng hóa học”, “phép thuật và chiêm tinh”…vvv…vvv…
Các kiến thức vốn dĩ trải dài suốt mười hai năm đèn sách học tập mới có thể nắm giữ thì chỉ là trong một ngày thì đã bị mấy người nhóm Nobita nắm giữ hết cả.
Như thế thì đâu còn có thể gọi là “có chút nhanh” nữa, phải gọi là “một lũ quái vật”. Dĩ nhiên tạo thành kết quả như thế này cũng không phải là không có nguyên nhân.
Những người trong nhóm Nobita vốn là nhân vật chính của thế giới này, vốn nắm giữ nhưng khả năng vốn dĩ không phải người qua đường Ất và Giáp có thể so sánh được.
Shizuka thì khỏi nói, trí thông minh được bull chỉ kém Dekisugi một tí tẹo, phải nói là mức độ trí thông minh có khả năng sánh ngang các thần đồng trên thế giới, không khó khăn cho cô bé khi bắt đầu thu nạp kiến thức mới.
Suneo mỏ nhọn, tuy mang trong người tính xấu cả đống, nhưng không thể phủ nhận được tài năng của cậu ấy với sự khéo léo, sáng tạo. Không ai có thể phủ nhận tài năng của cậu ta hoàn toàn không phải ở cái tuổi của cậu ấy có thể đạt đến được.
Nhìn khắp các tác phẩm lắp ráp mô hình, tạo dựng mô hình như thật, vẽ tranh tập tành làm Anime, bộ não siêu nhanh nhạy khi nói láo… với một cậu bé 10 tuổi, quả thật đã được xưng tụng tiểu thiên tài.
Jaian vốn là đơn giản nhất để hiểu, chỉ một từ “mạnh mẽ”. Cậu ta có được siêu cấp Bull cho sức mạnh, sự dẻo dai vượt qua người lớn, thậm chí có thể nói “phi nhân loại”. Có thể đánh thắng người lớn sức mạnh, kể cả bảo bối của Doraemon cũng khó khăn trừng trị cậu ta.
Không khó nhìn ra khi mà Jaian cực kì thành thạo sử dụng các phép thuật mang tính tấn công khá mạnh mẽ, nhưng dẫu sao cũng chỉ là phép thuật trung cấp, thế giới này vẫn là hòa bình thế giới, có ai dẫn đưa môn học như cách đấu các loại đưa vào giáo trình dạy cho học sinh không?
Bởi vậy Jaian vẫn chỉ là giới hạn tại nâng vật nặng ném đi xa xa các loại mà thôi, chứ chưa đến mức búng ngón tay hạ gục người cái gì.
Còn lại Sumire vốn dĩ là người trưởng thành, lại có duyên tiếp xúc với phép thuật một dạng giống nhau “nhẫn thuật” nên lại càng dễ dàng học tập.
Vả lại, như người ta nói vậy, “cả thèm chóng chán”, hay là “Có không biết quý” hay “Đào nhà người khác ngọt.”
Tại trong mắt của cư dân thế giới phép thuật thì phép thuật thực sự đơn thuần đâu đâu cũng có, họ đâm ra nhàm chán và không có ý chí đi học tập và rèn luyện.
Khác với mấy “nhà quê” chưa từng thấy phép thuật như Nobita mọi người cực độ ham muốn nắm dữ phép thuật.
Trên đời này a… cứ có nhân là sẽ có quả!