Sau khi Đường Miểu rời khỏi nhà Tây, cô lái xe đến khách sạn nơi Hạ Khiếu bàn công việc.
Cô đến sớm, lúc đến Hạ Khiếu vẫn chưa xong việc. Đường Miểu dừng xe cũng không xuống xe, cô ngồi ở ghế lái nghịch điện thoại một hồi.
Kể từ khi đến Hoài Thành và tham gia cửa hàng đàn Bác Nhã, nội dung nghịch điện thoại của Đường Miểu đã phong phú thêm không ít.
Cầm điện thoại di động, Đường Miểu vẫn như cũ xem tin nhắn trong nhóm. Đám người Dữu Nhã Nhã và Tiền Trình vẫn đang chơi ở Tần Thành, hôm nay họ đã đi đến một danh lam thắng cảnh khác.
Khung cảnh của danh thắng này không quá nổi nhưng đồ ăn nhẹ thì khá nổi tiếng. Sau khi đến nơi, Dữu Nhã Nhã kéo những người khác đi dạo quanh khu danh lam thắng cảnh, sau đó bắt đầu mua sắm đặc sản.
Ngày nay chuyển phát nhanh đã phát triển, tất cả các sản phẩm đặc biệt mua ở các danh lam thắng cảnh đều có thể được gửi lại trực tiếp qua đường bưu điện, không phải tự mình đem đi. Dữu Nhã Nhã trong nhóm phát cuồng tag Đường Miểu, hỏi cô có ăn cái này không, rồi hỏi cô có ăn cái kia không, cuối cùng mua cho cô một phần giống nhau.
Đường Miểu nhìn cô nàng mua rất nhiều, cô nhắn trong nhóm nói không ăn, nhưng ý kiến của cô cũng vô dụng. Không chỉ vô dụng, Dữu Nhã Nhã ngoài việc chuyển phát nhanh còn đặc biệt mua hai phần đặc sản cô ấy thích ăn nhất, định bỏ vali mang về.
【 Dữu Nhã Nhã: Ngày mốt bọn em sẽ về, nếu là chuyển phát nhanh, có lẽ là quá xa nên ngày mốt nữa mới đến. Em sẽ mang về trước, để chị được ăn sớm hơn một ngày. 】
【 Đường Miểu: Đừng mang về, mệt lắm. 】
【 Dữu Nhã Nhã: Em không mệt, mệt gì chứ, chị vui vẻ ăn là em vui rồi. 】
Khi Dữu Nhã Nhã gửi tin nhắn này, Đường Miểu mỉm cười và gửi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ. Cô gửi một biểu tượng cảm xúc, Dữu Nhã Nhã cũng gửi lại một biểu tượng ôm, sau đó, Dữu Nhã Nhã gửi một tin nhắn khác hỏi Đường Miểu.
【 Dữu Nhã Nhã: Ngày mốt chị về hả? 】
Dữu Nhã Nhã biết cô đến Nam Thành. Nhưng không biết cô đi cùng Hạ Khiếu. Lúc đầu, Đường Miểu nói rằng cô sẽ đến Nam Thành vào kỳ nghỉ, Dữu Nhã Nhã chỉ nghĩ rằng cô đi thăm lại quê hương của mình. Đặc biệt là trong hai ngày qua, Đường Miểu còn gửi một số hình ảnh của Nam Thành trong nhóm.
Khi tin nhắn của Dữu Nhã Nhã được gửi đi, tầm mắt của Đường Miểu rơi vào tin nhắn, sau khi dừng tay một chút, cô gõ tin nhắn trả lời.
【 Đường Miểu: Chắc là vậy. 】
【 Dữu Nhã Nhã: Sao lại chắc là? Ngày mốt chị không về, ngày kia chị không có tiết sao? 】
Dữu Nhã Nhã cười gửi xong một tin như vậy, sau đó tổng kết hành vi của Đường Miểu.
【 Dữu Nhã Nhã: Em thấy chị ham vui mất rồi. 】
Tin nhắn của Dữu Nhã Nhã gửi đến, Đường Miểu mỉm cười.
Khi hai người trò chuyện như vậy trong nhóm, không bao lâu sau các giáo viên piano khác cũng tham gia cuộc chiến. Món ăn vặt nổi tiếng của Tần Thành quả nhiên nổi tiếng khắp cả nước, lần này khi đám người Dữu Nhã Nhã tới đó, những giáo viên dạy piano khác cũng hùa vào nhờ mua dùm.
Dữu Nhã Nhã không quan tâm đến họ, chỉ lo Đường Miểu, cuối cùng vẫn là Tiểu Khương ở quầy lễ tân đã thống kê yêu cầu của mọi người và đồng ý mua dùm cho từng người một.
Cả nhóm ồn ào như một đợt giảm giá đặc biệt, sau khi Dữu Nhã Nhã không nói gì, Đường Miểu cũng không nói gì nữa, chỉ xem tin nhắn trong nhóm không ngừng lướt đi.
Xem một hồi, điện thoại của Đường Miểu rung lên, nhận được tin nhắn riêng.
Cảm giác được điện thoại rung lên, Đường Miểu sau khi thoát khỏi nhóm chat liền đảo mắt nhìn giao diện thông tin trò chuyện của mình. Trên giao diện tin nhắn phía trên, Hạ Khiếu gửi một tin nhắn.
【 Hạ Khiếu: Anh xong rồi. 】
Nhìn thấy tin nhắn của Hạ Khiếu, Đường Miểu rũ mi cười, click vào ô chat với anh, nhập tin nhắn.
【 Đường Miểu: Em đến rồi. 】
【 Đường Miểu: Ở bãi đỗ xe. 】
...
Sau khi Hạ Khiếu nói chuyện với một vài người xong, anh liền rời khỏi phòng riêng. Gửi tin nhắn cho Đường Miểu xong, liền nhận được tin nhắn Đường Miểu trả lời. Nhìn thấy tin nhắn của Đường Miểu, Hạ Khiếu cất điện thoại, đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn.
Sau khi đến bãi đậu xe dưới lòng đất, Hạ Khiếu đi đến chỗ mà anh đã đậu khi đến trước đó, quả nhiên, Đường Miểu đang đứng bên cạnh xe chờ anh.
Khi nhìn Đường Miểu, Đường Miểu cũng chú ý tới ánh mắt của anh, quay đầu nhìn lại. Hai người xa xa nhìn nhau, sau đó trong mắt Đường Miểu hiện lên ý cười sáng lạn.
Hạ Khiếu nhìn nụ cười của Đường Miểu, đi đến bên cạnh cô, giơ tay nhéo vành tai cô, hỏi: "Sao em đến đây sớm vậy?"
"Em biết anh xong việc mới gửi tin nhắn cho em vì sợ em đợi lâu, cho nên tới sớm một chút." Đường Miểu nói.
Cả hai đều sợ đối phương đợi nên một người cố ý gửi tin nhắn trễ, người kia cố ý đến sớm. Hạ Khiếu nghe xong lời nói của Đường Miểu, ánh mắt vừa động, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bãi đậu xe cũng được coi là nơi công cộng, nụ hôn giữa hai người chỉ lướt qua liền ngừng nhưng cũng đủ ngọt ngào. Đường Miểu đã ngẩng đầu lên khi Hạ Khiếu hôn cô, đặt tay lên ngực anh.
Hai người hôn nhẹ, Đường Miểu vẫn ngẩng đầu nhìn Hạ Khiếu hỏi: "Ai lái xe đây?"
"Đều được. Em muốn lái không?" Hạ Khiếu hỏi.
"Hay là anh lái đi, buổi trưa em hơi buồn ngủ, uống chút cà phê nhưng cũng không có tinh thần lắm." Đường Miểu nói, đưa chìa khóa cho Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu nghe Đường Miểu nói, cầm chìa khóa lên xe. Hai người vẫn như lúc mới đến, một người ngồi ở ghế lái, một người ngồi ở ghế lái phụ.
Đường Miểu trở lại ghế lái phụ, sau khi ngồi xuống, cô thắt dây an toàn, dựa vào lưng ghế lái phụ. Sau khi ngồi xuống, Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu đang khởi động xe, nói với anh một câu.
"Đúng rồi. Lúc em đi, bà nội nói với em, nếu chúng ta về muộn, có thể ăn cơm ở bên ngoài rồi hẵng về."
Đây là lời mà lão phu nhân đã nói với Đường Miểu trong vườn khi cô chuẩn bị ra ngoài đón Hạ Khiếu vào buổi chiều. Đường Miểu sau ba giờ chiều mới rời nhà, nhưng đến nơi này đã là bốn giờ. Sau đó cô đợi Hạ Khiếu trong xe thêm một tiếng nữa, lúc này đã gần sáu giờ tối.
Sáu giờ tối, họ phải mất một tiếng mới về đến nhà. Hơn nữa, đang là giờ cao điểm tan sở, lại có thể tắc đường nên thời gian về lại càng muộn.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu trực tiếp đáp: "Ăn cơm xong chúng ta về."
Hạ Khiếu nói xong, quay đầu lại nhìn Đường Miểu, hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"
Ở vị trí phụ lái, Đường Miểu sau khi nghe câu hỏi của Hạ Khiếu, dựa vào ghế cười với anh.
...
Đường Miểu đúng là có món muốn ăn.
Không phải nói là món muốn ăn, mà là quán muốn ăn.
Cô đã ở Nam Thành mười năm, ngoài Kỷ Tuấn Lâm, cô còn có công việc và cuộc sống của mình. Ký ức của cô về Nam Thành không phải lúc nào cũng xoay quanh Kỷ Tuấn Lâm.
Khi đó Đường Miểu đang làm việc trong một cửa hàng piano, để kiếm tiền, cô tham gia rất nhiều khóa học, thường xuyên có lớp buổi tối. Hơn nữa cô sống cách xa cửa hàng piano, không có đủ thời gian để đi lại ăn tối, nên một số giáo viên dạy piano của họ có lớp buổi tối sẽ hẹn nhau ăn tối.
Mà địa điểm ăn cơm chính là căn bếp nhỏ trong một con hẻm phía sau tòa nhà của tiệm đàn.
Ở một thành phố lớn như Nam Thành, có những tòa nhà cao cũng có những ngôi nhà thấp bé đổ nát. Những ngôi nhà đan chéo nhau, sẽ có những con ngõ nhỏ nối tiếp nhau. Hai bên ngõ, một số quán ăn nhỏ cũng đã mọc lên.
Loại địa phương này tương đối hẻo lánh, phần lớn đều là nhà dân, làm ăn rất tốt. Không chỉ có thể dùng bữa tại chỗ mà còn có thể mang đi, có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí. Hơn nữa chi phí rẻ, giá cả đồ ăn trong quán đương nhiên phải chăng hơn so với các quán trong tòa cao ốc, tự nhiên nơi này đã trở thành địa điểm được rất nhiều người lui tới.
Lúc Đường Miểu tới con phố này, trên cơ bản là theo thói quen đi tới căn bếp nhỏ kia.
Căn bếp nhỏ này được mở bởi một cặp vợ chồng từ ngoài thị trấn. Hai vợ chồng chia nhau làm, món ăn tươi ngon, quán nhỏ gọn gàng sạch sẽ, ngày thường có rất nhiều khách quen lui tới.
Thật ra, nếu nói về hương vị của căn bếp nhỏ, Đường Miểu cảm thấy cũng giống nhau, đó là hương vị đồ ăn trong nhà bình thường. Cô thường tự nấu ăn và không ngạc nhiên với hương vị của thức ăn trong căn bếp nhỏ. Nhưng đôi khi đi ăn đồ ăn ở một nơi, chưa chắc là vì hợp khẩu vị.
Sau khi Đường Miểu nói cho Hạ Khiếu về căn bếp nhỏ này, Hạ Khiếu bảo cô dùng điện thoại để định hướng. Căn bếp nhỏ nằm khuất trong khu trung tâm, cách khách sạn không xa lắm. Sau khi Đường Miểu định hướng, Hạ Khiếu theo bản đồ và lái xe đến khu vực gần đó.
Ước chừng bốn mươi phút sau, hai người đến gần đó, tìm một bãi đậu xe đậu xe, cùng nhau đi tới căn bếp nhỏ.
Bếp nhỏ vẫn còn rất bận rộn vào giờ ăn tối.
Trong một quán nhỏ, không có nhiều chỗ ngồi. Nhưng cái nút họ đi vừa phải, một bàn vừa ăn xong bỏ đi. Bên kia chủ quán lấy giẻ lau sạch sẽ bàn ăn, mời Đường Miểu cùng Hạ Khiếu ngồi xuống.
Lúc Đường Miểu và Hạ Khiếu ngồi xuống, bà chủ quán ăn liếc nhìn Đường Miểu rồi nhìn Hạ Khiếu ngồi đối diện, ý cười nhàn nhạt trong mắt bà chủ.
"Lâu rồi không thấy cô." Bà chủ nói với Đường Miểu.
Lúc bà chủ nói chuyện, Đường Miểu đang lật thực đơn, nghe bà chủ nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu cười.
"Chị còn nhớ em sao." Đường Miểu nói.
"Còn nhớ, không phải cô thường xuyên cùng đồng nghiệp tới ăn cơm sao?" Bà chủ tính cách lanh lẹ, ăn nói cũng nhanh nhẹn, nói xong, bà chủ lại nói: "Nhưng cũng đã lâu không gặp, lần trước đồng nghiệp của cô đến, tôi có hỏi về cô, họ nói cô đã từ chức."
"Đúng vậy." Đường Miểu nói.
"Là đến một cửa hàng piano khác sao?" Bà chủ nói.
"Không có, tôi đi thành phố khác." Đường Miểu nói, "Lần này trở về là có việc."
Nói xong, cô liếc nhìn Hạ Khiếu đang ngồi đối diện, cười nói với bà chủ: "Tôi về ra mắt nhà chồng tôi."
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu ngẩng đầu nhìn cô.
Sau khi hai người kết hôn, thậm chí sau khi ở bên nhau, Đường Miểu rất ít đề cập đến quan hệ của bọn họ trước mặt người ngoài. Tất nhiên, ngay cả khi không đề cập đến, những người khác có thể nhìn ra được. Nhìn ra là một chuyện, nhưng chủ động đề cập đến lại là chuyện khác.
Lúc Đường Miểu và bà chủ hàn huyên, cô mỉm cười nhìn bà chủ. Và khi cô đang nói chuyện với bà chủ, thì bà chủ cũng đang làm việc cùng lúc. Vừa dọn đồ ăn, vừa nghe Đường Miểu nói. Đường Miểu nói xong, bà chủ nhướng mày nhìn Hạ Khiếu đối diện, nụ cười so với trước còn đậm hơn.
"Vậy khá tốt." Bà chủ cười nói.
"Đúng vậy." Đường Miểu cũng cười đáp.
Lúc Đường Miểu cười như vậy đáp lại, bàn bên kia đã có người gọi bà chủ. Bà chủ nhanh chóng đáp lại, đồng thời ra hiệu cho Đường Miểu có việc bận. Đường Miểu vội vàng gật đầu, bà chủ vội vàng đi tới bàn khác phục vụ khách.
Nhìn bà chủ quán đi sang bàn khác với cuốn sổ và cây viết để chờ đối phương gọi món và ghi lại món ăn, tất cả dường như lùi vào dĩ vãng.
Đường Miểu cảm thấy có chút kỳ diệu, quá khứ ký ức cùng hiện tại trùng lặp. Cô nhìn bà chủ đang ghi nhớ món ăn đối phương gọi, mỉm cười quay đầu lại.
Khi Đường Miểu quay lại, Hạ Khiếu vẫn đang nhìn cô.
Đường Miểu bắt gặp ánh mắt của anh, đôi mắt của Hạ Khiếu vẫn bình tĩnh và đẹp đẽ. Đường Miểu nhìn anh cười híp mắt, hỏi.
"Nhìn gì thế?"
Hạ Khiếu nhìn vào mắt cô, vẻ mặt không thay đổi. Anh nhìn ý cười trong mắt Đường Miểu, nói.
"Nhìn vợ anh."
Hạ Khiếu nói xong liền dời mắt trở về. Khi anh nhìn lại, lông mi của anh đã cụp xuống. Hàng lông mi tạo thành một vòng bóng tối, rơi xuống đôi đồng tử đang có chút ý cười của anh. Đường Miểu nhìn nụ cười trong mắt anh, cô cũng nhìn đi chỗ khác, cụp mắt cười.
...
Đường Miểu và Hạ Khiếu nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Món ăn trong căn bếp nhỏ đều là món ăn nhanh, sau khi hai người gọi món, không bao lâu món ăn đã được dọn lên. Thực ra mục đích chính của việc đến nơi này không phải để no bụng, sau khi dùng bữa trong không gian chật chội của căn bếp nhỏ, Đường Miểu và Hạ Khiếu tính tiền rồi rời đi.
Lúc hai người rời đi, Đường Miểu cùng bà chủ chào tạm biệt, bà chủ vẫn tươi cười chào hỏi bọn họ có dịp lại đến, Đường Miểu cười đồng ý.
Sau bữa tối, hai người dường như đã làm xong việc cuối cùng trong ngày, trở nên nhàn nhã.
Sau khi rời khỏi căn bếp nhỏ, hai người cũng không vội, đón gió đêm dắt tay nhau đi trong ngõ nhỏ, hướng bãi đậu xe đi tới.
Trời đêm rất lạnh. Nhưng vừa mới ăn xong, Đường Miểu lại không cảm thấy lạnh. Cô và Hạ Khiếu nắm tay nhau chậm rãi bước đi. Có Hạ Khiếu ở bên cạnh, cô cũng không cần nhìn đường, chỉ đi theo sau. Hai người đang đi dưới ánh đèn đường trong ngõ hẹp, cánh tay thỉnh thoảng va vào nhau, ngay cả cái bóng đen phía sau cũng quấn lấy nhau.
Thời tiết gần đây rất tốt, thậm chí những vì sao vào ban đêm cũng sáng hơn bao giờ hết. Đường Miểu đi theo Hạ Khiếu, vừa nói chuyện vừa nhìn bầu trời đêm.
Chủ đề trò chuyện cũng lộn xộn, dù sao chỉ cần nói chuyện, hai vợ chồng không quan tâm đang nói gì.
Cả hai cứ như vậy tản bộ trở lại xe.
Khoảng cách ngắn như vậy, Đường Miểu và Hạ Khiếu đi bộ mười mấy phút. Sau khi ăn tối đi bộ mười phút, Đường Miểu cảm thấy mình đã tiêu hóa gần hết bữa tối vừa rồi.
Sau bữa tối, hai người không có việc gì làm nên định lái xe về. Bây giờ ước chừng sau giờ cao điểm buổi tối, cũng không tắc đường lắm, ước chừng nửa giờ là có thể về đến nhà.
Vẫn là Hạ Khiếu lái xe về nhà. Khi lên xe, Hạ Khiếu lấy chìa khóa mở khóa xe, Đường Miểu buông tay anh ra và vào trong xe sau khi anh mở khóa.
Sau khi Đường Miểu lên xe, Hạ Khiếu thu lại chìa khóa xe, giơ tay mở cửa. Nhưng trước khi anh mở cửa xe, điện thoại của anh đột nhiên rung lên.
Cảm giác được điện thoại rung lên, Hạ Khiếu dừng mở cửa, lấy điện thoại ra. Điện thoại rung liên hồi, trên màn hình hiện lên thông tin người gọi.
Ánh sáng trên màn hình lúc sáng lúc tối, soi rõ khuôn mặt sắc sảo của Hạ Khiếu. Anh nhìn xuống ID người gọi trên điện thoại của mình, tùy ý nhấn nút trả lời. Lúc đồng thời nhấn nút trả lời, anh mở cửa xe lên tiếng.
"Alo, Kha Di."