Chiếc thuyền quả đào xóc nảy khiến Nobita tỉnh lại, nhìn qua màn hình thì Nobita ngạc nhiên phát hiện trời đã hửng sáng, nhưng đó không phải vấn đề chính, quan trọng bây giờ là cả đám lại tại dòng sông lao đi với tốc độ kinh hoàng.
Cũng may chiếc thuyền quả đào này danh xưng không bao giờ chìm chứ không thì đã là bị nước xiết nhấn chìm n lần rồi.
Chiếc thuyền xóc một cái, chiếc thuyền lại bị va trúng đá ngầm khiến nó bị chếch choáng đôi chút, lúc này Doraemon bọn họ cũng đã phát hiện ra sự bất thường của dòng chảy.
Suneo một mặt hoảng hốt mà nói qua bộ đàm:
“Sao vậy Doraemon? Tại sao thuyền bây giờ lại nhanh như vậy? Tớ không tài nào giảm được tốc độ.”
Jaian và Shizuka cũng cùng nhau lo lắng tương tự nên cũng đều ăn ý đợi Doraemon trả lời thắc mắc.
Lau mồ hôi trên trán… cho dù Nobita vẫn là không hiểu nổi Robot làm sao có mồ hôi, nhưng Doraemon là thật sự chảy mồ hôi, cậu ấy mới thông qua bộ đàm mà giải thích:
“Chiếc thuyền quả đào này được thiết kế với mục đích không thể chìm và khả năng di động thuận theo sức nước mà thôi, động lực của nó rất bình thường. Vả lại chúng ta trước mặt coi bộ đã là sắp đến thác nước, nước chảy xiết vô cùng, động cơ của thuyền không thể chống lại được.”
Shizuka một mặt lo lắng mà nói:
“Vậy chúng ta làm sao? Chẳng lẽ sẽ rơi từ đỉnh thác xuống? Chả phải thật nguy hiểm?”
Doraemon vấn đề này ngược lại không lo lắng mà nói:
“Không sao, không sao. Chiếc thuyền quả đào này có ví von “không bao giờ chìm” không phải là nói khoác. Chỉ cần chúng ta vẫn ở yên vị bên trong không vọng động thì nó sẽ đảm bảo cho chúng ta an toàn. Dĩ nhiên va đập chấn động cũng sẽ có một chút, nhưng sẽ khônng nguy hiểm đâu, nó có cơ chế ứng đối cả.”
Không kịp nói thêm gì nữa, mấ chiếc thuyền quả đào đã đua nhau cán đích tại đỉnh thác nước, Nobita cũng chỉ có thể thấy được trước mắt cảnh tượng xoay vòng vòng rồi hôn mê bất tỉnh, trước khi bất tỉnh Nobita chỉ kịp suy nghĩ một cái:
“Bảo bối Doraemon… Không tin được.”
Doraemon lời thề son sắt chiếc thuyền này sẽ đảm bảo mọi người an toàn, nhưng lại không thông báo rằng xung lực va chạm sẽ khiến người ngồi bên trong bị chấn hôn mê, đó cũng là cơ chế của thuyền, chỉ cần cho người hôn mê đi thì lúc tỉnh lại đã là qua đi nguy hiểm.
Nobita vì không đề phòng nên dính chiêu, và thế là mọi người cùng nhau lâm vào hắc ám.
…………………………………………………….
Nobita tỉnh lại phát hiện bản thân vẫn là ngồi trong quả đào, nhưng đối với ngồi trong chiếc thuyền đóng kín quả đào khác biệt một điều đó là có ánh nắng chiếu vào khiến vừa mở mắt Nobita chỉ có thể che hai mắt vì cường quang mà có chút quáng gà.
Định thần lại Nobita phát hiện bản thân là vẫn ngồi trong chiếc thuyền quả đào, nhưng thuyền quả đào lại không ở trên sông trên biển mà lại là được đặt chính giữa phòng khách.
Bên cạnh còn đứng đó hai người vợ chồng già đang một mặt kinh ngạc mà nhìn hướng Nobita.
Liếc thấy chiếc dao trong tay của ông lão, Nobita không hiểu sao cảm thấy thật quen thuộc…
Sax, không phải chính là mở đầu câu chuyện cậu bé quả đào đây sao?
Quả nhiên, theo sát Nobita suy nghĩ, ông lão một mặt mừng rỡ mà quay qua người bạn đời của bản thân nói:
“Bà nó ơi! Đây có lẽ chính là thượng thiên phái xuống cậu bé này cho chúng ta đấy! Là người nhà trời ân phước.”
Bà lão cũng một mặt từ ái mà nói với Nobita:
“Đúng thế! Vì con là từ quả đào sinh ra nên chúng ta sẽ gọi con là Momotaro nhé!”
Bị nói cho một mặt mộng vòng Nobita chỉ có thể lấy im lặng để phản bác cái vận mệnh nam chính chết tiệt của bản thân tác quái.
Khác với Nobita nguyên lai, Nobita bây giờ tuy vẫn là Nobita, nhưng đã từng đọc Doraemon truyện tranh hắn biết cái vận mệnh Nobita vẫn là cực kì không lời nói.
Nếu bây giờ có ai đó lao đến với hắn hô lên:
“Cậu bé! Cậu cốt cách tinh kì, mặt mũi tinh nhanh là tuyệt thế kì tài…” bla bla cái gì đó… sau đó hô lên muốn hắn đi cứu vớt địa cầu cái gì hắn cũng là tin, không chút xíu gợn sóng…
Không khác mấy với truyện đồng thoại, Nobita chỉ đơn thuần là muốn đi ra bờ biển, hắn nghĩ chắc hẳn mọi người cũng đã bị cuốn ra ngoài đó rồi, nhưng lời vào tai hai vợ chồng già lại thành hắn vĩ đại muốn ra biển đánh quỷ.
Nobita biểu thị, các ngươi lão, tai lãng, ta không chấp được các ngươi!
Mặc lên một bộ giáp Samurai và thanh Katana tổ tiên ông lão để lại, ăn no bụng một bữa cơm rau dưa, Nobita mặc giáp xuất trận.
Đã thế sau lưng hắn còn cắm theo lá cờ đầy màu sắc trung nhị viết hàng chữ: Đệ Nhất Nhật Bản!
Nobita thề! Hắn có thể là đệ nhất cả trái đất, nhưng quyết sẽ không phô trương đến mức viết lên hàng chữ này trên lá cờ mà chạy rông khắp nơi.
Cơ mà tâm huyết của bà lão thì Nobita cũng đành phải nhận, dẫu sao ân một bữa ăn khi hắn đang chết đói không phải nhẹ ân, “tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo” là đạo đức lối sống của nhiều người bị gắn mác thể “người tốt” từ xưa đến nay--- hắn Nobita cảm thấy bản thân vẫn là muốn làm người tốt, ách! Cho dù có được gái theo hay không thì cũng vậy.
Cất đi cặp kính, đội lên cái mũ giả samurai, Nobita bỗng hóa thành khác hẳn, nhìn hắn nào còn là Nobita bình thường nữa đâu, mà đã hóa thành một kiếm khách thực thụ, mấy năm lưu lạc giang hồ với danh xưng Kiếm Thần nay đã trở lại, nhìn mà hai ông bà mắt trực thẳng, chỉ có thể tấm tắc nói “quả không hổ người nhà trời”.
Ra đi tìm lại cả nhóm Doraemon, Nobita cũng không giấu dốt mà thả ra thần thức của bản thân, thần thức lan ra 10km, 50km, 100km,… ngày càng xa xôi, nhanh chóng khiến Nobita bắt được khí tức của mấy người Doraemon, không nói chứ họ bây giờ quả nhiên đang ở ven biển cửa sông hướng bên này truy tung tới.
Suneo lại khổ bức hóa thành chó để tìm ra Nobita, nhưng mũi chó cũng không phải vạn năng nên vẫn là không tìm ra được manh mối nào, Shizuka cũng hóa thân thành chim trĩ bay lên cao để xác định hướng chảy của dòng sông hòng tìm ra nơi Nobita bị thất lạc.
Nhìn bộ ba đồng bạn của Momotaro đã có hai, Nobita không thể không khâm phục sự trêu đùa của vận mệnh.
Hắn cũng không muốn chờ mấy người phải tìm bản thân nữa mà tự giác hướng phía họ đi tới, coi bộ mấy người vẫn là đói lả a, từ hôm qua đến nay chưa được ăn gì mà lị.
Nobita trước đó cũng đã tiện thể lấy đi của bà lão một túi bánh to để cho họ ăn.
………………………………….
Nhanh chân bước đi Nobita tốc độ cũng cùng với xe ô tô là không có mấy khác biệt, ngược lại khác với ô tô chỉ có thể chạy trên đường, Nobita có thể đi ở bất kì địa hình nào mà vẫn duy trì tốc độ.
Thế là không cần quá lâu thời gian Nobita và mọi người đã gặm mặt.
Bạn bè gặp mặt, tay bắt mặt mừng, Nobita khi tìm được mấy người Doraemon là lúc họ đang khổ bức leo qua một gò đất nhỏ.
Vốn gò đất nhỏ này đối với tuổi ăn tuổi nhảy mấy người chỉ đơn thuần là việc không đáng kể, nhưng khổ nỗi tất cả ai cũng đang đói a--- bởi thế mà mấy người cũng chỉ có thể mang theo cái bụng rỗng tuếch làm việc tốn sức như leo núi này.
Thấy trong tay Nobita mang bánh Jaian đã không đợi được nữa mà lao đến muốn dành ăn, Nobita nhanh chóng cản cái đầu mập mạp này lại mà nói:
“Khoan đã! Cậu không thấy bánh này không nhiều à? Tớ biết sức ăn của cậu, từng này chỉ là một mình cậu cũng đủ quét sạch sẽ. Nhưng lúc đó Shizuka và Suneo thì sao? Doraemon nữa! Ba cậu ấy ăn gì?”
Jian tuy là không quan tân lí lẽ chút, tham ăn chút, bá đạo chút, nhưng đến lúc cần nghĩ cho mọi người là vẫn nghĩ cho mọi người, nghe Nobita nói vậy thì một mặt xoắn xuýt mà nói:
“Vậy làm sao đây? Cũng không thể để tớ chết đói nhìn có thức ăn mà không thể ăn a?”
Nobita lắc đầu mà chỉ Shizuka nói:
“Cậu thấy Shizuka không? Cô ấy bây giờ là con chim trĩ, sức ăn của cô ấy thì bết bát lắm cũng chỉ là một cái bánh, Suneo là chó có thể ăn nhiều chút nhưng cũng không là bao, cậu cũng có thể biến thành động vật nhỏ nào đó tiết kiệm lương thực mà, tất cả mọi người đều sẽ được ăn no, không tốt sao?”
Nghe Nobita nói vậy Jaian một mặt sáng lên, Doraemon cũng hợp lí đưa ra hộp bánh biến hình bích quy.
Nhưng coi bộ sự tham lam vẫn là nằm trong Jaian không xóa được, có thể chọn được nhiều loại khác nhau và bé nhỏ nhưng cậu ta vẫn là chon con khỉ, có vẻ như khỉ sẽ là ăn được thêm chút vậy.
Doraemon nhìn phân phát bánh nếp cho mọi người, đến phiên cậu ta chỉ có hai cái nữa, Shizuka một cái bánh, Suneo năm cái bánh, Jaian vẫn là bảy cái bánh, để lại Doraemon chỉ có hai cái bánh.
Nhưng vì là đói nên Doraemon đành dùng bánh quy biến hình biến thành một con sóc nhỏ mới có thể ăn no, tuy nhiên cu cậu một mặt buồn thiu không vui, cũng chẳng vì chuyện gì khác mà chỉ đơn thuần con sóc rất giống con chuột, kẻ thù truyền kiếp của cậu ấy thôi.
Bởi vậy mà cậu ấy chán chường ăn xong sau khi trèo lên vai Nobita ngủ, cái đuôi vắt qua cổ Nobita không nói chứ cũng giống như là chiếc khăn lông vậy.
Một người dân đi ngang qua thấy thật kì lạ khi mấy con vật lại đang ăn thức ăn của một con người đầy sung sướng, người kia còn là một cậu bé thì cũng tò mò hỏi:
“Này cậu bé! Mấy con vật nhỏ này là của cậu sao?”
Nobita quay qua cười nói:
“Cũng không phải con vật nhỏ, mấy cậu ấy là bạn đồng hành của cháu đấy, chúng cháu định bụng đi đánh quỷ tại ngoài đảo quỷ mà.”
Thấy một cậu bé nhỏ tuổi mà lại dám đứng ra nói sẽ đi diệt quỷ, chuyện mà dẫu người lớn cũng không dám nghĩ thì quả người dân này kinh vì thiên nhân.
Một mặt bội phục một mặt vỗ ngực bảo bản thân là ngư dân, từ khi có quỷ vương xuất hiện thì không còn dám ra biển nữa mà chỉ dám lên trên rừng kiếm chút củi lửa mưu sinh, hắn có thể sẵn sàng cho Nobita mượn thuyền gỗ của hắn để ra đảo quỷ.